Thang Nay Dong Ve Tiger X Duen Nao Howlsairy
Dịch: Rín🐯🐯🐯"Tiger, dậy đi!""Ừm...." Tôi mơ màng tỉnh dậy vì tiếng gọi của ai đó kèm theo cái nắm nhẹ ở cánh tay. Nhìn xung quanh, tôi nhớ ra rằng tối qua đã ngủ lại nhà của thằng Nao, còn Nuea là người gọi tôi dậy."Xin lỗi, tao sẽ dậy ngay đây." Tôi vội vàng nói và nhanh chóng đặt chân xuống sàn."Đi đâu vậy? Ăn sáng cùng nhau đã, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.""À... không sao, tao không muốn làm phiền.""Không có gì đâu, mẹ tao làm nhiều lắm.""...""Ăn cùng nhau đi.""..... Được rồi." Tôi trả lời nhỏ nhẹ. Nuea đi vào bếp trong khi thằng Nao vừa bước ra từ phòng tắm và nhìn tôi đang đứng với vẻ ngơ ngác."Đứng đó làm gì vậy? Đi ăn cơm mau.""Có ổn không vậy?"
"Ổn chứ sao không. Mẹ tao thấy mày qua ngủ lại nên nấu rất nhiều đồ ăn, nếu mày không ăn thì là không nể mặt mẹ tao rồi đấy."
"Được rồi." Tôi trả lời rồi đi theo Nao vào bếp. Có một cái bàn ăn đặt ở giữa phòng, tôi thấy cô Maeo đang bưng đồ ăn lên bàn.
"Chào cô ạ." Tôi chào và cúi đầu. Cô Maeo mỉm cười đáp lại.
"Chào con."
"Tao... ngồi chỗ nào đây?" Tôi thì thầm hỏi Nao.
"Ngồi đâu cũng được, ngồi trên đầu tao cũng được."
"Vậy ngồi ghế đi, ghế còn cao hơn đầu mày nữa."
"Mẹ, nói thấm ghê, thằng khốn." Nao kéo dài giọng, tỏ vẻ không hài lòng. Tôi ngồi vào chỗ gần nhất với Nao. Chẳng mấy chốc mọi người cũng đã ngồi đủ. Nao ngồi bên cạnh tôi, cô Maeo ngồi đối diện tôi và Nuea ngồi bên cạnh.Tôi chỉ biết ngồi yên không dám làm gì vì đây là lần đầu tiên tôi ăn cơm ở nhà người khác. Tôi ghét việc ăn cơm ở nhà vì đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất đối với tôi. Như mọi người đã biết, tôi cố gắng tránh việc ăn cơm với gia đình mình bao nhiêu vì những cuộc trò chuyện trong bữa ăn không bao giờ khiến tôi cảm thấy thoải mái. Nó ngột ngạt đến mức dù món ăn có ngon đến đâu, tôi cũng không thể ăn được.Tôi biết rằng nhà người khác sẽ không giống nhà tôi nhưng tôi vẫn không thể không cảm thấy buồn nôn. Có lẽ vì từ nhỏ tôi đã luôn nghĩ rằng nếu ăn cơm với gia đình, tôi sẽ phải đối mặt với những điều gì. Điều đó đã ăn sâu vào tiềm thức tôi khiến cơ thể tự động phản ứng lại."Con có bị gì không? Hay là không khỏe hả?" Cô Maeo hỏi ngay khi thấy tôi không ăn, "Cô nấu cháo cho con nhé?""À, không sao đâu ạ. Chỉ là hơi buồn ngủ một chút thôi ạ." Tôi giải thích rồi bắt đầu gắp cơm ăn. Tay nghề của cô Maeo vẫn tuyệt vời như mọi khi, nhưng tôi cảm thấy khó khăn lắm mới nuốt được."Thử món canh này đi, là canh miền Nam, con đã ăn thử chưa?" Cô Maeo lại hỏi và múc canh vào chén cơm của tôi. Tôi gật đầu cảm ơn cô, dù cảm thấy hơi gượng gạo, "Nao, con gắp rau xào cho Tiger đi.""Nó cũng với tay tới được mà." Nao càu nhàu, nhưng cuối cùng vẫn gắp rau xào cho tôi như cô Maeo bảo, "Bình thường cơm ở nhà tao không có nhiều món như thế này đâu, vì có khách mà mẹ tao làm một bàn đầy thế này đấy."Nó nói tôi mới nhận ra là món ăn đã đầy cả bàn, giống như dành cho tám người vậy."Tại có khách mà, xin lỗi nha con, phải để con ngủ trên ghế sofa như kia, nhà cô không có phòng khách, chắc con đau lưng lắm." Cô Maeo nói với giọng nhẹ như cảm thấy có lỗi."Không, không sao đâu ạ, không phiền gì đâu ạ, ngược lại, con cảm thấy có lỗi vì đã ở lại mà không xin phép trước." Tôi vội vàng đáp lại, cảm thấy áy náy vô cùng.Tôi cảm thấy khá hơn một chút khi thấy cô Maeo đã chuẩn đồ ăn cho tôi và mọi người cũng không cảm thấy phiền phức gì khi tôi ngồi cùng bàn ăn. Với bạn bè, tôi không cảm thấy lo lắng lắm, nhưng khi là gia đình thì tôi lại cảm thấy căng thẳng ngay lập tức. Như ở ký túc xá của Fuse thì tôi dám ngủ bất cứ lúc nào, nhưng khi ở nhà Mikey, tôi không dám đi chơi biển, chỉ vì gia đình còn không muốn tôi ở cùng họ, huống chi là gia đình người khác.Chỉ là phần thừa trong gia đình của chính mình đã là quá đủ rồi, đó là lý do tại sao tôi không muốn ở lại đây. Ban đầu tôi định đi trước khi mọi người thức dậy, nhưng lại ngủ quên. Vì thế, khi Nuea đến đánh thức, tôi vội vàng muốn rời đi ngay.Khi biết mình được mời ở lại ăn cơm cùng họ, tôi lại càng căng thẳng."Làm phiền gì đâu, không phiền chút nào. Thử món này đi, công thức đặc biệt của mẹ đấy, không đưa vào thực đơn của quán vì nó khó làm, không kịp phục vụ khách đâu." Cô Maeo mỉm cười và gắp thức ăn cho tôi."Vâng." Tôi gật đầu rồi lại múc cơm ăn thêm một muỗng."Ừm, Nuea, Nao học hành thế nào? Vào học kỳ cũng được một thời gian rồi nhỉ?"Tôi dừng lại ngay khi nghe cô Maeo hỏi như vậy. Nuốt cơm xuống nhưng lại cảm thấy nó mắc ở cổ họng. Đây là một trong những câu hỏi mà bố thường hỏi tôi và thằng Sing. Dù tôi có trả lời gì đi nữa, câu nói tiếp theo của bố luôn khiến không khí trên bàn ăn trở nên tồi tệ cho tôi.Cảm giác đau bụng lại ập đến. Nghĩ đến việc điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi chỉ muốn đứng dậy và đi ra ngoài thật nhanh."