Chương 2-ss1: Lần đầu gặp mặt
Cũng như bao học sinh khác khi bước vào cấp ba, Tùng Anh cực kỳ quan tâm đến thành tích của bản thân mình. Mới đi học chưa lâu, nhóc ấy đã đăng ký đi học thêm 2 lớp . Đối với nhóc ấy thì học tập luôn là điều ưu tiên trước nhất!
Chẳng phải vào mùa xuân thoang thoảng hương hoa mới, cũng chẳng phải vào tiết trời đông giá rét nơi đồng bằng bắc bộ quen thuộc. Hai nhóc ấy gặp nhau trong lớp học thêm chật hẹp, khá đông. Nói sao nhỉ?nhóc Tùng Anh nói rằng ấn tượng đầu tiên về........ chỉ gói gọn trong một từ “ Ngốc!”.
‘ Ngốc thật đấy, sao cậu ấy lại nhìn ngốc thế nhỉ? Áo sơ mi, quần âu, giày trắng! Nhìn cậu ấy giống như sắp đi cưới vợ ấy’ những lời nói ấy xuất hiện ngay trong đầu Tùng Anh khi nhìn thấy........... bước vào lớp.
Ngoại hình ấy chẳng thể hòa nhập trong đám quần đùi, áo cộc được nhưng cũng chẳng để lại trong tâm trí nhóc Tùng Anh một ấn tượng sâu đậm gì! Thứ thật sự thu hút nhpsc Tùng chính là tài năng của cậu bé kia. Đối với Tùng Anh, những người giỏi luôn là người cuốn hút nhất, phải chăng là do vẻ đẹp tri thức?
Cùng lúc ...... bước vào lớp, cô giáo dạy thêm của Nhóc Tùng liền thốt lên một câu nói vừa chứa đựng sự bất nhờ vừa có sự chào đón:
‘Ô!...... Không đi học đội tuyển à? Nhớ cô hay sao mà về sớm thế’
Râm ran trong lớp học thêm chật chội dưới cái nóng còn sót lại của mùa hè là tieesg xì xào bàn tán về..........
‘Cậu ấy có phải học đọi tuyển Tón của trường mình không nhỉ?’; ‘Nghe nói ngày đi nhận lớp cậu ta ngồi trong lớp lôi sách ra học đó’; ‘ Cậu ấy học lớp nào mà giỏi vậy nhỉ?’........ và muôn vàn câu hỏi khác nhau. Phải mất một chút thời gian mới có thể ổn định lại. Và những câu nói ấy cũng chính là ấn tượng duy nhất và đầu tiên của nhóc Tùng về ............ ấn tượng đơn giản chỉ là ‘ Ngững mộ sự giỏi giang’
Trong khoảng thời gian đầu đi học thêm, nhóc Tùng cũng có đôi ba lần ngồi cạnh ....... nhưng cũng chỉ có giao lưu vài câu chứ chẳng có thêm một ấn tượng gì khác vầ cậu nhóc kia.
Những ấn tượng ấy hình như chỉ có riêng Tùng Anh nhớ, liệu rằng ai kia có nhớ những ngày đầu tiên ấy không? Thời gian khi ấy chắc chỉ là những kí ức mơ hồ không đáng nhớ đối với............ Nhưng cái con người suy tình đến lạ kia nay lại nhớ như in trong tâm trí mình những ngày tháng ấy- những ngày tháng của sự bắt đầu, sự chớm nở của một thứ tính cảm vốn dĩ không có kết quả cuối cùng. Ngày ấy, tại nơi ấy, có lẽ chỉ nên dừng lại ở hai chữ ‘ ngưỡng mộ’ chứ chẳng phải ‘tò mò’ về cái tên để rồi từ hai chữ ấy mà vẽ nên bức họa tình cảm của riêng mình, của riêng một phía rồi để giờ đây phải cật lực ẩn xâu những kí ức ấy vào sâu trong tầng tầng lớp lớp những kí ức khác.
Tình cảm vốn là thứ khó điều khiển nhất của con người, một khi đã nhớ thì rất khó để quên đi. Ta có thể ẩn sâu những kí ức ấy vào trong tầng tầng lớp lớp chứ không thể xóa bỏ nó ra khỏi não mình. Người ta vẫn thường nói: ‘Tình cảm khó cưỡng cầu, có duyên ắt hẳn sẽ đến với nhau. Khi duyên ta đủ tình cũng đến’. Nhưng thế nào mới gọi là đủ? Thế nào mới là duyên? Thì không ai trả lời cho đứa trẻ mới tuổi mười sáu mười bảy biết cả?
