TruyenHHH.com

Thap Nien 60 Ga Cho Dau Bep Cong Tu Gia


Nhóm lão thái bà nói chuyện với nhau cũng toàn nói đến mấy chuyện lung tung vặt vãnh, người đáp lại bà Triệu là người hay đi làm bà mối ở đại đội năm của Công xã Thắng Lợi.

Bà ta nhắc đến Vương Anh là vì không biết Triệu lão thái từng có chủ ý với cô, mà chỉ đơn giản là hâm mộ cùng hối hận thế thôi.

Hối hận bản thân không phát hiện ra một người con gái tốt như thế sớm hơn, vừa có nhà ở vừa có tiền còn không có nhà mẹ đẻ, cho dù kén rể cũng là chiêu bài tốt!

Trong tay cô nắm một đống lợi ích thu hút đám nam thanh niên, điều kiện của Vương Anh tốt như vậy giới thiệu cô cho ai ít nhất cũng có thể thu được mười đồng tiền mời!

Lại nói đến hâm mộ thì đó chính là hâm mộ Từ Sương tìm được bà mối kia, cái vòng bà mối này cũng khá nhỏ nhỏ, mấy người của công xã xung quanh đều quen biết nhau. Lão bà tử kia không biết từ chỗ nào tới mà có mạng chó tốt thế! Nhặt được của hời!

"Tôi nghĩ đứa ba nhà bà chưa có vợ, nên muốn giới thiệu cho nhà bà nhưng ai ngờ chỉ chậm một bước đã vụt mất hết cả, con bé kia đã tìm được ý trung nhân mà mình muốn đi đến hết đời rồi. Ai da, có điều bà đúng là có bản lĩnh, có thế tự tìm vợ cho con trai..."

Lời vừa nói ra đã có ý dèm pha, cũng có ý chèn ép bà Triệu một chút. Tiền bà mối kiếm được là từ người trung gian cần được giới thiệu, sau khi thành thì sẽ có thêm tiền hậu tạ. Hơn nữa lúc làm việc bản thân có thể ăn xén bớt chút ít.

Nhà họ Triệu thì hay rồi, chân trước mới nói với bà ta rằng muốn tìm mẹ kế vào cửa, chân sau đã tự quyết định, định rồi cũng không nói, ngay cả bữa tiệc cũng không làm, người càng không mở miệng, bỏ bà ta qua một bên.

Bà mối kia cứ nói liếng thoắng, không để ý đến vẻ mặt biến hóa của bà Triệu.

Tới nơi, cả ba xuống xe.

Bà mối vẫy tay chào rồi về đại đội của mình.

Bà Triệu ở đằng sau tức giận đến mức suýt ngạt thở!

Rõ ràng đó là con dâu mà bà ta đã nhắm từ lâu!

Nhà ở! Tiền! Công việc!

Nếu bà ta có được cô con dâu như này, đầu tiên có nhà để ở, bà ta có thể đưa bạn già cùng hai đứa nhỏ của đứa ba đến ở trong nhà của Vương Anh!

Vương Anh còn có công việc! Mặc dù một tháng thầy lang chỉ được năm sáu đồng, nhưng ở nông thôn tiêu tiền ít, năm sáu đồng đã là nhiều lắm rồi! Đủ cho cả nhà bọn họ ăn no!

Bà Triệu càng nghĩ càng giận, đặc biệt là Vương Linh Linh đang ở trước mắt, một người có nhà ở lại có công việc kiếm được tiền, một người vào huyện thành đi mua đồ cũng để bị bắt. Bà Triệu nghĩ lại, chỉ thấy lồng ngực chua xót, cảm giác hối hận đắng lòng dâng lên.

Bà Triệu về nhà liền nằm xuống, nằm trên giường đất nhảm mắt lại đều là tiền, nhà ở, công việc!

Vương Linh Linh đờ đẫn đi về nhà, hai đứa nhỏ thấy cô ta cũng không thèm hỏi trong khoảng thời gian này cô ta đi đâu chỉ nhìn chằm chằm xem cô ta có đưa kẹo cho chúng ăn hay không.

Lúc Vương Linh Linh gã vào đã đem hết vốn liếng của mình tới, từ nhỏ cô ta đã có tính ăn xén, lúc trước có đôi khi Lý Xuân Quyên bảo cô đến nhà Từ Sương đổi đồ, cô ta sẽ giữ lại cho mình một ít. Có đôi khi đi lên trên trấn đưa tiền và phiếu gạo cho em trai cô ta lại tích ít nữa, năm rộng tháng dài, cô ta đã góp được bảy, tám đồng.

Nhưng sau khi gả vào nhà họ Triệu, bảy, tám đồng vốn riêng của Vương Linh Linh đã nhanh chóng co lại.

Vì để lấy lòng hai đứa nhỏ, cô ta đã tiêu khá nhiều tiền để mua đồ ăn vặt cho chúng.

Ở đại đội không có, thì ở trên trấn cũng sẽ có, cô ta mua một bịch mức lê đường, đứa trẻ gọi một tiếng mẹ, cô ta sẽ cho một miếng.

Cô ta vốn dĩ cảm thấy sung sướng hài lòng cho rằng bản thân đã thu phục được hai đứa nhỏ, kết quả vừa xoay mặt, hai đứa nhỏ bắt đầu gọi cô ta là mẹ kế, không cho kẹo sẽ gọi mẹ kế, cho kẹo mới gọi là mẹ.

Lúc này, hai đứa nhỏ chính là từng tiếng từng tiếng mẹ kế kêu vang, không vừa ý tụi nó chính là mẹ kế, là đồ rằn độc, đồ trứng thối!

Thiếu chút nữa Vương Linh Linh đã không đứng được, tới nông nỗi này cô ta không thể lừa mình dối người được nữa, hai đứa nhỏ chưa báo đáp được gì cho cô ta, bọn nó chỉ cảm thấy Vương Linh Linh là công cụ hình người hầu hạ bọn nó!

Không đúng! Dù là công cụ hầu hạ thì cũng sẽ nhận được hai câu dễ nghe!

