TruyenHHH.com

Thanh Xuan Da Lo Co Con Kip Khong

Khách hàng là thượng đế. Vì Cung Tuấn yêu cầu muốn bàn bạc chi tiết về buổi lễ với người đã đưa ra bản tổng duyệt nên hôm nay Trương Triết Hạn từ sáng sớm đã có mặt tại công ty tài chính Tinh Duệ để gặp tên khách hàng khó ưa. Nói đi phải nói lại, không phải tự dưng Cung Tuấn lại dễ dàng chấp nhận bản tổng duyệt ngày hôm đó. Bởi vì nội dung của nó cũng chẳng khác gì mấy bản lần trước anh đã xem là mấy. Lúc đó Cung Tuấn chỉ có một ý định duy nhất là làm khó Dương Vĩnh Quân nên dù có nội dung tốt đến đâu, chi tiết hoàn hảo như thế nào thì Cung Tuấn cũng chỉ xem qua loa rồi không vừa ý về cái này không vừa lòng về cái nọ. Chỉ khi thấy hình vẽ con mèo cùng với nét chữ của Trương Triết Hạn vô tình vẽ bậy dưới góc bộ hồ sơ ngày đó nên Cung Tuấn mới nhảy ra ý định bắt người ta đến bàn trực tiếp với mình.

Trương Triết Hạn không hề biết rằng cái tên khách hàng chết tiệt ngày hôm nay mình phải gặp là Cung Tuấn.
Cậu ngồi ở phòng chờ cả buổi ở phòng khách đến nỗi mi mắt díp cả lại mới có người bước vào

"Xin lỗi, vì có cuộc họp đột xuất nên để cậu phải chờ lâu!"

Nghe thấy có người lên tiếng Triết Hạn giật mình nói

"Không sao! Đợi cũng ....."

Ba từ không lâu lắm chưa kịp nói đã nhìn rõ người người vừa bước vào là Cung Tuấn

"Cung Tuấn?"

"Sao vậy? Gặp tôi cậu ngạc nhiên lắm à?"

Triết Hạn từ vẻ mặt ngạc nhiên bây giờ đã chuyển sang như không quan tâm

"Có gì phải ngạc nhiên! Trái đất tròn đi qua đi lại vô tình gặp nhau là bình thường!"

Cung Tuấn nhìn Triết Hạn mỉm cười nói

"Vậy cậu nghĩ.... Gặp tôi ở đây là tình cờ?"

Trương Triết Hạn nghe Cung Tuấn nói như vậy liền hiểu

"Vậy là từ trước cậu đã biết bản tổng duyệt đó là do tôi làm nên mới làm khó hết lần này đến lần khác chứ gì?"

Nghe Triết Hạn nói vậy Cung Tuấn liền biết cậu hiểu lầm mình. Đúng là anh có làm khó dễ. Nhưng người Cung Tuấn nhắm vào không phải là Trương Triết Hạn mà là Dương Vĩnh Quân

"Không có! Tôi không biết mấy bản lần trước cũng là cậu làm. Nếu biết tôi đã không yêu cầu làm lại bản khác mà đã bảo cậu trực tiếp đến gặp tôi rồi!"

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn với vẻ mặt 'tin cậu thì tôi là đồ ngốc!'

"Vậy bản tổng duyệt lần này nếu cậu đã xem qua hết rồi thì cứ nói chỗ nào không vừa ý tôi sẽ sửa."

"Không cần đâu. Cũng không cần phải sửa"

Triết Hạn nhìn Cung Tuấn với gương mặt đầy chán ghét mà khó hiểu

"Không cần phải sửa vậy cậu gọi tôi đến đây làm gì?"

Cung Tuấn không thể nói rằng vì Trương Triết Hạn không muốn gặp mình nên mới nhân cơ hội này để nói chuyện với cậu mà thôi

"À thì, tạm thời không có chỗ cần sửa nhưng phải khảo sát thực tế địa điểm tổ chức mới có thể nói rõ phải sửa đổi chỗ nào"

"Vậy được! Ngày mai cậu cứ đến nơi tổ chức xem thử. Không hài lòng chỗ nào thì nói với tôi."

