Thang Long Deu Nho Nguoi Ma Nao Nhiet
"Anh có thể nói cho tôi không, rốt cuộc mẹ ruột Nguyễn Ngọc Trúc là ai?" "Không phải nàng từng gặp rồi hay sao? Tại sao lại có hứng thú về người phụ nữ đó như vậy." "Không phải, Nguyễn Hương tôi gặp vốn không phải mẹ em ấy. Làm ơn nói cho tôi biết, anh chắc chắn biết gì đó. Đó có thể là... là bà ngoại tôi." "Bà ngoại?" "Nói chung là anh nói đi, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu. Người đó thực sự rất quan trọng với tôi." Cô từng nói, do ông bà nội mất sớm nên cô trở nên cực kỳ thân thiết với bà ngoại, một phần nào đó bởi vì Nghi luôn cảm thấy loại khí chất thoát ra từ người bà không giống mọi người. Một cách dễ hiểu thì đôi khi bà sẽ có vài hành động trong vô thức khiến Nghi cảm thán rằng có lẽ bà phải từng tiếp nhận sự dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc về mặt lễ nghi. Giờ nghĩ lại thì... những câu chuyện năm đó bà kể, câu chuyện về một vùng đất xa xôi luôn mờ ảo hiện lên trong tâm trí cô, có khi nào là về thời đại này hay không. "Nàng ta vốn là người trong lòng của vua Thái Tông. Về chi tiết ta nghĩ nàng chỉ có thể trực tiếp gặp mặt vị vua đó để hỏi mà thôi, có điều cảm giác người phụ nữ đó mang lại khá giống nàng." "Giống tôi? Anh từng tiếp xúc với bà ấy rồi?" "Khoảng vài năm trước khi ta vừa mới thành hình người một thời gian, khi đó ta vẫn sống dưới đáy hồ này. Người phụ nữ đó từng tới đây. Bà ta nói khá nhiều chuyện khó hiểu nên ta không nhớ chính xác lắm. Nhưng có một câu..." - "...Làm người phụ nữ của đế vương thật quá khó." "Từ lúc đó anh đã biết số phận của Ngọc Trúc?" "Huyền Nghi, ta chỉ là một con yêu quái, đâu phải thần tiên. Năm đó vốn bị cha ta giam giữ dưới cái hồ này, nhờ người phụ nữ đó vô tình phá hủy phong ấn mới có thể thoát ra. Sau đó ta quyết định giúp bà ta thực hiện một mong muốn bất kỳ." "Vậy điều bà ấy muốn là?" "Bảo vệ Nguyễn Ngọc Trúc, giữ cho con bé đó tránh xa hoàng quyền, hơn cả là tránh xa vòng tay của vua Thái Tông." "Tại sao chứ? Đó là cha con bé. Và bây giờ con bé mồ côi, anh biết một đứa trẻ không cha không mẹ sẽ khổ sở thế nào không?" "Vậy nàng nghĩ sống trong cấm thành xa hoa đó sẽ tốt đẹp hơn chăng? Nàng cũng đã biết gì đó về số phận Nguyễn Ngọc Trúc phải không, nếu không nàng sẽ chẳng kể câu chuyện về cô công chúa bán mình cho giặc." "Tôi..." Cô bắt đầu rơi vào khó xử. Nguyễn Ngọc Trúc dường như thật sự chính là An Tư đồng thời là quân cờ đảo lộn cả ván cờ vận mệnh nghiêng ngả của Đại Việt năm 1285. Cô đương nhiên không thể để mặc cô gái này cứ thế mà biến mất khỏi dòng chảy lịch sử, vì nếu thế không biết tương lai dân tộc sẽ ra sao. Thế nhưng người này dường như cũng có thể là con gái của bà ngoại, là người bà dành cả đời nhung nhớ mong có thể bảo vệ thật tốt. Có điều, điều này làm cô nhớ đến một nghịch lý về du hành thời gian. "Hồ Hoan, tôi hỏi anh, việc anh đưa Ngọc Trúc đi có liên quan gì đến sự xuất hiện của tôi hay không?" "Không hẳn là không liên quan. Ta đã nghĩ đến tình huống vạn bất đắc dĩ vua Trần gặp lại Nguyễn Ngọc Trúc sẽ khiến bí mật Nguyễn Hương là giả mạo để hướng sự nghi ngờ trở thành việc đứa bé này vốn không phải cốt nhục hoàng gia. Nguyễn Hương vốn hận hoàng tộc nên điều này chẳng khó gì để cô ta thuận nước đẩy thuyền che giấu thân phận của con bé. Nhưng kế hoạch còn chưa kịp bắt đầu thì bằng cách nào đó Chiêu Văn đã biết. Ta chỉ có thể dùng cách này đưa nó đi. Điều duy nhất khiến ta bất ngờ là có sự xuất hiện của nàng. Trong tính toán của ta không có nàng."