Hai đứa nhỏ này làm gì thấy cảnh cô ta phá áo bông của mình ra để làm áo lót cho chúng đâu? Lo lắng thức khuya dậy sớm chăm sóc cho chúng rồi lại mua đồ ăn vặt, mua đồ cho chúng, ở trong mắt hai đứa nó đây đều là bổn phận của cô ta!

Làm không được thì là mẹ kế, làm được cũng không khen câu nào!

Ai muốn làm mẹ kế của chúng?!

Cả người Vương Linh Linh như rơi vào hầm băng, hai đứa nhỏ thấy không có kẹo liền không vui cất cao giọng gọi mẹ kế rồi chạy. Vương Linh Linh thấy trời đất quay cuồng, về phòng ngã lên giường nằm.

Thân thể của cô ta mệt nhọc, về nhà chị em dâu chỉ đờ đờ liếc cô ta một cái, hai đứa nhỏ chạy đi, trong phòng ngay cả miếng nước cũng không có. Nước mắt Vương Linh Linh rơi xuống, dần dần đi vào giấc ngủ.

Bên bà Triệu, bà ta nằm trên giường đất lăn qua lộn lại thật sự không nín được.

Bà ta hối hận, bà ta oán trách, hiện giờ cũng không còn sức mà đi chửi mắng Vương Linh Linh nữa, trong đầu toàn là chỗ tốt khi cưới Vương Anh, nghĩ đến ngực đau đớn.

Bà ta nhịn, cố nhịn, sau đó không nhịn được lại đi nói với ông bạn già của mình.

"Ông nói xem sao tôi không biết kiên nhẫn chút chứ? Chúng ta đã bỏ lỡ một cô con dâu tốt rồi!"

"Nếu đứa ba có vợ tốt như vậy, ngày tháng sau này của chúng ta sẽ tốt lên rất nhiều!"

"Đó là gian nhà có hai phòng gạch xanh đấy! Chẳng lẽ cô ta sẽ lại đây ở à?"

"Một tháng con bé kia kiếm được năm sáu đồng, có thể cho chúng ta ăn trứng gà cả tháng!"

"Ông xem, sao lúc đó tôi không đưa tiền đến định luôn đi lại còn đợi đứa ba trở về làm gì!"

"Với điều kiện này của cô ta, mặc dù đứa ba không với tới được nhưng tôi nói nhất định cô ta sẽ đồng ý!"

.....

Nói xong, đầu óc của bà Triệu đã chuyển lên người Vương Linh Linh.

"Tất cả đều do Vương Linh Linh!"

Triệu lão thái nghiến rằng nghiến lợi: "Nếu không phải cô ta câu dẫn đứa ba thì làm sao chúng ta lại đi đổi con dâu chứ?"

Bà ta đã hoàn toàn quên mất khi ở bệnh viện nghe Vương Linh Linh nói không cần làm lễ hỏi, tự nguyện đi vào cửa làm mẹ kế, bản thân bà ta đã vui vẻ biết bao nhiêu.

Giờ bà ta lại cảm thấy Vương Linh Linh đã làm hỏng một cọc hôn sự tốt của mình.

Ông Triệu hút một ngụm thuốc: “Bây giờ nói cái này thì có ích gì?"

Đã kết hôn rồi, đứa ba đã báo cáo lên quân ngũ, mọi người ai cũng biết hết. Giờ mà bỏ Vương Linh Linh cũng không đưa được nha đầu kia tới cửa.

Triệu lão thái xoa ngực: "Tôi không nói ra thì tôi tức giận!"

Nhưng càng nói càng tức hơn!

Bà Triệu cũng biết lúc này chỉ có thể nuốt xuống, nhưng trong lòng vẫn bị lửa đốt, chẳng khác nào bị bị lỗ.

Lỗ lớn!

Vương Linh Linh tốt nghiệp cấp hai, Vương Anh tốt nghiệp cấp ba.

Vương Linh Linh không có việc làm, Vương Anh lại làm thầy lang.

Vương Linh Linh mang theo một bao tải đồ áo gả vào, Vương Anh có mang theo gian nhà lớn.

Lỗ lớn thật!

Ông Triệu mở miệng: "Vậy bà nói vợ của đứa ba làm nhiều việc hơn đi, cô ta đã hại nhà chúng ta thì đó đều là việc mà cô ta phải làm để bù đắp."

Bà Triệu gật đầu liên tục: "Đó là điều đương nhiên! Nếu không phải do cô ta thì lúc này chúng ta đã được ở gian nhà có phòng gạch rồi."

Vương Linh Linh đang ngủ mơ, cô ta vẫn chưa cảm nhận được cuộc sống khổ cực của mình sau này đã đến.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày mười lăm, sáng sớm hôm nay người của đại đội đều đến từ sớm.

Mọi người vội vàng dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, trẻ con đến vây xem kín mít, rất nhiều người đang đập lúa ở sân. Nhóm phụ nữ dọn một đống vải đến may quần áo và mũ, mấy đứa con nít chạy khắp nơi.

Mỗi năm đều như thế, cứ đến khi phân thịt heo, trừ mấy vườn cây vẫn còn người đến chăm bón ra thì tất cả đều dừng việc lại. Từng nhà vội vàng chuẩn bị cho mùa đông.

Điền Hữu Phúc đứng ở một bên, chờ trạm chăn nuôi lại đây thu heo.

Nhiệm vụ nuôi heo mỗi năm của đại đội là mười con, dựa theo quy định để lại hai con cho đại đội phân chia.

Chờ đến khi trạm chăn nuôi tới, trước tiên sẽ cân heo, nếu thấp hơn trọng lượng quy định của heo thì người ta không thu, nếu cao hơn thì sẽ được chia thêm tiền hoặc là chia thịt. Đây cũng là nguyên nhân các nhà ở đại đội tranh nhau giành quyền nuôi heo. Thời buổi này nhà ai mà không có con nhỏ, mấy đứa nhỏ chạy trái nhảy phải ham chơi cũng hái đủ cỏ heo cho heo ăn, phân heo còn có thể lấy đi bón phân.

Chờ đến khi giao heo, số cân nhiều hơn có thể quy đổi thành tiền, ít nhất là mấy đồng, nhiều nhất cũng tới mười mấy đồng!

Có ai mà không động tâm đâu?!