"Được!"

"Vậy nếu không còn vấn đề gì nữa thì tôi về công ty trước. Còn nhiều việc tôi phải làm lắm!"

Thấy Triết Hạn đứng lên Cung Tuấn cũng vội vàng đứng dậy nói

"Khoan đã!"

"Có vấn đề gì sao?"

"Không có! Chỉ là.... Cũng trưa rồi, hay là cậu cùng đi ăn với tôi rồi hãy về."

Triết Hạn dứt khoát từ chối

"Không cần đâu. Tôi về công ty rồi ăn. Không phiền cậu nghỉ trưa! Tôi đi trước đây!"

Triết Hạn vừa bước đi liền bị Cung Tuấn kéo lại

"Khoan đã!"

"Cậu lại sao nữa?"

Cung Tuấn nhìn Triết Hạn với ánh mắt đáng thương

"Triết Hạn, cậu không muốn thấy tôi, không muốn nói chuyện với tôi đến như vậy sao?"

Nhìn ánh mắt đó của Cung Tuấn. Nếu là trước kia, Triết Hạn sẽ thấy người này vô cùng tội nghiệp, sẽ không nỡ để Cung Tuấn phải buồn. Nhưng bây giờ Trương Triết Hạn chỉ cười một cái rồi nói

"Cậu không cần phải diễn cái vẻ tội nghiệp đó cho tôi xem đâu. Tôi nhìn không quen!"

"Tôi không có!"Tôi không phải diễn cho cậu xem! Triết Hạn! Tôi biết tôi sai. Cũng đã xin lỗi cậu rồi, sao cậu vẫn không tha thứ, cho tôi một cơ hội vậy!"

"Tôi nói rồi! Tôi chấp nhận lời xin lỗi và cũng tha thứ cho cậu rồi, cậu vẫn không hài lòng?"

"Vậy tại sao cậu cứ tránh mặt tôi?"

"Tôi không có!"

"Nhưng tôi thấy cậu là có ý đó!"

"Nghĩ sao tùy cậu!"

"Chỉ một bữa cơm thôi! Với tư cách bạn bè cũng không được sao?"

"Tôi...."

Vừa nói ra hai chữ bạn bè Cung Tuấn liền cảm thấy tự chế giễu chính mình.
Bản thân Cung Tuấn đã từng xem Trương Triết Hạn là bạn bao giờ chưa mà lại mở miệng nói ra hai từ bạn bè êm tai như vậy

"Nếu tư cách bạn bè không được thì xem như quan hệ hợp tác, tôi mời khách! Được không?"

Trương Triết Hạn nghĩ hợp đồng đã ký, không muốn gặp vẫn phải gặp. Cần gì phải làm khó nhau như vậy. Cứ xem như khách hàng bình thường không quen biết là được chứ gì

"Được thôi! Khách hàng mời thì phải nể mặt thôi!"

"Vậy chúng ta đi thôi. Tôi đặt chỗ rồi."

Cung Tuấn cười nói nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi mất mác. Đến bạn cũng không thể làm, chỉ có thể lấy thân phận khách hàng ra, người ta mới chịu nể mặt. Đúng là đáng đời. Tự làm tự chịu chứ trách ai.
.........

Khi xe dừng trước cửa nhà hàng Cung Tuấn và Trương Triết Hạn cùng bước xuống một  lượt.
Anh không ngờ trợ lí Lương Thế Khải lại đặt chỗ ở đây. Tại cái nơi lần trước nhìn thấy Trương Triết Hạn cùng người khác hôn nhau ở trên xe.

Cung Tuấn liếc Lương Thế Khải, ném cho cậu ta một ánh mắt như muốn nói rằng 'cậu giỏi lắm, tiền thưởng cuối năm không cần lãnh' rồi cùng Triết Hạn bước vào.