Đầu Nghi đánh rầm một cái, điều anh ta nói nghĩa là, nếu mình không xuất hiện ở đây, khả năng cao triều đình tuyệt đối không thể xác định thân thế của Nguyễn Ngọc Trúc vì bị làm nhiễu. Bởi vì mình, phải rồi, là vì mình nói cho hai người đó về tính di truyền của bệnh Dalton. Nghĩa là... mình chính là một nhân tố xúc tác dẫn tới sự kiện An Tư bán mình cho giặc dữ? Mình có thân phận trong lịch sử? Những luồng suy nghĩ cứ xoáy sâu vào từng tế bào thần kinh khiến cô chẳng thể đưa ra bất kì phản xạ nào trước những hành động của Hồ Hoan. Vô lý thật. Mình ở đây là vì bị gạch nhầm tên trong sổ sinh tử, sao có thể là yếu tố dẫn đến những sự kiện lịch sử vốn đã diễn ra mấy trăm năm trước cho được. "Được rồi cảm ơn anh. Đến đây đủ rồi, tôi quay về đây." Nói rồi Nghi phất tay áo bỏ ra ngoài che giấu sự hỗn loạn trong lòng. Đến mức này rồi cô nhất định phải thoát khỏi đây, phải gặp Thái Tông bằng bất cứ giá nào. Liệu người phụ nữ trong lòng ông có đúng là bà ngoại cô không, bằng cách nào bà xuyên không tới đây. Hơn nữa cô cũng phải làm rõ thân phận của mình trong dòng chảy lịch sử. Chưa bao giờ cô cảm thấy muốn gặp hai đứa tiên đồng như thế này. Nếu bây giờ trầm mình xuống sông có khi sẽ gặp được thật cũng nên. Nghĩ đoạn, Nghi tần ngần đứng trước cái hồ mà ngày đầu tới đây cô đã gặp Hồ Hoan ở đó, mắt nhìn chằm chằm vào lòng hồ không chút gợn sóng, phản chiếu hình ảnh ảo diệu từ 'mặt nước ở phía trên trời'. Sau cùng vẫn quyết định bỏ đi. Gì chứ chuyện này không đùa được, lỡ chết thật thì đời này coi như bỏ. Nghi chợt nhớ lại vài bộ phim huyền ảo từng xem qua. Nếu nói đây là đáy hồ Bạch Lãng, vậy chẳng phải về mặt lý thuyết thì bước qua được lớp nước trên đỉnh đầu kia là có thể ra ngoài hay sao. Nhưng mình bay thế qué nào được! Mặt khác dường như Nghi cảm thấy mình suy nghĩ đúng hướng rồi. Lớp nước trong vắt này chắc chắn đóng vai trò nào đó trong việc ra khỏi nơi này. Lúc nãy Hồ Hoan có nói bà ngoại từng chạy tới đây khóc than. Đương nhiên bà chẳng thể xuống tận đây được, tức là ở gần mặt hồ. Một người phụ nữ chỉ đến đây than khổ thì làm gì để có thể tình cờ phá vỡ phong ấn? Nhưng nếu đứng xa ra nhìn, hai cái mặt nước này dường như hoàn toàn song song với nhau, độ lớn theo mắt thường có vẻ cũng giống hệt nhau. Có khi nào... Nghi quay phắt sang phía bên mé trái... Quay trở về căn nhà của hai chị em, trời cũng có vẻ hơi sẩm tối, cô đốt ngọn đèn dầu có hơi mù mờ lên. Thấy Ngọc Trúc đang ôm cuốn sách bèn đưa tay gấp lại, giọng nhẹ nhàng. "Đến giờ cơm rồi, không được đọc sách trong bóng tối như thế. Sau này nếu muốn đọc thì phải nhờ mọi người chong đèn lên đã biết chưa." "Có chị Nghi rồi mà." "Thật là... Chị đâu phải lúc nào cũng giúp em được...." Câu cuối âm lượng nhỏ dần, tuy ở cùng cô bé không lâu, nhưng Nghi thực sự đã coi em ấy như em gái ruột. Bất giác cô nhận ra bé gái này có thể là dì của mình, lòng đổ đầy mồ hôi lạnh. "...Em thích đọc sách thật đấy." "Vâng, nhà ông trưởng làng nhiều sách lắm, các chị gái trong làng cũng dạy chữ cho em mỗi ngày