Điền Hữu Phúc đi lướt qua một vòng, mấy chỉ phì thì đưa đến Cung Tiêu Xã. Còn mấy con gầy còi thì để lại đại đội tự chia.

Nhà nào nuôi heo mà gầy cũng chỉ tự nhận xui xẻo, lúc chia thịt nhiều nhất là được thêm hai đao, ai bảo không đem heo nuôi tốt, không phù hợp với điều kiện của trạm chăn nuôi làm chi.

Điền Hữu Phúc đã tính rõ ràng, mỗi năm đại đội cũng không nhất thiết phải giao mười con heo, có thể giao trước bảy tám con là rất tốt rồi, dư lại thì để nuôi tiếp. Chờ sang năm nuôi đủ số lượng rồi giao tiếp, vừa lúc trong khoảng thời gian trống này cho heo lai giống, nuôi mấy chỉ heo con, như vậy cũng có thể tiết kiệm tiền mua heo con từ trạm chăn nuôi.

Để lại heo thường đều để lại heo mẹ tốt khoẻ, mùa đông vẫn phải chăm sóc tỉ mỉ có thế sang năm mới sinh được heo con.

Điền Hữu Phúc đếm một lần phát hiện không thích hợp: "Thiếu một con heo, nhà ai chưa đưa đến đây?"

Thừa dịp lúc trạm chăn nuôi chưa đến, ông ấy muốn đi chọn mấy con heo sẽ giao ra trước, rồi chỉ định hôm nay nên giết con nào.

Người xung quanh ngó trái ngó phải, có người phát hiện: "Heo của nhà Vương Vĩnh Thuận chưa tới!"

Điền Hữu Phúc nhíu mày, vốn dĩ ông ấy nể mặt Vương Anh nên mới đưa heo cho hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận nuôi, lúc trước khi Vương Anh phân nhà, sở dĩ không đưa nhiệm vụ nuôi heo cho Vương Anh là vì sợ vợ chồng Vương Vĩnh Thuận sẽ ngáng chân con bé hại heo không được nuôi tốt, đến lúc đó không riêng gì Vương Anh mà cả đại đội cũng sẽ bị liên lụy, còn phải bổ sung nhiệm vụ nữa.

Nhưng Điền Hữu Phúc đã nghĩ kỹ, ông ấy tính toán sẽ đem một phần thịt nuôi dư của con heo mà hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận nuôi cho Vương Anh.

Dù sao heo này cũng là vì mặt mũi của Vương Anh nên mới đưa cho hai vợ chồng nhà đó nuôi, với lại nghe nói nửa năm trước con heo này cũng do chính tay Vương Anh chăm sóc.

"Tới rồi kìa!"

Nhiều người nhìn chằm chằm ra xa, hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận đưa heo đi tới, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng heo kêu.

Điền Hữu Phúc nuốt lời muốn nói xuống, chuẩn bị đi xem heo trước. Vừa mới thấy, Điền Hữu Phúc đã phát hỏa.

"Mấy người nhìn đi, các người đã nuôi con heo này thành gì thế hả? Sao có thể nuôi heo mà gầy như chó như thế này hả!"

Mọi người xung quanh đều kinh hô kêu sao nuôi gầy thế này, đã nhiều năm nay chưa ai thấy con heo mà gầy đến mức này! Nhìn con heo đó đã biết nó không có tinh thần rồi.

Vương Vĩnh Thuận xoa mặt, cười làm lành: "Gần đây trong nhà có rất nhiều việc phải lo... Với lại heo này cũng đâu nhỏ lắm đâu."

Hiện tại ông ta cực kỳ thiếu tiền, còn chưa nhận được tiền nuôi heo đâu đó!

Điền Hữu Phúc giận sôi máu: "Con này nói là chó ai cũng tin, ông nói đây là heo? Có ma mới tin cho ông! Lúc trước tôi đã đi xem heo nhà ông, rõ ràng nó to hơn đây gấp mấy lần."

Điền Hữu Phúc không phải là người giao nhiệm vụ nuôi heo xong là mặc kệ, thinh thoảng ông ấy sẽ đi xem nhà nào nuôi  heo ra sao. Rốt cuộc không riêng gì nhiệm vụ nuôi heo mà cả đại đội cũng muốn ăn thịt.

Nếu hằng năm có nhà ai nuôi heo gây đến mức khô cứng thì người ở đại đội chắc chắn sẽ có ý kiến.

Vẻ mặt Vương Vĩnh Thuận khô cứng, ông ta và Lý Xuân Quyên gần đây cãi nhau, trong nhà cũng rối ren lợi hại, nên cũng chỉ qua loa cho heo ăn. Hơn nữa, mấy ngày nay trời lạnh, heo bị rút không ít cân, cho nên mới thấy khô cứng như thế.

"Đội trưởng, heo này nhìn thì gầy nhưng thật ra thịt chắc! Lát nữa cân lên chắc chắn đủ cân."

Ông ta vẫn không chết tâm, làm thế nào cũng phải giao con heo này lên.

Điền Hữu Phúc lười so đo với cái miệng của ông ta, nhìn thấy Vương Anh và Từ Sương cũng tới liền chỉ vào Vương Anh nói: "Heo nhà ông nuôi không tốt thì đưa cho nhà Vương Anh nuôi. Dù sao hôm nay heo của ông chắc chắn không được nhận, đại đội của chúng ta cũng không chấp nhận lấy heo gầy để chia cho mọi người."

Toàn bộ đại đội có bao nhiêu người? Mỗi năm vào lúc này đều phải giết heo rồi chia cho mỗi nhà, ăn tết lại chia thêm một lần nữa. Loại heo gầy đến mức lọt vào cái lỗ nhỏ này thì muốn chia cũng không đủ chia!

Lý Xuân Quyên đang đứng một bên, vừa nghe thấy thế đã phản bác: "Tôi nuôi heo cho đến tận bây giờ mắc mớ gì mà đổi người chứ? Thêm nữa, tôi nuôi không tốt thì cô ta sẽ nuôi tốt ư? Cô ta là đồ lười biếng làm gì nuôi được heo chứ?"

