Thao Nguyen Co Em Va Banh Sua Mat Ong
"Nhưng giờ đã gần trưa rồi mà anh""Gần trưa thì sao, chúng ta vẫn có thể đi ăn sáng. Hẹn ngày không bằng đi luôn bây giờ có đúng không"Gulf ngập ngừng nhìn Mew, sau đó phì cười. Nhìn ánh mắt ghen tuông đến sắp nổ kia đi, nếu như hôm nay cậu không đi cùng anh thì có lẽ sẽ có người tuổi thân mất. Cậu vốn dĩ hẹn Vadarn đến đây mà không nói trước cho anh rồi. “Nhưng…tôi vừa mới ăn sáng rồi”“Vậy thì ở đây chơi một chút rồi chúng ta đến đó ăn trưa. Dù gì cũng không sợ quán đóng cửa”Mew cười cười xoa đầu Gulf, anh biết cậu hiểu ý của anh, và đúng thật là như vậy. Chỉ duy nhất có đúng một người là Vadarn lạc lõng ở đây mà thôi. __________Một thời gian sau đó, Gulf bắt đầu đến phòng thí nghiệm của giáo sư Mary mỗi ngày. Có lẽ Mew nói đúng, không phải là bà ấy qua loa, mà chính là bà ấy thấy được tiềm năng của Gulf. Giáo sư Mary còn có rất nhiều loại thảo dược quý hiếm được cất giữ cẩn thận, và cứ mỗi nhiệm vụ nhỏ thì đều sẽ lần lượt mang từng loại ra cho Gulf xem, điều này làm cậu cảm thấy việc mình đến đây bái sư rất có ý nghĩa. “Sư phụ, cái này con có thể sử dụng chứ ạ”“Cẩn thận sẽ ngứa tay đó”“Con biết rồi ạ”“Hoa Edelwess này chỉ nở ở Tây Tạng, con đã thấy chúng bao giờ chưa?”“Dạ đã từng thấy một lần. Ông nội cũng từng hái một bông hoa Edelwess ở Tây Tạng, loài hoa này rất hiếm thấy”“Phải. Bởi vì nó đặc biệt. Người ta thường nói nó đại diện cho những giấc mơ”“Là sao ạ?”“Bởi vì loài hoa này có tính gây ngủ rất cao, thường đưa con người ta đến với những ảo giác. Nó giống như chiếc gương trong Harry Potter vậy, trong khoảnh khắc nào đó sẽ làm con người ta nhận ra thứ bản thân muốn là gì và đưa vào ảo ảnh”“Điều này thì Gulf biết ạ”“Vậy nên bởi vì nó rất hiếm, lời đồn đoán về nó lại nhiều vô số kể, thế là ai cũng muốn được tận mắt chứng kiến một lần, muốn được chạm vào một lần, và cũng muốn thử một lần”“Chẳng khác gì một loại thuốc phiện”“Phải, nói trắng ra gần như là một loại thuốc phiện, nhưng nó khá vô hại. Được rồi, giờ thì nhiệm vụ của con là đọc hết về nó trong quyển sách này”Giáo sư Mary đặt lên bàn cho Gulf một quyển sách cổ rất dày chỉ nói riêng về loài hoa này thôi. À, ngoài những loài thực vật lạ, bà cũng có những quyển sách mà Gulf không tìm thấy trong bất kỳ thư viện nào trên thế giới. Vì vậy mỗi một thứ gì đó Gulf được nhận, cậu đều chắc chắn đó là báu vật quý giá trong lĩnh vực này. “Vâng ạ”“Giờ thì ta phải đến trụ sở rồi. Đến giờ về thì nhớ khóa cửa. Nếu muốn thì có thể kêu người bạn đó của con ở lại ăn tối, và phải dọn dẹp sạch sẽ trước khi ta về. Đồ ăn đều có sẵn hết cả rồi”Gulf cười ngại ngùng. “Người bạn” được nhắc đến đó chính là người mà tối nào cũng