TruyenHHH.com

Thanh Xuân Của Những Kẻ Biến Thái [Hoàn]

[9] Những Buổi Trưa Hè.

DacHiepp

Sài Gòn vào hạ cảm giác thật oi bức, cậu tay trần giặt lại chiếc áo trắng cho anh. Hương bột giặt cứ phản phất trước cánh mũi làm ai kia nhăn mặt vì khó chịu. Cái mùi này sao mà khó ngửi đến thế cơ chứ.

Ngày trước cậu chẳng bao giờ phải đụng tay đến những việc giặt giũ như thế này. Thân là con trai lại là con một của gia đình khá giả, cậu chỉ cần "Ngồi mát ăn bát vàng". Nhưng rồi kể từ ngày quen anh, cuộc sống của cậu đã thay đổi hoàn toàn.

Anh là một học sinh ở huyện lên tỉnh học. Trường quá xa nhà nên anh phải ở trọ. Kể từ khi quen nhau, chẳng hiểu tại sao cậu lại muốn làm tất cả cho anh, không muốn anh đụng tay đến bất cứ thứ gì. Thường đến trọ dọn dẹp giúp anh. Chẳng khác nào một cô gái đức hạnh, nữ công gia chánh. Cậu làm mọi việc, từ lau dọn, nấu ăn cho đến cả giặt giũ.

Anh từ bên ngoài bước vào, tay cầm theo một ly nước lạnh áp vào sau gáy cậu như một trò đùa. Cảm giác tê dại vì cái lạnh bất giác ùa tới, nảy người về phía trước, cậu cười không dứt hơi.

- Để yên em giặt nào!

Anh kề sát mặt vào vai cậu, luồn ly nước qua người, anh nhẹ nhàng đặt thành ly vào bờ môi bé nhỏ của cậu. Giọng ấm áp chẳng khác nào cái khí trời nóng bức này.

- Uống đi nè.

Cậu cười thầm, từng ngụm nước mát lạnh cứ thế chạy dài trong cơ thể cậu. Tiếng anh lại một lần nữa vang lên. Cùng lúc đó là một bàn tay lớn áp vào hai vai xoa bóp nhẹ.

- Anh đã bảo để đó anh tự giặt cũng được mà. Thế này có phải khổ cho em không.

Hướng mặt đến nơi giọng nói phát ra, miệng cậu khẽ cười.

- Nếu em mệt thì anh sẽ làm gì?

Anh không trả lời, chậm chậm đưa mặt về phía mặt cậu. Hai bờ môi đỏ mộng thoáng chốc dán vào nhau, anh trao cho cậu một nụ hôn thật ngọt ngào giữa cái khí trời không chút dễ chịu.

Chiếc áo trắng đã được treo trên xào, vài ba cơn gió nhẹ thổi qua làm tà áo phất phơ giữa một khoảng không. Ngắm nhìn lại kết quả, cậu nhìn gương mặt anh đầy hạnh phúc.
Anh nắm lấy bàn tay của chàng công tử này xoa nhẹ. Đôi mắt ai kia hiện lên hàng vạn tia xót xa.

- Quen anh cực cho em rồi.

Cậu không trả lời, miệng chỉ khẽ cười và chờ cái ôm từ ai kia dành cho mình.

Thời tiết ngày càng nóng, chiếc áo trắng kia đã được xếp gọn vào ngăn tủ vì đã hoàn thành nhiệm vụ. Chính thức vào hè, chiếc xe kem của Bác Sáu cứ leng keng trước từng con ngõ. Anh và cậu ngồi bên nhau, tay cầm cây kem liếm láp cảm giác thật dễ chịu làm sao.

Từng ngày hè bên anh dần trôi qua trong một sự hạnh phúc vô cùng đơn giản. Anh lên đại học.

Anh học ngành kiến trúc, anh bảo khi ra trường sẽ xây cho cậu một ngôi nhà thật lớn, một ngôi nhà thật đẹp để hai ta có thể cùng nhau sống hạnh phúc đến già. Mặc dù chỉ là một câu nói suông nhưng chẳng hiểu sao cậu vui lắm. Chỉ cần là anh thì cho dù ở chân cầu hay nhà xí cậu cũng sẽ hạnh phúc. Chắc chắn là vậy.

