TruyenHHH.com

Thap Chau Mui Cua Hai Luom

Hôm nay nắng sớm vẫn nhảy múa tung tăng bên hiên nhà, vài hạt bụi li ti vẫn nhẹ nhàng lả lướt theo từng tia nắng, nhưng tâm trạng Nhất Châu lại chẳng tốt như nắng mai. Đêm qua anh đã nói với bà về việc phải chuyển về lại thành phố gấp, bà anh cũng chẳng nói gì nhiều vài câu dặn dò quen thuộc, chỉ có đôi mắt của người lại thoáng xẹt qua một tia thất vọng. Dù vậy đó chẳng phải là lý do duy nhất Nhất Châu luyến tiếc nơi này, có lẽ anh chẳng cần phải lừa chính mình nhiều hơn nữa, anh sợ mình sẽ nhớ tiệm cà phê tràn mùi gỗ và nhớ Đường Cửu Châu. La Nhất Châu không có nhiều bạn bè bởi vì tính chất công việc bận rộn và nguy hiểm nhưng lần này Nhất Châu thật sự sợ mình sẽ đánh mất liên lạc với Cửu Châu, có điều gì đó ở anh ấy khiến anh chẳng nỡ rời xa.

Nhất Châu qua loa vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, bà anh hôm nay cũng làm một nồi súp thật to như mọi ngày với đủ thứ nguyên liệu tươi mới. Hai bà cháu cùng ngồi ăn sáng trong cái nắng mùa đông và mùi thơm của ly trà bà mới pha. Bà của anh hỏi han đôi ba câu khi nào anh sẽ đi, đã mua vé chưa rồi nhắc nhở anh ghé qua chào hỏi hàng xóm đôi ba câu trước khi trở lại thành phố. Bỗng có tiếng chuông cửa leng keng vang lên, có ai đó đã đến. Nhất Châu đi ra mở cửa, sững sờ khi thấy Cửu Châu đang đứng bên hiên nhà, mặc chiếc áo khoác dạ dài màu cà phê sữa, quấn cái khăn choàng cổ cùng màu, trông anh ấy thật dịu dàng.

"Em sắp đi rồi phải không?"

"Ừm, sao sao anh biết?", Nhất Châu có chút ngạc nhiên vì anh vẫn chưa dám nói với Cửu Châu

"Anh đoán đấy!"

Giọng Cửu Châu lại lộ ra vài phần đáng tiếc chính anh cũng không nhận ra, bỗng anh nhớ về một ngày tháng Mười của cả hai, anh và Nhất Châu cũng chơi trò đoán qua đoán lại như thế này về nhau. Chỉ là lần này lại là dự đoán về một cuộc chia ly.

"Anh có làm một ít đồ ăn coi như tiệc tiễn em, nếu không bận thì trưa sang chỗ anh nha"

"Không, em không bận, anh đợi xíu bây giờ em đi theo anh luôn"

Nhất Châu nhanh chóng vào nhà xin phép và chuẩn bị, Cửu Châu đứng nói vài câu chuyện phiếm với bà La rồi cùng sóng vai với Nhất Châu trên con đường quen thuộc.

"Sao anh lại đoán em sắp đi?"

"Tụi em là cảnh sát, làm gì có chuyện được nghỉ phép lâu đến thế. Lúc ba cậu đồng nghiệp của em đến nhưng phải đi về ngay trong chiều đó anh đã đoán được, có lẽ chỉ đến đây để triệu em về thôi đúng không? Lý do nghỉ phép đến thăm em cũng tùy ý quá đó"

Cửu Châu vừa nói vừa cười, chân anh đá lăn vài hòn sỏi trên con đường chính của trấn nhỏ, anh không ngẩng đầu lên nên chẳng thể phát hiện đôi mắt của Nhất Châu luôn nhìn anh không rời.

"Anh đoán đúng rồi, một lần nữa, em phải về Sở do nhiều việc quá."

"Em cảm thấy khá hơn chưa? Dù gì chuyến nghỉ dưỡng này của em cũng là để nghỉ ngơi"

Lòng Nhất Châu chợt ấm áp, chẳng biết từ lúc nào, vết thương lòng của anh đã hồi phục. Có lẽ vết sẹo vẫn sẽ còn đó, nhưng nó rồi chẳng đau đớn dằn vặt như xưa nữa. Ngày ấy anh vật vã thảm thương bao nhiêu, hôm nay mỗi ngày ở đây đều tràn ngập ấm áp và niềm vui.