chờ sẵn ở ngoài cửa để đón cậu về. Có vài lần cậu ở lại ăn tối cùng gia đình bà Mary thì Mew cũng kiên nhẫn đứng ở bên ngoài không hối thúc lấy một lời. Vì vậy nhân dịp hôm nay không có chồng và con trai bà ấy ở đây, căn nhà này tạm thời là của Gulf. “Thoải mái đi”Rồi bà nháy mắt một cái, đôi mắt tinh tường của con người đã trải qua biết bao nhiêu mỹ cảnh trên cuộc đời, chính mắt bà cũng chứng kiến biết bao nhiêu cuộc tình sinh sôi nảy nở, làm sao có thể không nhận ra chút tình ý giữa hai con người này kia chứ. Hơn nữa trông Gulf không giống như sẽ có một người bạn nào thân thiết đến nỗi có thể làm cậu ngại ngùng, vì vậy thân phận của người kia là gì thì chỉ cần nhìn vào đôi mắt nâu trong đó của cậu cũng đều sẽ biết được đáp án. “Ở trong ánh mắt, tất cả đều ở trong ánh mắt”Bà Mary từng một lần nói như vậy khi Gulf ngơ ngác cười vì bà nhắc đến “chàng trai đứng chờ ở ngoài cửa kia”. Nhìn thấy mấy người trẻ bây giờ yêu nhau, thật muốn nhắc đến chuyện tình của mấy người già khi trước. Trước khi trở thành vợ chồng lâu năm nghe quen mùi “rắm” của nhau như thế này, họ cũng từng là những cặp đôi xuân xanh rất dễ thẹn thùng và rung động. Những chuyện tình nảy nở từ thời học sinh, từ thời sinh viên, từ cái tuổi còn khao khát một cái nắm tay hay ôm nhau ấm áp. Quả là rất hoài niệm.Là một người Pháp, giáo sư Mary không phản đối yêu đương, càng không phân biệt tình yêu đó xuất phát từ mục đích gì và từ ai. Chỉ cần hai con người yêu thương nhau thôi thì đã là chuyện dễ thương nhất thế giới này rồi. Gulf đến học được một tháng, suốt ba mươi ngày đó chẳng ngày nào Mew không xuất hiện cả. Buổi sáng thì là anh đưa đến, buổi tối là anh đón về, qua cửa sổ, bà còn nhìn thấy được Gulf tung tăng vui vẻ chạy về phía chiếc xe ô tô hạng sang có người đang ngồi chờ ngoài kia. Gulf là một cậu bé thông minh và đáng yêu, bà Mary khẳng định. Cậu không lập dị, không kì quái, cũng không “người rừng” như Sangyi từng nói. Gulf chỉ là một chàng trai có cá tính mạnh mẽ, dám nói lên ý kiến của mình và kiên định với nó mà thôi. Đôi lúc người ta gọi đó là cứng đầu, và khi trẻ bà cũng vậy. Bà tìm thấy bản thân mình khi nhìn Gulf, mà thường thì những người thành công có mấy ai không cứng đầu, có mấy ai không cố chấp kiên định với lựa chọn và quan điểm của mình đâu chứ. “Vào đây đi”Gulf nói vào điện thoại, sau đó tiếp tục chăm chú nghiên cứu cuốn sách cổ với nhiệm vụ mới được giao. Hai phút sau, ngoài cửa liền có người đẩy vào. Không cần ngước lên nhìn Gulf đã nói“Hôm nay giáo sư Mary vắng nhà, bà ấy nói anh có thể ở lại đây, chúng ta cùng ăn tối, dọn dẹp rồi về”“Thật vậy sao?”Không phải là giọng nói mình đang mong chờ cất lên, Gulf giật mình rời mắt khỏi quyển sách, nhìn ra người đang đứng phía sau lưng “Vadarn?”