TruyenHHH.com

Thang Ban Than Toi La Con Gai

Tuy ra không sống trong nước nhưng cả 2 rất hay call video trò chuyện nên cô và người đàn ông này cũng biết mặc và khá thân thiết. Ông ta cũng rất quan tâm cô, giống như 1 người cha.

Quả thật chị Dương và ông ta rất xứng đôi, cả 2 đều là người tốt và 1 trái tim thật bao dung.

_Thôi, về nhà. Để mẹ làm đồ ăn cho con ăn, ông bà ngoại cũng trông con từ sáng đến giờ rồi.

_Con cũng rất thèm những món ăn mẹ nấu nha.

_Mẹ con từ sáng sớm đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để đón con, biết rằng máy bay 10h20' đến nhưng 9h đã liền đến ngồi đợi vì sợ máy bay đến sợ khiến con lạc lõng.-Người đàn ông vừa mỉm cười vừa đưa tay ôm lấy eo chị Dương vô cùng ân cần.

_Mẹ này, thật tình, làm em trai con phải ra đây đợi nữa. Nhìn thằng bé mệt mỏi đến ngủ luôn rồi này. –Cô vừa nói vừa dùng tay chạm nhẹ vào gò má búng ra sữa của đứa bé, khuôn mặt không khỏi hiện lên sự cảm động và hạnh phúc.

Cả 4 người nhanh chóng lên xe về nhà. Ông bà Dương cũng đang nôn nóng đứng trước cửa nhà chào đón cô. Vừa gặp được ông bà cô đã liền nhào vào vòng tay ấm áp của họ. Đây mới là gia đình thực sự mà.

_Ôi nào, Tử Anh của bà bây giờ tóc dài quá, xinh quá.

_Ha ha, bây giờ ngoại phải tết tóc cho con đấy, con đã cố gắng chăm sóc nó rất kĩ lưỡng đó.

_Được, được, con muốn gì cũng được.

