Thang Ban Than Toi La Con Gai
Chap này hơi dài nha bà con^^~~~~~~~~~~~~
Đến khi tôi chợt giật mình do xe bị lắc mạnh, có lẽ là sụp hổ gà ổ voi gì đấy. Tôi không hề dựa đầu vào cửa kính như trước lúc ngủ gục mà lúc này đã nằm trên vai của Thiếu Tuân. Phải nói thật dễ chịu nha, thiếu điều không muốn thức dậy luôn.Nhưng không được, 2 thằng con trai mà như vầy thì người ta lại bàn tán chết. Tôi vội ngồi lại ngay ngắn nhìn ra cửa sổ, ánh nắng rọi vào mắt không kịp thích ứng làm tôi phải chớp liên tục thích ứng._Sao tao ngủ gục mày không kêu dậy, có làm mày mỏi không?-Tôi quay lại Thiếu Tuân._Không.Cậu đột nhiên quay lại mỉm cười. Điên sao, đột nhiên lại cười. cậu ta không biết đối với 1 thiếu nữ mới lớn như tôi dễ bị kích động nhất là nụ cười tỏa nắng đó sao._Đừng có cười.Tôi cố gắng bình tĩnh, nhìn lại trời cũng đã sáng, tôi bật điện thoại. Đã 6h 35' rồi. Coi bộ tôi ngủ cũng lâu, thấy bà tội cái vai cậu ta ghê, chắc mỏi lắm.Lúc này tôi mới để ý lại khung cảnh bên cửa sổ, ôi những hàng cây, những giàn bông, những ngôi nhà, những con đường lạ hoắc. Nó không quá sặc sỡ nhưng đối với tôi, được đi qua những nơi khác lạ là 1 thú vui tao nhã. Tôi cứ chăm chú nhìn ra cửa sổ, miệng thì líu lo cứ lâu lâu lại réo lên:_Tuân nhìn kìa, cây gì lạ quá kìa._Ê, ê mày ơi họ nuôi con gì thế._Họ nhìn tao này._Gái kìa.Tôi cứ kêu réo làm phiền người kế bên, tiếc nhất là của kín không mở ra được chứ tôi thật sự muốn chào mấy cô ẻm cứ chăm chú nhìn tôi quá mà."Con nhóc đừng vui thái quá, coi chừng bị phát hiện." Tin nhắn con Thanh gửi qua cho tôi. Tôi chả thèm trả lời, thầm cười trong bụng, nó đáng yêu hết sức mà rồi tôi nhìn qua nó. Nó nhìn tôi cười, Lý Hiên cũng liền cười ké e ấp.Tôi liền bậm môi quay đi mà không biết ai kia bên cạnh thầm cười tôi trẻ con._Các em học sinh chú ý.-Giọng nói qua cái loa bông bí khàn khàn vang lên. Là giọng của thầy Mạnh đấy chứ.Cả xe chăm chú lắng nghe._Điểm đến đầu tiên là núi Hồi.(Tẻo: chém đó.) Đến đó sẽ có khu nghĩ dưỡng, chưa tới đâu nhưng thầy muốn nhắc mấy em rằng khi đi xuống phải đợi thầy. Đừng chạy lung tung để thầy có thể phân chia phòng ngủ được nữa. Sau đó thì sẽ tính sau._Dạ.Cả xe đồng thanh. Bây giờ tôi phải nói bản thân rất thoải mái, miệng lúc nào cũng cười, tôi cố chồm dậy nhìn trước nhìn sau, phía trước tôi là thằng Tuấn bộc với thằng Thiên. Sau lưng tôi là...là Bạch Tân và Vấn Trọng. Đúng rồi. Tử, Tân, Trọng, Tuân, Thanh, mẹ 5 đứa tui toàn "T" không. Đương nhiên là chung xe rồi._Ơ...2 người sao lúc nào cũng thấy ngồi chung với nhau vậy?-Tôi liền chồm dậy, vắt người lên ghế trò chuyện._Cứ làm như tụi này muốn. Lần nào không bị ép.-Bạch Tân nhìn tôi có vẻ ấm ức._Thì Thiếu Tuân, nó có chịu ngồi với ai. Nghĩ lại chỉ có Bạch Tân thân nhất, chả lẽ tao lại đi ngồi với tụi con gái.-Vấn Trọng giương mắt nhìn tôi.Nhìn 2 hoàng tử ngồi kế nhau đúng là sáng muốn mù mắt tôi rồi. Dù biết nhan sắc bản thân mình đẹp nhưng làm sao mà đẹp kiểu nam tính bằng người ta._Tao nói này, 2 bây ấy mau chóng nhận ra giới tính thật đi. Nói chứ nhìn 2 đứa đẹp đôi lắm.Sau câu nói tỉnh bơ của tôi, đa số mấy đứa ngồi hàng cuối nghe tôi nói đều cười. Nhìn lại người ngồi kế bên vai cũng run run miệng mỉm cười. Lòng tôi lại thấy vui ghê gớm._Đúng rồi, đúng rồi. Nhìn đẹp đôi lắm. Tớ ship Bạch Tân là thụ( nằm dưới.) còn Vấn Trọng là công (nằm trên).-Liễu Thanh liền bén lửa với tôi và cả 2 bắt đầu đốt 2 con người kia trong vô thức._Đâu, nhìn Vấn Trọng vậy chứ tâm hồn yếu đuối lắm, làm thụ mới được. Còn Tân vẫn nên làm công._Nào, nhớ lại nào. Cả 2 đi chung xe, làm cái gì cũng cặp, bây giờ ngồi chung cũng là định mệnh, có lẽ trời đã se duyên._Chấp nhận đi 2 ông.