“Ừm, là tôi đây, Gulf nói chúng ta có thể ở lại đây ăn tối sao?”“Tôi nghĩ là Mew đang ở đây, không biết lại là anh, xin lỗi nhé”Nói rồi Gulf không mấy niềm nở, cũng không biết cái người kia mới đây còn thấy đậu xe ở ngoài sân mà bây giờ đã đi đâu mất tiêu rồi. Đi cũng không nói lấy một tiếng. Cậu lại cắm mặt xuống sách nhăn nhăn nhó nhó. Rõ ràng là mấy từ vựng trong này khó hiểu quá đi! Làm con người ta cũng bực bội không kém. Vậy mà bên cạnh còn có Vadarn cứ lải nhải lải nhải, nào là hỏi thăm chuyện học hành dạo gần đây, nào là hỏi Gulf tối nay muốn ăn gì, nào là hỏi về giáo sư Mary, cậu cứ phải lịch sự trả lời hết câu này đến câu khác, thật phiền phức quá đi mất. “Vậy chút nữa tôi có thể ăn tối cùng hai người không?”Gulf miễn cưỡng gật đầu, cậu không muốn tự mình bày ra thêm rắc rối cho mình nữa“Thật vui quá. Gulf đúng là người tốt mà”“Tôi không phải người tốt gì cho cam đâu”“Cậu rất thú vị, tâm tính lại thiện lương, những ai được làm bạn với cậu đều rất may mắn, ví dụ điển hình chính là tôi”“Vậy thì tôi là người may mắn nhất rồi”Giọng nói ấm áp của Mew xen lẫn vào câu chuyện vô bổ của Vadarn, anh đẩy cửa bước vào, hai tay cầm theo những túi bánh nóng hôi hổi và thơm phức. Gulf bật dậy như có gắn sẵn động cơ, cậu chạy đến chỗ anh rồi hỏi“Anh đi đâu nãy giờ vậy, đã nói anh vào đây rồi mà”“Anh thấy trong nhà không có ai, đoán là họ đều đi hết rồi nên tranh thủ chạy đi mua ít bánh cho em. Không ngờ vừa đi không lâu, đến khi quay lại thì chúng ta đã có thêm một vị khách rồi”“À, tôi cũng được tính là quen biết một nửa với cậu Herply, con trai bà Mary, vì vậy mới biết được hôm nay chỉ có một mình Gulf ở đây”Những lúc mệt mỏi và đói bụng thế này, ngoài nhõng nhẽo với Mew ra thì Gulf không còn sức để tỏ ra thân thiện với bất kỳ ai nữa, thế nên cậu cũng cố tình lơ đi lời Vadarn nói, một mực dành hết sự chú ý và chút năng lượng còn sót lại cho anh“Em đói”“Đây đây, vẫn còn nóng”Mew bẻ một miếng bánh, cẩn thận thổi thổi rồi đút cho Gulf ăn, tiện thể nhìn quanh qua chỗ học tập của cậu. Anh chưa vào đây bao giờ, nhưng đứng từ ngoài nhìn vào cũng có thể đoán được là một không gian rất tốt. Nhìn quyển sách dày cộm trên bàn, Mew cười“Hôm nay lại có nhiệm vụ mới sao”“Ừm, là một quyển sách cổ, rất khó hiểu aaa”“Tôi có thể giúp gì cho Gulf được không, tôi có thể làm phiên dịch viên cho cậu”Vadarn nghe Gulf than vãn về quyển sách tiếng Pháp kia thì liền trổ tài về khía mạnh của mình, nhưng rất nhanh đã bị Gulf từ chối“Không sao, cứ để tôi thử đi, biết đâu sẽ giúp được gì đó”Nhìn thấy Vadarn tiến về chỗ quyển sách kia, Gulf cũng lười biếng không