Chuyện này cũng là gần đây Lý Xuân Quyên đi theo nhóm người buôn chuyện lên án Vương Anh, nói Vương Anh không nấu cơm, mỗi ngày đều chờ Từ Sương làm sẵn, chưa từng thấy Vương Anh nấu cơm cho Từ Sương hôm nào hết, nếu Từ Sương không nấu được thì bà Từ sẽ tới cửa gọi Vương Anh tới nhà ăn cơm.

Đây không phải là mụ lười thì là gì?

Lý Xuân Quyên ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi đã nuôi heo từ mười mấy cân đến gần một trăm cân, giờ cô ta lại lấy đi nuôi, bằng cái gì cơ chứ? Bằng không ông bảo cô ta đưa bảy tám chục cân thịt chênh lệch này cho tôi! Không thì đừng có mơ!"

Điền Hữu Phúc tức đến phát cười: "Đây là nhiệm vụ nuôi heo! Nhiệm vụ này yêu cầu số cân đạt chuẩn mà nhà bà cần nuôi đạt, bà còn trông cậy vào việc được bồi bảy tám chục cân thịt? Đúng là mơ giữa ban ngày!"

Lý Xuân Quyên vẫn cắn không bỏ: "Trạm chăn nuôi vẫn chưa tới cân làm sao ông  biết không đủ?"

Điền Hữu Phúc nhìn Vương Vĩnh Thuận không nói gì, trong lòng ông ấy biết rõ hai vợ chồng nhà này quyết tâm muốn giao heo cho trạm chăn nuôi cho bằng được.

"Được thôi, nếu lát nữa heo của nhà bà không đủ tiêu chuẩn của trạm chăn nuôi thì cũng không để lại đại đội chia thịt. Một là hiện giờ bà đổi người nuôi, hai là các người đưa về để nuôi, nuôi tới khi nào đủ tiêu chuẩn thì giao lại."

Cũng không phải Điền Hữu Phúc hiền lành dễ dàng buông tha, mà là...

Mùa đông không có cỏ heo, nuôi heo cũng chỉ có thể cho ăn lương thực trong nhà!

Heo của hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận gầy trơ xương nếu muốn nuôi đạt tiêu chuẩn thì mùa đông này cần có nhiều lương thực hơn nữa. Mà mùa đông lạnh lẽo, chuồng heo cũng bị đóng băng, vì thế còn phải phòng cho heo không bị lạnh chết.

Vốn dĩ nếu đưa heo cho Vương Anh thì Điền Hữu Phúc sẽ đưa cho Vương Anh thêm ít lương thực, nhưng thay đổi thành vợ chồng Vương Vĩnh Thuận nuôi.

Thực xin lỗi, không có!

Nếu người nuôi làm cho heo chết, vậy lấy công điểm bồi thường, ít nhất là lấy hết công điểm cho đến tháng ba năm sau.

Sắc mặt Vương Vĩnh Thuận khó coi vô cùng, sao ông ta có thể không biết được việc này chứ? Nhưng hiện tại ông ta thiếu tiền trầm trọng, nhiệm vụ nuôi heo sang năm chưa chắc đã đến tay mình, cho nên năm nay ông ta muốn lấy tiền của con heo này.

Vương Anh và Từ Sương đứng ở đằng sau đội ngũ, bà Từ cười tủm tỉm nhìn hai người trẻ tuổi, bà cũng không thò lại gần mà đi theo một đám bà lão nói vài câu. Nói được mấy câu thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đến nỗi hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận kẻ tung người hứng, bà cũng không thèm phản ứng gì nhiều. Trước đó là thông gia cũ mà không biết được hai người đó có tâm địa xấu xa như thế chứ.

Một lát sau, xe của trạm chăn nuôi tới.

Đem bàn cân dọn xuống, từng cái từng cái.

"Ai da, heo này của các ông quá gầy, không cần cân, chắc chắn không đủ rồi!"

Một người ở trạm chăn nuôi nói trắng ra, ghét bỏ loại heo gầy này: "Có phải con heo này có bệnh gì không? Hay là các người đi mời một người nào đó ở trạm chăn nuôi đến xem thử."

Xung quanh vang lên tiếng cười, làm cho người kia ngượng ngùng sờ đầu.

Mặt Vương Vĩnh Thuận đỏ lên, Lý Xuân Quyên lại la lối khóc lóc om sòm: "Cậu chưa cân làm sao mà biết được nó không đạt tiêu chuẩn?"

Người kia: "Tôi đã làm trong trạm chăn nuôi lâu rồi nên đương nhiên vừa thấy con heo này đã biết nó không đủ."

Vương Anh cũng cười, người này đúng là có ý, nhìn thì tưởng là người trẻ tuổi, há miệng ra là người từng trải.

"Được được được cân cho bà là được chứ gì."

Lý Xuân Quyên la lối khóc lóc đến nỗi người kia cũng không thể chống đỡ được. "Đó, còn hơn 40 cân nữa mới đạt tiêu chuẩn, đưa về nuôi tiếp đi nha."

Xung quanh lại cười to hơn, người kia sờ ót, cảm thấy người ở đại đội này thật kỳ lạ.

"Được rồi, đây là mấy con còn lại, chúng ta đưa đi. Anh xem số này có đúng không?"

Điền Hữu Phúc bảo kế toán đại đội đi tính tiền, nói với đôi vợ chồng Vương Vĩnh Thuận: "Thấy chưa? Tôi đã nói rồi, heo này của nhà các người không đủ tiêu chuẩn, thiếu tận 40 cân, các người nghĩ đại đội có chia đủ được không? Các người đổi người nuôi hay là mang về nuôi tiếp đây?"

Lý Xuân Quyên há hốc miệng, muốn kiên quyết nói sẽ đưa về nuôi.

Nhưng Vương Vĩnh Thuận hiểu được, kéo người lại, lau mặt: "Không nuôi nữa."

Năm nay không có Vương Anh và Vương Linh Linh ở nhà, nhìn thì rất dễ thật ra thiếu rất nhiều tiền, ngực Vương Vĩnh Thuận như đang rỉ máu: "Chúng tôi không nuôi nữa, đại đội có thể đưa cho chúng tôi mấy chục công điểm được không?"

Nuôi heo sẽ có công điểm, mặc dù không nhiều nhưng có còn hơn không.

Vương Vĩnh Thuận là muốn vớt vát đôi chút cho bản thân.