-Tôi tiếp lời Thanh, mỉm cười tươi rối nhìn 2đứa mặt như bánh bao._Nếu tao là công thì tao lại muốn mày là thụ hơn đấy. Nhìn này, người vừa lùn vừa nhỏ nhắn, nhìn thế nào cũng giống thụ hơn Bạch Tân.1 câu nói của Vấn Trọng đã làm nghẹn họng tôi, tôi cũng không biết bây giờ trong lòng nghĩ gì._Điên, tao trai thẳng._Thì vào đây, 2 thằng này bẻ công cho.-Bạch Tân liền tiếp lời._Đừng, hotboy à? Đừng làm thế tụi này đau đớn lắm.-Lũ con gái hóng hớt liền nhanh miệng chen vào.Tôi không để ý chứ lúc này hầu như tất cả ánh mắt đều dồn về phía tụi tui chăm chăm._Là Trắc Tử muốn chứ.-Vấn Trọng mỉm cười hồn nhiên như con điên._Trắc Tử này, có muốn làm thụ của tui không vậy?-Bạch Tân nhìn tôi với ánh mắt vô cùng gian xảo, tên này biết tôi là con gái rồi mà vẫn còn làm tới._Hứ, anh đây thích con gái. Không chấp 2 tên gay các người.Bạch Tân và Vấn Trọng nhìn nhau rồi mỉm cười vô cùng âm mưu, trước khi tôi nhận ra thì 2 bên gò má đã bị 2 tên này nhéo đến biến dạng._Này, để 2 tên gay này dê chút đi, da mặt gì mà như con gái thế này. Vừa mềm vừa mịn.-Vấn Trọng lúc này thì lò mặt hạ tiện ra rồi nhé. Tên này cũng bẩn bựa không vừa, chỉ là tôi không ngờ thôi._Đâu nào, lại đây anh gay cho biết cảm giác gay là thế nào.-Bạch Tân đột nhiên nắm siết lấy bàn tay.Mẹ, 2 tên này làm tôi sởn da gà kinh khủng._Được rồi, 2 anh "thẳng", "thẳng" lắm luôn. Dù dùng búa đập cũng không cong. Buông ra coi.Tôi liền dùng sức vùng ra khỏi 2 cánh tay mạnh mẽ kia. 2 tên này nhìn tôi cười mãn nguyện kinh khủng lắm. Nhất là Bạch Tân, hắn cười thiếu chút nữa là rách miệng luôn rồi.Tôi chỉ tay về 2 người đó, rồi đưa 2 ngắn tay về đôi mắt mình chuyển qua họ ý:" Coi chừng tao."_ Mày nói" coi chừng tao" đấy à?_Xem ra mày vẫn hiểu ý anh đây nhỉ?-Tôi mỉm cười nhìn Vấn Trọng._Lớn rồi mà còn bắt 2 đứa tui coi chừng. Được thôi nhóc, để 2 anh trông chừng cho.Mẹ, 2 tên này đúng là hợp tác chơi tôi mà. Tức quá mà, không phản dame lại được luôn. Tôi trừng mắt nhìn họ rồi ngồi ngay ngắn lại.Tôi không hề phát hiện bên cạnh 1 kẻ mặt mũi đen sì hậm hực đang nhìn tôi. Tôi nuốt khan, cảm thấy như mình có lỗi._Im lặng cho tao nghe nhạc.-Thiếu Tuân đột nhiên vừa nói vừa nhéo vào má tôi.Vì hành động bất ngờ này mà cả cơ thể tôi cứng đờ, có bao giờ cậu ta hành động như vậy với tôi. Bản mặt này dần càng ngày càng giống mặt chùa thật._ừ...ừ...-Tôi bất giác như bị ai đó bóp miệng mà chỉ trả lời kiểu như vậy rồi liền quay mặt qua phía cửa sổ mà trong lòng có gì đó thật lạ, có 1 chút gì đó ấm áp và lẫn vui vui cứ làm tôi mãi suy nghĩ.~~~~~~~Khoảng tầm 8h thì cuối cùng cũng đến nơi. Tất cả học sinh đều nhanh chóng xuống xe, nhà trọ vắng lặng lúc nãy bây giờ chả khác gì cái chợ và dân di cư đi tránh nạn. Ồn ào và náo nhiệt rất vui vẻ. Nơi này phải nói là lớn khủng khiếp luôn, có đến 3 4 cái nhà trọ san sát nhau. Các thầy cô bắt đầu phân chia khu, vì đã đặc chỗ trước nên rất là thoải mái. 9 lớp top 3 sẽ ở 1 nhà trọ. 18 lớp còn lại thì ở 2 nhà trọ sát bên. Thầy Mạnh và cô Vân nhanh chóng phân chia chúng tôi ra, đương nhiên là nam với nam và nữ với nữ. Mỗi phòng vẫn 4 người. Tôi mệt mỏi lấy balô và vali từ thầy Mạnh rồi theo lời thầy đi kiếm phòng tôi. Phòng tôi là phòng số 4.Bước vào nhà trọ phải nói rất thích luôn là đằng khác. Gian nhà to lớn, có chỗ tiếp khách, đi theo lối bên phải là khu phòng nam lối bên trái là khu phòng nữ, cũng chả có gì ngăn cách ngoài 1 cái sân lớn chính giữa phòng trọ. Tưởng tượng nhà trọ xây dựng theo hình vuông vậy, ở giữa hình vuông và cái sân lớn, chú ý là lớn nhé.Nó rất rộng luôn, tưởng tượng chỗ này mà làm BBQ thì hết sảy, haizzz nhắc tới đồ ăn là đói bụng nữa rồi.Tôi liền mò đến phòng số 4 tôi mở cửa bước vào thì liền bật cười, trớ trêu thật mà. Thiếu Tuân, Bạch Tân và Vấn Trọng đã ở trong phòng cả rồi. Thật sự tôi nhớ là mình đã đi rất nhanh mà không ngờ lũ này còn nhanh hơn.