Ôi! Mẹ ơi, con học mà không hiểu gì cả!" Thằng Nao nói với giọng yếu ớt. Tôi nhíu mày quay sang nhìn nó, trong lòng chỉ nghĩ làm sao nó có thể nói như vậy!"Khó quá, cái gì cũng không biết. Mẹ thử nghĩ xem, con phải học cả hóa học, vật lý, sinh học. Hóa học học về nguyên tử, học những thứ nhỏ đến mức không nhìn thấy được. Con sẽ đi học những thứ mà mắt con không nhìn thấy để làm gì? Vật lý thì sao? Lái xe là lái xe, còn phải nghĩ đến tốc độ làm gì. Dù sao cũng đến nơi thôi mà."Tôi vô tình đá chân vào thằng Nao một cái để nó ngừng nói. Nó quay lại nhìn tôi với vẻ ngơ ngác."Cái gì vậy?"Tôi không trả lời, chỉ nhìn cô Maeo với ánh mắt không thoải mái lắm."Đúng vậy!" Cô Maeo nói, "Khi mẹ học, mẹ cũng nghĩ không hiểu học để làm gì. Nhưng đến cuối cấp thì lại là một vấn đề lớn đó. Toán cũng khó, không chỉ có số thôi đâu, con ạ. Thi thì khó, mẹ còn lén chép bài bạn mà cô giáo cũng phát hiện ra nữa."Lời nói của cô Maeo khiến hai thằng em sinh đôi bật cười, nhưng tôi thì chỉ im lặng không biết phải làm gì.Tôi biết rằng gia đình khác không giống gia đình mình, nhưng chưa bao giờ trải nghiệm điều đó nên không thể không lo lắng. Nhưng khi thấy như vậy, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút."Nhưng mẹ nghĩ phải hỏi Nuea, Nuea nghĩ thế nào?""Cũng dễ thôi ạ. Con đã đọc trước từ kỳ nghỉ hè rồi mà. Đề thi vào còn khó hơn nhiều." Nuea nói. Nuea thở dài ngay lập tức: "Nếu Nao nghĩ nguyên tử khó thì phải gặp axit-bazơ nữa cơ.""Ha! Axit-bazơ hồi cấp hai đã khó chết đi được." Thằng Nao làm mặt méo, "Còn mày thì sao, lớp đặc biệt toán học thế nào? Nghe nói lịch học căng thẳng lắm.""Ôi, Tiger học lớp đặc biệt toán hả?" Cô Maeo hỏi với vẻ quan tâm, "Thế nào? Học có nặng không?"Tôi vô tình nín thở khi nghe câu hỏi đó, quyết định trả lời. Đây là câu trả lời mà tôi chắc chắn không dám nói ở nhà, nếu không sẽ thành vấn đề lớn."Chán lắm ạ. Lớp bình thường chỉ có hai tiết toán, nhưng lớp con thì có ba tiết. Hầu như không có tiết trống nào. Cô dạy toán đặc biệt rất nghiêm khắc, không thể ngủ gật được luôn. Mới vào đầu học kỳ mà bài tập về nhà đã cho một đống, toàn là đề thi đại học cũ. Bọn con mới lên lớp 10 thôi mà." Tôi than phiền.Cô Maeo nhíu mày gật đầu hiểu."Quá khắc nghiệt nhỉ. Bài tập về nhà chỉ cần vừa đủ thôi cũng được, để cho trẻ em có thời gian ôn tập nữa chú. Trong buổi họp phụ huynh, cô đã viết góp ý rằng nên cho bài tập vừa đủ, để các em có thời gian học mà không bị căng thẳng." Cô Maeo nói, "Như Nuea thì đọc sách suốt, mẹ bảo nên tìm sở thích khác để làm thì không nghe.""Nuea không chỉ đọc sách học thôi đâu, còn đọc sách kinh doanh nữa đó." Nuea phản bác."Mẹ phải hiểu rằng Nuea có sở thích là đọc sách đó." Thằng Nao nói, Nuea gật đầu đồng tình."Chơi nhạc không? Để sinh nhật năm nay mẹ mua guitar cho nhé.""Được ạ, Nao giữ nhá." Thằng Nưa lập tức đề nghị."Nuea có muốn không?""Không đâu." Bên kia từ chối, "Nao muốn thì cứ lấy đi.""Không, nếu mua món đồ đắt như vậy thì phải là món quà mà cả hai cùng muốn chứ. Nếu không thì không đáng." Nao nói với vẻ chán nản, "Lấy cái khác cũng được, lấy guitar thì cũng không biết chơi.""Tao biết chơi này." Tôi xen vào ngay lập tức."Thật không?""Ừ, thằng Fuse từng dạy tao." Vì tôi không thể có guitar ở nhà nên thường mượn của thằng Fuse để chơi."Mày dạy tao được không?""Haha, không đâu. Chỉ muốn khoe là chơi được thôi." Tôi nháy mắt với nó. Thằng Nao làm mặt chán chường, thở hắt ra cho đến khi mũi phồng lên, "Đùa thôi, dạy cũng được. Tao vừa đánh hợp âm ổn rồi.""Hay đó, Nao học chơi với Tiger đi, về chơi cho mẹ nghe.""Sao mẹ lại muốn con chơi guitar thế?""Ngày xưa, bố con đã từng chơi guitar và hát để tán mẹ đó. Nao cũng nên hát để tán gái đi." Lời nói của cô Maeo khiến Nao bật cười một chút và thằng Nuea cũng cười theo."Cái gì vậy? Nuea cười cái gì?" Nao hỏi."Thì Nao đó, hát dở tệ luôn!""Nghe thấy rồi sao?""Thì Nao thích hát to khi tắm mà. Hát ầm ĩ luôn ấy!""Âm thanh lớn đến vậy luôn hả? Mẹ cũng nghe thấy sao?" Người ngồi bên cạnh tôi làm mặt như không tin, có vẻ lúng túng khi biết mình bị phát hiện đã hát trong nhà tắm."Nghe thấy chứ nhưng không sao đâu con. Ai cũng có cái giỏi cái dở mà, chuyện bình thường thôi.""Mẹ... không cần phải an ủi con đâu.""Thôi nào, mẹ nói thật đó. Naon có thể hát không hay, mỗi lần hát là như sắp chết vậy. Về việc học và làm bài thì cũng lười biếng nữa, từ nhỏ đã thích đánh nhau, hay trêu bạn bè. Lớn lên thì thành đầu gấu trong băng nhóm. Nhưng đá bóng thì giỏi lắm, thấy không, ai cũng có cái tốt cái xấu mà.""Mẹ cố an ủi mà sao con lại cảm thấy tệ hơn vậy?" Nao nhíu mày thắc mắc. Tôi cũng vô tình bật cười. Hát như người sắp chết là sao nhỉ? "Cười gì vậy mày? Mày hát hay lắm à!""Cũng không đến nỗi như người sắp chết đâu.""Không tin à? Thế hát thử đi!""Tại sao tao phải hát? Đang ăn ngon lành tự dưng bảo hát!""Thế này đi, chúng ta chơi trò nối tiếp bài hát nhé. Bắt đầu từ mẹ, rồi đến Nuea, Tiger và cuối cùng là Nao." Cô Maeo đề nghị.Khi không ai phản đối, chúng tôi bắt đầu chơi trò nối tiếp bài hát mà không cần chuẩn bị gì. Cô Maeo bắt đầu hát một bài khá hay, là một bài nhạc dân gian, sau đó đến Nuea và tôi."A, Tiger hát rất ổn, nghe hay, không bị lệch. Đến lượt Nao nào!"Nao nhíu mày, có vẻ căng thẳng vì mọi người đều đang mong đợi vào nó. Khi nó bắt đầu mở miệng hát, mọi người trên bàn đều phải cố nhịn cười, kể cả tôi."Thật sự là lệch tông, từ câu đầu tiên luôn. Giọng mày cao quá đi!" Tôi bật cười nói, Nao cũng cười theo nhưng vẫn cố gắng hát tiếp."