TruyenHHH.com

Thanh Ti Tuyết (edit) (quyển 1 + 2)

Chương 8

nguyetlau25



Tiết Bất Nhị thấy y không hề quay đầu lại, đang nghĩ nên an ủi Phương Đường Khê như thế nào, chần chờ một lát mới đẩy cửa phòng sát vách, chỉ nghe Phương Đường Khê nói: "Tiết đại ca, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sớm biết y sẽ nói như vậy! Ta một chút cũng không khổ sở, thật sự." Tiết Bất Nhị vừa nhấc mắt lập tức kinh hãi, nhất thời không nói ra lời.

Phương Đường Khê nguyên bản một đầu tóc đen sậm giờ đã trở thành bạch ngân, Thải Ngôn kinh ngạc đứng ở một bên nhìn, biểu tình giật mình. Phương Đường Khê căn bản không hề phát giác, cười hì hì nói: "Hắn nói rất đúng, ta sau này không bao giờ.... làm như vậy nữa! Cùng hắn dây dưa không dứt, hắn nhất định là bị ta bức điên rồi nên mới nói thế. Một người nhã nhặn nho nhã bị ta bức đến bước này, ta thật đúng là lợi hại!" giọng nói của Phương Đường Khê cư nhiên còn mang theo chút đắc chí.

Tiết Bất Nhị thấp giọng nói: "Ngươi thật sự.... Không thèm để ý?" Hắn vốn là người học y, đương nhiên hiểu rõ, một người phải cực hạn bi thương thống khổ cùng tuyệt vọng thế nào, mới có thể làm cho người ta chỉ trong chốc lát tóc đen hóa trắng.

"Đương nhiên." Phương Đường Khê cười hì hì gật đầu.

Tiết Bát Nhị muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói nên lời, chỉ yên lặng nhìn Phương Đường Khê.

Phương Đường Khê thấy có chút kỳ quái, mỉm cười hỏi: "Làm sao vậy?" Hắn cười cuối đầu nhìn mình, phát giác những sợi tóc phủ xuống hai bên tai toàn bộ trắng toát, dáng tươi cười từng chút một biến mất.

Nguyên lai mình trong mắt người khác lại chật vật như vậy, từ lâu đã không thể nào che giấu.

"Để ngươi chê cười.... Ta, ta thật sự không quên được hắn." Phương Đường Khê cười khổ: "Tiết đại ca, tiếp tục ở lại chổ ngươi cũng không phải là cách....." Hắn thập phần hào hiệp, bị Tiết Bất Nhị nhìn thấy bộ dạng lưu luyến si mê không thay đổi của mình cũng không tiếp tục che giấu, chỉ là không muốn ở lại chỗ này nữa, nhớ lại chuyện sảy ra hôm nay sẽ lại khổ sở.

"Vậy, ngươi muốn về nhà sao?"

"Không được, đã biến thành bộ dạng quỷ quái này, ta sao còn có thể trở về chọc cha nương tức giận. Ta tại... Tại Giang Nam có một chút sản nghiệp, cha ta cũng không biết, ta tạm thời muốn đến đó. Phiền ngươi để Thải Ngôn đưa ta đến Hàng Châu, ta nhất định sẽ trả kim ngân cho y." vốn dĩ sản nghiệp của Phương gia đều nằm ở Tái Bắc, hắn tại Giang Nam tạo một chút sinh ý, bất quá cũng là vì Xuy Hàn, chỉ là vẫn chưa có cơ hội nói với y, hiện tại lại là nơi hắn lẫn trốn.

"Vậy Tích Hoa sơn trang phải làm sao?"

"Ta nghĩ.... Tạm thời viết một phong thư gửi về nhà cho họ an tâm, chuyện sau này thật sự không nghĩ nổi nữa." Phương Đường Khê cuối đầu cười nhạt.

"Cũng tốt." Tiết Bất Nhị không thoải mái nói, thở dài một tiếng: "Ngươi ở lại Giang Nam, ta mỗi tháng đến châm cứu cho ngươi một lần."

Phương Đường Khê nhịn không được mỉm cười: "Không lấy phí khám tại nhà chứ?"

"Đã thành như vậy còn có khí lực nói móc ta? Ngươi thật là! Tiền khám bệnh tại nhà một ly cũng không giảm!" Tiết Bất Nhị phẩn nộ, làm như muốn đánh hắn, hắn lại ha ha cười, lắc mình tránh né nhưng lại phát giác hai chân không thể cử động, thần sắc không khỏi buồn bả, nhưng chỉ trong chớp mắt lại lập tức khôi phục thần thái bất cần đời.

Tiết Bất Nhị không dấu vết thu hồi tay, chuyển trọng tâm câu chuyện nói: "Con thủy tinh cổ kia trưởng thành cũng không có việc gì, mặc dù sẽ có hình dạng nhưng cũng sẽ không làm ngươi không khỏe, đợi đến lúc có thể lấy ra, ta sẽ đến tìm ngươi, đến lúc đó sẽ tìm cho ngươi một nữ hài tử tốt làm vợ."