(tẻo: duyên khỉ gì, 3 thằng này có chịu ở chung phòng với người lạ đâu.)_Cười gì đấy?-Thiếu Tuân đột nhiên hỏi._Không biết, đột nhiên mắc cười thôi.Tôi đi quẳng balô và vali đại rồi nằm vật ra trên chiếc giường lăn tới lăn lui. Với Thiếu Tuân thì bình thường còn Bạch Tân và Vấn Trọng thì cứ nhìn tôi trân trân._Nhìn gì?_Ở đây có người đấy.-Bạch Tân hàm ý nhìn tôi.Nhưng tôi có hiểu mẹ gì đâu._Ai vậy?_Không có gì, lăn tiếp đi.-Thiếu Tuân hất tay bơ tôi._Thoải mái quá. Ngồi trên xe nhức xương nhức cốt vãi.-Tôi lúc này đã nằm sấp than thở._Ngủ đi, nào tới giờ ăn tao kêu cho.-Thiếu Tuân vừa sắp xếp lại đồ đạc vừa nói.(Tẻo: giống nuôi thú cưng vãi.)_Không được, mà mấy giờ mới ăn vậy?_Nghe nói là 10 giờ.Bạch Tân nhìn tôi chăm chú đáp._Tới đó chắc đói chết, hên tao có đem cái này này.Tôi liền bò xuống giường, kéo balô ra. Ha ha, đúng là hên khi tôi có đem theo mà. Tôi lôi ra từ trong balô bao nhiêu là đồ ăn vặt, nào là snack, khô mực, mứt sấy, mỳ ly, bal bla. 3 người kia chăm chú nhìn tôi như người ngoài hành tinh._Mày đem theo lúc nào sao lúc chuẩn bị đồ tao không thấy?-Thiếu Tuân nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên._Thằng điên, tao với mày lúc đó có nói chuyện đâu mà mày biết.Tôi liền bỏ khô mực trở lại balô cùng với mỳ ly. Ôm đóng bánh kẹo lại chỗ 3 tên này._Ăn đi, anh mày hôm nay phóng khoáng, định là đợi tối thức chơi rồi ăn nhưng giờ chia sẽ với bây đó._Vậy rồi tối ăn gì?_Lo gì, có gì đi mua. Nãy trên đường tới tao thấy có thấy cửa hàng tiện lợi mà. Vô đó thế nào cũng có à.Tôi vừa nói vừa xé mấy gói bánh snack ra ngon lành. Mấy mẻ cũng làm bộ này nọ chứ xé ra cũng ngồi đấy ăn vui vẻ.Tầm gần 10 giờ, sau khi cả lũ đã dọn đồ đạc ngăn nấp thì 4 đứa rời khỏi phòng. Vừa đi ra tới chỗ cửa nhà trọ thì gặp Bối Gia và Tiểu Tuyết nắm tay nhau đi. À cũng phải thôi, lớp 2 ẻm cũng trong top 3 mà._Chào anh Trắc Tử.-Bối Gia mỉm cười nhìn tôi, trông con bé thật xinh xắn mà. _Ừ, em và Tiểu Tuyết có vẻ thân nhỉ?_Em và bạn ấy chung phòng ạ._Anh thì chung phòng với bạn trai em ấy đấy.-Tôi vừa nói vừa mỉm cười nhìn qua Thiếu Tuân.Tiểu Tuyết liếc nhìn Thiếu Tuân rồi mỉm cười có vẻ gượng gạo, có lẽ là ngại nên vậy.Chúng tôi đi ra sân, bây giờ trước sân mấy nhà trọ đông kinh khủng luôn._Các em chú ý, 1 lát các em sẽ đến nhà ăn của nhà trọ để dùng bữa trưa. Từ bây giờ cho tới chiều các em có thể thoải mái đi chơi nhưng trước 5h30' phải có mặt tại đây cho thầy. Khu này khá rộng lớn, đi đâu tốt nhất là đem theo điện thoại và đi 2 người. Nếu em nào trong 1 lớp vắng mặt thì cả lớp sẽ bị phạt, bởi vậy phải chú ý lẫn nhau._Vâng ạ.Cả toán học sinh liền lên tiếng. Tuy nói nơi này là núi nhưng không phải chỉ vậy đâu nhé, núi Hồi ở phía sau nhà trọ này, không lớn không nhỏ, ở đây vẫn là điểm du lịch nên có rất nhiều chỗ để ghé thăm, những con đường lớn với những chỗ buôn bán, nơi này còn có những cánh đồng trồng hoa rất đẹp mắt.Tôi vươn vai ểu oải theo sự chỉ dẫn đi vào nhà ăn. Đây mà là sống, đây mới là được sống. Bàn tôi ngồi khá đông, thì ngoài 4 đứa phòng tôi còn có 2 cô nàng Bối Gia và Tiểu Tuyết, còn có cặp đôi Thanh Tân đáng yêu.Phần ăn của nhà trọ hôm nay là cơm sườn thịt bò, 1 chén canh nấm. Không có gì nhiều nhưng với cái bụng rỗng tụi tui thì nó quá là ngon rồi._Ăn nấm đi.