TruyenHHH.com

Thanh Bac Hoa Khai Thanh Nam Phong Long


Diệp Cẩn lúc này suy nghĩ rối loạn, căn bản không để ý người nằm trên giường đã tỉnh giấc từ khi nào.

Khương Phong Lăng sau khi tỉnh dậy, yên lặng nhìn người đang ngồi bên cạnh giường, hắn có vẻ rối rắm, biểu tình trên mặt cũng biến đổi nhanh chóng.

Người này vẫn luôn như thế, dù đã bị y bỏ quên hai năm, vẫn như cũ ra tay cứu lấy y.

Đúng vậy, Khương Phong Lăng bây giờ đã nhớ lại tất cả, lần này y xuất cung vi hành chính là tìm lại một phần khoảng trống trong tim mà y cũng chẳng biết là cái gì.

Hai năm trước, khi trở về hoàng cung, rồi thành công lên ngôi vua, y vẫn luôn cảm thấy mình đã quên đi thứ gì đó vô cùng quan trọng

Kí ức vẫn còn đó nhưng lại vô cùng khác lạ, như đã bị người chỉnh sửa qua, nhìn thì không có vấn đề nhưng chính vì quá hoàn hảo, mới khiến người hoài nghi.

Hiện tại, gặp lại người này, trí óc một lần nữa bị kích phát, kí ức như phiên giang đào hải ập tới mới khiến y trở nên cuồng loạn thế kia.

Mới khiến y nhớ lại tất cả, nhớ lại người này, người mà hai năm nay y vẫn luôn nhìn thấy trong mộng dù chỉ là một bóng dáng nhạt nhòa.

Khương Phong Lăng đánh mắt nổi lên một mạt ôn nhu, y dùng ngữ khí ôn hòa ấm áp kéo Diệp Cẩn ba hồn bảy vía trở về :

- Cẩn Cẩn, ta đã về rồi.

Diệp Cẩn hoàn hồn lần nữa bị những lời này đánh văng ra xa, hắn mất một lúc lâu mới định thần lại, khóe môi run rẩy :

- Hoàng thượng nói gì, tiểu dân không hiểu, thỉnh ngài thứ tội...

Người kia vẫn như cũ lặp lại :

- Cẩn Cẩn, ta đã về rồi .

Diệp Cẩn thống khổ nhắm lại đôi mắt đã đỏ hoe, tim gan co rút đau đớn, hắn cười cười nhìn y :

- Hoàng thượng, người đây là ý gì ? Tiểu dân thực sự không hiểu, người đừng đùa giỡn tiểu dân nữa, tiểu dân lá gan rất nhỏ.

Khương Phong Lăng trong mắt hiện lên thương xót, giọng nói vẫn kiên định :

- Em nếu lá gan nhỏ, liền không vì ta mà chống lại phụ thân , em nếu lá gan nhỏ, liền không vì ta mà trộm đi thánh dược bí bảo của gia tộc. Cẩn Cẩn, đừng trốn tránh ta, ta biết em đã nhận ra rồi

*** Lúc đầu tác dùng ta ngươi nhưng nghĩ lại, loại xưng hô này quá mức xa lạ nên đổi thành ta - em

Diệp Cẩn khựng lại trong chốc lát, nước mắt cuối cùng cũng không thể kiềm chế mà rơi xuống, hắn khổ sở :

- Phong Lăng, ngươi vì sao còn muốn dây dưa với ta, bây giờ ngươi đã là hoàng thượng, còn có lý do gì mà muốn đùa giỡn ta nữa, hà cớ gì còn muốn giả vờ với ta nữa ?

Hắn đã buông tha chấp niệm về y, tại sao y còn muốn lôi ra...

Hắn đã làm gì để y tàn nhẫn với hắn như thế ?

Y không thể để hắn yên sao?

Hay là nói, muốn tâm này của hắn hoàn toàn vỡ nát mới khiến y hài lòng ?