Lý Xuân Quyên vẫn không phục, bà ta cảm thấy dù heo nhà mình nuôi không đạt chuẩn nhưng dù sao bản thân đã có công nuôi nó, cho nên phải có công điểm và tiền mới được.

Điền Hữu Phúc nói châm chọc: "Không đưa heo nên được chia nhiều hay ít cũng chưa biết được, với lại heo nhà ông thiếu cân thì lấy gì để đưa công điểm cho ông?"

Điền Hữu Phúc vẫy tay: "Được rồi, không có cái gì để đưa cho ông đâu, nuôi heo mà nuôi thành gầy như chó, đại đội không truy cứu sai lầm đã đủ tốt lắm rồi. Nếu ông không muốn thì dắt về nuôi tiếp đi."

Không có khả năng ông ta sẽ dắt về, Vương Vĩnh Thuận không bao giờ làm vụ mua bán lỗ.

Điền Hữu Phúc đẩy hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận xuống, đưa heo cho Vương Anh: "Vương Anh, con có muốn nuôi con heo này hay không?"

Phải hỏi ý kiến có muốn nuôi hay không bởi vì nuôi heo khá là phiền toái.

Vương Anh nghĩ một lúc: "Con muốn ạ."

Hiện tại mặc dù lên núi có thể kiếm ăn, cô còn phát hiện ra ao cá ở trên đó nhưng ngày thường vẫn thiếu thịt ăn, là thiếu thịt heo ăn. Từ Sương làm ở tiệm cơm, mỗi tháng được phát phiếu mua thịt nhưng cũng có số lượng nhất định, không thể thoải mái ăn mỗi ngày.

Mỗi năm chỉ được ăn thịt vào cuối năm? Loại tủi thân này Vương Anh không chịu được.

Vì được ăn thịt, Vương Anh thấy nuôi heo rất có lời. Chờ sang năm nuôi heo to lên có lễ sẽ được phân khá nhiều thịt đó.

Cứ như thế Vương Anh đã kéo một con heo gầy về nhà nuôi.

Lý Xuân Quyên cười nhạo sau lưng: "Đúng là nực cười, cô ta lười như thế đến lúc đó, heo này có khi còn gầy hơn như này nữa."

Vương Anh và Từ Sương cùng nhau về nhà, trong nhà có một chuồng heo bị vứt đi, trước đó Từ Sương đã tu bổ lát gạch rồi: "Ngày mai anh gọi thêm người làm trần nhà cho chuồng heo."

Vương Anh gật đầu, nhân lúc Từ Sương không chú ý rót chút nước linh tuyền vào cơm cho heo ăn.

Bên này đã bận việc xong, bên kia đã vang lên tiếng gõ trống, nhiệm vụ giao heo đã xong giờ trên đại đội chuẩn bị giết heo.

Quá trình giết heo mặc dù dọa người nhưng có rất nhiều trẻ con muốn xem, che đôi mắt lại qua khe hở của ngón tay nhìn heo tắt thở, sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh.

Điền Hữu Phúc không tìm người trên trấn đến hỗ trợ mà để thanh niên trai tráng ở đại đội đè heo ra, trong thôn có năm người có kinh nghiệm đến giết heo, giơ tay chém xuống, động tác nhanh nhẹn.

Chờ đến khi giết xong, quá trình chia thịt heo càng làm cho người ta sung sướng hơn nhiều.

Điền Hữu Phúc đã bảo kế toán tính toán xong, việc còn lại chính là gọi tên lên nhận phần của mình.

Từ Sương nói với kế toán: “Nhà của tôi và Vương Anh gộp lại làm một."

Kế toán tính một chút, đến lượt hai nhà Từ Sương và Vương Anh đứng trước bàn bày thịt heo.

Từ Sương chỉ vào khối thịt ở cổ heo: "Miếng này."

Lập tức Vương Anh nghĩ đến có bao nhiêu phương pháp để ăn thịt, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ mong chờ.

Từ Sương chọn ba cân thịt, còn lại hỏi xem Vương Anh muốn lấy phần nào.

Có đầu bếp chuyên nghiệp là Từ Sương ở đây, Vương Anh nói chắc nịch: "Xương ống, móng heo, thêm đại tràng và não heo."

Lý Xuân Quyên ở bên cạnh thiếu chút nữa cười chết, Vương Anh toàn lấy đồ thừa!

Một bà lão khác đứng bên cạnh bà Từ nói: "Anh nha đầu có lẽ là chưa biết mấy phần đó đều là những phần thừa của con lợn, sau này bà nên về dạy cho con bé hiểu thì hơn."

Bà Từ híp đôi mắt lại: "Sao nào? Đó là các người chưa từng được ăn móng heo mà con út của tôi làm! Bà đã từng ăn rồi thì sau này sẽ không còn muốn mấy miếng thịt mỡ này nữa. Trên trấn có bao nhiêu người hướng về món móng heo ở tiệm cơm của con trai tôi làm đấy, bà cũng không biết thì đừng khuyên tôi, tôi cảm thấy Anh nha đầu chọn rất tốt."

Điền Hữu Phúc đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, mỗi một lần chia thịt heo điều buồn nhất chính là không có ai lấy mấy phần này, mọi người không phải không muốn, nếu là ngày thường nhà ai nấu được đến số xương hay nội tạng này đều sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng lúc này đang có khối mỡ lớn với thịt ba chỉ, ai còn muốn mấy thứ này chứ.

Biết mấy món này nấu ăn ngon nhưng không phải nhà ai cũng có đủ nguyên liệu để làm, nấu tanh lên không ăn được chi bằng lấy thịt nạc về luộc còn hơn.

Còn mấy khối thịt mỡ lớn, cũng không phải ai cũng thích ăn được, chủ yếu lấy về là để giải quyết một vấn đề quan trọng nhất, đó là thiếu dầu ăn.

Ở nông thôn đa số đều dùng là dầu đậu phộng, cơ bản mỗi nhà cũng sẽ trồng một ít đậu phộng ở phần đất được chia của nhà mình, chủ yếu là để bổ sung lượng dầu. Nhưng như thế vẫn không đủ dùng, các nhà đa số đều là canh suông quả thủy qua ngày..

