Thanh Giang Forget The Past
Ra khỏi hội trường là màn đêm bao phủ, may thay thời thế hiện đại khiến cả thành phố vẫn còn lưu lại những dải đèn sáng trưng. Thành đứng trước khung cảnh xa lạ mà bất lực, trời đã tối, đường xá lại không quen, biết tìm anh ở đâu bây giờ.Không còn cách nào, hắn lần mò hỏi thăm từng người xung quanh đó, một người mặc vest sang trọng chạy đi trong dáng vẻ thê thảm không thể nào bị mọi người ngó lơ được. Vô thức chạy theo hướng chỉ của vài người, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho anh nhưng đáp lại vẫn là tiếng thuê bao chói tai. Sự tức giận cuộn trào nhưng lớn hơn là nỗi lo sợ, sợ anh sẽ gặp chuyện gì không may, càng nghĩ tốc độ chạy càng nhanh hơn, hắn không cho phép bản thân để anh xảy ra chuyện. Gương mặt điển trai đã ướt đẫm mồ hôi, đỏ gay gắt, mái tóc vuốt keo chỉnh chu gần như không còn vào nếp, bộ vest lịch lãm trên người xộc xệch đi nhiều, lần này còn chật vật hơn cả bị đám người Mohan đuổi bắt nữa.Chẳng nhớ chạy trong bao lâu, dần dần hắn đã mệt lả người, đôi chân không còn chịu sự chi phối của hắn nữa, muốn rụng rời tại chỗ. Dừng lại quan sát xung quanh, hắn đang đứng ở một công viên công cộng được trang trí tỉ mỉ nào là cây mai, cây đào, câu đối, pháo hoa,... Nhắc mới nhớ, Tết cũng sắp đến rồi, bảo sao nơi đây lại đông đúc người qua lại, ai ai cũng có đôi có cặp đi dạo trong không khí năm mới phấn khởi."Làm gì có ai thất tình lại đi ra chỗ này"Hắn thốt lên một câu cảm thán, lắc đầu chán nản rời đi. Chưa đi được mấy bước bỗng bàn chân khựng lại, tim như hụt mất một nhịp, hắn cứng người chầm chậm đưa mắt nhìn một chiếc ghế đá khuất sau đài phun nước, bóng người trong bộ đồ đen quen thuộc mờ ảo thấp thoáng sau làn nước."Chỗ này? Thật sao?"Hắn chưa hết ngạc nhiên nhưng cơ thể đã theo bản năng chạy vụt về phía đó. Một người ngồi ở đó, đầu cúi gục xuống, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch. May thật, anh vẫn bình an.Đến được chỗ anh, cả người hắn đã kiệt sức, định ngồi xuống bên cạnh nhưng đôi chân mỏi nhừ run rẩy khuỵu rạp xuống nền đất thành ra hắn đang quỳ bên cạnh anh. Hắn không buồn điều chỉnh lại tư thế, cứ như vậy dựa vào ghế thở hồng hộc."Cậu còn đi theo tôi làm gì? Như thế này chưa đủ mất mặt sao?" Giọng anh khản đặc, mơ hồ nghe được tiếng nghẹn ngào. Hắn không vội đáp lời, đưa tay ra sau nhẹ nhàng xoa xoa lưng anh, gỡ hai bàn tay đang siết chặt nhau, tay kia vội nắm lấy một bàn tay của anh, dùng ngón cái miết nhẹ lên bàn tay ấy. Tất cả động tác đều dịu dàng tựa lông hồng, vừa vuốt ve vừa vỗ về an ủi."Cất sự thương hại của cậu đi, tôi không cần" Câu nói mang theo 7 phần lạnh nhạt 3 phần trách móc, nhưng hắn không trách anh, nếu đổi lại là hắn bị phản bội có lẽ không tỉnh táo được một phần như anh bây giờ."Tôi không có thương hại anh" Hắn cố gắng nói chuyện nhỏ nhẹ nhất có thể để không kích động đến anh, so