TruyenHHH.com

Thanh Xuân Của Những Kẻ Biến Thái [Hoàn]

[7] Khi Nào Cậu Về?

DacHiepp

Khi còn non dại tôi từng nghĩ "một chữ viết sai chỉ cần gạch bỏ viết lại là xong". Nhưng càng lớn tôi càng nhận ra suy nghĩ khi ấy của mình thật đơn giản. Chữ ấy có thể xóa đi, có thể gạch đi nhưng thứ còn xót lại trên trang giấy ấy là một điểm xấu, một vết nhơ không thể nào xóa bỏ hoàn toàn được. Nó cũng giống quá khứ, dù ta có thể quên đi, có thể gạt bỏ những sai lầm nhưng những gì đã trải qua, dù muốn dù không nó vẫn mãi ở sau ta đến suốt một đời.

1 năm 2 tháng 7 ngày kể từ ngày đó. Em giờ sao rồi? Nửa vòng Trái Đất em vẫn ổn chứ?

Tiếng chuông trường vang lên hiệu cho một khóa học mới bắt đầu. Tôi đặt cặp mình lên bàn vô tư đùa nói cùng lũ bạn. Sau chuỗi ngày nghỉ dài với những chuyến du lịch xa nhà, tôi kể cho lũ bạn không biết bao nhiêu là điều thú vị. Kèm theo đó là những bức ảnh, những video và thứ tôi được nhận lại là hàng chục ánh mắt trầm trồ, ganh tị.

Vị giáo viên gắn bó với tôi trong 2 năm học trước từ cửa bước vào, không mấy chốc đã giải tán đi lớp người bao quanh tôi. Vẫn với nụ cười ấy trên môi, cô chào cả lớp một cách thân thương. Hướng mắt ra cửa, cô khẽ gọi tên ai đó.

Một dáng người nhỏ nhắn bước vào, trên vai là một chiếc balo nho nhỏ, đầu cúi gầm không thấy rõ mặt.
Biết có học sinh mới, cả lớp ồ lên như một đàn ve kêu vang khi bắt đầu vào hè.

- Cả lớp trật tự. Hôm nay lớp mình sẽ có thêm thành viên mới. Em giới thiệu đi.

- Chào mọi người, mình tên là....

Một vài con chim sẻ đậu ngay cửa sổ thu hút sự chú ý của tôi. Không quan tâm đên mọi thứ xung quanh, tôi dán mắt mình vào khung cửa.
Tiếng động xung quanh tôi từ từ giảm xuống rồi im hẳn, có lẽ đã bắt đầu giờ học. Một dáng người chậm chạp bước đến chỗ tôi, đặt cặp sách trên bàn tôi, ngồi xuống bên tôi.

Nói thật thì tôi là một học sinh khó gần, lũ bạn trong lớp để tiếp xúc được với tôi đứa nhanh thì cũng phải mất vài ba tháng. Vì thế bất giác ở đâu lò ra một người lạ ngồi bên cảm giác rất khó chịu. Tôi lại là một người thẳng tính, không vừa mắt là sẽ nói ngay.

- Sao bạn này lại ngồi ở đây hả cô?

- Cô cho phép bạn ấy tự chọn chỗ. Ngồi đó cũng tốt, có gì em giúp đỡ bạn ấy nhé!

- Không được đâu cô.

- Tại sao không được?

- Bạn ấy nhỏ như thế ngồi đây sẽ không thấy được đâu.

À ừm suy nghĩ, cuối cùng cô cũng chấp nhận chuyển cậu bạn mới này lên bàn trên. Cậu bạn này không lời nào phản đối, chỉ âm thầm xách cặp làm theo trong im lặng.

À mà lý do tôi đưa ra giống kiểu quan tâm nhỉ? Nhưng không, lúc ấy tôi nói vậy cũng chỉ là mượn tay người khác để đuổi khéo người này đi mà thôi.