Đêm mà ta yêu nhau, tình yêu ơiii!""Cái gì vậy?" Tôi trêu chọc với giọng nhẹ."Sao vậy? Nó lệch tông, lệch tông nhiều lắm hả? Tao thấy cũng bình thường mà.""Phải kiểm tra tai mày trước đã!" Tôi nói trong khi vẫn không thể ngừng cười, "Cho tao xin một nốt cao được không?" Tôi yêu cầu. Khi Nao lên giọng cao, nghe y như người sắp chết thật. Khi mọi người cười, nó cũng không nhịn được mà cười theo, như thể là người mang lại niềm vui cho gia đình vậy."Nao, mẹ nghĩ chưa cần mua guitar đâu, đi luyện hát trước đã.""Mẹ nói vậy thôi, con hát hay như vậy, nếu đi học hát thì chắc chắn sẽ được ra album luôn. Nhưng con đâu muốn làm ca sĩ nổi tiếng đâu, mẹ.""Được thì tốt, mẹ không phản đối đâu, con à.""Con phải rời khỏi nhà để lên thành phố lớn đấy, giống như Phum Phuang vậy. Ca sĩ nhà quê này sẽ ru em và bạn trai. Hê hê hê.""Trời ơi, tao đau tai quá!" Tôi nói, tay ôm bụng cười không thể ngừng lại.Không biết từ lúc nào mà cảm giác khó chịu và lo lắng với bầu không khí trên bàn ăn đã biến mất. Chỉ biết rằng bữa ăn này là bữa sáng mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất khi được ăn cơm ở nhà, từ trước đến nay luôn....Sau khi ăn xong, tôi định giúp rửa chén, nhưng vì chưa bao giờ làm nên vô tình làm rơi bát vỡ. Nao liền bảo tôi ngồi xem TV trên sofa. Khi nó rửa chén xong, nó đi tới chỗ tôi."Mày về chưa?""Chắc tao về luôn.""Nếu rảnh thì đi đánh boxing với tao không?" Nao hỏi. Tôi ngẩng đầu nhìn với vẻ nghi ngờ."Mày đánh thật hả?""Ừ, chủ nhật quán ăn của mẹ đóng cửa nên tao đi tập được. Nếu mày rảnh mà không có gì làm thì đi với tao cũng được, là phòng tập boxing của bố thằng Jabb đó, ngay trong hẻm sau chùa thôi.""Nhà thằng Jabb là phòng tập boxing hả?" Tôi hỏi với vẻ ngạc nhiên, mới biết thằng Jabb là con của chủ trại boxing."Ừ, nó nên mới rủ tao đi.""Đừng nói là nơi đó là nơi huấn luyện của băng nhóm nhé.""Đúng rồi, đó là lý do tại sao băng nhóm của tao mạnh mẽ như vậy đấy." Nao nháy mắt với vẻ đáng ghét, "Thế mày có đi không?""Ừ, không có gì làm nên đi thôi." Tôi đồng ý mà không suy nghĩ nhiều. Nao đi chào mẹ và Nuea rồi dẫn tôi ra khỏi nhà."Nuea không đi sao?""Trước nó có đi cùng tao rồi, mà bọn bạn tao bu vào ghê quá nên tao không cho đi nữa.""Ghen với anh ghê thật." Tôi nói, "Vậy đi bằng gì?""Đi xe máy chứ sao, nhanh hơn nữa. Cho tao đi ké được không? Muốn khoe với bọn đàn em rằng thủ lĩnh của chúng nó ngầu thế nào, lái xe phân khối lớn mà.""Không cho, thằng nhóc, thấp mà còn không biết điều. Ngồi sau cho tử tế vào.""Không cho thì cứ nói không cho, phải bêu riếu chuyện thấp hoài." Nao càu nhàu, giả bộ làm mặt buồn. "Chờ thêm một hai năm nữa, tao sẽ cao hơn mày, đến lúc đó tao sẽ bêu riếu mày lại, sẽ cúi xuống nhìn mày như thế này." Nó nhón chân lên và cúi xuống nhìn đất, giả vờ như đang nói chuyện với tôi."Ừ, chờ xem nhé, thủ lĩnh à.""Ê, rốt cuộc là nhận làm đàn em của tao thật à?"
"Nhận tao làm đệ tử đi!"
"Để tao xem tay nghề đã. Nếu đánh bại được thằng Jabb thì tao sẽ cho mày vị trí tay phải luôn."
"Hả? Đấu với thằng Jabb luôn à? Không phải mày nói phải từ từ lên cấp sao?"
"Đặc cách cho mày."
"Được, thằng Jabb, mày xong đời với tao rồi! Tao phải trở thành cánh tay phải của ông trùm băng nhóm lớn nhất khu này!"...Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt:---Khi đến phòng tập boxing, tôi thấy nhiều người đang tập luyện rất sôi nổi, tiếng đấm bao cát, nhảy dây và những người đang đánh nhau trên sàn nữa. Một lát sau, Jabb đến chào."À, chào thủ lĩnh! Ê! Chúng mày, thủ lĩnh đến đây rồi, chào một cái nhanh lên!" Những người đang tập luyện quay lại hô vang chào Nao. Tất cả đều là bạn cùng lớp mà tôi quen biết, bọn họ là băng nhóm của Jabb, giờ đã trở thành băng nhóm của Nao.Jabb quay lại hô lớn."Ừ, cảm ơn nhé, nhưng lần sau không cần đâu, mấy thằng khốn." Nao nói với vẻ chán nản, "Jabb, thằng Tiger đến đăng ký.""À, ok, ghi tên ở đây nhé, có chút phí đăng ký." Jabb nói và dẫn tôi đi đăng ký.Sau khi hoàn tất, tôi nhận được quần boxing và vào thay đồ. Ra ngoài, tôi bắt đầu tập theo hướng dẫn của Jabb. Một lát sau, tôi thử đấm vào bao cát, Jabb cầm bao cho tôi. Tôi đấm vào, vẫn giữ lại sức vì sợ nó bay đi khiến cơ thể Jabb hơi chao đảo."Ôi, mạnh quá nhỉ." Jabb than phiền trước khi cố gắng đứng vững hơn. Tôi không trả lời, chỉ tăng thêm sức đấm, cố tình chọc tức, "Chắc mày đang thù ghét tôi lắm nhỉ.""Vị trí tay phải phải là của tao!" Tôi nói và tung một cú đấm mạnh vào bao."Hả?""Chức vụ tay phải của mày đó."