với cách nói chuyện thường ngày đã là sự kiềm chế rất lớn."BIẾN ĐI"Anh vùng dậy hất hắn ngã ra sau, khuôn mặt nghiêm nghị sớm đã trở nên bi thương. Khoé mắt, chóp mũi, đôi môi đỏ ửng đều là dấu hiệu của một trận khóc nặng nề. Anh lấy hết sức bình sinh gằn từng chữ, đem hết mọi uất ức bất bình đổ lên đầu hắn."Tôi như thế nào không cần cậu quan tâm. Các người đều là một lũ dối trá, tất cả chỉ muốn diễn kịch thôi chứ gì? Được, tôi diễn cùng cậu. Nào lại đây, lại đây thể hiện cho tôi xem diễn xuất của cậu đến đâu"Hắn lặng người, ngã ngồi ở đó trơ mắt nhìn anh mắng chửi thậm tệ lên mình. Không thấy hắn phản ứng gì, anh tiến tới hơi cúi người xuống, nắm chặt cổ áo vest của hắn nâng lên như sắp nổ ra một trận đánh nhau, cúi sát xuống dùng ánh mắt đầy căm phẫn nhìn hắn. "Mang cái thứ tình cảm rách nát của cậu...CÚT...XA...TÔI...RA"Từng chữ nặng nề phun ra từ người mà hắn thầm yêu mến bao lâu nay, mỗi một chữ đều như xát muối vào tim. Nhưng anh biết không, những lời lẽ cay độc này không làm hắn đau lòng mà chính dáng vẻ đau khổ điên cuồng hiện tại của anh mới khiến tim hắn quặn thắt từng cơn.Anh buông tay ra, nhìn hắn cười lạnh, lùi lại vài bước, ngước mặt lên trời thở dài, bàn tay rệu rã che đi đôi mắt đang trực trào nước mắt.Bỗng một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, từ tốn vỗ lưng dỗ dành. Hắn tựa cằm lên vai anh thủ thỉ bên tai."Đừng khóc, theo lời anh hết. Tôi đi, tôi sẽ đi. Anh đừng khóc"Anh có hơi sững sờ nhưng bị dỗ dành như một đứa con nít làm anh tức giận vùng vẫy kịch liệt, không ngừng chửi bới bắt hắn buông tay."Tránh ra! Trấn Thành! Cậu buông tôi ra. Tránh ra! Đồ điên!"Anh càng giãy giụa bao nhiêu thì vòng tay ấy càng siết chặt, đến mức anh cảm nhận rõ nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực hắn."PHẢI! Tôi đang ước mình có thể thay anh phát điên. Vậy có tính là bình thường không?"Mọi sự kháng cự đều ngừng lại, anh lặng người mở to mắt, hai cánh tay buông thõng xuống, yên lặng mặc cho hắn ôm."Giang, anh cứ như vậy, tôi...đau lòng lắm""Đừng...đừng nói...nữa..."Không được rồi, anh không gắng gồng được nữa rồi, hắn đã đánh tan bức tường thành mà anh ra sức dựng lên. Tiếng nấc nghẹn khẽ vang lên đứt quãng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi lã chã, anh dứt khoát vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc kia mà khóc một trận thật lớn, cánh tay chầm chậm dịch chuyển ôm lấy tấm lưng rộng của hắn.Hai người cứ thế ôm nhau đứng trước đài phun nước, trong bầu không khí ấm cúng của năm mới, dưới ánh mắt hiếu kì của những người qua đường. Thời gian trôi qua không biết là bao lâu, khi nhìn lại thì bọn họ đã ngồi cạnh nhau một cách nghiêm chỉnh trên chiếc ghế, hướng mắt ngắm nhìn gì đó mà chính họ cũng chẳng biết.Một người, hai người, rồi ba người,... dòng người đi đi về về lướt qua nhưng hai con người kia vẫn ngồi im không