"Em khá hơn nhiều rồi, anh đừng lo"

Cả hai lại hỏi han nhau vài câu chuyện cho đến khi về đến cửa tiệm cà phê mang mùi gỗ. Nhất Châu lại quay đến góc ngồi quen thuộc, Cửu Châu treo thông báo đóng quán lại bận rộn làm cho anh một ly trà nóng thơm lừng xua đi cái lạnh giá. Người lớn hơn còn có tâm trạng bông đùa hôm nay sẽ vì anh mà bao quán trong khi tâm trạng Nhất Châu thật sự chẳng vui nổi, càng nhìn anh ấy lại càng chẳng muốn đi một chút nào.

Cửu Châu chiêu đãi Nhất Châu từ đủ thứ loại nước mà anh có thể làm đến vài kiểu bánh khác nhau đậm đà hương vị. Buổi trưa lại làm vài món ăn dân dã nhưng thơm ngon chất phác khiến Nhất Châu cũng phải tít mắt khen ngon. Cả hai lại quay trở lại như những ngày trước đó, vui vẻ nói chuyện đủ thứ trên đời, kể về quãng thời gian sống ở thành phố, kể về sẽ làm gì nếu quay lại đó và liệu có nhớ nhung gì nơi này anh không.

"Nếu là anh thì anh sẽ nhớ những ngày nhàn hạ ở đây lắm"

"Còn em thì sẽ nhớ anh"

Cửu Châu khựng lại, bỗng chốc im lặng. Nhất Châu cũng nhận ra mình đã lỡ lời rồi, mặt anh đỏ lên, ngượng ngùng. Lần đầu tiên lại bối rối đến thế, đối mặt với Cảnh sát Trưởng còn chẳng mệt mỏi như bây giờ.

"À ý em là do anh là người bạn duy nhất của em ở đây nên em sẽ nhớ lắm lắm"

"À à", Cửu Châu cười hì hì

Rồi Nhất Châu bỗng thấy người lớn hơn đưa cho anh một phong thư, được trang trí rất đẹp với dòng chữ viết tay xinh đẹp nắn nót gửi Tiểu Thuyền yêu quý của anh, phong thư được chính tay anh trang trí. Nhất Châu mở ra, một bức thư dài được viết riêng cho anh và một cái postcard vẽ anh với chú mèo hoang trước cửa tiệm cà phê, à thì ra bức ảnh đó đúng là vẽ anh. Nhất Châu ngẩng đầu lên để thấy người lớn hơn đang nhìn anh với ánh mắt trìu mến, luyến tiếc, đủ thứ tâm tình cảm xúc mà ngôn ngữ chẳng thể diễn tả được.

Sắc trời cũng tối dần, ánh dương vụt tắt bên hiên nhà, Nhất Châu ôm Cửu Châu một cái chào tạm biệt, anh phải về nhà để soạn đồ. Từng bước chân nặng trĩu theo anh về nhà, trên con đường quen thuộc. Anh lại nhớ về những kỷ niệm của cả hai, nhớ về những câu chuyện không đầu không đuôi ở quán cà phê, nhớ lần cả hai đuổi theo bóng mặt trời ở dãy núi quanh trấn.

Nhất Châu trở về phòng, mở lá thư của anh ấy ra, chữ viết đẹp như in hiện lên trước mắt, rõ ràng, nắn nót:

Tiểu Thuyền của anh,

Bao tháng qua với em như một giấc mơ vui vẻ, cuối cùng anh cũng có một người bạn ở trấn nhỏ này rồi. Anh còn nhớ ngày đầu tiên gặp em, không khí mang mùi của hái lượm...

Rồi những kỷ niệm cứ được anh ấy nhắc về, như một cuốn phim hoen màu cũ kỹ chạy trong đầu anh. Từ phía xa xa, người bà của anh chẳng biết đã đứng ở đấy tự bao giờ, mắt bà nhìn về phía cháu trai của mình, thấu hiểu, bao dung.

"Nhất Châu này..."

"Ối bà, bà đứng đó từ bao giờ vậy ạ?"

"Một lúc rồi. Cháu trai à, có một số chuyện, dù cháu không nắm chắc cũng vẫn phải làm để sau này chẳng phải hối hận. Đặc biệt là chuyện tình cảm."