Từng buổi học trôi qua, cây bàng trước phòng học cũng đã rụng hết lá. Tiếng chuông vào lớp rồi cả tiếng chuông ra về cứ theo chu kỳ mà reo lên từng hồi. Tưởng chừng thời gian sẽ giúp cậu bạn mới này thích nghi với môi trường học mới, làm quen với những người bạn mới. Nhưng không, cậu bạn này chỉ như một cổ máy, không biết cười, không giao tiếp và cũng chẳng nói với ai câu nào.

Trời đã vào đông, không khí miền Bắc lạnh đến tê dại. Học sinh ai náy đều khoát lên người một bộ quần áo dày cộm để có thể dự buổi ngoại khóa ngoài trời. Riêng cậu bạn này lại khác, chỉ mặc một lớp áo đồng phục mỏng, cậu ta ngồi một mình dưới một gốc bàng trụi lá. Đôi mắt ướm buồn cứ mãi đeo bám khuôn mặt ấy, tôi cảm thấy dường như cậu ta đang nhìn một thứ gì đó trong vô thức. Và cái vô thức đó chứa đựng không biết bao nhiêu là nỗi buồn.

Tiếng cười nói bao phủ cả một sân trường rộng lớn. Ở dưới gốc cây một người đã ngã xuống tại cái nơi đầy niềm vui này. Không ai biết, ngoại trừ tôi.

Đứng cách đó không xa tôi vô tình bắt gặp dáng người bạn cùng lớp đang nằm dài. Tính làm lơ nhưng không hiểu trật giác mách bảo hay sao mà lần này tôi chủ động đi đến bắt chuyện trước.

- Sao cậu không ra ngoài kia chơi cùng mọi người?

Không nghe thấy câu trả lời, tôi cố gượng lòng đứng đợi. Một phút rồi hai phút trôi qua, tôi vẫn chưa nhận được lời hối đáp. Quá mất mặt tôi quay lưng bỏ đi. Nhưng cũng lại là trật giác, tôi quay đầu lại một lần nữa. Người này vẫn nằm im.

Tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh, tôi chợt mất hồn khi thấy một gương mặt trắng bạch hiện ra. Môi đã tím bầm, hơi thở yếu ớt. Cõng bạn mới vào phòng ý tế của trường mà tay chân tôi cứ run bần bật. Không phải vì lạnh, mà là vì sợ!

Rất may là mọi chuyện vẫn ổn, người này chỉ bị nhiễm lạnh thôi. Như được vứt bớt đi một gánh nặng, tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Ba ơi, mẹ ơi....

Người nằm trên giường gào lên trong cơn mê sản, tôi bất giác lo lắng.

- Cậu... Cậu không sao chứ?

Đôi mắt dần dần mở ra, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt hoang mang. Im lặng nhìn xung quanh rồi lục lọi thứ gì đó quanh người mà không thấy. Làm như không thấy tôi đứng đây, người này chạy ngay ra khỏi phòng. Lòng tôi lúc này chẳng biết nên nói thế nào. Một chút tức, một chút ghét. Ít ra cũng phải có một lời cảm ơn đối với người đã giúp mình chứ! Tôi hứa với lòng sẽ chẳng bao giờ dây dưa với loại người như này nữa. Dù chết cũng không!

Chiều hôm ấy sau khi kết thúc buổi ngoại khóa chẳng mấy vui, tôi cùng vài thằng bạn thân khoát vai nhau đi đến chạm xe buýt. Đã không vui lại càng gặp cảnh không vui. Cậu ta đi theo sau tôi, đi mãi theo tôi trên một khoảng đường dài. Tôi đã cố tình lơ nó sang một bên nhưng mấy thằng bạn cứ chốc lát lại vỗ vai làm tôi càng thêm bực.

- Hình như nó tìm mày đó.

- Kệ nó đi.

Biết chắc là thế nhưng tôi không thèm quan tâm, làm như chẳng quen biết mà cứ thế cười nói rồi đi thẳng lên xe buýt về nhà.