nói thêm lời nào, cậu mệt mỏi tựa đầu vào vai Mew, chậm rãi ăn từng miếng bánh anh đút cho, hai mắt hầu như không thể mở lên nổi. Đã năm phút trôi qua mà Vadarn chẳng có động tĩnh gì, cậu ta cứ chăm chăm vào một trang đầu tiên duy nhất, vẻ mặt sượng sạo không nói nên lời. “Thôi được rồi, đều là từ ngữ chuyên môn, anh không hiểu cũng là chuyện bình thường”“Thật ngại quá, nếu nó là cuốn sách về thiết kế thời trang thì sẽ tốt biết bao nhiêu”Gulf không cười cũng không đáp lại, tiếp tục nhai nốt miếng bánh trong miệng mình“Em mệt rồi, hay là chúng ta về nhà nhé, ngủ một giấc rồi sẽ dậy ăn tối sau”Gulf nhắm tịt mắt gật gật đầu, cậu đồng ý với ý kiến này quá đi chứ, ở đây lại có thêm một người nói nói bên tai, đầu óc đã căng thẳng muốn nổ tung ra rồi, không còn sức tiếp chuyện với ai nữa cả. “Vadarn, nếu cậu là bạn của con trai bà ấy và có nhu cầu chờ cậu ấy về thì cứ ở đây đi nhé, tôi đưa Gulf về trước đây, em ấy buồn ngủ rồi”“Vậy thì tôi cũng về thôi vậy, một mình ở đây sẽ không hay”Vadarn dọn dẹp đồ đạc của mình và rời đi, trước đi triệt để ra về thì còn lưu luyến nhìn Gulf một cái. Quái lạ, rõ ràng là trước khi Mew đến, trông cậu vẫn còn rất tỉnh táo, vậy mà sau khi thấy anh thì lập tức ỉu xìu như điện thoại tụt pin đến mức báo động đỏ. Thật khó hiểu. Mà cũng chính cái khó hiểu đó của Gulf mới thu hút anh chàng này, đúng là một điểm chết người.__________“Cầm tấm thẻ này đi, đến trường đăng ký dấu vân tay”Gulf nhìn tấm thẻ từ một cách khó hiểu, cậu đã học ở đây đến giờ là một tháng rồi, chẳng lẽ giáo sư Mary đây là muốn đuổi cậu đi sao“Từ giờ ta sẽ dành phần lớn thời gian ở trường, nên chúng ta sẽ dọn đến đó học, có một phòng thí nghiệm dành riêng cho con”“Thật vậy sao ạ”Bà Mary nhìn Gulf rồi vui vẻ gật đầu. Xem kìa, cậu nhóc thật hớn hở“Vì vậy ngày mai đến đó đăng ký dấu vân tay để ra vào phòng thí nghiệm. À, dắt theo cậu chàng kia đi nữa, có dấu vân tay thì ra vào sẽ đỡ phiền phức hơn”“Vâng ạ” __________“Vì vậy sáng mai anh sẽ phải đi cùng em đến trường”“Được, anh sẽ sắp xếp”Gulf nói rồi lại tiếp tục rầu rĩ, cậu bục mặt xuống quyển sách kia. Đã mấy ngày trôi qua rồi, về cơ bản thì có thể hiểu được chút ít, nhưng Gulf muốn phải hiểu hết được số từ ngữ trong đó cơ“Sao vậy?”“Chẳng lẽ em phải đến chỗ nữ ma đầu thật sao?”“Về chuyện tiếng Pháp à?”“Chính là nó, em không hiểu được”“Nếu là bình thường anh nghĩ mình còn có thể giúp em, nhưng nếu về chuyên ngành thì Sangyi vẫn là lựa chọn tốt nhất”“Nhưng em đã rất tự tin nói là em không cần. Không sao, em có thể tốn chút thời gian để tra từ điển. Thà học lâu hơn một chút em cũng không đến đó đâu”__________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com