Cả hai ngồi ở bàn trong cùng, thức ăn Cung Tuấn đã đặt trước một ít nhưng vẫn đưa menu cho Triết Hạn chọn

"Tôi có chọn món tôm hùm đất sốt cay mà cậu thích. Còn có sườn xào chua ngọt, gà Cung bảo, canh nồi đất và cả món bánh đường trắng nữa. Cậu muốn ăn gì cứ chọn."

"Không cần đâu. Bao nhiêu đây đủ rồi!"

Vì đặt trước nên không cần phải đợi lâu, món ăn lần lượt được đưa lên.
Nhìn một bàn thức ăn đầy món mình thích Trương Triết Hạn liền gạt mọi chuyện qua một bên mà tập trung công cuộc lấp đầy bao tử. Nhìn đống tôm hùm tươi ngon Triết Hạn chỉ biết  tự than, món này ăn thì ngon mà bóc vỏ thì cực quá đi à. Cậu quyết định ăn sườn xào chua ngọt trước. Vừa với đũa định gắp thì thấy Cung Tuấn để vào chén mình hai con tôm đã bóc vỏ. Triết Hạn liền nhìn anh nói

"Không cần đâu, tôi tự lột được."

Rõ ràng Triết Hạn thích ăn tôm nhất nhưng không muốn bốc vỏ nên mới lựa chọn sườn xào chua ngọt trước. Miệng nói không cần nhưng tay lại gắp con tôm trong chén bỏ vào miệng.
Cung Tuấn thấy vậy liền cười với cậu rồi nói

"Không sao, dù gì cũng tiện tay, cậu cứ ăn đi. Để tôi bốc vỏ cho."

Nhìn những miếng thịt tôm béo ú ngon miệng, bản thân lại lười bóc trong khi đó có ngườì tình nguyện bóc cho mình ăn, ngu gì không chịu

"Vậy! Cảm ơn cậu"

"Không có chi!"

Nhìn Trương Triết Hạn ăn một cách vui vẻ ngon lành làm Cung Tuấn cũng hạnh phúc lây.
Anh thầm nghĩ cứ mãi như này thì tốt biết mấy. Dù không thể trở lại như trước thì ít cũng không gây gắt như kẻ thù.

Cuối cùng bữa cơm cũng qua một cách suôn sẻ. Sau khi đưa Triết học đến trước cửa công ty của cậu thì Cung Tuấn cũng quay về làm việc. Nhưng trước khi Triết Hạn xuống xe Cung Tuấn đã kịp nói với cậu rằng ngày mai muốn đi xem nơi tổ chức đã được chuẩn đến đâu rồi. Còn nói muốn Triết Hạn đi theo để dễ bề bàn bạc chi tiết. Do liên quan đến công việc Triết Hạn cũng không còn cách nào khác mà trả lời

"Được! Mai tôi sẽ đến đúng giờ."

"Hay là ngày mai tôi đến đón cậu. Hai chúng ta cùng đi!"

"Không cần đâu, tôi tự đi sẽ tốt hơn"

Bị từ chối Cung Tuấn cũng không làm khó nữa

"Vậy được! Tôi về công ty trước, mai gặp!"

"Mai gặp!"

Trên đường về công ty, Cung Tuấn cứ luôn suy nghĩ, nếu ngày nào cũng gặp thì tốt biết mấy. Nhưng với tình hình hiện tại cùng với mối quan hệ không được tốt cho lắm thì việc đó chắc là không thể rồi. Cung Tuấn thở dài, được ngày nào hay ngày đó thôi.

.........