"À, tay phải của thằng Nao hả? Này, mày vào băng của tao vì lý do này sao! Tao không đồng ý đâu, chức vụ này là của tao từ hồi lớp 3 rồi!" Thằng Jabb nói với giọng chắc nịch trước khi bị tôi đấm vào người khiến nó loạng choạng một lần nữa, "Đến đi! Tao không nhường đâu, đó là danh dự của cánh tay phải! Tao sẽ bảo vệ danh tiếng của băng nhóm 'Ghỉ sét' của chúng ta!"
"Gỉ sét?"
"Xin lỗi, cái tên băng nhóm nghe tệ quá, ai đặt vậy?"
"Tao đó!" Thằng Jabb nói với vẻ tự hào.
"Tao xin rút lui ngay bây giờ có được không? Tao không muốn vào băng nữa, tao không muốn có biệt danh 'Tiger ghỉ sét'."
"Nếu đại ca Nao đồng ý mày cũng sẽ là thành viên của băng nhóm đấy, 'Tiger ghỉ sét'." Thằng Jabb trêu chọc, tôi dừng lại không đấm nữa và đứng thẳng lên ngay lập tức. Người đối diện phá lên cười lớn, "Này, mày sao thế hử 'Tiger ghỉ sét'?"
"Lạy mẹ, cái tên 'ghỉ sét' này là gì vậy? Giết kẻ thù bằng... uốn ván à?"
"Đó là vũ khí mạnh nhất rồi, không phải à? Không cần dao sắc, làm nó bị thương là được rồi.""Nhảm nhí." Tôi phàn nàn. Tôi thực sự muốn rút lui khỏi băng nhóm ngu ngốc này. Không, tôi không nên đùa rằng tôi muốn vào đây.Đột nhiên, có ai đó gọi Jabb và ông chú đó đã đeo bao tay boxing và bước tới chỗ tôi."Để chú làm đối thủ cho mày nhé, đánh mạnh vào!" Khi ông chú nói vậy, tôi bắt đầu chuẩn bị tư thế.Tôi tung ra những cú đấm chưa mạnh lắm vì ngại."Đã bảo đánh mạnh mà, có sức chỉ có vậy thôi sao?"Nghe vậy, tôi quyết định tung cú đấm mạnh vào bao tay boxing. Ông chú chao đảo theo lực và suýt ngã, nhưng lại nở một nụ cười hài lòng. Ông trở lại vị trí và bảo tôi tiếp tục đấm. Một lúc sau, có vẻ như tôi đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Khi ông chú nói dừng lại, tôi ngồi nghỉ. Nao đi đến đưa nước và khăn cho tôi."Xuất sắc thật đấy, mày từng đấm bốc rồi à?""Thì... Ừ, từng rồi.""Giỏi đấy, ông chú đó là chủ của phòng tập boxing, là bố của Jabb đấy.""Thế hả? Tao không biết."Rồi ông chú đó lại đến gọi tôi đi nói chuyện riêng. Ông hỏi tôi có muốn thử tập boxing nghiêm túc không vì có vẻ tôi có tiềm năng và ông cũng muốn đào tạo tôi. Nhưng tất nhiên, tôi đã từ chối.Tôi quay lại chỗ ngồi cũ."Mày nói gì vậy?" Nao hỏi."Ông chú hỏi tao có muốn tập boxing nghiêm túc không, ông ấy muốn đào tạo tao.""Ôi, mới ngày đầu mà đã thế rồi!" Nao nói với vẻ phấn khích, "Thế mày có đồng ý không?""Không." Tôi lắc đầu."Sao lại không?""Tao không quan tâm đến mức độ nghiêm túc đâu." Tôi trả lời thật lòng.Nhưng một lý do chính nữa là ở nhà sẽ không bao giờ đồng ý. Bố tôi đã từng cho tôi đi học boxing, nhưng không bao giờ cho phép tôi nghiêm túc với nó. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc làm việc với bố. Dù tôi có bướng bỉnh muốn tập boxing thật sự thì bố cũng có hàng trăm cách để ngăn tôi không đi sai đường.Nếu tôi thực sự vào phòng tập boxing này, có thể nó sẽ bị đóng cửa luôn.Tôi đã từng nhận được liên hệ từ một câu lạc bộ bóng đá, nhưng vì lý do tương tự tôi buộc phải từ chối."Nếu là tao, chắc chắn sẽ nhảy vào ngay." Nao nói với vẻ tiếc nuối, "Còn mày có gì muốn làm nghiêm túc không?""Không." Tôi lắc đầu, tựa lưng vào tường với vẻ chán nản, "Còn mày thì sao?" tôi hỏi lại."Cái gì?""Giấc mơ của mày, mày muốn làm gì?""Thì cũng có, mày muốn trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Nhưng nếu không thành công theo hướng đó, chắc tôi sẽ học làm kỹ sư.""Kỹ sư?" Tôi nhíu mày. "Tại sao vậy?""Muốn giống như bố tao.""À." Tôi gật đầu hiểu ra. Hoàn toàn trái ngược với tôi, tôi không muốn giống như bố chút nào, "Tốt đấy.""Còn mày thì sao? Muốn làm gì?""Tao không biết." Tôi trả lời thẳng thắn. Tôi chưa bao giờ nghĩ về những gì mình muốn làm vì cả con đường sống và giấc mơ của tôi đều đã được định sẵn. Chỉ đơn giản là... tôi muốn có một cuộc sống của riêng mình, "À, tao vừa mới biết nhóm của mày tên là nhóm 'Ghỉ sét' đấy.""Đừng gọi nhóm của tao như vậy, gọi là nhóm của chúng ta thì hơn." Nao cười tươi. "Tên đó có từ trước khi tao làm thủ lĩnh, tao chắc chắn không thể nghĩ ra cái tên hay như vậy được."Một hơi thở dài."Hay ở chỗ quái nào chứ!" Tôi hỏi gần như không thể tin vào tai mình, "Mày gọi cái tên ngu ngốc đó là hay à?"Nao cười lớn với phản ứng của tôi."Không hay ở chỗ nào? Bị gỉ sét thì đáng sợ lắm đấy.""Sao mày không nói cho tao biết trước rằng tên nhóm của mày như thế để tao còn không tham gia hả?" Tôi thở dài."Mày nói thật à? Không chỉ không nói cho mày đâu, tao còn không dám nói với ai nữa cơ. Chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng đã không muốn rồi, thật xấu hổ." Nao nói, "Chào mừng mày đến với nhóm của chúng ta nhé, Tiger! Nhóm 'Gỉ sét' của chúng ta là nhóm đáng sợ nhất rồi, không ai dám chọc ghẹo đâu."Nếu là tôi, tôi cũng không dám chọc ghẹo đâu. Tên nhóm nghe có vẻ cũng đáng sợ đấy.Rín: gia đình Nao rất ok về tư tưởng, thoải mái với con cái, còn nhà Ger thì ngược lại. Ger vớ được Nao là ngon ùi nhó
"Ổn chứ sao không. Mẹ tao thấy mày qua ngủ lại nên nấu rất nhiều đồ ăn, nếu mày không ăn thì là không nể mặt mẹ tao rồi đấy."
