TruyenHHH.com

Thanh 3 Dai Hoc Cowluong

Nhờ sự xuất hiện của Oánh Hạo và Hoa Sâm thì buổi đi chơi càng thêm náo nhiệt hơn, cớ ngỡ Hạ Hạ lại tiếp tục ăn cơm chó cơ ai ngờ chị cùng Oánh Hạo nói đủ chuyện trên trời dưới đất bỏ mặc Thường Hoa Sâm khóc thầm đi đằng sau

"Tàu lượn siêu tốc đi?" Lưu Quan Hữu đề nghị, đã tới đây rồi đương nhiên không thể bỏ qua trò cảm giác mạnh này được. Trong khi mấy em năm nhất vô cùng năng động thì những người khác trông có phần dè dặt hơn

"Chị xin từ chối nhá, chị với Oánh Hạo vừa có kèo ngon rồi. Mấy đứa chơi đi, chị đi chút rồi tập hợp ở đây"

"Okie luôn"

Thường Hoa Sâm không nỡ xa bồ yêu nên nằng nặc đi theo. Để lại sáu người ở lại mua vé lên tàu lượn. Liên Hoài Vỹ nhìn khẽ nuốt nước bọt. Không phải tỏ ra mạnh mẽ một chút anh cũng chả bao giờ đá động vào trò dễ gây ói mửa như này đâu. Chỉ là nhìn nụ cười rực rỡ của ai đó, bản thân không nỡ từ chối

"Tao với em yêu tao ngồi chung, bốn đứa mày tự chọn chỗ đi"

Cuối cùng vì không muốn để mất mặt, Liên Hoài Vỹ nằng nặc kéo Nhất Châu ngồi chung, đi xuống phía cuối ngồi. Dư Cảnh Thiên bĩu môi, có cơ hội vậy mà không được. Nhưng vì trò vui nên tạm bỏ nó qua một bên

"Chơi đúng đã luôn!"

"Đúng thế! Chơi thêm lần nữa đi" Lưu Quan Hữu vui vẻ nhún nhảy, đúng là thích thật cảm giác hồi hộp lên cao rồi xuống thật thích làm sao! Đoàn Tinh Tinh thì chẳng sợ gì, thoải mái chơi cùng em người yêu vô cùng ngọt ngào

Liên Hoài Vỹ vịnh lấy vai La Nhất Châu núp đằng sau muốn ói. Cái trò quỷ quái này ai có thể phát triển ra vậy hả!???

"Chơi nữa đi!!!"

Liên Hoài Vỹ tái mặt muốn ngất

"Anh cũng muốn chơi. Cảnh Thiên, anh chơi cùng em nhé" La Nhất Châu cười, chủ động đề nghị. Cậu thì vui vẻ phải biết liền nhanh chóng gật đầu. Đột nhiên quên mất Tôn Diệc Hàng

"À thằng Hoài Vỹ dạ dày nó không được tốt lắm. Em chăm sóc nó được không?" La Nhất Châu nhìn Tôn Diệc Hàng, Diệc Hàng có chút ngớ người sau đó liền gật đầu đồng tình. Bốn người kia lại bên tàu lượn chơi thêm vòng nữa

Nhìn thấy anh không được khỏe lắm, Tôn Diệc Hàng liền mua một chai nước suối mát lạnh, giơ ra phía trước mặt anh

"Anh uống đi, sẽ đỡ hơn"

"Xin lỗi vì đã bắt em ở đây với anh" anh cười nhẹ, một nụ cười miễn cưỡng trông chẳng tự nhiên gì cả. Tôn Diệc Hàng lắc đầu

"Em cũng không muốn chơi lắm" cậu nói rồi cười trông rất ngốc, Liên Hoài Vỹ vì dáng vẻ này mà cảm thấy buồn cười. Rõ ràng lúc nãy anh nghe rõ là cậu muốn chơi. Sao lại nói dối thế này?

"Lúc nãy, dáng vẻ em đuổi tên côn đồ kia trông rất ngầu đó"

Cậu load nhẹ cái đầu, sau đó liền biết là anh đang nhắc chuyện lúc ở nhà hàng. Lời khen của anh làm cậu hết sức ngại ngùng

"Lúc đó em đã bảo vệ anh khỏi lời lẽ của tên đó, rất cảm ơn em.."

Giọng nói của Liên Hoài Vỹ dịu dàng như giọt sương vậy, lặng lẽ rót vào mang tai đỏ rực của Tôn Diệc Hàng. Trong lòng liền trào lên một cỗ cảm xúc rạo rực

"Người này, dịu dàng đến mức khiến Tôn Diệc Hàng yêu thương..."

"Ủa Hoài Vỹ? Hai người chơi xong rồi hả?" Oánh Hạo hỏi, nhìn sắc mặt Liên Hoài Vỹ hơi tái liền hỏi han. Liền nhận được cái lắc đầu của anh

"Chờ mấy người kia xuống rồi mình về. Chơi cả ngày vậy cũng được rồi"

"Cũng được ạ."

Trước khi về, mọi người ghé vào cửa hàng lưu niệm gần cửa ra vào. Trong này bán rất nhiều vật phẩm đáng yêu, rất nhiều thứ. La Nhất Châu để mắt tới cái móc khoá hình con thuyền, liền ngắm nghía một lúc, cuối cùng quyết định mua. Đoàn Tinh Tinh và Lưu Quan Hữu thì mua đồ đôi cho nhau. Tôn Diệc Hàng khó khăn lựa chọn, nhiều thứ quá chẳng biết chọn gì

"Tạm biệt mọi người"

"Về nhà cẩn thận"

"Thứ hai gặp lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com