Thanh Giang Forget The Past
Đúng 6 giờ sáng mùng 1 Tết, mọi người còn chưa đi chúc Tết thì hai người trong nhà này đã lồm cồm bò dậy, vali lớn vali nhỏ kéo ra khỏi phòng.Chặng đường dài 800km từ thành phố Hoàng Giang đến tỉnh Đình Quảng bắt đầu, tổng thời gian họ phải đi là 17 tiếng. Đồng nghĩa với việc hơn 11h đêm họ mới đến nơi.Trải qua một ngày gian nan, hai người đã cạn sức như hai con cá khô đặt chân đến một khách sạn nào đó ở tỉnh Đình Quảng."Tôi tưởng quê anh thì phải có nhà anh chứ"Thành đưa gương mặt phờ phạc ra chất vấn anh. Giang cũng không khá khẩm gì hơn, thở còn không xong."Bá-bán lâu rồi...phù...có ai ở đâu"Trước kia có căn nhà nhỏ cho 2 anh em ở, từ lúc anh lên thành phố học, anh trai mang theo di ảnh bố mẹ ra nước ngoài định cư thì chẳng còn ai ở nữa, đành bán đi. Lâu lắm rồi anh mới trở về đây, chủ yếu là thăm làng xóm cũ."Tôi...đề nghị...mệt quá, đề nghị anh lần sau đi đâu thì phải lên kế hoạch chu toàn đi""Ai mà biết đi mệt như vậy, biết trước thì có đánh chết tôi cũng không đi"Đi đến bàn tiếp tân, còn nhận thêm thông tin nghiệt ngã hơn. Khách sạn đã hết phòng đôi thường, nhưng vẫn còn một phòng đơn thường và một phòng đôi VIP. Không cần thảo luận, bọn họ nhanh chóng chốt phòng trong nháy mắt."Phòng đơn""Phòng đôi"Hai người mở to mắt nhìn nhau chằm chằm, cực kỳ không kiêng nể tiếp tân mà lao vào tranh cãi nảy lửa."Cậu có biết tính không thế? 2 người thì phải phòng đôi chứ""Anh có nghe người ta nói là PHÒNG - ĐÔI - VIP không hả?""Mắc chút thì sao, phòng đơn thì ai ngủ ai thức?""Thì anh ngủ giường đi, tôi trải thảm ở dưới là được. Hợp lí mà lại tiết kiệm tiền. Xì, ai mới là người không biết tính toán?""Tôi có bắt cậu trả tiền đâu mà lo""Tôi không thích nợ, chia đôi là hợp lí""Vậy thì cậu phòng đơn, mình tôi phòng đôi là được""Ừ vậy cũng được""Lấy cả 2 phòng giúp tôi"Cô tiếp tân đổ hết cả mồ hôi nhưng vẫn giữ được nụ cười niềm nở, hơi có nét ái ngại nhìn hai người."Thật ngại quá, vừa nãy hai người đang cãi nhau đã có người đến lấy phòng đôi rồi ạ""..."Vậy là chỉ còn một phòng đơn duy nhất. Hắn cười nhếch mép khiêu khích anh."Hừ, phòng đơn là của tôi đấy, anh ra xe ngủ là vừa""Tất cả là tại cậu lắm chuyện""Hai anh...hai anh ơi...""Tại tại cái gì, do số anh ăn ở thế nào ấy""Hai anh này...""CÁI GÌ?" - đồng thanhCô tiếp tân giật thót mình, cất luôn nụ cười thân thiện vừa rồi, thay bằng gương mặt sợ hãi."Xin lỗi, xin lỗi, bọn tôi hơi mệt nên nóng tính tí. Cô định nói gì?"Anh ngại ngùng cười cười nhưng không giấu được nét xấu hổ. Cô gái được trấn an, vội tươi cười trở lại."Anh có lấy phòng không ạ? Nếu lát nữa có người đến, tôi e là...""Đặt phòng đấy giúp tôi"Hắn dứt khoát đưa thẻ thanh toán luôn, không thèm hỏi anh thêm một câu nào nữa.