động tĩnh.Hắn cụp mắt khẽ hắng giọng, quay sang nhìn anh không chút sức sống ngồi đấy. Thiết nghĩ anh đã bình ổn rồi, hắn nên để anh một chút không gian riêng thì hơn."Tôi đi trước, lát nữa..."Thấy Thành đứng dậy rời đi, Giang cuống lên nắm lấy tay hắn."Cậu đừng đi"Hắn kinh ngạc nhìn anh không chớp mắt. "Ở lại với tôi một chút"Giọng anh khàn đi không ít nhưng câu nói thốt ra lại khiến tim hắn tan chảy. "Được"Hắn thấp thỏm ngồi xuống, biết rõ mình hay lỡ lời, sợ không nói được gì tốt đẹp nên hắn không dám nói gì cả, chỉ ngồi đó căng thẳng quan sát anh.Anh điều chỉnh cảm xúc của mình, hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh."Có lẽ cậu sẽ thấy phiền nhưng tôi muốn trút bỏ tâm tư này"Thấy anh có vẻ còn đắn đo, hắn muốn an ủi anh một chút nhưng lại không muốn ngắt quãng câu chuyện nên lại thôi.Lúc đó anh đã nói rất nhiều, kể rất nhiều thứ, từ những ngày đầu tiên rồi những cố gắng của anh suốt cả thời gian đằng đẵng qua, đến những lúc anh tưởng chừng như đã bỏ cuộc. Hắn chú tâm từng câu từng chữ, đem mình hòa vào câu chuyện của anh, cảm nhận từng luồng cảm xúc chảy trong người như chính hắn đang trải qua những điều đó."Thật ra 2 ngày trước, chính xác là hôm kia, em ấy nói với tôi rằng chúng tôi không hợp nhau. Em ấy không muốn yêu xa cũng không muốn bị soi mói""Và anh tin sao?"Hắn đột ngột lên tiếng khiến anh có hơi bối rối ngừng lại."Tôi? Tin? Không, là không muốn tin"Anh cúi đầu nói rất nhỏ, như không muốn người bên cạnh nghe thấy."Chúng tôi cãi nhau một trận. Cuối cùng em ấy bảo đã yêu người khác rồi, đã..." - nghẹn lại - "Hết...yêu tôi rồi"Nắm tay hắn siết chặt, cả người run bật lên vì tức giận. Nếu đã yêu người khác thì tại sao lại bắt anh ôm hi vọng suốt 5 năm qua như vậy, sao phải giả vờ níu kéo khi đã hết yêu?"Lúc đó tôi chỉ biết im lặng. Tôi đã nghĩ...đã nghĩ em ấy chỉ nhất thời tức giận...nên mới...hức..."Anh cắn chặt môi ngăn không cho tiếng nấc trào ra."Không cần nói nữa"Hắn nhìn anh mà lòng xót xa, con người này lúc nào cũng tự cho mình là mạnh mẽ, không muốn người khác thấy dáng vẻ yếu đuối của mình."Tôi thật sự không muốn tin nhưng mà vừa nãy...vừa nãy..."Anh bóp chặt lồng ngực trái của mình, cảm giác vết thương trong tim đang rách toạc ra mà anh không thể nào cầm máu được nữa. "Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Xin anh đừng nói nữa, xin anh!"Hắn ôm chầm lấy anh, cảm nhận rõ cả người anh đang run lên bần bật. Không muốn nghe nữa càng không muốn thấy anh đau đớn tự tay vạch vết thương của mình ra cho hắn xem nữa. Hắn thật sự chịu không nổi."Đi thôi, tôi đưa anh về"Hắn thì thầm vào tai anh, ân cần đỡ anh đứng dậy, mỗi động tác đều rất điềm đạm như sợ làm tổn thương đến anh.Bước đi trên con đường phía trước, cảnh vật xung quanh yên bình vừa làm lòng người nhẹ nhõm lại vừa thổi vào nỗi u sầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com