Nhất Châu giật mình, nhìn bà, đây là một lời nhắc nhở sao? Anh cũng chẳng nghĩ được nhiều đến thế, một tia sáng xoẹt qua trong trí óc, trực giác thôi thúc anh mãnh liệt hãy nói đi. Rồi Nhất Châu nhìn bà, gật đầu. Anh chạy vụt ra khỏi nhà, chẳng kịp lấy cái áo khoác dù tiết trời giá lạnh. Bà anh nhìn với theo cậu cháu trai, rồi bà lại đưa mắt nhìn về phía bức ảnh treo tường, đó là ông La thời còn trẻ. Bà khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu thì thầm ôi người trẻ!

Gió đưa lối, ánh trăng dẫn đường anh hướng về phía tiệm cà phê mang mùi nắng và sách. Gió đông lạnh buốt chẳng ngăn bước chân anh vội vàng, tiếng mèo kêu thoang thoảng vui tai chẳng làm trái tim này bớt run rẩy. Nhất Châu chạy đến nơi, anh thấy Cửu Châu đang loay hoay đóng cửa, trên người mặc chiếc áo khoác dạ dài màu cà phê sữa và cái khăn choàng cùng màu, anh ấy đang sắp đi đâu đó. Cửu Châu ngẩng lên, bắt gặp hình dáng cậu em quen thuộc, anh đứng hình. Rồi Nhất Châu đột ngột chạy đến, ôm chặt anh, như cái ôm của kẻ si tình với chàng thơ trong mộng. Nhất Châu siết chặt, cố gắng lấy lại hơi thở đã đứt quãng vì quãng đường dài, hương nước hoa mùi gỗ của Cửu Châu lại vấn vương nơi cánh mũi làm lòng anh bình tĩnh. Rồi ngón tay Cửu Châu vỗ nhẹ lên lưng, giọng anh thì thầm vào gió:

"Sao em lại ở đây...?"

"Cửu Châu, em có chuyện muốn nói, dù có thế nào em cũng phải nói."

"Sao đấy, anh nghe"

"Em thích anh, thích anh rất nhiều, thích anh đến chính em cũng không tin nổi!"

Giọng người trẻ hơn trịnh trọng và đầy chắc chắn, như đây là lời hứa mà Nhất Châu sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để níu giữ lấy. Cả hai im lặng một lúc, Nhất Châu bắt đầu lo lắng, tại sao anh ấy không phản ứng gì. Rồi Nhất Châu cảm thấy đôi tay xinh đẹp của anh ấy đặt quanh eo mình, siết chặt.

"Ừ, anh cũng thích em!"

Và ánh trăng dường như sáng rực lên, hắt hiu những vệt sáng dịu dàng lên cả hai, giọng Cửu Châu êm dịu, vui sướng hòa vào tiếng gió hú làm lá cây xào xạc. Trong một khoảng chốc, tất cả những gì Nhất Châu cảm nhận được là dáng hình của Cửu Châu trong vòng tay mình và mùi nước hoa tone gỗ của anh ấy.

"Nhất Châu em biết không, anh nhận ra điều này từ cái hôm chúng mình đi cắm trại rồi, nhưng anh do dự, do em nhìn thẳng ơi là thẳng. Lúc nãy khi em về, anh đã ngồi xem lại tất cả những tấm ảnh về em anh đã vẽ, rất nhiều đấy em biết không. Nhất Châu à, anh có thể nói dối, lí trí anh cũng có thể tự dối lừa chính bản thân nó nhưng tranh vẽ của anh chưa bao giờ nói dối em à. Anh thấy rõ tình cảm của mình dành cho em nhiều bao nhiêu qua từng nét vẽ. Ừ anh thích em mất rồi!"

Nhất Châu vẫn im lặng, lắng nghe từng lời thủ thỉ mà Cửu Châu đang nói. Rồi Cửu Châu chợt đẩy anh ra, đôi bàn tay xinh đẹp của anh ấy khẽ vuốt ve khuôn mặt anh.

"Anh chuyển về đây vì chẳng tìm được nguồn cảm hứng ở đô thị ồn ã. Nhưng rồi em đến, anh lại có lí do để trở lại, La Nhất Châu, em có bằng lòng làm chàng thơ của anh không?"

Nhất Châu nhìn Cửu Châu, đôi mắt anh cong lên vì hạnh phúc, anh cúi đầu xuống hôn anh ấy, nụ hôn dù vụng về nhưng chắc chắn, nụ hôn chứa đựng muôn vàn tâm tư, nụ hôn thay cho câu em đồng ý.

Và gió vẫn lùa, trăng vẫn sáng nhưng đôi ta đã khác, tình ta rực rỡ trong đêm.



--

Hai phiên ngoại nữa là "mùi của hái lượm" sẽ kết thúc rồi

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ câu chữ của mình

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com