Đúng như giờ hẹn, cả Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đều có mặt tại một nhà hàng lớn nhất trung tâm thành phố. Không gian vô cùng rộng rãi, các chi tiết bố trí cũng rất hài hòa, vừa trang nhã thanh tao nhưng cũng không kém phần sang trọng. Sân khấu cũng được lắp đặt đèn chiếu sáng cùng xung quanh căn phòng cũng được trang trí bởi những chùm đèn led đầy màu sắc. 
Con người Cung Tuấn vốn đơn điệu, không thích những thứ màu mè nên vừa nhìn thấy mấy cái đèn lad xanh đỏ tím vàng liền nói

"Tôi muốn đổi mấy cái đèn này thành một màu. Không cần phải sặc sỡ như vậy đâu."

"Không phải cậu nói sẽ có trẻ em được  bà mẹ dẫn theo sao? Tôi nghĩ mấy cái đèn này sẽ làm bọn nhỏ thích nên mới để."

"Vậy cứ để lại đi. Còn trước cửa ra vào tối muốn có hoa trang trí, tạo một cái background để mọi người có thể chụp hình."

"Được! Tôi sẽ sắp xếp! Còn gì nữa không?"

"Do sẽ có trẻ con nên tôi muốn có thêm một kệ để bánh kẹo và đồ chơi."

"Được! Vậy còn nội dung chương trình? Có cần thay đổi cái gì hay không?"

"Tạm thời thì không có gì cần thay đổi.  Làm bao nhiêu đó trước đi."

"Được! Tôi biết rồi! Nhưng sáng ngày mai tổng duyệt chương trình lần cuối, nên cậu muốn gì thì nói luôn để tôi nói với họ."

"Hết rồi! Cứ làm như vậy đi!"

"Được, vậy tôi sẽ nói lại với bộ phận tổ chức, đến lúc đó cần gì nữa thì cậu cứ nói lại với họ là được."

Cung Tuấn nghe Trương Triết Hạn nói như vậy liền nhanh nhảo hỏi

"Mai cậu không đến sao?"

"Có lẽ là không. Tôi chỉ phụ trách bên mảng đề ra ý tưởng thiết kế chương trình thôi. Tất cả đều có trong bản tổng duyệt mà cậu đã đọc. Tất cả đều không có vấn đề nên việc chuẩn bị này kia điều do tổ hậu cần phụ trách. Tôi đến cũng không giúp được gì!"

"Vậy lỡ như bọn họ làm không đúng như yêu cầu thì sao?"

"Chuyện này cậu cứ yên tâm, bọn họ rất chuyên nghiệp, sẽ không có vấn đề, với lại tất cả đều làm theo nội dung và kế hoạch ban đầu nên sẽ không có sai sót gì đâu."

"Nhưng tôi muốn cậu đến thì sao? Dù gì tất cả mọi thứ là do cậu sắp xếp nên tôi có ý kiến gì nói với cậu không phải dễ hơn hay sao?"

Trương Triết Hạn thật sự bị phiền đến hết đường nói

"Được! Khách hàng là thượng đế! Cậu yêu cầu thì tôi sẽ đến!"
.................

Buổi sáng  ngày hôm sau Cung Tuấn lại đến và Trương Triết Hạn cũng có mặt như đã hứa. Sau khi xác nhận mọi thứ hoàn thành không có sự cố gì phát sinh thì Triết Hạn liền quay về công ty.
Mặc dù Cung Tuấn nói muốn đưa cậu về nhưng Triết Hạn vẫn một mực từ chối nên Cung Tuấn cũng đành để cậu ra về trong tiếc nuối.

Nhưng đến buổi chiều, lúc buổi lễ diễn ra. Đáng lẽ Triết Hạn đã hết nhiệm vụ, phần còn lại là do bộ phận khác phụ trách nhưng Dương Vĩnh Quân lại nói Cung Tuấn yêu cầu Triết Hạn phụ trách đến khi buổi lễ hoàn toàn kết thúc mới thôi.
Cậu cũng chỉ đành bóp bụng mà làm theo yêu cầu. Ai bảo Cung Tuấn là khách hàng, cậu là người làm công.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com