Thanh Xuan Cua Nhung Ke Bien Thai Hoan
Cảm giác yêu một người thật khó nói, đôi lúc vu vơ nghĩ về họ, cũng có đôi lúc lại nhói lòng vì chính những suy nghĩ ấy. Họ vui thì ta cười giúp, họ buồn ta lại khóc thay. Đó phải chăng là Tương Tư? Tôi nghĩ mình đã cảm nhận được cảm giác ấy khi chỉ mới là một cậu học trò lớp 10. Tôi tương tư thầy dạy văn, không ổn chút nào nhỉ! Đầu năm lớp 10, khi tôi còn ngơ ngẫn không biết phòng học của mình ở đâu, tôi đã gặp thầy tại phòng giáo vụ. Thầy chỉ đường cho tôi tới dãy lầu 4B, nơi mà tôi viết nên cho mình một chuyện tình đơn phương ở thời học trò. Chuyển cấp cũng là lúc ta chuyển bạn bè. Ngày đầu đến lớp tôi chẳng có lấy một người quen. Ngồi tại một góc lớp, tôi như một thằng nhóc nhỏ bé bị tự kỷ. Hướng mắt qua khung cửa kính, tôi cảm nhận hương vị trường cấp 3. Không gian mới, bạn mới, giáo viên mới và bản thân tôi cũng trở nên đổi mới. Thầy bước vào, giọng nói rất đặc biệt khiến tôi nhớ như in ngay khi vừa hỏi đường. Chính là thầy giáo ban nãy. Chuyển hướng mắt, giờ tôi mới có cơ hội để ngắm kỹ gương mặt thầy hơn. Đúng là quá trẻ so với độ tuổi 30. Thầy mang một vẻ đẹp khá nhẹ nhàng, đôi mắt trong bị ẩn bởi lớp kính mỏng. Cánh mũi khá ổn, cũng có thể gọi là cao. Môi không phải trái tim nhưng khá mỏng, khi thầy cười đôi môi ấy toát lên một sự cuốn hút lạ lùng. Da thầy không trắng nhưng cũng không thể gọi là đen, chỉ là da hơi tối màu. Thầy là giáo viên dạy văn và kiêm luôn chức chủ nhiệm lớp tôi. Sau một buổi thầy trò tâm sự và giới thiệu bản thân, thầy cho cả lớp về. Đường về nhà vẫn vậy mà lòng tôi sao cứ mãi bồn chồn bởi nụ cười của thầy. Mong đến ngày nhập học chính thức, tim tôi đêm nào cũng thổn thất chờ đợi. Chính thức bước vào năm học, tôi đã có lí do để đến gần thầy hơn, khi tự giác xin vào lớp bồi dưỡng học sinh giỏi của thầy. Những năm cấp 2 tôi không quá nổi trội với điểm số môn văn, nhưng với môn toán thì tôi có thể tự tin sẽ đạt điểm 9 là vô cùng đơn giản. Nhưng vì thầy nên tôi đã rẽ sang một con đường mới, mặc dù nó khá chông chênh. Tôi từng đọc được một câu rất hay, mà giờ nghĩ lại thấy nó rất hợp với mình. "Cuộc đời em vốn dĩ là một đường thẳng, chỉ vì gặp anh mà rẽ ngang." Sau khi vào lớp bồi dưỡng, tôi và thấy nói chuyện nhiều hơn, từ việc học cho đến việc buồn vui. Lấy danh nghĩa thầy trò, tôi nhắn tin cho thầy. Với một vài lí do quen thuộc, tôi hạnh phúc khi hằng đên được đọc những dòng tin nhắn thầy gửi cho mình. Khoảng cách rút ngắn, tình cảm kéo dài. Tôi đã không kiểm soát được chính cảm xúc của mình. Tôi nhận ra mình đã mắc "căn bệnh Biến Thái" hay nói trắng ra là đồng tính. Tôi yêu thầy. Khi trước tôi mong được gặp thầy bao nhiêu, thì giờ đây tôi lại tránh mặt thầy bấy nhiêu. Tôi sợ mình sẽ không điều chỉnh được tâm tư mà nói cho thầy biết thứ tình cảm bệnh hoạn của mình với thầy. Tôi xin rút khỏi đội tuyển học sinh giỏi văn, với lý do cảm thấy mình không đủ năng lực. Tôi cũng ít nhắn tin với thầy hơn, nhỡ đâu tình cảm không thể ghim vào lòng mà nói ra thì mọi chuyện xem như kết thúc. Đôi lúc thầy vẫn nhắn tin cho tôi, hỏi thăm tình hình của lớp này nọ. Nhưng rồi tôi cũng bấm bụng lấy cớ lãng đi và không trả lời thầy. Khoảng cách của tôi và thầy dẫn xa hơn. Dù tôi đau đớn vì điều đó nhưng biết làm sao bây giờ? Thầy là thầy còn tôi là trò. Quan hệ thầy trò không thể bị bôi bẩn vì cái tình cảm "Bẩn thỉu" của tôi được. Kể từ ấy tôi chỉ dám ngắm nụ cười của thầy từ xa. Đôi mắt vẫn vậy, cánh mũi vẫn thế, và đôi môi vẫn giống năm xưa. Tôi cứ mãi giữ những hình ảnh ấy trong đầu cho đến hết những năm cấp 3. Ngày gặp mặt cuối cùng của đời học sinh, cả lớp khi ấy như một đám tang, ai cũng rơi lệ nuối tiếc. Tôi ngồi một mình gần đống lửa trại suy nghĩ bâng quơ một điều gì đó, lòng như thắt lại. Khi ấy thầy đặt tay lên vai tôi. Giọng thầy vẫn như xưa, vẫn rất đặc biệt và vẫn làm tim tôi dao động như ngày nào. Đã lâu rồi tôi và thầy không ngồi gần nhau như thế này. Thầy hỏi tại sao tôi lại ngồi một mình ở đây. Tôi chỉ im lặng nhìn ngọn lửa đang dần nhỏ lại. Tôi muốn một lần nói ra hết những tâm tư đã giấu trong 3 năm nay. Tôi khóc! "Thầy biết cả rồi, thầy biết em thích thầy từ năm lớp 10, thầy biết tình cảm em dành cho thầy không chỉ đơn thuần là tình thầy trò, thầy biết em yêu thầy." Trong dòng lệ, tôi bất ngờ với những gì thấy nói. "Tại sao thầy biết?" tuy tôi không hỏi nhưng có lẽ đôi mắt ấn lệ của tôi đã khơi bày suy nghĩ. Thầy nắm tay tôi. "Em bất ngờ lắm đúng không? Làm sao thầy không biết cho được. Thầy dạy văn nên rất hiểu tâm lý học sinh, thầy có thể hiểu rõ tâm tư của từng học sinh, kể cả em.