Đi nhận phòng hắn liền lao vào ôm lấy cái giường trong góc phòng, mọi mệt mỏi như trút sạch. Anh nhìn ngó xung quanh, thấy phòng cũng khá rộng, ít nhất là đủ thêm một chỗ dưới sàn nhà nữa. Anh cất gọn vali sang một bên, may mắn phòng này có chuẩn bị chăn gối dự phòng, anh trải tấm ga xuống, lấy chăn gối dự phòng ra, yên tĩnh nằm xuống chỗ của mình."Anh làm gì đấy?"Hắn từ trên giường ló đầu xuống thăm dò hành động của anh không khỏi thắc mắc."Đi ngủ"Vậy là anh chấp nhận ngủ dưới sàn thật sao. Hắn phì cười trước sự thành thật của anh. Bật dậy ngồi bên mép giường chống cằm cười cợt nhìn anh."Cậu nhìn gì?"Hắn không nói gì, vỗ vỗ lên chỗ giường trống bên cạnh."Nè, đừng có mà cơ hội, phân chia rõ ràng rồi đó, nước sông không phạm nước giếng""Xùy, ai làm gì anh. Lên giường ngủ đi, tôi xuống dưới"Hắn nói là làm, rời khỏi giường, kéo lấy chăn gối anh đang cầm. Nhưng anh nhất quyết không rời đi, nằm lì dưới đó."Tôi nói anh lên giường nằm mà""Không cần""Nhất định không lên à?""Không!"Hắn gật đầu nhẹ tỏ ý đã hiểu, đi vòng qua người anh, cúi xuống bế bổng anh lên. Giật mình trước hành động này, theo bản năng anh bám víu lấy con người kia.Rất nhanh anh đã được đặt ngay ngắn trên giường, không một động tác thừa."Không cần níu kéo tôi vậy đâu"Anh nhìn tay mình vẫn còn đang bám chặt áo hắn, mất tự nhiên hắng giọng một cái, buông tay ra."Đừn-đừng có tùy tiện động chạm như vậy"Anh nép sát vào góc tường, đưa đôi mắt cẩn trọng nhìn hắn, phòng hờ nhất cử nhất động. Hắn chau mày nhìn anh, muốn cười mà không dám cười."Anh Giang này, tôi cũng là người chứ không phải trâu bò mà mệt nhọc cả ngày rồi còn lo nghĩ đến chuyện 'cày cuốc' về đêm nhá"Bĩu môi nhìn anh rồi phủi phủi tay, yên vị nằm xuống dưới, rất đường hoàng xoay lưng lại với anh, chuẩn bị nhắm mắt ngủ."Mấy tên tiểu nhân lúc nào cũng tỏ vẻ như vậy"Nghe vậy hắn không tức giận gì mà bật cười khanh khách làm anh hoảng hốt theo."KKK, yên tâm đi. Lúc tôi thành hổ đói thì anh chạy cũng không kịp"Anh vội nuốt nước bọt, suy nghĩ xem mình có nên rời khỏi cái hang cọp này càng sớm càng tốt không. Đợi một lúc lâu sau không thấy bên dưới lên tiếng nữa, thay vào đó là tiếng thở đều đều khiến anh có phần an tâm. Nới lỏng cảnh giác, im ắng nhắm mắt ngủ.Đang say giấc nồng, Giang cảm giác có gì ươn ướt dính lên mặt, anh choàng tỉnh, thấy Thành đang ngồi bên cạnh hắn, ve vẩy chiếc khăn ướt nhẹp.*bẹp*Hắn thả tay ra, chiếc khăn lập tức rơi xuống mặt anh truyền đến cảm giác mát lạnh, nước chảy cả vào miệng anh. "Chết tiệt! KIỀU TRẤN THÀNH! Tên khốn nhà cậu""KKK"Anh bật dậy, ném cái khăn về phía hắn. Nhanh chân né được, hắn chạy một vòng quanh phòng, anh chân ngắn hơn mãi không đuổi kịp, thở hồng hộc tức tối rủa xả."Ai bảo anh ngủ say như vậy, người ta làm gì cũng không biết. May tôi là người tử tế, chỉ bày vài trò thôi""Và-vài trò?""