-Liễu Thanh và Thiếu Tuân đồng thời gấp nấm bỏ vào chén canh của tôi.Tôi ngước lên nhìn 2 người. Đúng là 2 đứa bạn hiểu ý tôi nhất mà. Tôi không nói gì cả, chỉ mỉm cười. Thanh và Tuân cũng nhìn nhau mỉm cười.Haizzz, thật sự sao tôi lại ích kỉ thế này, con người tôi đúng là xấu tính quá đi mất. Nhìn Liễu Thanh này, nhỏ lúc nào cũng quan tâm tới tôi cơ mà. Thật muốn làm lành quá, nhưng lại xấu hổ quá.Bàn ăn im lặng đến đáng ghét, tôi hận nhất là đi đông nhưng lại im lặng như thế này, cố gắng ăn lấy ăn để cho mau để thoát khỏi bầu không khí chán ghét này._Ăn từ từ thôi, ai giành ăn với mày mà ăn dữ vậy.-Vấn Trọng ngồi đối diện tôi liền lên tiếng.Chả lẽ tôi ăn nhanh đến mức độ khủng khiếp vậy rồi sao. Mẹ xấu hổ khủng khiếp. Tôi liền nuốt lấy phần cơm trong miệng, giương mắt nhìn Vấn Trọng._Mày để ý tao ăn tới vậy sao hả?_Ngồi đối diện đương nhiên thấy rồi._Hay là tao ăn cuốn hút quá mày không rời mắt được.Câu nói đơn giản của tôi mà làm cho 3 con người phải sặc.Những người con lại thì mỉm cười không thôi._Này, bây có cần phản ứng thái hóa vậy không? Dù gì anh đây cũng là hotboy đấy._Xuống đi Trắc Tử.-Liễu Thanh vừa ăn vừa mỉm cười nói._Đệch, tụi bây. Càng ngày càng giống như tao là thú vui của bây vậy._Mày lam ơn để yên cho tụi này ăn cơm giùm cái. Chăm chú ăn đi, không ai nhìn đâu.-Thiếu Tuân ngồi kế bên đưa tay lên đầu tôi xoa xoa vài cái như cha dạy bảo con gái vậy.Đúng là ức quá mà.Tôi có làm gì, chỉ nói sự thật thôi.Đang suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại tôi rung lên. Tôi liền bấm tắt, rời khỏi bàn, đi ra phía sân sau của nhà ăn thì gọi điện lại số điện thoại đó._Xin lỗi mẹ nhé. Con lúc nãy đang trong nhà ăn._" Ừ, nhớ cẩn thận nha không."_Biết rồi, mẹ khéo lo. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nha._" Biết rồi cô nương, con đó. Làm gì cũng cẩn thận, đừng để bị phát hiện."_Đương nhiên, con trai mẹ mà. Ơ mà bà ngoại vẫn khỏe phải không?_"Ừ, con có bị say xe không?"_Sau lần nào cũng hỏi vậy này, đó giờ có bao giờ con bị say xe đâu. Thôi mẹ đừng lo, con an toàn 100%. Con là ai, con chị Dương mà._"Vậy đi chơi vui vẻ nha không!!!"_Yes sir. Tạm biệt, yêu mẹ.Màn hình điện thoại tắt, tôi nhìn điện thoại 1 lúc. Haizzz, đúng là thương bà ấy đường nào đếm cho xuể mà. Sân sau này cũng được quá chứ, có cả 1 cây khế to luôn này, chỗ này còn thấy được 1 cánh đồng lớn à không phải đồng trồng lúa hoa hay gì hết nhé, là 1 cánh đồng rộng lớn, khá bằng phẳng chỉ có những cây cỏ dại xanh mơn mởn mọc thôi. Sau nhìn đẹp quá vậy nè, nếu không ra tự sướng vài bức thì uổng thật. Tôi liền trèo qua hàng rào, mẹ cái hàng rào vừa cao lại vừa gắn loại gai sắt, tôi phải rất cẩn thận mới có thể trèo qua được, mà hình như tôi đã không đọc tấm biển treo gần đó. Kệ đi, có gì mà lo ra chụp vái tấm thì có sao. Tôi liền chạy ra khoảng giữa cánh đồng, mở điện thoại lên, camera thường thôi cớ sao nhìn tôi lại đẹp trai thế này. Tôi chưa chụp, cầm mặt mình săm soi quá lại, nể tôi thật mà. Giơ điện thoại thấp xuống tí xíu để nhìn được ngọn núi phía sau lưng tôi. Sau đó tôi bật camera sau chụp lại quang cảnh xung quanh, từ đây ra đường lộ có vẻ khá xa nhỉ? Xung quanh bãi đất này đều là hàng rào chớ có nhà cửa gì cả, uổng nhỉ đất hoang ư? Chỗ này mà xây nhà thì ngon. Nhìn xung quanh, có 1 cái bóng gì đó đen đen đang từ xa chạy lại, đệch, có vẻ nó khá lớn. Nghĩ gì, đâu ngu mà đứng lại, tôi cảm thấy có gì đó không ổn ở đây rồi.