nữa." Nghi thật chẳng đành lòng đưa cô bé này rời khỏi đây. Nghĩ đến 10 năm sau đứa trẻ với đôi mắt sáng ngời trước mặt mình vì nước mà chỉ có thể để mặc đám giặc giày vò là cô chẳng thể chịu nổi. Không kể đến việc đây là người quen, cho dù là bất kì cô gái nào phải chịu cảnh đó đều khiến tâm can cô quặn thắt. "Trúc, chị nói em này, chúng ta cùng lập lời hứa nhé, một lời hứa đặc biệt kéo dài 10 năm." Nghi xoay hẳn người cô bé qua phía mình, khuỵu gối xuống để ngang tầm mắt nó, hai tay nắm chặt đôi vai bé nhỏ kia. Cô vốn không có tư cách mang vận nước ra đặt cược, ấy thế nhưng có những thứ nếu không thử vĩnh viễn không biết được kết quả. "Còn nhớ câu chuyện về nàng công chúa hôm trước chị kể không?" "Nhớ ạ." "Sau này em đọc thật nhiều sách, nghe mọi người kể thật nhiều điển cố, đến lúc đó hãy cho chị biết em nghĩ gì về nàng ấy có được không? Đổi lại khi chị quay về sẽ đưa mẹ về bên em có được hay không?" "Mẹ? Thật sao?" "Phải." Nghi gật đầu một cái khẳng định, nhưng che giấu trong sâu thẳm là sự áy náy không tả xiết. Cô trao quyền được lựa chọn về cho em ấy, để thay vì 10 ngày lưỡng lự sau này, tặng em ấy 10 năm suy nghĩ thật kĩ, cũng là để chuẩn bị tâm lý. Cái gật đầu này đưa ra tức Nghi đã quyết định không thể đưa cô bé cùng trở về nhân gian nữa. Dù không muốn thừa nhận nhưng thực sự chẳng nơi nào an toàn bằng trong tay Hồ Hoan. Chỉ là không biết anh ta có đồng ý thương lượng với cô hay không thôi, Nghi nhìn ra phía bên ngoài đang tối dần.
Đầu Nghi đánh rầm một cái, điều anh ta nói nghĩa là, nếu mình không xuất hiện ở đây, khả năng cao triều đình tuyệt đối không thể xác định thân thế của Nguyễn Ngọc Trúc vì bị làm nhiễu. Bởi vì mình, phải rồi, là vì mình nói cho hai người đó về tính di truyền của bệnh Dalton. Nghĩa là... mình chính là một nhân tố xúc tác dẫn tới sự kiện An Tư bán mình cho giặc dữ? Mình có thân phận trong lịch sử? Những luồng suy nghĩ cứ xoáy sâu vào từng tế bào thần kinh khiến cô chẳng thể đưa ra bất kì phản xạ nào trước những hành động của Hồ Hoan. Vô lý thật. Mình ở đây là vì bị gạch nhầm tên trong sổ sinh tử, sao có thể là yếu tố dẫn đến những sự kiện lịch sử vốn đã diễn ra mấy trăm năm trước cho được. "Được rồi cảm ơn anh. Đến đây đủ rồi, tôi quay về đây." Nói rồi Nghi phất tay áo bỏ ra ngoài che giấu sự hỗn loạn trong lòng. Đến mức này rồi cô nhất định phải thoát khỏi đây, phải gặp Thái Tông bằng bất cứ giá nào. Liệu người phụ nữ trong lòng ông có đúng là bà ngoại cô không, bằng cách nào bà xuyên không tới đây. Hơn nữa cô cũng phải làm rõ thân phận của mình trong dòng chảy lịch sử. Chưa bao giờ cô cảm thấy muốn gặp hai đứa tiên đồng như thế này. Nếu bây giờ trầm mình xuống sông có khi sẽ gặp được thật cũng nên. Nghĩ đoạn, Nghi tần ngần đứng trước cái hồ mà ngày đầu tới đây cô đã gặp Hồ Hoan ở đó, mắt nhìn chằm chằm vào lòng hồ không chút gợn sóng, phản chiếu hình ảnh ảo diệu từ 'mặt nước ở phía trên trời'. Sau cùng vẫn quyết định bỏ đi. Gì chứ chuyện này không đùa được, lỡ chết thật thì đời này coi như bỏ. Nghi