_Thôi, con bé đi đường mệt. Mau vào ăn cơm rồi đi nghĩ ngơi.-Ông Dương cũng xúc động, tuy rằng không biểu lộ rõ nhưng đôi mắt đầy âu yếm nhìn cô.

~~~~~~

Chiều hôm đó.

Tử Anh bận 1 chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp với váy xếp ly, mang túi xách chuẩn bị rời khỏi nhà.

_Tử Anh, con đi đâu vậy? Mới về sao không tranh thủ nghĩ ngơi đi.-Chị Dương vừa đùa giỡn với thằng nhóc vừa nói.

_Thôi, Liễu Thanh nó sẽ giết con nếu hôm nay con không đi gặp nó mất.

_Được rồi, tranh thủ về sớm.

_Con biết rồi.

Cô rời khỏi nhà, không gọi taxi, rất thoái mái rão bước trên con đường quen thuộc. 4 năm rồi nhưng quang cảnh nơi đây vẫn không thay đổi.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô mặc 1 bộ đồ con gái, chính thức là con gái đi trên con đường quen thuộc này.

Cuối cùng cũng đến tiệm ăn quen thuộc của cô và Liễu Thanh. Trông quán có 1 người con gái rất xinh đẹp, khuôn mặt không khỏi rạng rỡ và nôn nóng.

_Thanh.-Cô mỉm cười thật tươi kêu tên đứa bạn thân.

Nghe thấy tiếng người gọi mình, Liễu Thanh từ giật mình đến hạnh phúc nhanh chóng ôm lấy Tử Anh.

_Trời ơi, 4 năm rồi mới được ôm mày. 4 năm rồi đấy.

_Bình tĩnh, nơi công cộng, có phải chỉ mới 18 đâu mà không ý tứ gì hết.

_Mệt, có sao. Tao thích tao ôm bạn tao, 4 năm rồi riết muốn quên luôn cảm giác ôm mày là như thế nào.

_Mày thương tao đến thế hả?

_Không thương sao được, đồ quỷ. Hận mày không hết, nhớ năm đó tao khóc đến chết lên chết xuống để năn nỉ mày ở lại.-Nhắc đến đây lòng Liễu Thanh chua xót không ngừng.

Cô biết những chuyện Trắc Tử đã xảy ra, vụ Thiếu Tuân cả trường đều đồn ầm, rất nhiều tin tức về Trắc Tử được các bạn học đồn thổi và bàn tán.

Trắc Tử đi nước ngoài được vài tuần cũng gọi điện và kể cho cô nghe về chuyện gia đình. Cô đau lòng nhưng cũng chả thể giúp được gì cho bạn của mình.

_Mày kì này về luôn không được rời đi đó.

_Ừ, 4 năm rồi. Đi gì nữa mày. Ngày xưa tại tao quá yếu đuối mới trốn chạy, giờ tao có gì để mà trốn nữa.

_Mày, thật ra vụ Thiếu Tuân là...

_Thôi kêu đồ ăn đi.

Nghe đến cái tên quen thuộc, cái tên mà 4 năm qua cô tự ép bản thân phải quên đi chợt làm tim cô nhói lên. Cô với cậu chả là gì ngoài bạn thân, nhưng vết thương trong tim cô lại rất lớn.

_Ngày mai họp lớp. Mày muốn đến không?

Liễu Thanh dè dặt nhìn cô.

_Liệu còn ai muốn tao đến?-Tử Anh thản nhiên nói, không hề có thái độ vui vẻ hay buồn bã.

_Thật ra lớp biết mày về nên mới họp lớp. Mày đi chứ?

_Là mày nói với lớp à?

_Tao lỡ miệng nói với thằng Đô.

_Thôi rồi, lỡ miệng nói với thằng Đô thì cả lớp biết.

Tử Anh mỉm cười, cô chợt nhớ đến ngày trước. Trong lớp có tin Tuấn Bộc thích Thi Thi bánh bèo, thế là thằng Đô chỉ nghe loáng thoáng thôi mà cả khối biết, cái miệng thằng đấy chứ còn nguy hiểm hơn của mấy bà bán cá ngoài chợ.

_Mấy giờ.-Tử Anh đưa mắt nhìn ra dòng người đang đi ngoài đường hỏi.

_Tại quán karaoke TTT, 8h tối.

_Ừ. Mày qua rước đó.

_ha ha...ngày xưa toàn mày rước tao, bây giờ rước mày cũng được.

_Mày với Lý Hiên sao rồi? Nào cưới?

_Nào mày cưới tao cưới.-Liễu Thanh vô cùng nghiêm túc trả lời.

_Thế thì 2 đứa mình cùng nhau ế tới già, sống làm những bà lão sang chảnh.

_Được, được đó.

Cả 2 nói chuyện suốt từ chiều cho dến tối mới chịu chia tay. Liễu Thanh dẫn cô đi chụp ảnh, đi ăn uống, vui chơi như hồi thưở 18, nhưng ngày trước là Liễu Thanh và cậu bạn nam, bây giờ Liễu Thanh và cô bạn nữ.

~~~~~~~~

_Tiểu thư, mời cô vào nhà.-Vụ quản gia của căn biệt thự to lớn đang cúi đầu vô cùng lịch sự đối với cô.

Tử Anh rất tự nhiên và thoải mái bước vào căn biệt thự. Tại phòng lớn nhất, có khá nhiều người trên 1 bàn ăn như đang đợi sẵn.

_Tử Anh, cuối cùng con cũng về nước.-Ông Nhậm vô cùng hớn hở khi gặp con gái.

_Dạ.-Cô mỉm cười.

Trông căn phòng này, tuy rằng có cha ruột cô nhưng thật sự quá là lạnh lẽo, người phụ nữ kia chính là ả hồ ly từng quyến rũ cha cô, rất xinh đẹp. 3 người con trai vô cùng khôi ngô kia chính là em cùng cha khác mẹ với cô, rất khí phách, rất sáng sủa.

_Dì không biết khẩu vị con thế nào nên chỉ có thể kêu đầu bếp làm đại, con ăn thử xem.-Người phụ nữ đó vui vẻ nói, khuôn mặt tuy đã ngoài 40 nhưng chỉ có vài nếp nhăn trên mắt. Trên mặt không hề giả tạo mà thật lòng muốn mời cô ăn ngon.

_Không sao,con rất dễ ăn.

Cô mỉm cười, thật sự chuyện qua cũng đã lâu, cô cũng không cần phải dai dẳng thù ghét gì.

