TruyenHHH.com

Thanh Duc Con Say Em Va Anh

Khi Đỗ Thành giúp Thẩm Dực vào trong nhà, anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm lạ thường. Ngôi nhà nhỏ tuy đơn sơ nhưng đầy ấm áp, phản ánh rõ nét tính cách của chủ nhân. Cửa đã được khóa cẩn thận, nhưng không khí trong nhà vẫn có một vẻ yên bình, lặng lẽ. Đỗ Thành đưa Thẩm Dực vào phòng ngủ, nhẹ nhàng tháo giày cho cậu, rồi giúp cậu thay đồ ngủ. Những cử chỉ ân cần, nhẹ nhàng ấy khiến anh không kìm được cảm giác muốn bảo vệ, muốn chăm sóc cho người bên cạnh mình.

Thẩm Dực lúc này đã chìm vào giấc ngủ sâu, gương mặt cậu thật sự rất ngây thơ, vô tư như một đứa trẻ. Đỗ Thành nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của cậu, cảm thấy một sự dịu dàng dâng lên trong lòng. Anh cẩn thận đắp chăn cho cậu, rồi ngồi xuống cạnh giường, lặng lẽ quan sát. Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, tất cả mọi thứ dường như trở nên tĩnh lặng, bình yên đến lạ thường. Dù trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng Đỗ Thành cảm thấy yên tâm hơn khi ở gần Thẩm Dực. Anh không muốn rời xa cậu, không muốn bỏ lại khoảnh khắc này.

Một thời gian trôi qua, mệt mỏi sau một ngày dài, cộng thêm cảm giác lo lắng, khiến Đỗ Thành không thể giữ được tỉnh táo. Anh dựa người vào thành giường, gục đầu xuống một bên, để lại căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của hai người. Cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng, và chẳng mấy chốc, anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng giấc ngủ của Thẩm Dực lại không yên bình như vậy. Trong cơn mơ, cậu thấy mình đứng trước thầy Hứa, người mà cậu luôn kính trọng. Thầy đang nhìn cậu với ánh mắt đầy thất vọng, giọng nói sắc lạnh, mang theo sự trách mắng: "Tại sao em lại không theo con đường nghệ thuật? Tại sao lại chọn làm cảnh sát, lãng phí tài năng của mình như vậy? Em có biết bao nhiêu người ngoài kia khao khát được như em, mà em lại chọn bỏ đi? Em đang tự hủy hoại chính mình sao?"

Những lời ấy cứ vang lên trong đầu Thẩm Dực, như một cơn sóng vỗ vào bờ, dội vào tim cậu từng cơn đau. Cậu không thể trả lời, không thể phản bác. Trong mắt thầy Hứa, cậu chỉ là một đứa thất bại, một đứa không hiểu được giá trị của chính mình. Cậu cảm thấy mình bị bỏ rơi, bị chối bỏ, như thể mọi sự nỗ lực, mọi giấc mơ, đều chỉ là những điều vô nghĩa.

Trong cơn mơ, cậu muốn gào lên, muốn chạy trốn, nhưng cơ thể không thể cử động, cảm giác bất lực như một cái bóng bị xô đẩy, không thể thoát ra. Cảm giác cô đơn, yếu đuối bao trùm lấy cậu, khiến cậu cảm thấy mình chẳng khác gì một đứa trẻ không có nơi nương tựa. Thẩm Dực chỉ biết run rẩy trong cơn ác mộng, nước mắt không thể ngừng rơi.

Ngay lúc ấy, cậu bất ngờ tỉnh dậy, tim đập loạn xạ, người toát mồ hôi lạnh. Cậu hít thở dồn dập, cơ thể căng thẳng như muốn vỡ tung ra. Đôi mắt mở trừng trừng, trong đầu vẫn còn văng vẳng những lời trách móc của thầy Hứa. Thẩm Dực cảm thấy hoang mang, cảm giác mất phương hướng khiến cậu không biết phải làm gì.

Ngay khi đó, một vòng tay mạnh mẽ và ấm áp ôm lấy cậu. Đỗ Thành, dù vừa ngủ chưa lâu, đã tỉnh giấc khi nghe thấy động tĩnh. Anh vội vã ôm lấy Thẩm Dực, khẽ vỗ về như an ủi. "Đừng sợ, em không cô đơn đâu," anh thì thầm, giọng trầm ấm và dịu dàng.

Thẩm Dực không kìm được, gục đầu vào ngực Đỗ Thành, nước mắt lại lặng lẽ rơi. Cậu không nói gì, chỉ cảm nhận được sự vững chãi từ người bên cạnh, sự an toàn mà trước giờ cậu chưa bao giờ có. Cảm giác ấy như một cơn sóng xoa dịu nỗi đau trong lòng cậu, như thể mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại anh và cậu.

Đỗ Thành không hỏi gì, chỉ ôm chặt lấy cậu, giữ cậu trong vòng tay của mình. Anh biết rằng, dù cậu không nói ra, nhưng Thẩm Dực đang cần sự che chở, cần một nơi để lẩn trốn khỏi những nỗi đau. Anh cảm nhận rõ rệt sự mỏng manh, yếu đuối trong cơ thể cậu, sự tổn thương mà cậu không thể đối mặt một mình. Đỗ Thành khẽ xoa đầu cậu, nhẹ nhàng an ủi: "Anh ở đây, em không cần phải lo gì cả."

Cơn ác mộng của Thẩm Dực không thể ngay lập tức tan biến, nhưng trong vòng tay của Đỗ Thành, cậu cảm thấy dần dần bình tĩnh lại. Cảm giác lo sợ trong lòng cậu chậm rãi dịu xuống, không còn như trước nữa. Cậu bắt đầu cảm nhận được sự an toàn, sự che chở mà Đỗ Thành đem lại. Đó là thứ mà cậu chưa từng có, và càng không biết sẽ giữ lại được bao lâu.

Cuối cùng, Thẩm Dực khẽ thở dài, dần dần ngủ lại trong vòng tay của Đỗ Thành. Đỗ Thành tiếp tục ôm chặt cậu, không rời. Trong căn phòng tối tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của hai người, họ như thế, an yên trong sự gần gũi lạ kỳ này.

Trong những khoảnh khắc yên bình ấy, khi nỗi lo lắng lắng xuống và trái tim tìm thấy một chỗ dựa vững chãi, tình yêu không lời vẫn lặng lẽ bao bọc lấy nhau. Dù Thẩm Dực vẫn còn gánh nỗi ác mộng, nhưng trong vòng tay Đỗ Thành, cậu cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Đôi khi, chỉ cần một cái ôm, mọi đau thương đều có thể dịu lại.

___________________________________________________________________

"Giữa cơn ác mộng đầy ám ảnh, chỉ cần một cái ôm ấm áp là đủ để xoa dịu mọi nỗi đau. Trong vòng tay ấy, sự an tâm lặng lẽ dâng lên, xua tan mọi lo sợ. Đôi khi, chỉ cần có nhau, cả thế giới bỗng trở nên yên bình."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com