"Được rồi." Tôi trả lời rồi đi theo Nao vào bếp. Có một cái bàn ăn đặt ở giữa phòng, tôi thấy cô Maeo đang bưng đồ ăn lên bàn.
"Chào cô ạ." Tôi chào và cúi đầu. Cô Maeo mỉm cười đáp lại.
"Chào con."
"Tao... ngồi chỗ nào đây?" Tôi thì thầm hỏi Nao.
"Ngồi đâu cũng được, ngồi trên đầu tao cũng được."
"Vậy ngồi ghế đi, ghế còn cao hơn đầu mày nữa."
"Mẹ, nói thấm ghê, thằng khốn." Nao kéo dài giọng, tỏ vẻ không hài lòng. Tôi ngồi vào chỗ gần nhất với Nao. Chẳng mấy chốc mọi người cũng đã ngồi đủ. Nao ngồi bên cạnh tôi, cô Maeo ngồi đối diện tôi và Nuea ngồi bên cạnh.Tôi chỉ biết ngồi yên không dám làm gì vì đây là lần đầu tiên tôi ăn cơm ở nhà người khác. Tôi ghét việc ăn cơm ở nhà vì đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất đối với tôi. Như mọi người đã biết, tôi cố gắng tránh việc ăn cơm với gia đình mình bao nhiêu vì những cuộc trò chuyện trong bữa ăn không bao giờ khiến tôi cảm thấy thoải mái. Nó ngột ngạt đến mức dù món ăn có ngon đến đâu, tôi cũng không thể ăn được.Tôi biết rằng nhà người khác sẽ không giống nhà tôi nhưng tôi vẫn không thể không cảm thấy buồn nôn. Có lẽ vì từ nhỏ tôi đã luôn nghĩ rằng nếu ăn cơm với gia đình, tôi sẽ phải đối mặt với những điều gì. Điều đó đã ăn sâu vào tiềm thức tôi khiến cơ thể tự động phản ứng lại."Con có bị gì không? Hay là không khỏe hả?" Cô Maeo hỏi ngay khi thấy tôi không ăn, "Cô nấu cháo cho con nhé?""À, không sao đâu ạ. Chỉ là hơi buồn ngủ một chút thôi ạ." Tôi giải thích rồi bắt đầu gắp cơm ăn. Tay nghề của cô Maeo vẫn tuyệt vời như mọi khi, nhưng tôi cảm thấy khó khăn lắm mới nuốt được."Thử món canh này đi, là canh miền Nam, con đã ăn thử chưa?" Cô Maeo lại hỏi và múc canh vào chén cơm của tôi. Tôi gật đầu cảm ơn cô, dù cảm thấy hơi gượng gạo, "Nao, con gắp rau xào cho Tiger đi.""Nó cũng với tay tới được mà." Nao càu nhàu, nhưng cuối cùng vẫn gắp rau xào cho tôi như cô Maeo bảo, "Bình thường cơm ở nhà tao không có nhiều món như thế này đâu, vì có khách mà mẹ tao làm một bàn đầy thế này đấy."Nó nói tôi mới nhận ra là món ăn đã đầy cả bàn, giống như dành cho tám người vậy."Tại có khách mà, xin lỗi nha con, phải để con ngủ trên ghế sofa như kia, nhà cô không có phòng khách, chắc con đau lưng lắm." Cô Maeo nói với giọng nhẹ như cảm thấy có lỗi."Không, không sao đâu ạ, không phiền gì đâu ạ, ngược lại, con cảm thấy có lỗi vì đã ở lại mà không xin phép trước." Tôi vội vàng đáp lại, cảm thấy áy náy vô cùng.Tôi cảm thấy khá hơn một chút khi thấy cô Maeo đã chuẩn đồ ăn cho tôi và mọi người cũng không cảm thấy phiền phức gì khi tôi ngồi cùng bàn ăn. Với bạn bè, tôi không cảm thấy lo lắng lắm, nhưng khi là gia đình thì tôi lại cảm thấy căng thẳng ngay lập tức. Như ở ký túc xá của Fuse thì tôi dám ngủ bất cứ lúc nào, nhưng khi ở nhà Mikey, tôi không dám đi chơi biển, chỉ vì gia đình còn không muốn tôi ở cùng họ, huống chi là gia đình người khác.Chỉ là phần thừa trong gia đình của chính mình đã là quá đủ rồi, đó là lý do tại sao tôi không muốn ở lại đây. Ban đầu tôi định đi trước khi mọi người thức dậy, nhưng lại ngủ quên. Vì thế, khi Nuea đến đánh thức, tôi vội vàng muốn rời đi ngay.Khi biết mình được mời ở lại ăn cơm cùng họ, tôi lại càng căng thẳng."Làm phiền gì đâu, không phiền chút nào. Thử món này đi, công thức đặc biệt của mẹ đấy, không đưa vào thực đơn của quán vì nó khó làm, không kịp phục vụ khách đâu." Cô Maeo mỉm cười và gắp thức ăn cho tôi."Vâng." Tôi gật đầu rồi lại múc cơm ăn thêm một muỗng."Ừm, Nuea, Nao học hành thế nào? Vào học kỳ cũng được một thời gian rồi nhỉ?"Tôi dừng lại ngay khi nghe cô Maeo hỏi như vậy. Nuốt cơm xuống nhưng lại cảm thấy nó mắc ở cổ họng. Đây là một trong những câu hỏi mà bố thường hỏi tôi và thằng Sing. Dù tôi có trả lời gì đi nữa, câu nói tiếp theo của bố luôn khiến không khí trên bàn ăn trở nên tồi tệ cho tôi.Cảm giác đau bụng lại ập đến. Nghĩ đến việc điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi chỉ muốn đứng dậy và đi ra ngoài thật nhanh."Ôi! Mẹ ơi, con học mà không hiểu gì cả!" Thằng Nao nói với giọng yếu ớt. Tôi nhíu mày quay sang nhìn nó, trong lòng chỉ nghĩ làm sao nó có thể nói như vậy!"Khó quá, cái gì cũng không biết. Mẹ thử nghĩ xem, con phải học cả hóa học, vật lý, sinh học. Hóa học học về nguyên tử, học những thứ nhỏ đến mức không nhìn thấy được. Con sẽ đi học những thứ mà mắt con không nhìn thấy để làm gì? Vật lý thì sao? Lái xe là lái xe, còn phải nghĩ đến tốc độ làm gì. Dù sao cũng đến nơi thôi mà."Tôi vô tình đá chân vào thằng Nao một cái để nó ngừng nói. Nó quay lại nhìn tôi với vẻ ngơ ngác."Cái gì vậy?"Tôi không trả lời, chỉ nhìn cô Maeo với ánh mắt không thoải mái lắm."