Rời xa dãy trọ thân quen kia, anh đến một nơi khác để học. Cách nhau về địa lý nhưng không thể ngăn nhau về tình cảm. Ngày nào cũng vậy, anh và cậu nhắn tin với nhau đến tận nữa đêm. Tình cảm sướt mướt không thể nào phủ nhận, dù ở xa nhưng nói thật cậu chẳng thấy cô đơn chút nào.

Nhưng rồi... Hứa hẹn đủ thứ cũng thành hư vô. Sau một thời gian cậu đã cảm nhận được sự cô đơn. Những dòng tin nhắn không còn dày đặc như trước. Anh không còn chủ động nhắn tin cho cậu nữa, thậm chí nhiều khi anh còn không trả tin nhắn của cậu. Gặng hỏi thì lý do nhận lại là bận.

Bận? Có thực sự như vậy không?

Những lời ngọt ngào khi nào chẳng còn nữa. Anh nhạt dần với cậu, nhạt đến nỗi cậu không còn nhận ra đó là anh nữa rồi. Từ một người ấm áp đến nhường nào mà bây giờ anh lại lạnh đến như thế. Lẽ nào....

Khoảng cách địa lý làm sao so được với khoảng cách của sự vô tâm. Cậu và anh dần dần bị một thứ mang tên "Im Lặng" ngăn cả hai ra xa. Mặc cho dấu chấm xanh đang sáng, anh không trả lời tin nhắn. Mặc cho điện thoại kêu lên liên hồi, anh không nhấc máy. Mặc cho sự quan tâm của cậu, anh lặng im. Và rồi không bao giờ có lời hồi đáp nữa. Cậu và anh đã hoàn toàn mất liên lạc.

Không đành buông tay, cậu nhiều lần đến nơi anh học để có thể gặp anh. Một lời thôi, cho cậu một lý do thôi và rồi cậu sẽ tự ra đi. Cậu nghĩ vậy.

Một lần không gặp rồi hai lần. Cứ thế lần này đã là lần thứ 7 cậu đến đây. Ngồi quán nước mía trước cổng trường, mắt cậu không thể nào rời khỏi cái khuôn viên kia được. Cậu sợ một phút lơ là sẽ mất dấu anh. Từng dòng người đổ ra sau buổi học. Cậu cố giữ vững đôi mắt của mình hơn, thậm chí còn không dám chớp mắt vì sợ.

Thất vọng sau lần thứ 7 mà không gặp được anh, gương mặt cậu chớm buồn. Đứng lên đi về phía cổng trường, đưa mắt nhìn tấm bảng trường đại học Kiến Trúc kia, cậu thở dài trong vô vọng.

Rồi cậu bất chợt nhận ra, đáng lí cậu nên về ngay chứ không phải đứng nhìn tấm bảng này. Đưa mắt nhìn vào phía trong trường, cậu nhìn thấy thứ mà mình không nên thấy. Nép người về gốc tường tránh mặt ai kia. Lòng cậu đau đớn khi nhìn anh tay trong tay ôm ấp một người con gái khác. Có lẽ cậu đã biết được lý do. Gục xuống trước chân cổng trường, tim cậu như vỡ thành từng mảnh. Khóc cũng không được cười cũng không xong, cậu như một người mất hồn, thẫn thờ lếch từng bước nhỏ trong đau đớn.

Từng bước đi nặng trĩu trên đường, cậu không biết đây lại là những bước đi cuối cùng của mình. Một chiếc xe tải mất lái đã giúp cậu thoát khỏi cái cảm giác đau đớn này.

Khoảnh khắc ngã xuống trước đầu xe tải, cậu nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc bên anh. Nhớ lại những lần giặt áo cho anh. Nhớ lại những cái hôn ngọt ngào của cả hai. Nhớ lại từng cây kem của Bác Sáu. Nhớ lại những lời hứa sống bên nhau đến già. Thoáng lúc này trên đôi môi cậu khẽ hở nụ cười, cả cùng nước mắt rơi. Ngã xuống sau lưng anh, cậu đưa mắt lần cuối nhìn về phía anh, phía một cặp tình nhân đang ôm ấp nhau đầy hạnh phúc.

Nếu biết người anh từng yêu đang sắp nằm dưới gầm xe tải thì phản ửng của anh sẽ ra sao?

Dòng suy nghĩ cuối cùng hiện lên, máu đổ xuống, Và rồi.... Cậu ra đi mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com