Sau hôm đó, cậu bạn mới khó ưa của tôi nghỉ học gần một tuần liền không rõ lý do. Giáo viên chủ nhiệm cứ mãi thúc ép các bạn tìm hiểu, trong đó có cả tôi. Dù thế nhưng tôi cũng chẳng mấy quan tâm, làm lơ mọi chuyện. Cho đến khi... Tôi vô tình đọc được một mảnh giấy được ai đó nhét vào tủ đồ cá nhân ở trường của tôi.

"Xin lỗi và cảm ơn cậu đã giúp mình - Hải An"

Hải An là ai nhỉ? Tò mò, tôi tìm gặp giáo viên chủ nhiệm để hỏi rõ cái tên Hải An này. Điều tôi nhận lại còn hơn nhưng điều tôi muốn biết. Hải An chính là kẻ khó ưa trong mắt tôi. Bố mẹ của kẻ khó ưa này đã qua đời cách đây không lâu. Kẻ khó ưa này hiện chẳng còn ai thân thích ở đất thành phố này. Và cũng chính kẻ khó ưa này đang phải tự mình vượt qua những ngày tháng đen tối nhất cuộc đời.

Biết được mọi chuyện, không hiểu tại sao lòng tôi lại cảm giác tội lỗi mà đau đơn vô cùng. Tôi cuống cuồng chạy khắp nơi để xin địa chỉ nhà của Hải An mà không ai biết. Những ngày sau đó tôi chỉ biết nén lòng trong sự đau đớn chờ ngày người này đi học trở lại.

Sau hai tuần nghỉ học không một lý do, cuối cùng Hải An cũng đi học trở lại. Vẫn chiếc balo ấy trên vai, vẫn ánh mắt ướm buồn ấy, người này ngồi xuống bàn với một gương mặt tiều tụy.
Cố giữ bình tĩnh không làm phiền Hải An trong giờ học, tôi chờ đợi đến lúc tiếng chuông hết giờ vang lên. Đúng là thứ gì càng chờ đợi thì lại càng lâu đến. Cái cảm giác chỉ ngồi 5 tiết học mà nó lâu vô cùng. Ngày hôm ấy chẳng có một chữ nào lọt vào được tầm mắt tôi, ngoại trừ hình dáng Hải An. Cứ mãi hướng mắt đến người ngồi cách tôi 3 bàn, tôi không thể nào thở nổi khi nghĩ đến những việc mình đã làm đối với kẻ đáng thương ấy.
Không biết tại sao tôi lại cảm thấy thương người này vô cùng. Nhưng thương ở đây hoàn toàn không phải là thương hại, một kiểu thương hết sức đặc biệt.

Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên, Hải An từng chút một cất tất cả sách vở vào trong cặp rồi im lặng bước ra khỏi phòng học. Tôi cũng chậm rãi bước theo sau. Cậu ấy vẫn chưa về, hình như là đi đến gặp giáo viên để nói gì đó. Đứng ngoài phòng hội đồng, tôi chẳng khác nào một con chó chờ chủ. Năm tiết học trôi qua đã lâu, mà giờ lại phải tiếp tục chờ. Tôi lại phải bấm lòng không dám kêu ca mà chờ trong im lặng.

Sau hơn 30 phút thì cuối cùng Hải An cũng đi ra, tránh sang một chỗ khác để người này không thấy mặt. Tôi tiếp tục dõi theo sau chờ cơ hội tốt. Trời càng lúc càng tối, tôi nhận ra cơ hội phải tự mình tạo ra chứ không thể chờ mãi như thế được. Tiến bước nhanh hơn, tôi tạo cảnh vô tình gặp mặt. Dẹp bỏ lòng tự trọng qua một bên, tôi một lần nữa bắt chuyện.
Kéo Hải An đến một quán ăn vỉa hè gần bờ sông giữa cái tiết trời lạnh cóng. Tôi và cậu ấy gọi hai bát phở nóng hổi. Phở đã đặt trước mặt nhưng Hải An mãi không chịu cầm đũa, tôi cảm thấy trong ánh mắt người này ẩn chứa một nỗi niềm gì đó rất khó nói.