Ừ giả dụ như..."Hắn ngâm chữ trong họng, liếc nhìn anh đầy nham hiểm. Dáng vẻ này khiến anh rợn hết tóc gáy, đứng bần thần tại chỗ, nghi ngờ nhân sinh.Hắn bịt miệng nén cười, hoàn toàn xem anh như tên ngốc. Trêu đùa đủ rồi hắn mới thở dài cầm khăn lau gương mặt ngây ngốc đó."Sợ cái gì? Tôi là người có đạo đức sẽ không làm gì anh đâu"Để khăn sang một bên, ngồi lên giường gấp gọn chăn gối không quên nói chuyện với tảng đá bên cạnh."Tỉnh chưa? Đi chơi nhanh không lại hết ngày"Não bộ đơ đơ của anh mới tiếp nhận được chút thông tin, hắn trêu đùa anh thì thôi đi, còn xem anh thành em bé mà tự do lau mặt anh như vậy, hết nói nổi. Ơ khoan...lau mặt? Khăn? Chẳng phải là cái khăn anh vừa ném xuống đất sao.Trong lúc con người kia đảm đang gấp chăn thật vuông vức theo thói quen trong quân ngũ, không để ý tảng đá đằng sau khẽ trừng mắt, giật giật khóe môi.*bốp*Trời đất trước mặt quay cuồng, hắn ngã ngửa xuống giường không chút phòng bị. Anh lao đến phi thẳng lên người hắn, nắm cái gối đập tới tấp, còn hắn chỉ biết loạng choạng chống đỡ nhưng vẫn không ngừng cười vang."Anh lên cơn gì vậy, cười chết thôi""Đi chết đi, tên ranh ma khốn nạn"Tiếng mắng nhiếc hoà với tiếng cười ngặt nghẽo cùng từng hồi đập gối khiến cho căn phòng ồn ào hết sức."Tôi nói nàyyy, a-anh có thể ngồi chỗ khác không?""?""Tôi khó thở quá"Cánh tay cầm gối giơ lên cao thoáng khựng lại, anh nhìn mặt hắn nổi gân xanh, chắc không phải đùa đâu. Bình tĩnh lại mới phát hiện anh đang ngồi chiễm chệ trên bụng hắn, bảo sao không khó thở.Anh giật mình bật ra khỏi người hắn, lúng túng ném gối đi. Cùng lúc hắn thở hắt một hơi, xoa xoa bụng như đau đớn lắm. Cục tức này của anh cũng coi như nguôi ngoai mấy phần."Đi thôi, dẫn cậu thăm quê tôi"Câu nói khởi đầu cho hành trình hai ngày ở nơi mới mẻ.Đầu tiên là dắt hắn về nơi anh từng ở. Trở về cội nguồn, Giang như biến thành con người khác, thoải mái vô tư như những người dân chất phác nơi đây.Biết anh về chơi, bà con làng xóm vui mừng đón tiếp, sự yêu mến của mọi người cũng cho thấy trước đây anh đối xử tốt với mọi người thế nào.Thành đi theo sau mà còn được thơm lây nữa, không khỏi có chút tán thưởng. Tính ra người quen của anh cũng nhiều quá đi, chào hết ông Hai, bà Ba rồi lại chú Bảy, cô Sáu, lâu lâu lòi ra thêm mấy đứa nhỏ thằng Tí, thằng Tèo, con Mắm, con Mít lon ton chạy ra ríu rít chào chú Giang.Anh nửa ngồi nửa quỳ trên đất, xoa đầu đám nhóc, không quên lấy vài bao lì xì đỏ ra phát lộc. Đám trẻ được nhận lì xì thích lắm, mừng rỡ reo hò chạy vòng vòng quanh anh. Loáng cái đã thấy chúng nó rủ nhau đi mua bánh kẹo ăn. Anh không nán lại lâu, nhanh chóng đi tìm người bạn đồng hành đang trốn tránh ở xó xỉnh nào."Thành! Đi tiếp thôi"Hắn đứng dưới bóng cây lớn, nhàn nhã dựa người lên vách nhà gần đó lướt điện thoại, nghe tiếng anh gọi có chút giật mình ngẩng đầu lên nhìn lại gật đầu một cái, vội vàng cất điện thoại, sải bước đi. Trông cực kỳ an phận làm nền cho phong cảnh, không nhờ chiếc áo dài đỏ nổi bật kia chắc anh cũng không nhìn