Đến khi tôi chợt giật mình do xe bị lắc mạnh, có lẽ là sụp hổ gà ổ voi gì đấy. Tôi không hề dựa đầu vào cửa kính như trước lúc ngủ gục mà lúc này đã nằm trên vai của Thiếu Tuân. Phải nói thật dễ chịu nha, thiếu điều không muốn thức dậy luôn.Nhưng không được, 2 thằng con trai mà như vầy thì người ta lại bàn tán chết. Tôi vội ngồi lại ngay ngắn nhìn ra cửa sổ, ánh nắng rọi vào mắt không kịp thích ứng làm tôi phải chớp liên tục thích ứng._Sao tao ngủ gục mày không kêu dậy, có làm mày mỏi không?-Tôi quay lại Thiếu Tuân._Không.Cậu đột nhiên quay lại mỉm cười. Điên sao, đột nhiên lại cười. cậu ta không biết đối với 1 thiếu nữ mới lớn như tôi dễ bị kích động nhất là nụ cười tỏa nắng đó sao._Đừng có cười.Tôi cố gắng bình tĩnh, nhìn lại trời cũng đã sáng, tôi bật điện thoại. Đã 6h 35' rồi. Coi bộ tôi ngủ cũng lâu, thấy bà tội cái vai cậu ta ghê, chắc mỏi lắm.Lúc này tôi mới để ý lại khung cảnh bên cửa sổ, ôi những hàng cây, những giàn bông, những ngôi nhà, những con đường lạ hoắc. Nó không quá sặc sỡ nhưng đối với tôi, được đi qua những nơi khác lạ là 1 thú vui tao nhã. Tôi cứ chăm chú nhìn ra cửa sổ, miệng thì líu lo cứ lâu lâu lại réo lên:_Tuân nhìn kìa, cây gì lạ quá kìa._Ê, ê mày ơi họ nuôi con gì thế._Họ nhìn tao này._Gái kìa.Tôi cứ kêu réo làm phiền người kế bên, tiếc nhất là của kín không mở ra được chứ tôi thật sự muốn chào mấy cô ẻm cứ chăm chú nhìn tôi quá mà."Con nhóc đừng vui thái quá, coi chừng bị phát hiện." Tin nhắn con Thanh gửi qua cho tôi. Tôi chả thèm trả lời, thầm cười trong bụng, nó đáng yêu hết sức mà rồi tôi nhìn qua nó. Nó nhìn tôi cười, Lý Hiên cũng liền cười ké e ấp.Tôi liền bậm môi quay đi mà không biết ai kia bên cạnh thầm cười tôi trẻ con._Các em học sinh chú ý.-Giọng nói qua cái loa bông bí khàn khàn vang lên. Là giọng của thầy Mạnh đấy chứ.Cả xe chăm chú lắng nghe._Điểm đến đầu tiên là núi Hồi.(Tẻo: chém đó.) Đến đó sẽ có khu nghĩ dưỡng, chưa tới đâu nhưng thầy muốn nhắc mấy em rằng khi đi xuống phải đợi thầy. Đừng chạy lung tung để thầy có thể phân chia phòng ngủ được nữa. Sau đó thì sẽ tính sau._Dạ.Cả xe đồng thanh. Bây giờ tôi phải nói bản thân rất thoải mái, miệng lúc nào cũng cười, tôi cố chồm dậy nhìn trước nhìn sau, phía trước tôi là thằng Tuấn bộc với thằng Thiên. Sau lưng tôi là...là Bạch Tân và Vấn Trọng. Đúng rồi. Tử, Tân, Trọng, Tuân, Thanh, mẹ 5 đứa tui toàn "T" không. Đương nhiên là chung xe rồi._Ơ...2 người sao lúc nào cũng thấy ngồi chung với nhau vậy?-Tôi liền chồm dậy, vắt người lên ghế trò chuyện._Cứ làm như tụi này muốn. Lần nào không bị ép.-Bạch Tân nhìn tôi có vẻ ấm ức._Thì Thiếu Tuân, nó có chịu ngồi với ai. Nghĩ lại chỉ có Bạch Tân thân nhất, chả lẽ tao lại đi ngồi với tụi con gái.-Vấn Trọng giương mắt nhìn tôi.Nhìn 2 hoàng tử ngồi kế nhau đúng là sáng muốn mù mắt tôi rồi. Dù biết nhan sắc bản thân mình đẹp nhưng làm sao mà đẹp kiểu nam tính bằng người ta._Tao nói này, 2 bây ấy mau chóng nhận ra giới tính thật đi. Nói chứ nhìn 2 đứa đẹp đôi lắm.Sau câu nói tỉnh bơ của tôi, đa số mấy đứa ngồi hàng cuối nghe tôi nói đều cười. Nhìn lại người ngồi kế bên vai cũng run run miệng mỉm cười. Lòng tôi lại thấy vui ghê gớm._Đúng rồi, đúng rồi. Nhìn đẹp đôi lắm. Tớ ship Bạch Tân là thụ( nằm dưới.) còn Vấn Trọng là công (nằm trên).-Liễu Thanh liền bén lửa với tôi và cả 2 bắt đầu đốt 2 con người kia trong vô thức._Đâu, nhìn Vấn Trọng vậy chứ tâm hồn yếu đuối lắm, làm thụ mới được. Còn Tân vẫn nên làm công._Nào, nhớ lại nào. Cả 2 đi chung xe, làm cái gì cũng cặp, bây giờ ngồi chung cũng là định mệnh, có lẽ trời đã se duyên._Chấp nhận đi 2 ông.