Chap3:bắt đầu với kẻ *hai mặt*
"Cẩn Ngôn làm sao có thể mắng chửi người khác chứ, cậu ta chưa từng nói lời thô tục."
"Đinh Nhất Nhất cậu vốn là Bát hầu!". . . . . .
Ai nói hắn là đứa trẻ ngoan? Ai nói hắn lễ phép? Ai nói hắn không nói dối? Nhất Nhất tức giận đến đỉnh đầu đều bốc khói, Thượng Quan Cẩn Ngôn, căn bản chính là kẻ hai mặt!
Da mặt của kẻ hai mặt đó tựa hồ so với da mặt Đinh Nhất Nhất được công nhận là đã dày còn dày hơn a, hắn bị gán cho cái danh hiệu kẻ hai mặt chủ nghĩa đế quốc Mỹ và tiểu Nhật Bản, nhưng vẫn y như cũ mỗi ngày đều lượn lờ trước mắt Nhất Nhất. Mức độ xuất hiện quá nhiều, Nhất Nhất từ tránh né đến bắt đầu mắng, từ mắng đến nhìn bằng nửa con mắt, từ nhìn bằng nửa con mắt đến không thèm hé răng, cuối cùng quy về làm như không thấy.
Đoàn người ở sân thể dục đang chơi trò chơi cảnh sát bắt kẻ trộm, Cẩn Ngôn nắm dẫn theo một bé gái cùng ngồi ngoài xem. Nhất Nhất thở hồng hộc chạy qua ngồi nghỉ không xa hai người là mấy, theo thường lệ lựa chọn bơ hắn, chỉ sờ sờ đầu con nhóc.
"Một cộng một bằng mấy?" Cẩn Ngôn hỏi.
"Bằng hai." Con nhóc đó giọng nói thơm mùi sữa giơ ngón tay lên đếm.
Đều mấy tuổi rồi còn hỏi vấn đề loại này, thực nhàm chán! Nhất Nhất lỗ mũi hếch lên trời hừ một tiếng, lúc cúi đầu xuống, phát hiện ánh mắt đồng bọn đều chăm chú vào trên người mình, ánh mắt muốn bao nhiêu cổ quái liền có bấy nhiêu cổ quái. Có vấn đề?
"Một cộng một bằng hai, " Tống Chí Cương cười ha ha lại dựng thẳng lên hai ngón tay, "Đinh Nhất Nhất không phải là Đinh Nhị sao?"*
*Một =Nhất ; Hai = Nhị
"Không được đặt biệt hiệu cho người khác." Cẩn Ngôn thật nghiêm túc nói.
Bọn trẻ con đâu có để ý mấy điều đó, bao gồm Gia Vũ cũng đều oa oa kêu to: Đinh Nhị! Đinh Nhị! Đinh Nhị. . . . . .
"Không được kêu!" Nhất Nhất trong cơn giận dữ, "Thượng Quan Cẩn Ngôn cậu dám đặt biệt hiệu, cẩn thận ăn đòn!"
Cẩn Ngôn hít vào một hơi, chớp đôi mắt to vô tội. "Tớ không có đặt biệt hiệu cho cậu, tớ chỉ hỏi bé gái là một cộng một bằng mấy thôi."
"Không thể hỏi!"
"Vì sao không thể hỏi?"
"Bởi vì. . . . . ." Nhất Nhất bứt tóc cũng không nghĩ ra nguyên nhân, không bằng tỏ ra thái độ lưu manh theo bản thói quen, "Kkhông thể hỏi là không thể hỏi, còn có các cậu, không được kêu biệt hiệu! Gia Vũ cậu dám kêu thử xem?"
"Đinh Nhị, Đinh Nhị! A ~~~" Không có người tiếp nhận sự uy hiếp của cô nhóc, cười cợt kêu la khí thế.
"Các cậu chết chắc." Cô nhóc gằn một tiếng đuổi đánh bọn chúng, bọn chúng nháo nhác chạy loạn. Bọn con trai chạy đuổi theo không kịp, bắt được con gái lại không thể bắt nạt kẻ yếu, đuổi theo cả buổi không kết quả, gặp người khởi xướng nhàn hạ đứng ở một bên sống chết mặc bay, liền xông lên hỏi tội hắn.
"Đều do cậu, đặt biệt hiệu cho tớ gì chứ?"
"Tớ không có." kẻ hai mặt đó chết cũng không thừa nhận sai lầm!
Nhất Nhất tức giận vung nắm đấm lên, đột nhiên nhớ tới hắn là con trai của Chuyên Gia Lầu nên không thể đánh, lại buông tay xuống đẩy hắn. Tay còn chưa đụng tới góc áo, Cẩn Ngôn liền vẻ mặt sợ hãi lui về sau.
"Đinh Nhất Nhất đừng đánh tớ."
Đánh hắn? Không có a. . . . . . Cái miệng cô nhóc còn đang mở to kinh ngạc, vốn là làm chim bị dã thú rượt đuổi lại phàn phật bay về chỗ cũ, miệng năm mồm mười trách cứ cô nhóc cư nhiên dám đánh Thượng Quan Cẩn Ngôn.