Đúng vậy!" Cô Maeo nói, "Khi mẹ học, mẹ cũng nghĩ không hiểu học để làm gì. Nhưng đến cuối cấp thì lại là một vấn đề lớn đó. Toán cũng khó, không chỉ có số thôi đâu, con ạ. Thi thì khó, mẹ còn lén chép bài bạn mà cô giáo cũng phát hiện ra nữa."Lời nói của cô Maeo khiến hai thằng em sinh đôi bật cười, nhưng tôi thì chỉ im lặng không biết phải làm gì.Tôi biết rằng gia đình khác không giống gia đình mình, nhưng chưa bao giờ trải nghiệm điều đó nên không thể không lo lắng. Nhưng khi thấy như vậy, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút."Nhưng mẹ nghĩ phải hỏi Nuea, Nuea nghĩ thế nào?""Cũng dễ thôi ạ. Con đã đọc trước từ kỳ nghỉ hè rồi mà. Đề thi vào còn khó hơn nhiều." Nuea nói. Nuea thở dài ngay lập tức: "Nếu Nao nghĩ nguyên tử khó thì phải gặp axit-bazơ nữa cơ.""Ha! Axit-bazơ hồi cấp hai đã khó chết đi được." Thằng Nao làm mặt méo, "Còn mày thì sao, lớp đặc biệt toán học thế nào? Nghe nói lịch học căng thẳng lắm.""Ôi, Tiger học lớp đặc biệt toán hả?" Cô Maeo hỏi với vẻ quan tâm, "Thế nào? Học có nặng không?"Tôi vô tình nín thở khi nghe câu hỏi đó, quyết định trả lời. Đây là câu trả lời mà tôi chắc chắn không dám nói ở nhà, nếu không sẽ thành vấn đề lớn."Chán lắm ạ. Lớp bình thường chỉ có hai tiết toán, nhưng lớp con thì có ba tiết. Hầu như không có tiết trống nào. Cô dạy toán đặc biệt rất nghiêm khắc, không thể ngủ gật được luôn. Mới vào đầu học kỳ mà bài tập về nhà đã cho một đống, toàn là đề thi đại học cũ. Bọn con mới lên lớp 10 thôi mà." Tôi than phiền.Cô Maeo nhíu mày gật đầu hiểu."Quá khắc nghiệt nhỉ. Bài tập về nhà chỉ cần vừa đủ thôi cũng được, để cho trẻ em có thời gian ôn tập nữa chú. Trong buổi họp phụ huynh, cô đã viết góp ý rằng nên cho bài tập vừa đủ, để các em có thời gian học mà không bị căng thẳng." Cô Maeo nói, "Như Nuea thì đọc sách suốt, mẹ bảo nên tìm sở thích khác để làm thì không nghe.""Nuea không chỉ đọc sách học thôi đâu, còn đọc sách kinh doanh nữa đó." Nuea phản bác."Mẹ phải hiểu rằng Nuea có sở thích là đọc sách đó." Thằng Nao nói, Nuea gật đầu đồng tình."Chơi nhạc không? Để sinh nhật năm nay mẹ mua guitar cho nhé.""Được ạ, Nao giữ nhá." Thằng Nưa lập tức đề nghị."Nuea có muốn không?""Không đâu." Bên kia từ chối, "Nao muốn thì cứ lấy đi.""Không, nếu mua món đồ đắt như vậy thì phải là món quà mà cả hai cùng muốn chứ. Nếu không thì không đáng." Nao nói với vẻ chán nản, "Lấy cái khác cũng được, lấy guitar thì cũng không biết chơi.""Tao biết chơi này." Tôi xen vào ngay lập tức."Thật không?""Ừ, thằng Fuse từng dạy tao." Vì tôi không thể có guitar ở nhà nên thường mượn của thằng Fuse để chơi."Mày dạy tao được không?""Haha, không đâu. Chỉ muốn khoe là chơi được thôi." Tôi nháy mắt với nó. Thằng Nao làm mặt chán chường, thở hắt ra cho đến khi mũi phồng lên, "Đùa thôi, dạy cũng được. Tao vừa đánh hợp âm ổn rồi.""Hay đó, Nao học chơi với Tiger đi, về chơi cho mẹ nghe.""Sao mẹ lại muốn con chơi guitar thế?""Ngày xưa, bố con đã từng chơi guitar và hát để tán mẹ đó. Nao cũng nên hát để tán gái đi." Lời nói của cô Maeo khiến Nao bật cười một chút và thằng Nuea cũng cười theo."Cái gì vậy? Nuea cười cái gì?" Nao hỏi."Thì Nao đó, hát dở tệ luôn!""Nghe thấy rồi sao?""Thì Nao thích hát to khi tắm mà. Hát ầm ĩ luôn ấy!""Âm thanh lớn đến vậy luôn hả? Mẹ cũng nghe thấy sao?" Người ngồi bên cạnh tôi làm mặt như không tin, có vẻ lúng túng khi biết mình bị phát hiện đã hát trong nhà tắm."Nghe thấy chứ nhưng không sao đâu con. Ai cũng có cái giỏi cái dở mà, chuyện bình thường thôi.""Mẹ... không cần phải an ủi con đâu.""Thôi nào, mẹ nói thật đó. Naon có thể hát không hay, mỗi lần hát là như sắp chết vậy. Về việc học và làm bài thì cũng lười biếng nữa, từ nhỏ đã thích đánh nhau, hay trêu bạn bè. Lớn lên thì thành đầu gấu trong băng nhóm. Nhưng đá bóng thì giỏi lắm, thấy không, ai cũng có cái tốt cái xấu mà.""Mẹ cố an ủi mà sao con lại cảm thấy tệ hơn vậy?" Nao nhíu mày thắc mắc. Tôi cũng vô tình bật cười. Hát như người sắp chết là sao nhỉ? "Cười gì vậy mày? Mày hát hay lắm à!""Cũng không đến nỗi như người sắp chết đâu.""Không tin à? Thế hát thử đi!""Tại sao tao phải hát? Đang ăn ngon lành tự dưng bảo hát!""Thế này đi, chúng ta chơi trò nối tiếp bài hát nhé. Bắt đầu từ mẹ, rồi đến Nuea, Tiger và cuối cùng là Nao." Cô Maeo đề nghị.Khi không ai phản đối, chúng tôi bắt đầu chơi trò nối tiếp bài hát mà không cần chuẩn bị gì. Cô Maeo bắt đầu hát một bài khá hay, là một bài nhạc dân gian, sau đó đến Nuea và tôi."A, Tiger hát rất ổn, nghe hay, không bị lệch. Đến lượt Nao nào!"Nao nhíu mày, có vẻ căng thẳng vì mọi người đều đang mong đợi vào nó. Khi nó bắt đầu mở miệng hát, mọi người trên bàn đều phải cố nhịn cười, kể cả tôi."Thật sự là lệch tông, từ câu đầu tiên luôn. Giọng mày cao quá đi!" Tôi bật cười nói, Nao cũng cười theo nhưng vẫn cố gắng hát tiếp."