Tình trạng ở huyện thành cũng không khác gì nhiều, thiếu phiếu dầu, mỗi nhà được phân không nhiều, nên chỉ có thể cố gắng tiết kiệm.

Vương Anh sau khi xuyên qua mới biết được, thời buổi này có nhiều loại đồ vật kêu là vải dầu, đem vải dệt dính một chút dầu, rồi quét ở đáy nồi, thế là nấu được bữa cơm.

Thiếu dầu, mọi người đều chỉ lấy thịt heo về lọc mỡ, cứ thế có thể dùng đến dịp bận rộn trồng trọt của mùa hè năm sau.

Vương Anh chọn xong phần thịt heo, Điền Hữu Phúc cũng không để cô chịu thiệt: "Miếng có chứa lòng heo thì ba cân tính thành hai cân, lại cho con thêm ít thịt ba chỉ."

Vương Anh gật đầu, nước miếng đều mau chảy ra rồi.

Nhiều thịt như vậy, cô có rất nhiều ý tưởng để làm thành các món khác nhau đó!

Từ Sương cũng không tỏ vẻ không vui gì, cầm lấy thịt được phân, cùng về nhà với bà Từ và Vương Anh.

Để lại tiếng bàn tán xôn xao đằng sau lưng.

"Anh nha đầu này thật không biết sinh hoạt gì cả!"

"Thôi bỏ đi, cô ta không có cha mẹ giáo dục không phải sao? Có điều Từ Sương cũng thật yếu đuối, cái gì cũng để cô ta quyết định."

"Chậc chậc, tên tiểu tử nhà họ Từ này sau này cuộc sống có lẽ sẽ không được thẳng lưng rồi, toàn phải nghe lời vợ."

Từ Sương nhưng thật ra không biết hình tượng của mình trong một khoảng thời gian sau này đã được cố định luôn rồi, bây giờ anh vừa về nhà đã vội vàng xử lý đại tràng heo.

Vương Anh cũng không đứng nhìn, cô đem não heo rửa sạch sẽ, vừa nãy Điền Hữu Phúc còn cho cô một khối nhỏ huyết heo, Vương Anh để não heo sang một bên, nói với bà Từ: "Người huyết áp có chút cao, đợi chút con về nhà lấy thiên ma*, rồi để Từ Sương hầm một nồi thiên ma với não heo, dì cứ uống hai ngày, lại thêm hai lần thuốc, mùa đông năm nay chắc chắn không có việc gì."

(*) Thiên ma là một loại thảo mộc, thường được sử dụng để điều trị: Mãn kinh; ổn định huyết áp; Hội chứng tiền kinh nguyệt; Đau bụng kinh; Mụn trứng cá; Xương yếu (loãng xương); Đau đẻ ở phụ nữ có thai. Ngoài ra, thiên ma có thể được sử dụng để chữa lo lắng, thấp khớp, sốt, đau họng, ho và cải thiện làn da.

Bà Từ xua tay: "Ta uống thuốc là được, còn phí não heo làm gì? Con bảo Từ Sương làm món mạo não hoa cho con ăn"

Vương Anh vẫn còn nhớ hương vị của món mạo não hoa, nhưng vẫn kiên trì: "Có nhiều thịt như thế cũng không thiếu một cái não heo, chiều nay con sẽ bảo Từ Sương hầm cho người ăn."

Bà Từ thật muốn kéo mấy bà lão vừa nãy lại đây mà xem, Anh nha đầu đối xử với bà tốt như thế nào.

Có người vợ tốt như vậy, có bật đèn pin cũng tìm không ra.

Từ Sương làm xong đại tràng, xương ống chặt làm đôi bỏ vào nồi hầm, tay trái cầm móng heo, tay phải cầm đại tràng hỏi Vương Anh: "Em muốn ăn như thế nào?"

Ánh mắt của Vương Anh sáng lên, tay nhỏ chỉ chỉ nói: "Mì xào lòng cay! Móng heo hầm đậu nành."

Từ Sương: "Được!"

Lấy nồi lớn ra, bỏ hai móng heo đã được  xử lý sạch sẽ vào, bỏ thêm một nắm đậu nành, bên trên còn tưới thêm nửa ly rượu vàng. Mùi hương tỏa ra thơm nức khắp cả căn nhà.

Ruột già cắt khúc xào lên, mùi thơm bay lên, tay cán bột sau đó cắt nhỏ, bỏ thêm hai cây cải trắng vào nồi canh nữa.

Nước canh đậm đà làm các giác quan đều nhuốm hương vị của chiếc nồi đang sôi ùng ục!

Vương Anh ăn nửa cái móng heo, ăn một chén mì xào lòng cay, còn lại ăn không được nữa, Từ Sương để hơn nửa chén canh đậu nành còn thừa ở nồi.

"Để buổi tối ăn với cơm."

Nếu không phải quá thèm món mì xào lòng cay thì móng heo hầm với đậu nành nên ăn với cơm, tưới nước tương lên quấy đều thêm chút canh là cực kỳ ngon.

Bà Từ không hề cảm thấy Vương Anh ăn nhiều, bà thấy Vương Anh ăn nên cũng ăn luôn một chén lớn, dừng lại mới thấy mỗi ngày như hiện tại thật tốt.

Cũng có chút nhớ con trai lớn.

Từ lão thái trầm mặc, phải nhịn, có lẽ chờ sang năm mới liên hệ được với con trai lớn, năm nay chỉ có thể để cho thằng bé chịu khổ.

Mấy ngày nay Từ Sương cũng nói chuyện lúc trước của Vương Linh Linh cho bà nghe, bà Từ hối hận vô cùng, sao lúc đó bản thân lại muốn cùng một nhà với Vương Vĩnh Thuận chứ? Gặp đúng con yêu tinh hại người Vương Linh Linh kia!

Lại nhìn qua Vương Anh, vừa lòng đến mức không thể vừa lòng hơn, nếu gặp Vương Anh sớm hơn một chút thì đã định hôn sự cho hai đứa từ lâu rồi.

Vương Anh cũng không phải chịu tội hai năm, nhà mình cũng không có chuyện xui xẻo như vậy xảy ra.