Bữa ăn trôi qua khá vui vẻ, cô cùng gia đình họ trò chuyện khá ăn ý. Khiến cho cảm giác xa lạ lúc đầu đã vơi đi gần hết.

_Khi nào muốn sống ở đây con cứ đến. Cửa nhà này luôn chào đón con.-Cha cô mỉm cười hạnh phúc nhìn cô đầy yêu thương.

_Đúng vậy, cha và mẹ cũng rất thích con gái, có chị đến đây quả thật sẽ rất vui.-Người con trai lớn tuổi nhất trong 3 cậu con trai cũng lên tiếng.

3 người con trai có 1 người bằng tuổi cô, 2 người kia thì quả thật nhỏ hơn cô tầm 2 đến 4 tuổi.

_Con biết rồi.-Tử Anh nở 1 nụ cười đáp lại lịch sự.

_Chị mới về nước, có cần em dẫn đi chơi không?-Cậu con trai giưã nhìn cô.

_Ha ha, chị cũng từng sống ở nơi này mà. Con xin lỗi gia đình, hôm nay con có họp lớp, con phải rời đi rồi.

_Không sao, sao này đến đây chơi nhiều 1 tí với dì và gia đình.

Tử Anh cúi đầu chào cả nhà rồi rời khỏi. Cô nhấc điện thoại gọi cho Liễu Thanh không cần đến rước, cô sẽ tự đến đó.

Tử Anh lái chiếc xe hơi mẹ cô mới mua cho mình đi đến chỗ hẹn.

Cô vừa gửi xe xong, định bước vào quán thì lại thấy 2 bóng người quen thuộc, tim chợt siết lại 1 cái rõ đau. Là Thiếu Tuân, bao lâu rồi cậu vẫn như vậy, vẫn đẹp trai và khiến tim cô đập loạn nhịp. Tiểu Tuyết đi bên cạnh cũng rất vui vẻ a...cười rất tươi.

Đương nhiên Thiếu Tuân và Tiểu Tuyết cũng nhìn thấy cô. Thiếu Tuân có hơi sững sờ, bây giờ cô khác quá, tóc dài rất tự nhiên, cô mặc 1 chiếc áo hở vai vô cùng quyến rũ cùng với chiếc quần đùi khá ngắn để lộ đôi chân trắng mịn màn. Khuôn mặt có phần xinh đẹp hơn 4 năm trước.

Hằng ngày, hằng đêm cậu luôn tưởng tượng đến lúc gặp cô, cậu sẽ giải thích, nhưng bây giờ lại như lúc trước. Bao nhiêu lời nói đều bị nghẹn lại.

_Chào Thiếu Tuân và...Tiểu Tuyết.-Cô bình tĩnh, bước đến giơ tay ra và nở nụ cười rất tươi như gặp bạn cũ.

_Chào chị, lâu rồi không gặp.-Tiểu Tuyết cũng nhanh chóng đáp lại.

Chỉ có Thiếu Tuân vẫn chưa kịp hoàn hồn.

_Này, bạn bè lâu năm gặp lại tuy tao là con gái nhưng cũng không quên luôn tao đấy chứ?

Quên ư? Cậu mà quên được ư? Cậu nhớ cô đến muốn điên được, chỉ ước có thể ra nước ngoài gặp cô nhưng thật sự không hề có địa chỉ, suốt 4 năm qua không có tin tức gì về cô.Hỏi chị Dương cũng luôn giấu, là cô muốn cậu quên cô cơ mà.

_Làm sao có thể quên được.-Thiếu Tuân đưa tay nắm lấy bàn tay cô, vẫn như xưa, chỉ chạm vào đôi bàn tay này đã khiến cậu phải điêu đứng.

_Vào thôi, mọi người đang đợi.-Cô mỉm cười rút tay lại, cô sợ nếu còn nắm tay cậu, cô sẽ dễ dàng phá vỡ bức tường mình cố gắng xây trong suốt thời gian qua mất.

Tử Anh mỉm cười, cô cũng chả muốn đi chung với cặp đôi này. Cô đã rèn luyện rất nhiều rồi, sao bây giờ nó vẫn mềm yếu đến vậy?

Trắc Tử đi vào phòng đã được Liễu Thanh nói trước. Hầu như 20 mấy con người lớp 12B năm đó đều có mặt đầy đủ, tuy đã có phần khác nhưng vẫn rất quen thuộc, rất thân thương.