Phương Đường Khê chỉ cười khổ lắc đầu, nói rằng: "Không nói nữa. Chúng ta vẫn là uống rượu đi, lần gặp trước không phải chúng ta đã nói tái kiến không say không về sao?"

"Ngươi đừng nghĩ nữa, trước khi chân của ngươi khôi phục tri giác, không được uống rượu!"

"Không phài ngươi đã nói, có khả năng khôi phục tri giác thôi sao? Nếu như cả đời cũng không có cảm giác, cả đời này ta đều không được uống sao?" Phương Đường Khê đáng thương hề hề nhìn Tiết Bất Nhị.

"Y thuật của ta ngươi còn không tin? Ngươi cũng thật là, tửu lượng tệ như vậy, còn thích uống rượu!"

Phương Đường Khê cười khổ xua tay: "Không có biện pháp, chỉ có uống rượu mới có thể...." Quên đi nam tử phong tình vạn chủng kia... Hắn nhịn không được thở dài một tiếng.

Đều là quá khứ.

Hắn đã mất đi năng lực hành tẩu, mà nam nhân kia.... Cả đời này cũng không có khả năng chủ động đến tìm hắn, với y mà nói, chính mình không tiếp tục dây dưa, nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.

Chỉ có chính mình, trầm luân trong cuộc tình đỗ vỡ, không thể nào đào thoát. Cho dù mình có thể quên đi y, Thủy Tinh cổ cũng sẽ buộc mình nhớ rõ.

Ngày hôm sau, sau khi cáo biệt Tiết Bất Nhị, Thải Ngôn đưa Phương Đường Khê rời khỏi cốc.

Thải Ngôn tuy rằng tuổi không lớn nhưng khí lực lại không nhỏ, cõng Phương Đường Khê đi trên đường núi thập phần vững chắc. Thật ra Phương Đường Khê có chút bất an, ở bên ngoài gặp được hai tiều phu liền mướn họ tìm một cái ghế dựa cột vào một đoạn trúc, để họ nâng hắn ra ngoài.

Hắn không muốn bị người khác nhìn thấy một thiếu niên đầu bạc liền đội mũ che khuất mái tóc bạch phát.

Vừa ra đến đường lớn không lâu liền gặp phải một đám người bên hông đeo kiếm, trên lưng bối trứ thiết, trang phục giống y như đúc bọn người ngày hôm đó truy đuổi bọn họ ở vách núi.

Nguyên lai, ngày đó sau khi Lôi Phượng Chương hạ lệnh bắn tên làm Phương Đường Khê bất đắc dĩ buông tay rơi xuống vực, gã lập tức biết mình đã để lại đại họa. Mọi người đều là người trong võ lâm, tuy rằng tranh đấu gay gắt, nhưng mình nháo như vậy cũng không có lợi ích, huống hồ Hạo Nguyệt cư cùng Tích Hoa sơn trang cũng không phải dễ chọc, Lôi Phượng Chương cũng không có dũng khí đối địch với hai đại thế gia. Tuy rằng gã đã ra lệnh xuống không cho thuộc hạ tiết lộ nữa câu, nhưng khó đảm bảo ngày sau sẽ không lộ ra ngoài.

Tuy rằng gã tức giận nói muốn hai người kia phải chết, nhưng sau khi hạ lệnh bắn tên gã liền thập phần hối hận, Lam Xuy Hàn khuôn mặt xinh đẹp như hoa nếu thật sự héo tàn thì thập phần đáng tiếc. 

Lúc đó trời đã dần tối, rất khó hạ sơn, vì vậy sáng sớm ngày thứ hai Lôi Phượng Chương liền dẫn theo thuộc hạ tìm kiếm tung tích hai người. Nhưng chỗ Tiết Bất Nhị ở thập phần bí mật, bọn người Lôi Phượng Chương không thể tìm thấy, chỉ phát hiện vết máu bên dưới vực, cũng không tìm thấy người. Lôi Phượng Chương biết hai người không chết cũng an tâm một chút, sau cùng thuộc hạ xuống đại lộ dưới núi chờ, muốn lần thứ hai nhìn thấy Lam Xuy Hàn.

Chỉ là gã không nghĩ tới, Lam Xuy Hàn sau khi rời khỏi chỗ của Tiết Bất Nhị cũng không đi ra đại lộ, vì thế gã đã đợi hai ngày, nghĩ nếu thật sự không đợi được sẽ đến Hạo Nguyệt cư bồi tội sau.

Phương Đường Khê tự đánh giá bản thân một chút, thấy tình huống không ổn, đang muốn đi đường vòng, không ngờ Lôi PHương Chương đặt biệt tinh mắt, dĩ nhiên thấy được hắn.

"Ô, ta còng tưởng là ai, nguyên lai là Tích Hoa sơn trang Phương đại công tử, quả nhiên tôn quý, dĩ nhiên yếu nhân sĩ trứ (*). Lam công tử đâu a?" Lôi Phượng Chương nhìn thấy Phương Đường Khê, lập tức tìm kiếm hình bóng của Lam Xuy Hàn, cũng không chú ý biểu tình của Phương Đường Khê có chút cứng lại.