Chia thịt heo xong thì đã đến lúc chia lương thực, Điền Hữu Phúc bận túi bụi mới chia lương thực đầy đủ, sau đó bắt đầu cho mọi người vào rừng săn lợn rừng.

Mỗi năm thời gian đi săn lợn rừng khoảng bảy tám ngày, mấy đại đội xung quanh liên hợp lại đi vào chỗ sâu nhất trong núi săn lợn rừng xong đem về chia, mặc dù thịt lợn rừng tanh nhưng chẳng lẽ không muốn ăn thịt qua mùa đông à?

Săn lợn rừng cần đi vào sâu trong núi, Vương Anh lại đi một chuyến đến ao cá, cũng may nơi này vị trí gần lại bị che khuất nên chắc không có ai phát hiện ra nó.

Nhưng nghĩ cũng lạ, cá đã lớn như thế, chắc chắn đã có từ nhiều năm trước vậy mà chưa bị ai phát hiện ra.

Vương Anh bắt một con cá, chuẩn bị lấy về nhà lấp đầy cái bụng của mình, tiệc cưới của cô và Từ Sương gần ngay trước mắt, trên bàn tiệc có cá cũng không thích hợp. Từ Sương nói, chuyện từ đâu lấy ra được cá như thế này rất khó giải thích, ở gần đây cũng không có chỗ nào có được cá to như thế. Vì thế hai người quyết định giữ lại bí mật nhỏ này, kết hôn xong lại lên núi một chuyến, dự trữ cá cho mùa đông.

Càng tới ngày kết hôn, Vương Anh càng rảnh rỗi, chỉ biết ăn không ngồi rồi.

Mọi chuyện đã được Từ Sương xử lý tốt, đảm nhiệm việc bếp núc ngoài sư phụ của anh thì còn có một người sư huynh ở huyện thành nữa, cả bà Tô cũng tặng một mẻ đồ ăn tới, còn giúp phơi rau khô ở đại đội, tiệc cưới đều đã được bố trí đâu ra đấy.

Vương Anh nằm trong nhà hai ngày, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài làm sự nghiệp của bản thân.

Cô đến nhà của Điền Đại Thụ trước, là nhà có thai phụ mà Điền Hữu Phúc đã từng nói với cô.

Mới vừa vào cửa Vương Anh đã nhíu chặt mày, nhà của Điền Đại Thụ nằm ngày phần ruộng dốc ở đại đội, trong nhà lại lạnh lẽo  vô cùng. Theo lý thuyết thì trong nhà có thai phụ, lúc này nên thiêu giường đất. Người lớn có thể chịu lạnh một chút cũng được nhưng nếu là thai phụ thì phải cẩn thận thì hơn.

Một bé gái trên mặt dính đầy vết đen vừa thấy Vương Anh đã trốn đi, một bé gái khác có vóc dáng không cao liền chạy vào nhà, Vương Anh chỉ có thể hô giọng gọi.

Một lát sau, một người phụ nữ khô gầy, bụng đã phình to, mặt mày đã xuất hiện thật sâu nếp nhăn đi ra: "Có chuyện gì?"

Vương Anh lễ phép nói: "Tôi là thầy lang mới được bổ nhiệm ở đại đội, chị chính là chị Cúc Hoa? Đại đội trưởng bảo tôi đến khám thai cho chị."

Tiền Cúc Hoa hừ lạnh một tiếng: "Thai của tôi rất tốt! Không cần cô xem!"

Vương Anh kiên nhẫn giải thích: "Hiện giờ thai của chị cũng đã năm tháng, thai nhi lớn nhanh, tôi bắt mạch cho chị xem thai có vấn đề gì không, mấy tháng sau phải chú ý, nếu thời này này vị trí của thai không tốt thì tôi phải giúp chị đẩy vị trí..."

Cô chưa nói dứt câu, Tiền Cúc Hoa đã nổi giận nhổ một ngụm nước bọt: "Cô chỉ là một nha đầu thì biết cái gì? Thai này của tôi là con trai! Đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cẩn thận, cô mới tới liền trù thai vị của tôi không đúng đấy à? Hơn nữa, cô đã sinh bao giờ chưa? Bàn về việc sinh con thì tôi sinh hơn cô nhiều rồi! Muốn tranh luận ở chỗ này với tôi? Cút cút cút! Đừng để tôi thấy cô!"

Vương Anh nhăn mày lại: "Chị đừng nóng giận, tôi chỉ xem cho chị một chút thôi. Sau hai tháng nữa chị phải cẩn thận, còn có một số việc cần chú ý, tôi phải nói rõ với chị.."

"Cô thì biết cái rắm gì? Tôi đã sinh hai đứa con rồi! Đều rất thuận lợi, ai cần cô ở đây lo chuyện bao đồng?"

"Tôi chỉ bắt mạch cho chị chứ không lấy tiền, chị cũng có tổn thất gì đâu?"

"Cô mau chóng cút đi cho tôi! Tôi không cần một nha đầu xem cho tôi!"

Tiền Cúc Hoa vừa nói vừa đi vào phòng, lúc lùi lại không quay ra sau nhìn nên đụng ngã một đứa bé gái nhỏ.

Chị ta hét lên một tiếng rồi hung hăng đá một cái: "Cút cút cút, tao đã bảo hai đứa đừng vào nhà mà! Nhanh đi ra ngoài cho tao!"

Chị ta đẩy hai đứa nhỏ ra ngoài, rồi đóng cửa lại rầm một tiếng.

Lúc này Vương Anh mới thấy rõ diện mạo của hai đứa nhỏ, đứa lớn tuổi hơn có lẽ là mười tuổi,còn cô bé nhỏ có lẽ đã năm tuổi.

Cô bé lớn rụt rè nói: "Chị à, chị mau đi đi, mẹ em nói em trai nhát gan không muốn thấy nhiều con gái nên phải trốn đi."

Đứa nhỏ cũng gật đầu theo: "Mẹ em nói em trai không muốn thấy em và chị nên bảo hai bọn em nên bớt xuất hiện trước mặt mẹ đi."

Vừa nãy Vương Anh cũng đã cảm nhận được, giờ nghe hai đứa nhỏ nói, vẻ mặt cô đúng là một lời khó nói hết.