-Tôi tiếp lời Thanh, mỉm cười tươi rối nhìn 2đứa mặt như bánh bao._Nếu tao là công thì tao lại muốn mày là thụ hơn đấy. Nhìn này, người vừa lùn vừa nhỏ nhắn, nhìn thế nào cũng giống thụ hơn Bạch Tân.1 câu nói của Vấn Trọng đã làm nghẹn họng tôi, tôi cũng không biết bây giờ trong lòng nghĩ gì._Điên, tao trai thẳng._Thì vào đây, 2 thằng này bẻ công cho.-Bạch Tân liền tiếp lời._Đừng, hotboy à? Đừng làm thế tụi này đau đớn lắm.-Lũ con gái hóng hớt liền nhanh miệng chen vào.Tôi không để ý chứ lúc này hầu như tất cả ánh mắt đều dồn về phía tụi tui chăm chăm._Là Trắc Tử muốn chứ.-Vấn Trọng mỉm cười hồn nhiên như con điên._Trắc Tử này, có muốn làm thụ của tui không vậy?-Bạch Tân nhìn tôi với ánh mắt vô cùng gian xảo, tên này biết tôi là con gái rồi mà vẫn còn làm tới._Hứ, anh đây thích con gái. Không chấp 2 tên gay các người.Bạch Tân và Vấn Trọng nhìn nhau rồi mỉm cười vô cùng âm mưu, trước khi tôi nhận ra thì 2 bên gò má đã bị 2 tên này nhéo đến biến dạng._Này, để 2 tên gay này dê chút đi, da mặt gì mà như con gái thế này. Vừa mềm vừa mịn.-Vấn Trọng lúc này thì lò mặt hạ tiện ra rồi nhé. Tên này cũng bẩn bựa không vừa, chỉ là tôi không ngờ thôi._Đâu nào, lại đây anh gay cho biết cảm giác gay là thế nào.-Bạch Tân đột nhiên nắm siết lấy bàn tay.Mẹ, 2 tên này làm tôi sởn da gà kinh khủng._Được rồi, 2 anh "thẳng", "thẳng" lắm luôn. Dù dùng búa đập cũng không cong. Buông ra coi.Tôi liền dùng sức vùng ra khỏi 2 cánh tay mạnh mẽ kia. 2 tên này nhìn tôi cười mãn nguyện kinh khủng lắm. Nhất là Bạch Tân, hắn cười thiếu chút nữa là rách miệng luôn rồi.Tôi chỉ tay về 2 người đó, rồi đưa 2 ngắn tay về đôi mắt mình chuyển qua họ ý:" Coi chừng tao."_ Mày nói" coi chừng tao" đấy à?_Xem ra mày vẫn hiểu ý anh đây nhỉ?-Tôi mỉm cười nhìn Vấn Trọng._Lớn rồi mà còn bắt 2 đứa tui coi chừng. Được thôi nhóc, để 2 anh trông chừng cho.Mẹ, 2 tên này đúng là hợp tác chơi tôi mà. Tức quá mà, không phản dame lại được luôn. Tôi trừng mắt nhìn họ rồi ngồi ngay ngắn lại.Tôi không hề phát hiện bên cạnh 1 kẻ mặt mũi đen sì hậm hực đang nhìn tôi. Tôi nuốt khan, cảm thấy như mình có lỗi._Im lặng cho tao nghe nhạc.-Thiếu Tuân đột nhiên vừa nói vừa nhéo vào má tôi.Vì hành động bất ngờ này mà cả cơ thể tôi cứng đờ, có bao giờ cậu ta hành động như vậy với tôi. Bản mặt này dần càng ngày càng giống mặt chùa thật._ừ...ừ...-Tôi bất giác như bị ai đó bóp miệng mà chỉ trả lời kiểu như vậy rồi liền quay mặt qua phía cửa sổ mà trong lòng có gì đó thật lạ, có 1 chút gì đó ấm áp và lẫn vui vui cứ làm tôi mãi suy nghĩ.~~~~~~~Khoảng tầm 8h thì cuối cùng cũng đến nơi. Tất cả học sinh đều nhanh chóng xuống xe, nhà trọ vắng lặng lúc nãy bây giờ chả khác gì cái chợ và dân di cư đi tránh nạn. Ồn ào và náo nhiệt rất vui vẻ. Nơi này phải nói là lớn khủng khiếp luôn, có đến 3 4 cái nhà trọ san sát nhau. Các thầy cô bắt đầu phân chia khu, vì đã đặc chỗ trước nên rất là thoải mái. 9 lớp top 3 sẽ ở 1 nhà trọ. 18 lớp còn lại thì ở 2 nhà trọ sát bên. Thầy Mạnh và cô Vân nhanh chóng phân chia chúng tôi ra, đương nhiên là nam với nam và nữ với nữ. Mỗi phòng vẫn 4 người. Tôi mệt mỏi lấy balô và vali từ thầy Mạnh rồi theo lời thầy đi kiếm phòng tôi. Phòng tôi là phòng số 4.Bước vào nhà trọ phải nói rất thích luôn là đằng khác. Gian nhà to lớn, có chỗ tiếp khách, đi theo lối bên phải là khu phòng nam lối bên trái là khu phòng nữ, cũng chả có gì ngăn cách ngoài 1 cái sân lớn chính giữa phòng trọ. Tưởng tượng nhà trọ xây dựng theo hình vuông vậy, ở giữa hình vuông và cái sân lớn, chú ý là lớn nhé.Nó rất rộng luôn, tưởng tượng chỗ này mà làm BBQ thì hết sảy, haizzz nhắc tới đồ ăn là đói bụng nữa rồi.Tôi liền mò đến phòng số 4 tôi mở cửa bước vào thì liền bật cười, trớ trêu thật mà. Thiếu Tuân, Bạch Tân và Vấn Trọng đã ở trong phòng cả rồi. Thật sự tôi nhớ là mình đã đi rất nhanh mà không ngờ lũ này còn nhanh hơn.