ra hắn mất."Cậu không thích chỗ này hở? Lại đi núp bóng cây thế kia"Hắn vội lắc đầu cười nhẹ."Nào có, mọi người rất thân thiện, phong cảnh cũng đẹp nữa. Chỉ là..."Nghiêng đầu ghé sát tai anh nói nhỏ."Tôi không có chuẩn bị quà, lì xì cũng không có...n-ngại lắm"Hắn nói xong liền xoay ngang xoay dọc như sợ ai nghe thấy, đỏ mặt ho một cái. Anh ngẩn ra một lúc, khi nhỏ không ai đòi quà anh, lớn lên cũng chưa về lần nào, mấy phép thông thường này căn bản anh không để ý mà mọi người nơi đây cũng chả để tâm. Có điều hắn là khách, không chuẩn bị gì quả thực sẽ có người đánh giá thiếu tinh tế."Vậy mua đi, tôi dẫn cậu đi mua""Bây giờ? Mua làm gì nữa, mọi người đều về cả rồi"Nét mặt hắn ủ rũ, có vẻ là áy náy thất vọng ghê lắm."Aizzz, họ không để bụng đâu, nhưng mà lát nữa có người quan trọng, dẫn cậu đi gặp sau"Hắn vẫn cảm thấy không hài lòng, vừa đi vừa lẩm bẩm đếm cái gì đó. Anh mặc kệ, một mạch kéo hắn vào cửa hàng chọn quà cáp.Chẳng mấy chốc hai người đã đứng nghiêm trang trước cửa nhà ai đó. Hắn định lên tiếng hỏi nhưng bị anh chặn lại. Anh tiến đến gõ cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra, đập vào mắt là một mâm cơm đầy với nhiều người ngồi xung quanh, nói chuyện rầm rộ."Giang đấy à, vào ngồi đi cháu, chờ mãi mới thấy mặt đấy"Một người phụ nữ trung niên bước ra, tay bắt mặt mừng với anh. Sau vài lời chào hỏi thân mật, bác gái mới để ý đến thanh niên tay xách quà tay xách rượu bên cạnh anh."Đây là...""À bạn cháu đi cùng. Thành nè, đây là chị gái của mẹ tôi, bác Hai""Cháu chào bác, cháu là Trấn Thành"Dứt lời liền có vài tiếng gọi trong nhà vọng ra."Giang về trễ thế cháu""Mời bạn vào luôn""Đi xa về còn quà cáp làm gì cho nặng nhọc"Khi ai nấy đã yên vị chỗ mình, bữa cơm mới chính thức bắt đầu. Không khí ấm áp của một đại gia đình thật tuyệt vời, những câu hỏi khách khí bắt đầu tuôn về phía hắn nhưng không phải áp lực gì mà nhiều hơn là sự quan tâm, nhìn bữa cơm ấm cúng khiến hắn cay cay nơi sống mũi. Tranh thủ được một ít thời gian, hắn thì thầm với anh."Sao anh bảo anh sống một mình?""Ừ chính là như vậy""Đông thế này...""Họ hàng thôi, trước đây nhà bác cũng hoàn cảnh lắm, tôi nào dám thêm phiền, lâu lâu bác mới giúp đỡ một chút, sau này mấy anh chị họ ăn nên làm ra, coi như khấm khá hơn""Nên bây giờ anh dẫn tôi về làm phiền?"Anh trố mắt nhìn hắn như suy nghĩ điều gì, lại bật cười ha hả."Ừ ừ, làm phiền vài hôm vậy, haha"Sau khi họ cảm thấy hắn không còn gì để khai thác nữa liền chuyển mục tiêu sang nhân vật chính hôm nay. Chẳng có gì ngoài mấy câu phổ biến nhất từ trước đến nay, hắn nhìn anh chật vật trả lời từng thứ không quá chi tiệt nhưng không được qua loa, hắn lo sợ cho bản thân trong tương lai. Nếu một ngày nào đó hắn quay lại đây với cương vị khác thì sẽ thế nào, mà thôi nói trước bước không qua.Hai người ở lại ăn cơm tối rồi mới về khách sạn, mâm cơm Tết