Phương Đường Khê nhịn xuống cuồng nộ trong lòng, lạnh nhạt nói: "Lôi Phượng Chương, ngươi tránh ra." Nếu như không phải Lôi Phượng Chương hạ lệnh bắn tên, chân của hắn cũng sẽ không gãy, nhưng nếu như chính mình cẩn trọng hơn phát hiện âm mưu của Lôi Phượng Chương, cũng sẽ không bị gã làm hại.

Hắn tuy rằng có thù tất báo, nhưng khi vừa nhìn thấy Lôi Phượng Chương người này, liền nhịn không được trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét.

Lôi Phượng Chương nghe thấy âm thanh dị thường lãnh đạm của hắn thì lấy làm kinh hãi, tỉ mỉ quan sát một lát, không khỏi lộ ra nụ cười ác độc: "Phương công tử, chân của ngươi có phải là gãy rồi hay không?"

Phương Đường Khê nhắm mắt lại, trên mặt có hơi co rút, thấp giọng nói: "Đừng để ý đến hắn, đi thôi."

Lôi Phượng Chương nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, thần sắc bỗng nhiên thập phần kỳ quái. Gã cùng Phương Đường Khê không oán không cừu, chỉ là ngày đó Phương Đường Khê và Lam Xuy Hàn không hẹn mà cùng xuất hiện trước mặt gã. Gã thực hận Phương Đường Khê nhưng ngày đó Phương Đường Khê thà rằng bản thân rơi xuống vách núi cũng không bỏ mặt Lam Xuy Hàn để cầu sinh, trong lòng gã âm thầm bội phục. Gã thừa nhận nếu bản thân ở trong tình huống đó, gã thật không có khả năng vì Lam Xuy Hàn làm đến bước đó.

Lcú Phương Đường Khê được người dùng ghế trúc kiêng đi qua người gã, ma xui qủy khiến, Lôi Phượng Chương thế nhưng lại vươn tay ngăn cản cổ kiệu lại: "Chậm đã!"

Phương Đường Khê không mở mắt, trường kiếm trong bao đã rút ra khỏi vỏ, giống như độc xà lẻn đến trước ngực Lôi Phượng Chương. Lôi Phượng Chương bất ngờ không kịp phòng bị, lui lại một bước nhưng lại phát hiện Phương Đường Khê không có ý thừa thắng truy kích, trái lại thu hồi trường kiếm, hướng kiệu phu nói: "Đi thôi."

Lôi Phượng Chương để mặc cỗ kiệu đi qua, ánh mắt nhìn trên mặt đất, lộ ra bộ dạng tươi cười kỳ quái, chậm rì rì nói: "Phương Đường Khê, có phải chân của ngươi bị gẫy cho nên bị Lam công tử bỏ rơi?"

Phương Đường Khê cả người chấn động nhưng không nói gì, tùy ý kiệu phu đưa mình đi xa. Hắn bị gẫy hai chân, hiện tại không phải là đối thủ của Lôi Phượng Chương, hắn cũng sẽ không không phân nặng nhẹ mà động thủ với Lôi Phượng Chương, hắn chỉ có thể nhẫn. Mà Lôi Phượng Chương cho đến bây giờ vẫn còn đố kị hắn "đã từng" được Lam Xuy Hàn "thích", thực sự là buồn cười.

Lôi Phượng Chương không tiếp tục đuổi theo nhục mạ hắn, chậm rãi xoay người sang hướng khác, có chút suy nghĩ nhìn bóng dáng Phương Đường Khê đang ngồi nghiêng trên ghế trúc, cho dù ở trên ghế, Phương Đường Khê cũng ngồi không vững giống như tùy thời đều có thể ngã xuống, có thể thấy được chân của hắn bị thương thập phần nghiêm trọng.

Thải Ngôn luôn đi bên cạnh Phương Đường Khê dừng lại trước mặt Lôi Phượng Chương, khinh miệt nhìn gã một cái, hơi lộ ra một chút cười nhạt, cái gì cũng không nói, nhanh chân đuổi theo kiệu trúc khiêng Phương Đường Khê, đoàn người dần đi xa.

Lôi Phượng Chương đốivới nụ cười nhạt của Thải Ngôn không thèm để ý, gã tuy rằng kiêng kị bối cảnh củaPhương Đường Khê, nhưng Phương gia ở Tái Bắc, nếu đem đi so sánh một chút, Lôiđường tại Giang Nam có lực ảnh hưởng hơn. Thế nhưng gã nói móc một hồi, lại giốngnhư đánh vào bao cát, nhưng mà bao cát này cũng không phải là cát mà là khôngkhí. Nắm tay vừa đến, bao cát vừa biến mất, nhượng gã có loại cảm giác trống rỗngnói không nên lời. Loại trống rỗng này không chỗ phát tiết khiến gã vẫn nhớ mãi không quên.    

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com