Nhìn kẻ mà tôi từng cho là tên khó ưa đau khổ, lòng tôi cũng đau vô cùng. Đặt mình vào hoàn cảnh của Hải An, tim tôi như bị bóp nghẹn. Chẳng biết nên làm gì lúc này cho đúng, tôi chủ động nắm lấy bàn tay bé nhỏ của người này.

- Cậu có chuyện gì buồn sao?

Hướng ánh mắt đau đớn nhìn tôi, Hải An im lặng không nói lời nào. Nhìn đôi mắt ấy giữa ánh đèn đêm, tôi có thể hiểu được cảm xúc của cậu ấy lúc này.
Choàng tay qua vai Hải An, tôi ôm trọn người này vào lòng ngực mình.

- Nếu có chuyện gì thì cứ khóc đi, khóc lớn lên, đừng giấu mãi trong lòng như thế.

Ngay tại đây, ngay lúc này, ngay trong lòng ngực tôi, một kẻ luôn sống trong sự im lặng đã rơi lệ. Từng dòng nước mắt thấm vào lớp áo của tôi. Giữa cái tiết trời như thế này nhưng sao tôi lại chẳng hề thấy lạnh, ngược lại thấy những giọt nước mắt này ấm áp vô cùng. Ấm áp vì bản thân đã giúp được ai đó một chuyện gì đó. Và còn vì mình có thể trở thành điểm tựa cho một người, cảm giác ấy thật ấm áp.

Từng tiếng nấc nghẹn của ai đó như gắn chặt vào tim tôi. Tôi ôm chặt Hải An hơn, vuốt nhẹ mái tóc, tôi cố không được rơi nước mắt.

- Cứ khóc đi, có tớ ở đây rồi. Kể từ hôm nay tớ sẽ bảo vệ cậu, tớ sẽ trở thành điểm tựa cho cậu. Đừng suy nghĩ gì nữa hết, hôm nay cứ khóc hết nước mắt đi, rồi ngày mai tớ và cậu sẽ cùng nhau đi trên một con đường mới. Và sẽ quên hết những con đường cũ không mấy vui vẻ. Được chứ?

Hải An gật đầu và sau cái gật đầu ấy là những hàng nước mắt chảy ra không chút kiểm soát. Đêm ấy, cậu ấy đã dùng nước mắt để trải lòng cùng tôi.

Những ngày sau đó tôi và Hải An chẳng khác nào là hình với bóng. Cậu ấy ở đâu, tôi ở đấy. Tôi chủ động xin giáo viên chuyển chỗ lên ngồi cùng Hải An. Chủ động rủ cậu ấy về sống chung để bù đắp đi sự cô đơn trong lòng cậu ấy. Ban đầu thì Hải An không chấp nhận, nhưng nhờ có mẹ tôi nói giúp nên Hải An cũng đồng ý. Tôi là con một, mà gia đình cũng thuộc dạng khá giả, nên nhận nuôi thêm một người cũng không có gì là khó. Mẹ và ba vô cùng ủng hộ, còn đồng ý nhận Hải An làm con nuôi.

Kể từ khi chuyển đến sống chung, mối quan hệ giữa tôi với Hải An ngày càng tốt. Hải An cũng chịu cười nhiều hơn trước, không biết nói những chuyện gì mà đêm nào tôi và cậu ấy cũng nằm tâm sự đến tận khuya. Hải An cũng chịu mở cửa trái tim để đón tôi vào. Mỗi khi nhớ ba mẹ ruột, Hải An lại chủ động ôm lấy tôi mà khóc như một đứa trẻ.

Mối quan hệ ngày càng đi xa, đến một ngày tôi chợt nhận ra nó đã vượt quá giới hạn của tình anh em, bạn bè. Quan hệ giữa tôi và Hải An là trai gái rồi ư?
Tôi dần mất cảm giác với tất cả mọi người xung quanh. Tôi không cảm nhận được sự ấm áp từ ai ngoại trừ hơi thở của Hải An. Tôi không còn hứng thú với bất cứ cơ thể ai ngoài cậu ấy. Tôi tưởng chừng mình sẽ chết nếu xa cậu ấy.