đã đủ đầy nay có khách đến còn thịnh soạn hơn nữa. Các chú các bác bắt đầu mở tiệc rượu chè, bọn họ không tránh khỏi việc bị ép uống, bình rượu hắn mua lúc sáng nghiễm nhiên trở thành thứ 'phản chủ'."Ch-cháu không uống rượu"Thành cật lực đẩy xa ly rượu ra, không phải thất lễ giữ mình gì, đơn giản là hắn không biết uống cái thứ đắng ngắt đó. "Ôi dào, có gì mà không uống, nhìn thằng Giang kìa, nhỏ con vậy mà nặng đô phết đấy, thằng cháu làm vài ly thôi cũng được""Nhưn-nhưng mà cháu không biết..."Phản kháng bất thành, chữ cùng rượu chảy ọc vào miệng, cổ họng phát lên cơn nóng khiến hắn đỏ hết cả mặt, ho vài cái. Giang ngồi bên cạnh đã không cản còn cười khanh khách hưởng ứng."Hôm nay cậu tới số rồi, hahaha"Rượu vào thì lời ra, cả mâm ngồi bàn tán đủ chuyện trên trời dưới đất xong lại quay về kể từ quá khứ đến tương lai, tình anh em, bác cháu phải gọi là trào dâng lai lán. Vài tiếng sau mọi người đã ngà ngà say, riêng hắn gần như gục ngã, miễn cưỡng còn chút tỉnh táo.Trạng thái tả tơi này của hắn đã khiến các bác mủi lòng tha cho một mạng, đổi sang vây quanh Giang vừa uống vừa nói chuyện. Nhưng cô gái ngồi gần vẫn cố tình rót thêm cho hắn, em gái này, từ đầu buổi đến giờ ly rượu hắn luôn luôn đầy là công lao to lớn của em ấy. Hắn dứt khoát ngừng uống, chọn một chỗ xa xa ngồi xuống, chừa lại sức lực hóng chuyện bao đồng. Không hiểu sao cô gái cũng đi theo, ngồi xuống bên cạnh nhìn hắn chằm chằm. Bị nhìn đến khó chịu, hắn quay sang mở lời."Muốn nói gì sao?""Anh tên Thành phải không?""Ừm""Em tên Quỳnh Nhi, là em họ của anh Giang""Ừm"Hắn nghe không lọt, chỉ chăm chăm ngóng xem bên kia họ nói gì. Thấy hắn ngó lơ mình, Quỳnh Nhi mạnh dạn tiến sát thêm chút nữa, chạm lên vai hắn."Anh đẹp vậy chắc là có bạn gái rồi nhỉ?""Không""Anh không có hả?"Khuôn mặt cô gái gợn lên nét vui mừng, tay di chuyển xuống chạm vào bàn tay anh.*soạt*Cánh tay hắn đưa lên cao, hất bàn tay kia ra, thẳng tay đẩy cô gái cách xa vài bước. Ánh mắt nhàn nhạt quét qua người cô một ít rồi thôi."Không ở đây chính là không liên quan đến cô"Bị hất hủi thẳng thừng, sắc mặt cô nàng cứng đờ nhưng chẳng làm được gì, giận dỗi bỏ lên nhà trên.Câu chuyện vừa rồi may mắn không ai để ý, nếu không cô gái kia có mất mặt hay không thì chưa biết, còn hắn chắc chắn bị phán tội thất lễ với chủ nhà. Ngồi thật lâu vẫn chưa thấy anh có dấu hiệu ngừng lại, mà cuộc trò chuyện có vẻ sôi nổi hơn nữa, giọng nói của họ cũng lớn hơn, may quá vừa vặn nghe rõ ràng."Năm nay dẫn bạn về rồi thì năm sau phải tiến bộ hơn nhé""Dạ, là sao ạ? Dẫn thêm nhiều bạn về ấy ạ?""Thằng này, khờ, tiến bộ hơn là dẫn người yêu về đấy"Ly rượu trên tay anh khựng lại, cổ họng nghẹn ứ không nói được gì. Quên mất vấn đề này sẽ luôn được hỏi đến, thật ra anh không muốn giấu diếm nhưng liệu những người lớn thời trước có chấp nhận được sự khác biệt của anh không, sợ rằng câu trả lời là không."