Đêm mà ta yêu nhau, tình yêu ơiii!""Cái gì vậy?" Tôi trêu chọc với giọng nhẹ."Sao vậy? Nó lệch tông, lệch tông nhiều lắm hả? Tao thấy cũng bình thường mà.""Phải kiểm tra tai mày trước đã!" Tôi nói trong khi vẫn không thể ngừng cười, "Cho tao xin một nốt cao được không?" Tôi yêu cầu. Khi Nao lên giọng cao, nghe y như người sắp chết thật. Khi mọi người cười, nó cũng không nhịn được mà cười theo, như thể là người mang lại niềm vui cho gia đình vậy."Nao, mẹ nghĩ chưa cần mua guitar đâu, đi luyện hát trước đã.""Mẹ nói vậy thôi, con hát hay như vậy, nếu đi học hát thì chắc chắn sẽ được ra album luôn. Nhưng con đâu muốn làm ca sĩ nổi tiếng đâu, mẹ.""Được thì tốt, mẹ không phản đối đâu, con à.""Con phải rời khỏi nhà để lên thành phố lớn đấy, giống như Phum Phuang vậy. Ca sĩ nhà quê này sẽ ru em và bạn trai. Hê hê hê.""Trời ơi, tao đau tai quá!" Tôi nói, tay ôm bụng cười không thể ngừng lại.Không biết từ lúc nào mà cảm giác khó chịu và lo lắng với bầu không khí trên bàn ăn đã biến mất. Chỉ biết rằng bữa ăn này là bữa sáng mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất khi được ăn cơm ở nhà, từ trước đến nay luôn....Sau khi ăn xong, tôi định giúp rửa chén, nhưng vì chưa bao giờ làm nên vô tình làm rơi bát vỡ. Nao liền bảo tôi ngồi xem TV trên sofa. Khi nó rửa chén xong, nó đi tới chỗ tôi."Mày về chưa?""Chắc tao về luôn.""Nếu rảnh thì đi đánh boxing với tao không?" Nao hỏi. Tôi ngẩng đầu nhìn với vẻ nghi ngờ."Mày đánh thật hả?""Ừ, chủ nhật quán ăn của mẹ đóng cửa nên tao đi tập được. Nếu mày rảnh mà không có gì làm thì đi với tao cũng được, là phòng tập boxing của bố thằng Jabb đó, ngay trong hẻm sau chùa thôi.""Nhà thằng Jabb là phòng tập boxing hả?" Tôi hỏi với vẻ ngạc nhiên, mới biết thằng Jabb là con của chủ trại boxing."Ừ, nó nên mới rủ tao đi.""Đừng nói là nơi đó là nơi huấn luyện của băng nhóm nhé.""Đúng rồi, đó là lý do tại sao băng nhóm của tao mạnh mẽ như vậy đấy." Nao nháy mắt với vẻ đáng ghét, "Thế mày có đi không?""Ừ, không có gì làm nên đi thôi." Tôi đồng ý mà không suy nghĩ nhiều. Nao đi chào mẹ và Nuea rồi dẫn tôi ra khỏi nhà."Nuea không đi sao?""Trước nó có đi cùng tao rồi, mà bọn bạn tao bu vào ghê quá nên tao không cho đi nữa.""Ghen với anh ghê thật." Tôi nói, "Vậy đi bằng gì?""Đi xe máy chứ sao, nhanh hơn nữa. Cho tao đi ké được không? Muốn khoe với bọn đàn em rằng thủ lĩnh của chúng nó ngầu thế nào, lái xe phân khối lớn mà.""Không cho, thằng nhóc, thấp mà còn không biết điều. Ngồi sau cho tử tế vào.""Không cho thì cứ nói không cho, phải bêu riếu chuyện thấp hoài." Nao càu nhàu, giả bộ làm mặt buồn. "Chờ thêm một hai năm nữa, tao sẽ cao hơn mày, đến lúc đó tao sẽ bêu riếu mày lại, sẽ cúi xuống nhìn mày như thế này." Nó nhón chân lên và cúi xuống nhìn đất, giả vờ như đang nói chuyện với tôi."Ừ, chờ xem nhé, thủ lĩnh à.""Ê, rốt cuộc là nhận làm đàn em của tao thật à?"
"Nhận tao làm đệ tử đi!"
"Để tao xem tay nghề đã. Nếu đánh bại được thằng Jabb thì tao sẽ cho mày vị trí tay phải luôn."
"Hả? Đấu với thằng Jabb luôn à? Không phải mày nói phải từ từ lên cấp sao?"
"Đặc cách cho mày."
"Được, thằng Jabb, mày xong đời với tao rồi! Tao phải trở thành cánh tay phải của ông trùm băng nhóm lớn nhất khu này!"...Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt:---Khi đến phòng tập boxing, tôi thấy nhiều người đang tập luyện rất sôi nổi, tiếng đấm bao cát, nhảy dây và những người đang đánh nhau trên sàn nữa. Một lát sau, Jabb đến chào."À, chào thủ lĩnh! Ê! Chúng mày, thủ lĩnh đến đây rồi, chào một cái nhanh lên!" Những người đang tập luyện quay lại hô vang chào Nao. Tất cả đều là bạn cùng lớp mà tôi quen biết, bọn họ là băng nhóm của Jabb, giờ đã trở thành băng nhóm của Nao.Jabb quay lại hô lớn."Ừ, cảm ơn nhé, nhưng lần sau không cần đâu, mấy thằng khốn." Nao nói với vẻ chán nản, "Jabb, thằng Tiger đến đăng ký.""À, ok, ghi tên ở đây nhé, có chút phí đăng ký." Jabb nói và dẫn tôi đi đăng ký.Sau khi hoàn tất, tôi nhận được quần boxing và vào thay đồ. Ra ngoài, tôi bắt đầu tập theo hướng dẫn của Jabb. Một lát sau, tôi thử đấm vào bao cát, Jabb cầm bao cho tôi. Tôi đấm vào, vẫn giữ lại sức vì sợ nó bay đi khiến cơ thể Jabb hơi chao đảo."Ôi, mạnh quá nhỉ." Jabb than phiền trước khi cố gắng đứng vững hơn. Tôi không trả lời, chỉ tăng thêm sức đấm, cố tình chọc tức, "Chắc mày đang thù ghét tôi lắm nhỉ.""Vị trí tay phải phải là của tao!" Tôi nói và tung một cú đấm mạnh vào bao."Hả?""Chức vụ tay phải của mày đó."