_Trắc Tử.

_Trời ơi Trắc Tử...4 năm rồi.

_Đúng là con gái thật.

Những tiếng la hét điên cuồng của tụi nó vẫn không thay đổi.

_Giờ tao tên Tử Anh, không còn là Trắc Tử nữa.-Cô mỉm cười nắm lấy tay Liên Thy đang vui xém rớt nước mắt.

Ha, không như cô tưởng. Cô cứ nghĩ cô gạt mọi người vậy sẽ bị ghét cay ghét đắng cơ chứ.

_KHông thể tin được, nếu biết trước mày là con gái lúc đó tao đã cua mày rồi, đúng như kì vọng. Xinh hết phần thiên hạ.-Tuấn Bộc thoải mái nói đùa.

Liên Thy nghe được liền nhéo nhẹ Tuấn Bộc 1 cái rõ đau.

_Không ngờ soái ca lòng chúng tớ lại là con gái. Thật không ngờ mà.

_Đúng vậy, tin mày là con gái được tung ra biết bao nhiêu em như chết đứng, còn nhớ Bối Gia lúc đấy ngày nào cũng chạy đi kiếm mày.

_Tụi con trai thì gào thét vì không nhận ra, mấy thằng từng đánh nhau với mày thôi đi tụi nó nhục như gì á, thua dưới tay 1 đứa con gái. Mày là idol trong mắt tụi con gái, nữ thần trong lòng tụi con trai.

_ha ha, không ngờ tao tạo hiệu ứng cũng dữ quá chứ.-Tử Anh cười nói.

_Trời, mày không biết thôi, Thiếu Tuân lúc đấy....-Lời Tiểu Nghi vừa định nói đã bị cắt ngang khi Thiếu Tuân và Tiểu Tuyết bước vào.

Cô cũng không quan tâm, hôm nay cô phải cùng lũ 12B bung xõa mới được, đi lâu vậy cô cũng nhớ tụi nó lắm chứ. Cả đám trò chuyện với nhau về cuộc sống, về nghề nghiệp. Giờ có đứa đã có gia đình, đứa làm giám đốc, đứa thì bán hàng, nhưng tụi nó luôn vui vẻ luôn hạnh phúc...nhỉ?

Cô như chợt nhớ ra gì đó, lướt mắt nhìn hết tất cả mọi người có mặt.

_Bạch Tân nó không đến à?-Cô có vẻ quan tâm hỏi.

_Mày còn nói, lúc mà mày đi không nói tiếng nào, chỉ có cô Vân thông báo mày nghĩ học thì thằng Bạch Tân nó liền giữa giờ chạy đi tìm mày cùng với Thiếu Tuân. Không kiếm được mày nó cũng chuyển đi, đến giờ lớp cũng không liên lạc được.

Thật không ngờ sự ra đi của cô lại tác động đến Bạch Tân như thế, nhưng càng không ngờ là Thiếu Tuân cũng chạy đi tìm cô. Dù gì cũng là quá khứ, không đáng nhắc lại.

Suốt cả buổi, Thiếu Tuân ngồi trong góc, tay cầm hết ly bia này đến ly bia khác uống điên cuồng, ánh mắt chỉ nhìn về cô. Tiểu Tuyết kế bên dù khuyên ngăn nhưng hoàn toàn vô dụng.

_Này, Trắc Tử...Hôm nào hội chị em mình...ấc....phải đi mua sắm thoải mái 1 bữa nha không.

_Ừ...được được... đứa nào đó đưa con Thi về...nó say lắm rồi đó.-Tử Anh không thèm quan tâm bị kêu lại tên cũ, vui vẻ quan tâm Thi Thi đang say mèm.

Tất cả đều đã về hết, Liễu Thanh cũng đã được Lý Hiên đưa về. Nhìn thấy cô Lý Hiên vẫn có phần hơi kinh ngạc, cậu bạn cùng phòng mình năm xưa lại là con gái cơ mà.

Tử Anh không về vội, cô 1 mình lang thang trên con đường tấp nập và nhộn nhịp. Rất lâu rồi, cô không có cảm giác thân quen này, hôm nay quả thật rất vui.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com