Nhưng em này, chúng ta đều là con người, đều có những tình cảm riêng của mình. Vì thế tại sao em không dám nói ra tình cảm của bản thân? Tại sao em cứ mãi giữ nó cho riêng mình? Thầy sẽ rất vui nếu em tự mình nói ra tình cảm chất chứa trong lòng bao lâu này. Và khi ấy thầy sẽ cho em biết rằng, không phải chỉ mình em là rung động, bên em cũng có một người vì em mà ngày đêm thơ thẩn suốt ba năm qua đấy. Và người đó là thầy! " Khi ấy tôi chẳng thể tin vào tai mình, tôi khóc lớn hơn trong hạnh phúc, tôi ôm thầy vào lòng, ôm chặt, ôm thật chặt. Nhiều năm sau đó, tuy tôi và thầy đã hiểu rõ về nhau, nhưng thầy vẫn là thầy còn tôi thì vẫn là trò. Chúng tôi mỗi người có một hướng đi riêng, thấy tiếp tục trên con đường giảng dạy, còn tôi bước trên con đường du học. Tùy vậy nhưng tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc khi nhìn lại khoảng thời gian niên thiếu của mình. Khoảng thời gian mà tôi biết rung động, khoảng thời gian mà tôi biết đơn phương một người, và khoảng thời gian tôi tìm ra giới tính thật của mình. Tôi không hối tiếc với những gì mình đã làm, và tôi cảm thấy vui vì điều đó. Khi sinh ra trên thế giới này, không ai có thể chọn cho mình một điểm tốt, và cũng chẳng ai có thể gắn cho mình một khuyết điểm. Bản thân mỗi người chỉ có thể sống với một điểm tốt trời ban, và tự mình biến cái khuyết điểm trời cho ấy thành một cái ưu điểm. Nhưng bạn hãy nhớ, tình cảm giữa những người đồng giới không phải khuyết điểm, nó chỉ là một sự khác biệt. Vì thế hãy nói ra tâm tư của mình khi còn có thể, đừng để một ngày phải hối hận vì điều đó. Hãy cố tìm cách biến sự khác biệt của bản thân thành một ưu điểm của chính mình trong mắt mọi người.
Nhưng em này, chúng ta đều là con người, đều có những tình cảm riêng của mình. Vì thế tại sao em không dám nói ra tình cảm của bản thân? Tại sao em cứ mãi giữ nó cho riêng mình? Thầy sẽ rất vui nếu em tự mình nói ra tình cảm chất chứa trong lòng bao lâu này. Và khi ấy thầy sẽ cho em biết rằng, không phải chỉ mình em là rung động, bên em cũng có một người vì em mà ngày đêm thơ thẩn suốt ba năm qua đấy. Và người đó là thầy! " Khi ấy tôi chẳng thể tin vào tai mình, tôi khóc lớn hơn trong hạnh phúc, tôi ôm thầy vào lòng, ôm chặt, ôm thật chặt. Nhiều năm sau đó, tuy tôi và thầy đã hiểu rõ về nhau, nhưng thầy vẫn là thầy còn tôi thì vẫn là trò. Chúng tôi mỗi người có một hướng đi riêng, thấy tiếp tục trên con đường giảng dạy, còn tôi bước trên con đường du học. Tùy vậy nhưng tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc khi nhìn lại khoảng thời gian niên thiếu của mình. Khoảng thời gian mà tôi biết rung động, khoảng thời gian mà tôi biết đơn phương một người, và khoảng thời gian tôi tìm ra giới tính thật của mình. Tôi không hối tiếc với những gì mình đã làm, và tôi cảm thấy vui vì điều đó. Khi sinh ra trên thế giới này, không ai có thể chọn cho mình một điểm tốt, và cũng chẳng ai có thể gắn cho mình một khuyết điểm. Bản thân mỗi người chỉ có thể sống với một điểm tốt trời ban, và tự mình biến cái khuyết điểm trời cho ấy thành một cái ưu điểm. Nhưng bạn hãy nhớ, tình cảm giữa những người đồng giới không phải khuyết điểm, nó chỉ là một sự khác biệt. Vì thế hãy nói ra tâm tư của mình khi còn có thể, đừng để một ngày phải hối hận vì điều đó. Hãy cố tìm cách biến sự khác biệt của bản thân thành một ưu điểm của chính mình trong mắt mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com