Thanh xuân có đẹp hay không là do bản thân tự quyết định, nhưng một khi đã đi lẹch khỏi quỹ đạo của mình, thì thanh xuân ấy đã có thêm mấy phần kém vui, những hồi ức không nên có.
Chẳng phải vào mùa xuân thoang thoảng hương hoa mới, cũng chẳng phải vào tiết trời đông giá rét nơi đồng bằng bắc bộ quen thuộc. Hai nhóc ấy gặp nhau trong lớp học thêm chật hẹp, khá đông. Nói sao nhỉ?nhóc Tùng Anh nói rằng ấn tượng đầu tiên về........ chỉ gói gọn trong một từ “ Ngốc!”.
‘ Ngốc thật đấy, sao cậu ấy lại nhìn ngốc thế nhỉ? Áo sơ mi, quần âu, giày trắng! Nhìn cậu ấy giống như sắp đi cưới vợ ấy’ những lời nói ấy xuất hiện ngay trong đầu Tùng Anh khi nhìn thấy........... bước vào lớp.
Ngoại hình ấy chẳng thể hòa nhập trong đám quần đùi, áo cộc được nhưng cũng chẳng để lại trong tâm trí nhóc Tùng Anh một ấn tượng sâu đậm gì! Thứ thật sự thu hút nhpsc Tùng chính là tài năng của cậu bé kia. Đối với Tùng Anh, những người giỏi luôn là người cuốn hút nhất, phải chăng là do vẻ đẹp tri thức?
Cùng lúc ...... bước vào lớp, cô giáo dạy thêm của Nhóc Tùng liền thốt lên một câu nói vừa chứa đựng sự bất nhờ vừa có sự chào đón:
‘Ô!...... Không đi học đội tuyển à? Nhớ cô hay sao mà về sớm thế’
Râm ran trong lớp học thêm chật chội dưới cái nóng còn sót lại của mùa hè là tieesg xì xào bàn tán về..........
‘Cậu ấy có phải học đọi tuyển Tón của trường mình không nhỉ?’; ‘Nghe nói ngày đi nhận lớp cậu ta ngồi trong lớp lôi sách ra học đó’; ‘ Cậu ấy học lớp nào mà giỏi vậy nhỉ?’........ và muôn vàn câu hỏi khác nhau. Phải mất một chút thời gian mới có thể ổn định lại. Và những câu nói ấy cũng chính là ấn tượng duy nhất và đầu tiên của nhóc Tùng về ............ ấn tượng đơn giản chỉ là ‘ Ngững mộ sự giỏi giang’
Trong khoảng thời gian đầu đi học thêm, nhóc Tùng cũng có đôi ba lần ngồi cạnh ....... nhưng cũng chỉ có giao lưu vài câu chứ chẳng có thêm một ấn tượng gì khác vầ cậu nhóc kia.
Những ấn tượng ấy hình như chỉ có riêng Tùng Anh nhớ, liệu rằng ai kia có nhớ những ngày đầu tiên ấy không? Thời gian khi ấy chắc chỉ là những kí ức mơ hồ không đáng nhớ đối với............ Nhưng cái con người suy tình đến lạ kia nay lại nhớ như in trong tâm trí mình những ngày tháng ấy- những ngày tháng của sự bắt đầu, sự chớm nở của một thứ tính cảm vốn dĩ không có kết quả cuối cùng. Ngày ấy, tại nơi ấy, có lẽ chỉ nên dừng lại ở hai chữ ‘ ngưỡng mộ’ chứ chẳng phải ‘tò mò’ về cái tên để rồi từ hai chữ ấy mà vẽ nên bức họa tình cảm của riêng mình, của riêng một phía rồi để giờ đây phải cật lực ẩn xâu những kí ức ấy vào sâu trong tầng tầng lớp lớp những kí ức khác.
Tình cảm vốn là thứ khó điều khiển nhất của con người, một khi đã nhớ thì rất khó để quên đi. Ta có thể ẩn sâu những kí ức ấy vào trong tầng tầng lớp lớp chứ không thể xóa bỏ nó ra khỏi não mình. Người ta vẫn thường nói: ‘Tình cảm khó cưỡng cầu, có duyên ắt hẳn sẽ đến với nhau. Khi duyên ta đủ tình cũng đến’. Nhưng thế nào mới gọi là đủ? Thế nào mới là duyên? Thì không ai trả lời cho đứa trẻ mới tuổi mười sáu mười bảy biết cả?
Thanh xuân có đẹp hay không là do bản thân tự quyết định, nhưng một khi đã đi lẹch khỏi quỹ đạo của mình, thì thanh xuân ấy đã có thêm mấy phần kém vui, những hồi ức không nên có.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com