(tẻo: duyên khỉ gì, 3 thằng này có chịu ở chung phòng với người lạ đâu.)_Cười gì đấy?-Thiếu Tuân đột nhiên hỏi._Không biết, đột nhiên mắc cười thôi.Tôi đi quẳng balô và vali đại rồi nằm vật ra trên chiếc giường lăn tới lăn lui. Với Thiếu Tuân thì bình thường còn Bạch Tân và Vấn Trọng thì cứ nhìn tôi trân trân._Nhìn gì?_Ở đây có người đấy.-Bạch Tân hàm ý nhìn tôi.Nhưng tôi có hiểu mẹ gì đâu._Ai vậy?_Không có gì, lăn tiếp đi.-Thiếu Tuân hất tay bơ tôi._Thoải mái quá. Ngồi trên xe nhức xương nhức cốt vãi.-Tôi lúc này đã nằm sấp than thở._Ngủ đi, nào tới giờ ăn tao kêu cho.-Thiếu Tuân vừa sắp xếp lại đồ đạc vừa nói.(Tẻo: giống nuôi thú cưng vãi.)_Không được, mà mấy giờ mới ăn vậy?_Nghe nói là 10 giờ.Bạch Tân nhìn tôi chăm chú đáp._Tới đó chắc đói chết, hên tao có đem cái này này.Tôi liền bò xuống giường, kéo balô ra. Ha ha, đúng là hên khi tôi có đem theo mà. Tôi lôi ra từ trong balô bao nhiêu là đồ ăn vặt, nào là snack, khô mực, mứt sấy, mỳ ly, bal bla. 3 người kia chăm chú nhìn tôi như người ngoài hành tinh._Mày đem theo lúc nào sao lúc chuẩn bị đồ tao không thấy?-Thiếu Tuân nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên._Thằng điên, tao với mày lúc đó có nói chuyện đâu mà mày biết.Tôi liền bỏ khô mực trở lại balô cùng với mỳ ly. Ôm đóng bánh kẹo lại chỗ 3 tên này._Ăn đi, anh mày hôm nay phóng khoáng, định là đợi tối thức chơi rồi ăn nhưng giờ chia sẽ với bây đó._Vậy rồi tối ăn gì?_Lo gì, có gì đi mua. Nãy trên đường tới tao thấy có thấy cửa hàng tiện lợi mà. Vô đó thế nào cũng có à.Tôi vừa nói vừa xé mấy gói bánh snack ra ngon lành. Mấy mẻ cũng làm bộ này nọ chứ xé ra cũng ngồi đấy ăn vui vẻ.Tầm gần 10 giờ, sau khi cả lũ đã dọn đồ đạc ngăn nấp thì 4 đứa rời khỏi phòng. Vừa đi ra tới chỗ cửa nhà trọ thì gặp Bối Gia và Tiểu Tuyết nắm tay nhau đi. À cũng phải thôi, lớp 2 ẻm cũng trong top 3 mà._Chào anh Trắc Tử.-Bối Gia mỉm cười nhìn tôi, trông con bé thật xinh xắn mà. _Ừ, em và Tiểu Tuyết có vẻ thân nhỉ?_Em và bạn ấy chung phòng ạ._Anh thì chung phòng với bạn trai em ấy đấy.-Tôi vừa nói vừa mỉm cười nhìn qua Thiếu Tuân.Tiểu Tuyết liếc nhìn Thiếu Tuân rồi mỉm cười có vẻ gượng gạo, có lẽ là ngại nên vậy.Chúng tôi đi ra sân, bây giờ trước sân mấy nhà trọ đông kinh khủng luôn._Các em chú ý, 1 lát các em sẽ đến nhà ăn của nhà trọ để dùng bữa trưa. Từ bây giờ cho tới chiều các em có thể thoải mái đi chơi nhưng trước 5h30' phải có mặt tại đây cho thầy. Khu này khá rộng lớn, đi đâu tốt nhất là đem theo điện thoại và đi 2 người. Nếu em nào trong 1 lớp vắng mặt thì cả lớp sẽ bị phạt, bởi vậy phải chú ý lẫn nhau._Vâng ạ.Cả toán học sinh liền lên tiếng. Tuy nói nơi này là núi nhưng không phải chỉ vậy đâu nhé, núi Hồi ở phía sau nhà trọ này, không lớn không nhỏ, ở đây vẫn là điểm du lịch nên có rất nhiều chỗ để ghé thăm, những con đường lớn với những chỗ buôn bán, nơi này còn có những cánh đồng trồng hoa rất đẹp mắt.Tôi vươn vai ểu oải theo sự chỉ dẫn đi vào nhà ăn. Đây mà là sống, đây mới là được sống. Bàn tôi ngồi khá đông, thì ngoài 4 đứa phòng tôi còn có 2 cô nàng Bối Gia và Tiểu Tuyết, còn có cặp đôi Thanh Tân đáng yêu.Phần ăn của nhà trọ hôm nay là cơm sườn thịt bò, 1 chén canh nấm. Không có gì nhiều nhưng với cái bụng rỗng tụi tui thì nó quá là ngon rồi._Ăn nấm đi.