Giọng nói nức nở của Diệp Cẩn như con dao sắc nhọn xé tan lòng Phong Lăng, y nhanh chóng chồm dậy ôm lấy người, vội vã giải thích trấn an :

- Cẩn Cẩn, là ta không tốt, ta không phải đùa giỡn em, càng không phải giả vờ với em, ta với em yêu thương là thật, là thật sự!

Y luống cuống tay chân, tay không ngừng lau nước mắt bên khóe mi người trong lòng, chỉ thấy hắn thốt ra từng chữ :

- Yêu ta ? Vậy mà ngươi còn chẳng nhớ nổi mặt ta, ngươi bảo ta chờ hai tháng, cuối cùng lại để ta đờ đẫn mà mong đợi suốt hai năm

Khương Phong Lăng như thể nhìn thấy viễn cảnh Diệp Cẩn ngây ngốc chờ đợi suốt hai năm , tâm như bị ngàn vạn cái kim đâm xẻ, y vuốt lưng người kia, nhẹ giọng giải thích :

- Ta không quên đi em, ngày đó trở về ta đã bị mẫu hậu của ta dùng bí thuật cưỡng ép thay đổi ký ức, vì thế mới quên mất em, nhưng trong tiềm thức của ta vẫn luôn nhớ tới Cẩn Cẩn, em xem, chiếc vòng cổ em tặng ta năm đó, ta vẫn còn giữ, thứ này ta phải cật lực mới có thể giữ lại được.

Nói xong, y lấy ra từ trong y phục mình một sợi dây màu đỏ có xuyên ngọc phỉ thúy, lật mặt sau có khắc hai chữ Lăng Cẩn vô cùng tỉ mỉ

Diệp Cẩn nghe xong lời y nói, lòng cũng run lên, nhìn thấy sợi dây kia tâm càng rung động.

Y thực sự không quên đi ta, y thật sự vẫn luôn nhớ ta, là thật sao ?

Ta có thể tin y sao ?

Liệu ta có thể trao sự tin tưởng cho y một lần nữa ?


Khương Phong Lăng biết, một hai lời giải thích này tuy sẽ làm Cẩn Cẩn nhà y dao động nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng trở lại như trước kia.

- Cẩn Cẩn, là ta có lỗi với em, ta không nên quên đi phần ký ức kia, tuy đó là sự tình ngoài ý muốn, ta sẽ dùng thời gian để chứng minh cho em thấy, ta thật lòng yêu em, không phải giả vờ cũng không phải đùa giỡn

Diệp Cẩn trong lòng đều đã tan tác, hắn mong nhớ người này đã lâu, tâm đã trao đi hoàn toàn, bây giờ cho dù lý trí muốn cự tuyệt, trái tim này như cũ vẫn còn mong mỏi


Thôi đi, coi như tin y một lần nữa, cược ái tình của y đối với ta, thắng – tâm này được chữa khỏi, thua- bất quá làm ta dứt hẳn được tình.

*** Có lẽ sẽ có người thấy thụ tiện, đau khổ lâu như thế mà mới được giải thích vài câu đã dao động, nhưng ta là muốn xây dựng thụ lụy tình, hắn vì quá yêu, vì quá mong mỏi nên dễ dàng dao động với thứ đã ước ao bấy lâu, dù lý trí có phản đối, thì trái tim đã héo úa của hắn vẫn như cũ hướng về Phong Lăng, vẫn như cũ hướng về hạnh phúc trong quá khứ

*** Có lẽ sẽ có người thấy thế này là quá dễ dàng cho công, nhưng thật ra trong câu chuyện này, hai người đều thống khổ như nhau, nếu tả từ bên công sẽ nhận thấy, tâm tình của công cũng không khác gì thụ, thậm chí còn quằn quại hơn, thụ biết công là ai để mà nhớ, công lại dằn vặt suốt bao năm, có tương tư mà không nhớ nổi người....