chợt nhớ lại vài bộ phim huyền ảo từng xem qua. Nếu nói đây là đáy hồ Bạch Lãng, vậy chẳng phải về mặt lý thuyết thì bước qua được lớp nước trên đỉnh đầu kia là có thể ra ngoài hay sao. Nhưng mình bay thế qué nào được! Mặt khác dường như Nghi cảm thấy mình suy nghĩ đúng hướng rồi. Lớp nước trong vắt này chắc chắn đóng vai trò nào đó trong việc ra khỏi nơi này. Lúc nãy Hồ Hoan có nói bà ngoại từng chạy tới đây khóc than. Đương nhiên bà chẳng thể xuống tận đây được, tức là ở gần mặt hồ. Một người phụ nữ chỉ đến đây than khổ thì làm gì để có thể tình cờ phá vỡ phong ấn? Nhưng nếu đứng xa ra nhìn, hai cái mặt nước này dường như hoàn toàn song song với nhau, độ lớn theo mắt thường có vẻ cũng giống hệt nhau. Có khi nào... Nghi quay phắt sang phía bên mé trái... Quay trở về căn nhà của hai chị em, trời cũng có vẻ hơi sẩm tối, cô đốt ngọn đèn dầu có hơi mù mờ lên. Thấy Ngọc Trúc đang ôm cuốn sách bèn đưa tay gấp lại, giọng nhẹ nhàng. "Đến giờ cơm rồi, không được đọc sách trong bóng tối như thế. Sau này nếu muốn đọc thì phải nhờ mọi người chong đèn lên đã biết chưa." "Có chị Nghi rồi mà." "Thật là... Chị đâu phải lúc nào cũng giúp em được...." Câu cuối âm lượng nhỏ dần, tuy ở cùng cô bé không lâu, nhưng Nghi thực sự đã coi em ấy như em gái ruột. Bất giác cô nhận ra bé gái này có thể là dì của mình, lòng đổ đầy mồ hôi lạnh. "...Em thích đọc sách thật đấy." "Vâng, nhà ông trưởng làng nhiều sách lắm, các chị gái trong làng cũng dạy chữ cho em mỗi ngày nữa." Nghi thật chẳng đành lòng đưa cô bé này rời khỏi đây. Nghĩ đến 10 năm sau đứa trẻ với đôi mắt sáng ngời trước mặt mình vì nước mà chỉ có thể để mặc đám giặc giày vò là cô chẳng thể chịu nổi. Không kể đến việc đây là người quen, cho dù là bất kì cô gái nào phải chịu cảnh đó đều khiến tâm can cô quặn thắt. "Trúc, chị nói em này, chúng ta cùng lập lời hứa nhé, một lời hứa đặc biệt kéo dài 10 năm." Nghi xoay hẳn người cô bé qua phía mình, khuỵu gối xuống để ngang tầm mắt nó, hai tay nắm chặt đôi vai bé nhỏ kia. Cô vốn không có tư cách mang vận nước ra đặt cược, ấy thế nhưng có những thứ nếu không thử vĩnh viễn không biết được kết quả. "Còn nhớ câu chuyện về nàng công chúa hôm trước chị kể không?" "Nhớ ạ." "Sau này em đọc thật nhiều sách, nghe mọi người kể thật nhiều điển cố, đến lúc đó hãy cho chị biết em nghĩ gì về nàng ấy có được không? Đổi lại khi chị quay về sẽ đưa mẹ về bên em có được hay không?" "Mẹ? Thật sao?" "Phải." Nghi gật đầu một cái khẳng định, nhưng che giấu trong sâu thẳm là sự áy náy không tả xiết. Cô trao quyền được lựa chọn về cho em ấy, để thay vì 10 ngày lưỡng lự sau này, tặng em ấy 10 năm suy nghĩ thật kĩ, cũng là để chuẩn bị tâm lý. Cái gật đầu này đưa ra tức Nghi đã quyết định không thể đưa cô bé cùng trở về nhân gian nữa. Dù không muốn thừa nhận nhưng thực sự chẳng nơi nào an toàn bằng trong tay Hồ Hoan. Chỉ là không biết anh ta có đồng ý thương lượng với cô hay không thôi, Nghi nhìn ra phía bên ngoài đang tối dần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com