-Liễu Thanh và Thiếu Tuân đồng thời gấp nấm bỏ vào chén canh của tôi.Tôi ngước lên nhìn 2 người. Đúng là 2 đứa bạn hiểu ý tôi nhất mà. Tôi không nói gì cả, chỉ mỉm cười. Thanh và Tuân cũng nhìn nhau mỉm cười.Haizzz, thật sự sao tôi lại ích kỉ thế này, con người tôi đúng là xấu tính quá đi mất. Nhìn Liễu Thanh này, nhỏ lúc nào cũng quan tâm tới tôi cơ mà. Thật muốn làm lành quá, nhưng lại xấu hổ quá.Bàn ăn im lặng đến đáng ghét, tôi hận nhất là đi đông nhưng lại im lặng như thế này, cố gắng ăn lấy ăn để cho mau để thoát khỏi bầu không khí chán ghét này._Ăn từ từ thôi, ai giành ăn với mày mà ăn dữ vậy.-Vấn Trọng ngồi đối diện tôi liền lên tiếng.Chả lẽ tôi ăn nhanh đến mức độ khủng khiếp vậy rồi sao. Mẹ xấu hổ khủng khiếp. Tôi liền nuốt lấy phần cơm trong miệng, giương mắt nhìn Vấn Trọng._Mày để ý tao ăn tới vậy sao hả?_Ngồi đối diện đương nhiên thấy rồi._Hay là tao ăn cuốn hút quá mày không rời mắt được.Câu nói đơn giản của tôi mà làm cho 3 con người phải sặc.Những người con lại thì mỉm cười không thôi._Này, bây có cần phản ứng thái hóa vậy không? Dù gì anh đây cũng là hotboy đấy._Xuống đi Trắc Tử.-Liễu Thanh vừa ăn vừa mỉm cười nói._Đệch, tụi bây. Càng ngày càng giống như tao là thú vui của bây vậy._Mày lam ơn để yên cho tụi này ăn cơm giùm cái. Chăm chú ăn đi, không ai nhìn đâu.-Thiếu Tuân ngồi kế bên đưa tay lên đầu tôi xoa xoa vài cái như cha dạy bảo con gái vậy.Đúng là ức quá mà.Tôi có làm gì, chỉ nói sự thật thôi.Đang suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại tôi rung lên. Tôi liền bấm tắt, rời khỏi bàn, đi ra phía sân sau của nhà ăn thì gọi điện lại số điện thoại đó._Xin lỗi mẹ nhé. Con lúc nãy đang trong nhà ăn._" Ừ, nhớ cẩn thận nha không."_Biết rồi, mẹ khéo lo. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nha._" Biết rồi cô nương, con đó. Làm gì cũng cẩn thận, đừng để bị phát hiện."_Đương nhiên, con trai mẹ mà. Ơ mà bà ngoại vẫn khỏe phải không?_"Ừ, con có bị say xe không?"_Sau lần nào cũng hỏi vậy này, đó giờ có bao giờ con bị say xe đâu. Thôi mẹ đừng lo, con an toàn 100%. Con là ai, con chị Dương mà._"Vậy đi chơi vui vẻ nha không!!!"_Yes sir. Tạm biệt, yêu mẹ.Màn hình điện thoại tắt, tôi nhìn điện thoại 1 lúc. Haizzz, đúng là thương bà ấy đường nào đếm cho xuể mà. Sân sau này cũng được quá chứ, có cả 1 cây khế to luôn này, chỗ này còn thấy được 1 cánh đồng lớn à không phải đồng trồng lúa hoa hay gì hết nhé, là 1 cánh đồng rộng lớn, khá bằng phẳng chỉ có những cây cỏ dại xanh mơn mởn mọc thôi. Sau nhìn đẹp quá vậy nè, nếu không ra tự sướng vài bức thì uổng thật. Tôi liền trèo qua hàng rào, mẹ cái hàng rào vừa cao lại vừa gắn loại gai sắt, tôi phải rất cẩn thận mới có thể trèo qua được, mà hình như tôi đã không đọc tấm biển treo gần đó. Kệ đi, có gì mà lo ra chụp vái tấm thì có sao. Tôi liền chạy ra khoảng giữa cánh đồng, mở điện thoại lên, camera thường thôi cớ sao nhìn tôi lại đẹp trai thế này. Tôi chưa chụp, cầm mặt mình săm soi quá lại, nể tôi thật mà. Giơ điện thoại thấp xuống tí xíu để nhìn được ngọn núi phía sau lưng tôi. Sau đó tôi bật camera sau chụp lại quang cảnh xung quanh, từ đây ra đường lộ có vẻ khá xa nhỉ? Xung quanh bãi đất này đều là hàng rào chớ có nhà cửa gì cả, uổng nhỉ đất hoang ư? Chỗ này mà xây nhà thì ngon. Nhìn xung quanh, có 1 cái bóng gì đó đen đen đang từ xa chạy lại, đệch, có vẻ nó khá lớn. Nghĩ gì, đâu ngu mà đứng lại, tôi cảm thấy có gì đó không ổn ở đây rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com