TruyenHHH.com

Thanh X Typh Chia Tay Roi Con Yeu Duoc Khong

Tỉnh dậy từ sau giấc ngủ dài khiến đầu của gã đau khủng khiếp. Cái mùi men cùng khói nồng nặc quẩn quanh mũi Thành khiến gã như muốn phát điên. Gã theo thói quen cất tiếng gọi anh, rồi lại chợt nhớ ra, mình chia tay rồi...

Trời Hà Nội mấy hôm nay âm u quá, cái lành lạnh khi gió mùa về lại càng khiến những người cô đơn lạnh hơn nữa. Mà với Thành thì nó lại làm gã nhớ anh khủng khiếp.

Gã vẫn nhớ những cái ôm ấm áp cùng nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn nước mỗi sớm mai, điều mà khiến một gã trai hư như gã cũng cảm thấy tâm hồn của mình nhẹ nhàng hơn hẳn. Nhưng mà so với việc làm người yêu danh chính ngôn thuận gã lại càng thích cái cảm giác mập mờ hơn, cái gì mới mẻ cũng dễ khiến con người ta yêu thích mà...

Vậy nên, gã nói chia tay với anh.

Phạm Hoàng Hải là tình nhân đặc biệt nhất của gã, đơn giản chỉ vì anh đã ở bên gã hơn gần nửa năm, quá lâu. Mà gã, chỉ muốn một mối tình ngắn hạn mà thôi, vậy nên gã chia tay anh, nhanh giống như khi gã và anh đến với nhau vậy, không níu kéo, không vấn vương.

Thật ra gã vẫn yêu anh tha thiết. Gã yêu từ những khoảnh khắc cơ thể của anh dưới thân hắn nở rộ như đoá anh túc xinh đẹp cho đến những lúc anh gối đầu trên đùi gã ngủ quên khi xem một bộ phim dài tập trên truyền hình. Mọi hình thái của anh đều khiến gã yêu đến phát cuồng, nhưng đến thời hạn thì tình cảm cũng phải thu lại thôi. Chỉ là gã vẫn có chút luyến tiếc.

Đôi lúc gã tự hỏi, liệu gã có thật sự muốn chia tay với anh hay không, nhưng gã không tìm được câu trả lời. Lý trí mách bảo rằng gã đã làm đúng nhưng con tim thì trách móc rằng gã đã quá ngược đãi cảm xúc của chính mình. Gã muốn phát điên vì những suy nghĩ lộn xộn đan xen, và gã chỉ muốn gạt phắt chúng đi.

Chết tiệt, Phạm Hoàng Hải anh đúng là rắc rối lớn nhất đời tôi...

Chia tay không phải hết yêu, chỉ là không còn phù hợp với danh xưng người yêu nữa...

Nguyễn Tiến Thành thật sự không có ý định rời khỏi chiếc chăn ấm của mình cho đến khi bụng gã biểu tình dữ dội. Nếu tiếp tục không ăn hẳn là gã sẽ được tặng một suất vào bệnh viện vì chảy máu dạ dày mất, và anh trai gã sẽ lại lải nhải đến khi tai gã đóng kén mới dừng mất.

Vào những ngày thời tiết khó chịu như thế này gã thường khá cục súc mà trước kia chỉ có Hải mới có thể làm dịu đi cái bực tức của gã. Đáng tiếc giờ anh không còn ở đây nữa rồi...

Nhiều đứa bạn hay hỏi gã: "Nếu còn yêu nhiều như thế thì việc gì phải chia tay?"

Những lúc này thật sự gã cũng chẳng biết phải nói gì ngoài im lặng nữa.

Ừ thì chúng nó nói đúng, không có anh cuộc sống của gã tàn tạ hẳn đi mà.

Khi mới chia tay gã cứ nghĩ cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống nhàm chán bình thường, gã chìm đắm những cuộc thác loạn thâu đêm ở các quán bar với những cô em nóng bỏng. Và gã thật sự đã từng tận hưởng đoạn thời gian đó lắm. Có điều còn lại gì sau những đêm thâu đó?

Có chăng chỉ là một tâm hồn vốn đã mục nát trống rỗng mà thôi...

Gã bỗng lại nhớ anh đến phát điên. Nhớ vòng tay trên cổ gã, nhớ đôi chân của anh quấn quanh lưng gã mỗi đêm, rên rỉ lên những tiếng mời gọi và nhớ cả đôi môi ngọt ngào như mật của anh khi cố lấy lòng gã nữa...

Phạm Hoàng Hải, em muốn anh...

Gà thừa nhận, gã là một gã tồi. Mà đôi khi gã thích cảm giác chinh phục anh trên giường, hơn là anh danh chính ngôn thuận là người yêu của gã.

Phạm Hoàng Hải là một người rất đặc biệt.

Điều mà khiến một người thích sự mới mẻ như gã không thể dừng lại sự tò mò của mình với anh. Mọi khía cạnh của anh khiến gã thích thú và yêu thích không thôi.

Khi trên giường anh chính là một đoá hoa bí ẩn đến cực hạn, cuốn lấy gã cùng nhau đắm chìm vào cơn mê tình. Từng cử chỉ ánh mắt đều toả ra sự lẳng lơ từ xương cốt, những lời thủ thỉ đầy mật ngọt như những cơn sóng dập dờn bên tai khiến gã bất giác buông bỏ mọi tầng lớp phòng thủ của bản thân.

Nhưng có đôi lúc lại trẻ con như một đứa trẻ, sẽ vì phải dậy sớm mà làm nũng, cũng sẽ vì khi tỉnh dậy không thấy gã mà chân trần dáo dác đi tìm.

Mà những khía cạnh trái ngược này lại có thể hoà hợp trong anh đến lạ. Đối với gã anh như một ly cognac, ngọt và thơm lừng nhưng sẽ đốt cháy cổ họng của người thưởng thức nó.

Chơi với anh, là đùa với lửa...

Gã đã vài lần tưởng chừng anh có thể trói chân được gã nhưng rốt cuộc cuộc tình này cũng chỉ dài hơn bình thường. Có lẽ Phạm Hoàng Hải ngay từ đầu không nên dính vào gã.

Gã có thể cho anh thăng hoa trong tình yêu, đốt cháy anh trong ngọn lửa tình ảo ảnh mà gã cất công dựng lên nhưng chân tình thì không có đâu.

Ừ, có lẽ điều đó vẫn đúng.

Có lẽ...

Có lẽ nó vẫn đúng trong quá khứ, còn giờ thì gã không chắc. Gã đi nhầm đường rồi...

Gã không biết đường ra khỏi trái tim của anh. Và có lẽ gã nên ngồi lại với anh trong thời gian tới và hỏi anh về chuyện này, nhỉ?

___

Chia tay rồi yêu lại được không?

Ai mà biết được...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com