Tình huống trọng nam khinh nữ không phải là cô chưa từng nghĩ đến nhưng thể hiện rõ ràng như thế có lẽ đầu óc người này có vấn đề, có điều việc này cũng không lạ gì.

Cô ngồi xổm xuống, lấy ra hai viên kẹo, chia cho mỗi đứa một cái: Được, chị sẽ về. Nếu mẹ em không thoải mái thì hai đứa phải nhanh chóng đi ra ngoài gọi người đến đấy."

Cô cũng không giúp được gì, thái độ từ chối của người ta rõ ràng như thế, hai đứa nhỏ này đúng là tạo nghiệt nên mới đầu thai vào cái nhà như thế.

Vương Anh xoay người rời đi, chuẩn bị đi báo cáo với Điền Hữu Phúc, Tiền Cúc Hoa không chịu phối hợp, có lẽ chồng chị ta cũng sẽ nghe lời khuyên của đại đội trưởng một chút?

Bảo đại đội trưởng dặn dò người nhà của chị ta, ít nhất phải đốt giường đất để sưởi ấm, cung cấp dinh dưỡng cho thai phụ.

Lúc nãy khi thấy dáng vẻ của Tiền Cúc Hoa, nhìn qua không phải là gầy bình thường.

Vương Anh quay đầu nhìn hai đứa bé đang cầm kẹo như cầm bảo bối kia, tâm trạng cô sa sút đi nhiều.

Đại đội bảy là nơi sống tốt nhất của mấy vùng phụ cận, nơi này không có người bị chết đói, không có nhà ai bị đói bụng, mặc dù là thế nhưng ở chỗ này cũng không thể cho hai đứa bé gái này được cái gì.

Đại đội của bọn họ không có trường tiểu học, toàn bộ đứa bé ở công xã Thắng  Lợi đều phải đi học ở trường tiểu học cách đây một giờ đi đường. Nếu may mắn được lên học cấp hai thì học sinh ở công xã Thắng Lợi có thể chuyển đến trấn ở sườn núi phía Tây đến trường trung học Hồng Kỳ.

Mấy đứa bé được đi học ở đại đội chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong đó cũng không có đứa nào là con gái cả.

Vương Anh buồn rầu báo cáo tình hình của nhà Tiền Cúc Hoa cho Điền Hữu Phúc nghe, Điền Hữu Phúc cũng buồn rầu, Tiền Cúc Hoa là người như thế nào ông ấy biết, nhưng không ngờ lại làm càn đến mức không cần thầy lang khám thai.

"Con đừng xen vào quá nhiều, để chú tìm chồng cô ta nói. Nhưng chồng cô ta là người không thích nói chuyện, chưa chắc đã quản được cô ta. Con có điều không biết hiện giờ cô ta muốn con trai tới phát điên rồi."

Làm sao Vương Anh không biết chứ? Chỉ cần nhìn qua cách chị ta đối xử với hai đứa con gái đã biết ý nghĩ trong đầu của chị ta rồi.

Ở thế giới cũ của cô, trước khi mạt thế đến, cô cũng đã gặp mấy mấy nam sinh như này, trên cậu ta có tới mấy người chị, chỉ nghe là đã biết nguyên nhân như nào.

Bỏ qua sự việc của Tiền Cúc Hoa, thì hai người già vẫn ổn, Vương Anh kê thuốc cho họ, hai nhà đều nói sẽ mua, cũng nói trước tết sẽ đến tìm Vương Anh lần nữa, nếu có vấn đề gì thì có thể phát hiện kịp thời.

Vương Anh về đến nhà, trước hết ra sau chuồng heo cho heo ăn, nói cũng lạ, đáng lẽ ra nước linh tuyền chỉ có tác dụng với bản thân cô nhưng sau khi đến nơi này, nước linh tuyền có thể cứu cây cối bị chết, còn có công hiệu giúp heo mau béo lên.

Vương Anh nghi ngờ hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng đến công dụng của nước linh tuyền, hoàn cảnh ở mạt thế kém cũng chỉ tác động lên người cô. Giờ thay đổi nơi ở non xanh nước biếc, nước linh tuyền phát huy được công năng của mình một cách tối đa.

Heo vẫn gầy và không nhiều thịt nhưng tinh thần lại rất tốt, thấy Vương Anh là hừ hừ muốn ăn.

Trong nhà Vương Anh có cối xay, cô tính mùa đông sẽ lên đội xin ít trấu và cám về nhà đâm với xương cá nhuyễn cho heo ăn.

Đút cho heo ăn xong, Vương Anh liền tới tiệm cơm Quốc Doanh tìm Từ Sương.

Tâm tình của cô vì chuyện ở nhà Tiền Cúc Hoa mà không tốt, lúc này chỉ muốn ăn đồ ăn nóng hổi để chữa lành. Đúng lúc đang giờ cơm chiều, hai người có thể cùng nhau ăn cơm xong rồi cùng về đại đội.

Đi tới tiệm cơm Quốc Doanh, từ xa Vương Anh đã thấy Tạ Dược Tiến nói chuyện cùng một người nào đó ở bên hông tiệm cơm. Vương Anh thả nhẹ bước chân đến khi cách anh ta còn năm bước thì dừng lại, lúc này Tạ Dược Tiến mới thấy cô.

Tạ Dược Tiến nhanh chóng kết thúc đề tài với người kia, bảo đối phương đi trước còn bản thân thì nhiệt tình tiến lên.

"Chị dâu tới tìm Từ ca à? Từ ca đang ở sau bếp, để tôi đưa chị đi."

Vương Anh ừ một tiếng, hỏi: "Người vừa rồi đã nói cái gì với anh thế?"

Câu hỏi đột ngột, nếu người có quan hệ không bình thường thì sẽ không hỏi như vậy.

Tạ Dược Tiến híp đôi mắt nhỏ lại đáp bâng quơ: "Đó là anh họ của tôi, lại đây tìm tôi nói chuyện trong nhà."

Vương Anh: "Vậy à."

Thính giác của cô nhạy bén nên cô nghe thấy rất rõ Tạ Dược Tiến nói chờ tháng sau Từ Sương về đại đội ở qua mùa đông, anh ta chuẩn bị đem hàng khô trong tiệm ra bán!

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com