Cuộc sống bình yên cứ thế diễn ra, song song với tình yêu thương của tôi dành cho cậu ấy. Và cho đến một đêm nọ, Hải An lại ôm trọn lấy tôi mà khóc. Như mọi lần tôi nghĩ rằng Hải An nhớ bố mẹ nên chỉ ôm cậu ấy vào lòng rồi vỗ về, an ủi. Nào ngờ đâu đó là lần cuối tôi được ôm cậu ấy vào lòng, lần cuối được sờ mái tóc an ủi cậu ấy, lần cuối cảm nhận được hơi thở cậu ấy.

Tỉnh lại sau một giấc ngủ, tôi nhận ra mình đã mất đi một thứ vô cùng quan trọng. Hải An chỉ để lại cho tôi vài dòng thư ngắn rồi hoàn toàn biến mất.

"Tớ xin lỗi vì phải dùng cách này để nói lời chia tay với cậu. Nhưng do tớ quá yếu đuối, không thể nhìn người tớ Yêu rơi nước mắt được. Nếu mà thấy cậu khóc chắc tớ sẽ đau lòng đến chết mất. Vì thế hãy hứa với tớ, khi đọc lá thư này và cả quãng đời còn lại dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng không được khóc! Nếu cậu khóc thì còn ai làm chỗ dựa cho tớ nữa. Vì thế hứa với tớ đi. Không được khóc đấy nhé!

Chuyện là tớ sẽ sang Mỹ sống với dì. Tớ đã suy nghĩ rất nhiều để có thể đưa ra quyết định này. Tớ muốn đi thật xa để có thể quên đi cái quá khứ đau khổ này mà sống tiếp. Nhưng cậu đừng lo, tim tớ luôn có một khoảng trống dành riêng cho cậu, cậu sẽ mãi nằm ở đấy, không bao giờ quên được.

Cảm ơn cậu trong thời gian qua. Cảm ơn cậu đã làm chỗ dựa cho tớ có động lực sống tiếp. Khoảng thời gian vừa qua tớ đã rất hạnh phúc khi được ở gần cậu, được ôm cậu mỗi tối, được khóc thoải mái mà không sợ điều gì, được nằm gọn trong lòng cậu thật ấm áp, được nhận sự yêu thương vô điều kiện từ cậu. Tất cả những gì cậu đối với tớ, tớ đều hiểu và cảm nhận được.

Cậu hãy cố gắng sống tốt! Đừng buồn! Khi đến lúc, tớ sẽ tự tìm gặp cậu. Tớ hứa đấy!

Cảm ơn cậu vì tất cả!
Gửi người tớ yêu! "

Hôm ấy tôi đã cố gắng hết sức để giữ lời hứa vời Hải An, cố gắng hết sức để không khóc. Cố gắng hết sức để trở thành điểm tựa cho cậu ấy.

Nhiều đêm nằm trên chiếc giường ấy tôi bất chợt cảm nhận thấy hơi ấm của Hải An, ảo giác giúp tôi cảm giác cậu ấy vẫn ở đây, vẫn bên cạnh tôi. Làm tôi nhớ đến quá khứ, nhớ đến những việc tôi đã làm cho cậu ấy. Từ những việc sai trái đến những điều hạnh phúc. Nhiều khi tôi muốn xóa bỏ tất cả để có thể sống tốt hơn. Nhưng rồi lại nhận ra mình không thể. Nhận ra nó đã là một phần của cuộc đời mình.

Học cách chấp nhận mọi thứ, tôi cố vững lòng, lặng lẽ đếm từng ngày trôi qua, rồi lại tự hỏi với chính mình một câu hỏi quen thuộc.

- Khi nào cậu về?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com