"Đánh hắn hồi nào?Tớ không có." Quyệt miệng hướng Gia Vũ tìm đồng minh.
"Ách. . . . . ." vẻ mặt Gia Vũ lung ta lúng túng, nâng cằm nhắc nhở cô nhóc, "Tay cậu đều đã giơ lên ."
"Đúng rồi a, đã đánh người tớ sao lại không thừa nhận." Bên cạnh có đứa gật đầu phụ họa.
Không đánh sao lại muốn thừa nhận? Nhất Nhất trừng liếc Gia Vũ, hắn không dám lên tiếng. Cô nhóc theo ánh mắt của hắn đi xuống nhìn xem, rõ ràng phát hiện tay mình còn ở giữa không trung, năm ngón tay mở ra đang chuẩn bị thế công kích. . . . . .
Bị bắt quả tang. Bảo bối của Chuyên Gia Lầu bị Bát hầu bắt nạt , từ trong đám đông vây quanh rời đi, đi vài bước lại quay đầu nhìn. Nhất Nhất thề, cô nhóc nhìn trong mắt hắn cất giấu ý cười, thật sự, cô nhóc thề! Đột nhiên nhớ tới thầy giáo nhà trẻ đã giảng qua một loại động vật: Hồ ly ~~~~
Nhất Nhất bình thường tuy rằng tùy tiện, nhưng cô nhóc không ngu ngốc, rất nhanh liền phát hiện kẻ hai mặt đó là cố ý đối chọi với mình. Nói cho Gia Vũ nghe, tưởng giành được điểm đồng tình của hắn, hắn lại liên tục lắc đầu tỏ vẻ không tin.
"Thật mà, hắn thấy tớ bị mắng, hắn liền cười! Nhạ, chính là như vậy ~~" Nhe răng trợn mắt để làm gia tăng độ tin tưởng.
"Nói bừa."
"Thật sự là thế, cậu sao lại không tin tớ, hắn lấy ánh mắt liếc tớ, còn nghiến răng ken két!" Thượng Quan Cẩn Ngôn sẽ làm ra loại động tác đáng đánh đòn này?
Điều này không chỉ có Gia Vũ không tin, bọn con gái trong nhóm lại kiên định phản bác quyết tâm của Nhất Nhất, vô luận cô nhóc thề thốt thế nào cũng không tác dụng.
Cẩn Ngôn đứng cách đó không xa, Nhất Nhất nghiêng mắt liếc về phía hắn, ánh mắt hắn như cẩn thận run run đề phòng: Chính là bởi vì cậu, tớ mới bị bọn họ mắng, cậu còn giả bộ đáng thương!
Liếc lần thứ hai. . . . . . Đúng, chính là cái nụ cười này, miệng mở nhếch ra, ánh mắt liếc lại đây, lông mày giật giật, mí mắt híp lại, cằm còn hếch lên hướng về mình, rành mạch biểu đạt ý tứ này: Muốn gì?!
"Mọi người nhìn xem, nhìn xem, hắn lại như vậy nhìn tớ!"
Tất cả con mắt đều quét qua bên hướng chỉ. Đứng dưới gốc cây là một thân bóng dáng nhỏ bé gầy còm, hơi cúi đầu giống như đang suy tư điều gì đó, khuôn mặt trắng nõn đang nở nụ cười điềm đạm thản nhiên, áo sơ mi trắng quần xanh lam, hai tay đút túi quần, hơi có chút cảm giác giống thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
Tất cả ánh mắt quay lại đều hướng về Nhất Nhất trách móc : "Nói bừa! Cẩn Ngôn có nhìn đi đâu đâu, cậu ấy đang suy nghĩ vấn đề mà!"
"Cậu suốt ngày bắt nạt Cẩn Ngôn, mông lại ngứa rồi hả!"
"Cẩn Ngôn mới không trợn trắng mắt, chỉ có cậu, Đinh Nhị mới thích nhất trợn trắng mắt, còn đánh nhau!". . . . . .
Vì sao? Nhất Nhất buồn bực muốn cắn người a, chỉ có thể tự mình an ủi: Mẹ nói hiện tại nước Mĩ so với Trung Quốc đang cường mạnh hơn, nhưng sẽ có một ngày Trung Quốc sẽ vượt qua nước Mĩ. Nói cách khác, một ngày nào đó cô nhóc có thể đem chủ nghĩa đế quốc Mỹ - Thượng Quan Cẩn Ngôn giẫm nát dưới lòng bàn chân. Đương nhiên, cô nhóc cho rằng kẻ hai mặt cũng không phải là loại xấu xa tột bực, tối thiểu trong túi hắn có thể thường xuyên biến ra rất nhiều kẹo. Hồi nhỏ Nhất Nhất còn không biết chân lý "Không nhận của bố thí", một viên nho nhỏ sôcôla có thể đánh bại cô nhóc, cho nên việc hắn thường xuyên chọc cô nhóc tức giận, nhưng chỉ cần bày ra sôcôla, loại đại ân oán nào cũng tan thành mây khói.
----------------------------------
Bầu chọn cho mình nhé
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com