"À, tay phải của thằng Nao hả? Này, mày vào băng của tao vì lý do này sao! Tao không đồng ý đâu, chức vụ này là của tao từ hồi lớp 3 rồi!" Thằng Jabb nói với giọng chắc nịch trước khi bị tôi đấm vào người khiến nó loạng choạng một lần nữa, "Đến đi! Tao không nhường đâu, đó là danh dự của cánh tay phải! Tao sẽ bảo vệ danh tiếng của băng nhóm 'Ghỉ sét' của chúng ta!"
"Gỉ sét?"
"Xin lỗi, cái tên băng nhóm nghe tệ quá, ai đặt vậy?"
"Tao đó!" Thằng Jabb nói với vẻ tự hào.
"Tao xin rút lui ngay bây giờ có được không? Tao không muốn vào băng nữa, tao không muốn có biệt danh 'Tiger ghỉ sét'."
"Nếu đại ca Nao đồng ý mày cũng sẽ là thành viên của băng nhóm đấy, 'Tiger ghỉ sét'." Thằng Jabb trêu chọc, tôi dừng lại không đấm nữa và đứng thẳng lên ngay lập tức. Người đối diện phá lên cười lớn, "Này, mày sao thế hử 'Tiger ghỉ sét'?"
"Lạy mẹ, cái tên 'ghỉ sét' này là gì vậy? Giết kẻ thù bằng... uốn ván à?"
"Đó là vũ khí mạnh nhất rồi, không phải à? Không cần dao sắc, làm nó bị thương là được rồi.""Nhảm nhí." Tôi phàn nàn. Tôi thực sự muốn rút lui khỏi băng nhóm ngu ngốc này. Không, tôi không nên đùa rằng tôi muốn vào đây.Đột nhiên, có ai đó gọi Jabb và ông chú đó đã đeo bao tay boxing và bước tới chỗ tôi."Để chú làm đối thủ cho mày nhé, đánh mạnh vào!" Khi ông chú nói vậy, tôi bắt đầu chuẩn bị tư thế.Tôi tung ra những cú đấm chưa mạnh lắm vì ngại."Đã bảo đánh mạnh mà, có sức chỉ có vậy thôi sao?"Nghe vậy, tôi quyết định tung cú đấm mạnh vào bao tay boxing. Ông chú chao đảo theo lực và suýt ngã, nhưng lại nở một nụ cười hài lòng. Ông trở lại vị trí và bảo tôi tiếp tục đấm. Một lúc sau, có vẻ như tôi đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Khi ông chú nói dừng lại, tôi ngồi nghỉ. Nao đi đến đưa nước và khăn cho tôi."Xuất sắc thật đấy, mày từng đấm bốc rồi à?""Thì... Ừ, từng rồi.""Giỏi đấy, ông chú đó là chủ của phòng tập boxing, là bố của Jabb đấy.""Thế hả? Tao không biết."Rồi ông chú đó lại đến gọi tôi đi nói chuyện riêng. Ông hỏi tôi có muốn thử tập boxing nghiêm túc không vì có vẻ tôi có tiềm năng và ông cũng muốn đào tạo tôi. Nhưng tất nhiên, tôi đã từ chối.Tôi quay lại chỗ ngồi cũ."Mày nói gì vậy?" Nao hỏi."Ông chú hỏi tao có muốn tập boxing nghiêm túc không, ông ấy muốn đào tạo tao.""Ôi, mới ngày đầu mà đã thế rồi!" Nao nói với vẻ phấn khích, "Thế mày có đồng ý không?""Không." Tôi lắc đầu."Sao lại không?""Tao không quan tâm đến mức độ nghiêm túc đâu." Tôi trả lời thật lòng.Nhưng một lý do chính nữa là ở nhà sẽ không bao giờ đồng ý. Bố tôi đã từng cho tôi đi học boxing, nhưng không bao giờ cho phép tôi nghiêm túc với nó. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc làm việc với bố. Dù tôi có bướng bỉnh muốn tập boxing thật sự thì bố cũng có hàng trăm cách để ngăn tôi không đi sai đường.Nếu tôi thực sự vào phòng tập boxing này, có thể nó sẽ bị đóng cửa luôn.Tôi đã từng nhận được liên hệ từ một câu lạc bộ bóng đá, nhưng vì lý do tương tự tôi buộc phải từ chối."Nếu là tao, chắc chắn sẽ nhảy vào ngay." Nao nói với vẻ tiếc nuối, "Còn mày có gì muốn làm nghiêm túc không?""Không." Tôi lắc đầu, tựa lưng vào tường với vẻ chán nản, "Còn mày thì sao?" tôi hỏi lại."Cái gì?""Giấc mơ của mày, mày muốn làm gì?""Thì cũng có, mày muốn trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Nhưng nếu không thành công theo hướng đó, chắc tôi sẽ học làm kỹ sư.""Kỹ sư?" Tôi nhíu mày. "Tại sao vậy?""Muốn giống như bố tao.""À." Tôi gật đầu hiểu ra. Hoàn toàn trái ngược với tôi, tôi không muốn giống như bố chút nào, "Tốt đấy.""Còn mày thì sao? Muốn làm gì?""Tao không biết." Tôi trả lời thẳng thắn. Tôi chưa bao giờ nghĩ về những gì mình muốn làm vì cả con đường sống và giấc mơ của tôi đều đã được định sẵn. Chỉ đơn giản là... tôi muốn có một cuộc sống của riêng mình, "À, tao vừa mới biết nhóm của mày tên là nhóm 'Ghỉ sét' đấy.""Đừng gọi nhóm của tao như vậy, gọi là nhóm của chúng ta thì hơn." Nao cười tươi. "Tên đó có từ trước khi tao làm thủ lĩnh, tao chắc chắn không thể nghĩ ra cái tên hay như vậy được."Một hơi thở dài."Hay ở chỗ quái nào chứ!" Tôi hỏi gần như không thể tin vào tai mình, "Mày gọi cái tên ngu ngốc đó là hay à?"Nao cười lớn với phản ứng của tôi."Không hay ở chỗ nào? Bị gỉ sét thì đáng sợ lắm đấy.""Sao mày không nói cho tao biết trước rằng tên nhóm của mày như thế để tao còn không tham gia hả?" Tôi thở dài."Mày nói thật à? Không chỉ không nói cho mày đâu, tao còn không dám nói với ai nữa cơ. Chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng đã không muốn rồi, thật xấu hổ." Nao nói, "Chào mừng mày đến với nhóm của chúng ta nhé, Tiger! Nhóm 'Gỉ sét' của chúng ta là nhóm đáng sợ nhất rồi, không ai dám chọc ghẹo đâu."Nếu là tôi, tôi cũng không dám chọc ghẹo đâu. Tên nhóm nghe có vẻ cũng đáng sợ đấy.Rín: gia đình Nao rất ok về tư tưởng, thoải mái với con cái, còn nhà Ger thì ngược lại. Ger vớ được Nao là ngon ùi nhó
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com