Đúng, đúng, đúng, năm sau phải dẫn bạn gái về chứ""Dẫn bạn gái về ăn cơm là hết sảy, hehehe"Vài ba người túm tụm lại đua nhau lời ra lời vào, anh ngồi đó không dám nói gì, gượng cười nhìn ly rượu mà lòng có chút chua xót."Trai gái gì cũng ăn cơm được mà, đâu nhất thiết phải là gái ạ"Những ánh mắt lập tức hướng đến chỗ giọng nói phát ra. Hắn khoanh chân ngồi cực kỳ nghiêm túc, khuôn mặt nhuốm men say đỏ ửng lên, chống cằm nhướn mày nhìn mâm cơm."Thằng bé có khiếu hài hước ghê, đang nói về người yêu chứ có phải bạn bè đâu mà trách bác phân biệt trai với gái. Giống như cháu dẫn người yêu về thì đương nhiên phải là bạn gái rồi, đúng không?"Trước nỗ lực giải thích của ông bác già, hắn chỉ cười hời hợt, lấy tay phe phẩy xua đi làn hơi rượu khó chịu xung quanh. Trong mắt mọi người hành động của hắn đơn giản là một tên say bí tỉ đang pha trò."Đúng, bác nói đúng. Bạn bè mới không phân biệt trai hay gái..."Bỏ qua quãng ngắt, anh em lại nâng ly cạn chén."Mà người yêu cũng vậy"Sự im lặng bao trùm bàn nhậu, ly chưa chạm nhau đã dừng lại trên không trung. Mặt mày bọn họ thoắt xanh thoắt xám quay ngoắt lại nhìn hắn, tất cả đều hiện lên hai chữ 'không ngờ'. Mỗi anh lẳng lặng nhấp môi, nước rượu trắng trong ly sóng sánh phản chiếu nụ cười thoáng qua."Vả lại anh Giang nhỏ con như vậy, cần người khác che chở chứ không phải che chở người khác"Hắn khó khăn đứng dậy, người có hơi chóng mặt nhưng vẫn trụ được, tiếp tục nói."Mấy chị mấy em xinh đẹp ngoài kia không hợp mắt anh ấy đâu"Lần này những cặp mắt lũ lượt đổ dồn về phía anh. Lấy tay che đi phân nửa khuôn mặt, anh cúi gằm xuống né tránh, con người kia vẫn cố chấp đứng đó."Trai hay gái quan trọng gì đâu bác, chúng ta hạnh phúc là được"Người hắn đã có triệu chứng loạng choạng mất thăng bằng, anh đặt ly xuống, nhanh chóng bật dậy đỡ lấy tên say xỉn. Hắn không kiêng dè, cả người dựa vào anh, miệng không ngừng lè nhè vớ vẩn. Anh mất sức lắm mới đẩy hắn ra ngoài được."Bạn cháu say rồi, bọn cháu về trước nha bác Hai, gửi lời chào giúp cháu""Ừ, đi cẩn thận, ngày mai lại đến nhá""Dạ dạ"Cánh cửa khép lại, bác Hai khó hiểu lườm đám đàn ông vẫn còn ngồi dính ở đó."Làm gì mà chuốc thằng bé say quá vậy""Ai làm gì?""Làm gì đâu?"Bác gái thở dài một hơi liền bỏ vào phòng trong tám chuyện với hội chị em phụ nữ.Bên ngoài cánh đàn ông lại vào nề nếp nâng ly tán phét."Nãy thằng bé nói gì...hứccc...ý nhỉ?""Nó nói trai hay...ực...gái đều hạnh phúc""Vậy l-là-là nó nói đúng hay sai?""Chắc đúng đóoo""Ồ, tao sai à, vậy tao uống m-một ly""Đúng, phạt bác một lyyy""Còn gì nữa?""Hự...thằng Giang á, không thích con gái aaa""Nó lại đúng à?""Thì đúng rồi, bác lại sai, hự""Phạt một ly a, một ly á nha, haha"Chẳng biết đến bao giờ thì bữa tiệc kết thúc, còn hai người kia đã đi được quãng đường khá xa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com