TruyenHHH.com

Thanh Chocolate Da M Mau

...

Chúng tôi nghe thấy tiếng động

cơ của trực thang. Thiên Hữu cố

gắng chui ra ngoài và nói cái gì

đó. Tôi rất yếu ớt, không nghe

rõ được cả tiếng la hét của anh

ấy. Tiếng trực thăng dần dàn xa

đi.

"Huệ Huệ, dậy đi. Huệ Huệ ơi."

Tôi cố sức mở mắt ra.

"Em nghe được chưa? Trực

thang đã bay về để lấy thiết bị

cứu hộ rồi."

"Chúng tôi ta được cứu rồi hả?"

Thiên Hữu cười lên.

"Xin lỗi, Huệ Huệ. Họ chỉ mang

một người về được. Cho nên, là

anh được cứu rồi."

Tôi chợt không hiểu anh ta đang

nói cái gì.

Hình như Thiên Hữu cũng nhận

ra khuôn mặt nghi hoặc của tôi.

"Anh nói cho họ rằng ở đây chỉ

có anh một mình. Cảm ơn em,

Huệ Huệ. Nếu không có em thì

anh không sống đến bây giờ

được.

Tôi vẫn không hiểu anh ta đang

nói cái gì.

Nhưng tôi thấy anh ấy đang

cầm một con dao và đâm và

bụng tôi.

"Huệ Huệ. Em biết mà, thức ăn

không đủ, còn anh cũng không

biết rõ đến lúc nào chúng ta mới

được cứu. Cho nên em không

cần cảm ơn anh đã đưa hết tất

cả thức ăn cho em, vì nếu em

không sống tiếp thì anh cũng

không có thức ăn để sống sót.

Nhưng bây giờ anh đã được

cứu, thì sứ mạng của em cũng

đã kết thúc. Anh cảm ơn em!"

Thiên Hữu đâm con dao vào

người tôi một lần cuối, chậm

chạp xoay con dao.

Thiên Hữu hôn lên tràn tôi và

nói: "Huệ Huệ, anh sẽ lấy em vào

kiếp sau nhe. Tạm biệt. Anh yêu

em!" nói xong, anh ấy rút ra con

dao và chạy ra ngoài.

Tôi cố hết sức cuối cùng phanh

ra túi ngủ đang che chở phần

dưới người tôi.

Dưới hai đầu gối tôi chỉ còn

xương trắng còn dính một chút

xíu thịt và máu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com