Nghĩ đến đây, Diệp Cẩn gật đầu, Phong Lăng nhận được đáp lại, lòng hưng phấn đến điên rồi, y run run ôm chặt lấy người trong lòng, khóe mắt ứa ra một giọt nước mắt :

- Cảm ơn Cẩn Cẩn, cảm ơn em đã cho ta một cơ hội.

Diệp Cẩn hoảng hốt , thật sự hoảng hốt, nam nhân này thế mà lại rơi lệ, rơi lệ vì hắn, y rơi lệ vì hắn. Lúc này hắn mỉm cười, như vậy là tốt rồi, y rốt cuộc cũng vì ta mà rơi lệ, ta trong tim y có lẽ cũng đã chiếm một khoảng rồi ....

*** Phân cách thời gian ***

Một năm sau

Diệp Cẩn từ nửa năm trước đã trở về thành Bắc bày tỏ với phụ thân, lúc đầu Diệp Ưu không đồng ý, ông không muốn nhi tử một lần nữa chịu đau khổ nên chẳng bao giờ cho Phong Lăng sắc mặt tốt dù ý có là hoàng thượng

Nhưng thành ý của Phong Lăng suốt nửa năm nay khiến ông dao động, sau khi hiểu rõ sự tình cũng không còn ác cảm thế nữa.

Thậm chí hai tháng trước, y đã nhường lại vị trí của mình cho cửu hoàng tử Khương Đạo Hư, để hắn tiếp quản triều chính, chính mình lại cùng ái nhân du sơn ngoạn thủy

Phong Lăng biết rõ, việc mình nhường ngôi vị sẽ dẫn lên một hồi phong ba khắp thiên hạ nhưng y không quan tâm, Khương Đạo Hư là một người có năng lực, y tin hắn có thể quản tốt thiên hạ.

Ngoài ra, đây cũng là một trừng phạt dành cho Lan Tư Huệ - mẫu phi của y.

Năm đó, bà ta sửa ký ức của y là muốn y tin tưởng bà ta, từ đó có thể nắm lấy quyền lực to lớn hơn

Nào là cảnh mẫu tử tình thâm, bà ta diễn rất tốt, nếu không phải y khôi phục ký ức, y còn chẳng thể nhận ra người đàn bà ác độc đã mắng nhiếc chửi rủa y suốt mấy năm sau khi y bị phế bỏ , xuất hiện tật bệnh.

Từ thái hoàng thái hậu đầy quyền lực, thành một bình hoa chốn hậu cung, ha, chắc bà ta phải hài lòng với lễ vật của y lắm đây.

Diệp Cẩn cùng Phong Lăng sau khi từ biệt Diệp gia liền ngao du khắp thiên hạ, chu du khắp chốn, hành tẩu giang hồ, người đời gọi hai người họ là " Thiên định uyên ương"

Rất nhiều năm về sau, Diệp Cẩn khi nhớ lại vẫn là một trận thổn thức:

- May thay năm đó ta trở về nhìn lại, nếu không đã không thể gặp lại huynh. Có huynh ở bên cạnh, đời này, Diệp Cẩn ta không cầu gì nữa

Phong Lăng mỉm cười, ôn nhu vuốt ve mái tóc hắn, y cúi đầu hôn người trong lòng, đầu lười tách mở đôi môi hồng hào, cuốn lấy chiếc lưỡi khả ái lấp ló, linh hoạt trêu đùa, hôn đến khi người kia không chịu nổi, thân hình mềm nhũn :

- Còn đối với ta, gặp được Cẩn Cẩn là điều may mắn nhất trong cuộc đời. Cẩn Cẩn là báu vật duy nhất, là báu vật đẹp nhất của ta

Ái tình nói đến là đến, nói đi là đi, nhưng nếu hai người đồng tâm giữ lại, hạnh phúc sẽ tới...

Thời gian có thể xóa nhòa tất cả nhưng duy chỉ bóng hình người... trong tim ta vẫn còn nguyên !


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com