TruyenHHH.com

THẦN Y TIỂU PHU LANG

Chương 17

Thuyhuongvan4

Giang Thành Hạo một đường thất thần trở lại, Hạ Vân cũng hiểu chuyện nối xương kia đã dọa đến hắn, y biết việc mình làm có bao nhiêu đáng sợ. Lần trước khi nghe lão Kim nói y có thể vận dụng sức mạnh của nguyên đan, y còn không biết sẽ mạnh thế nào.

Đến khi lão Kim bảo y thử dùng tay không bẻ gãy cây lớn trong Bách Thảo Cốc y mới giật mình kinh hãi. Quá thần kỳ rồi.

"Có phải ngươi cảm thấy việc ta làm khi nãy rất đáng sợ hay không? Nếu ngươi không thể tiếp nhận được chuyện này, chờ sau khi ngươi khỏi bệnh ta sẽ.... "

"Tiểu Vân! Không phải như vậy." Giang Thành Hạo vội vàng ngắt lời y.
Hắn nhìn thiếu niên mà mình đặt ở đầu tim hồi lâu mới thở dài nói.

"Ta thừa nhận vừa rồi khi nhìn thấy hình ảnh đó ta có chút khiếp sợ nhưng ta tuyệt đối không có sợ ngươi."

"Thật ra, ngẫm lại ta cảm thấy đây chính là chuyện tốt, Giang gia là một chảo thuốc nhuộm có quá nhiều người rình rập, dòm ngó. Lúc ngươi nói muốn Lưu Dũng đến bảo vệ cho ta, ta còn nghĩ làm sao để thuyết phục ngươi thay đổi suy nghĩ của mình. Giờ thì tốt rồi, ngươi có thể lợi hại như vậy ta cũng không cần lo lắng nữa.

Dù vậy ta vẫn mong ngươi bảo trọng chính mình, cũng đừng muốn rời đi có được không?"

Hạ Vân đang định nói mình sẽ không rời đi, trừ khi Giang Thành Hạo không cần y nữa.

Còn chưa kịp nói gì, Giang Nghĩa đã tìm đến. "Đại thiếu gia Đào Gia Bảo gửi bồ câu đưa thư đến."

Giang Thành Hạo thở dài, gọi Giang Nghĩa tiến vào.

"Là thư của ngoại tổ phụ." Giang Thành Hạo đọc xong không khỏi cau mày.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ không điều tra được gì sao?" Hạ Vân đi tới muốn nhìn xem trong thư viết gì mà khiến sắc mặt của Giang Thành Hạo lại trở nên khó coi như thế?

Giang Thành Hạo lắc đầu, đưa thư cho y xem, nói.

"Trong thư ngoại công nói, Xương Dược Đường có quan hệ thân thích với tứ thẩm của ta. Chuyện này quả nhiên có liên quan đến bổn gia, chỉ có điều theo ta biết, tứ thúc, tứ thẩm trước nay không thích tranh giành, chỉ một lòng muốn sống an nhàn, họ không có động cơ nào để hãm hại ta.

Ngược lại là nhị thúc và tam thúc lại là người có giả tâm, còn cả vài vị đường thúc đường bá nữa, Giang gia trước nay sống theo đại gia đình, không phân gia. Nếu không phải vì nương của ta, cha cũng sẽ không từ bỏ thân phận con trưởng. Ngày phụ thân phân gia tứ thúc còn lén gia gia nãi nãi trợ giúp chúng ta. Mấy năm nay người cũng hết lòng tìm danh y cho ta, tứ thẩm chỉ sinh được hai nữ nhi, tứ thúc cũng không có ý định lập thiếp hai người trong nhà luôn luôn điệu thấp không giống người có giả tâm."

Hạ Vân nghĩ nghĩ nói.

"Thế đạo này, biết người biết mặt mà không biết lòng, cũng không thể chỉ vì họ không thể hiện ra ngoài mà khẳng định họ vô tội được. Không sợ người không có dã tâm chỉ sợ họ giấu dã tâm quá sâu mà thôi.

Nếu ngươi cảm thấy không chắc chắn thì đành phiền toái ngoại công tiếp tục điều tra thêm vậy. Dù sao thì cũng chỉ mới điều tra được giữa hai bên có quan hệ cũng không thể nói lên điều gì, còn có rất nhiều chuyện phải làm cho rõ. Chỉ có khi tìm được đầy đủ bằng chứng mới có thể kết tội được kẻ đứng sau."

"Ngươi nói không sai, ta sẽ lập tức hồi âm cho ngoại tổ phụ.
Hiện giờ ở bổn gia vẫn do nội tổ phụ làm chủ, các thúc thúc của ta vẫn chưa biết ai sẽ là người lên nắm quyền, bên trong bổn gia chắc chắn cũng đang ngấm ngầm tranh đấu, ta sẽ nhờ ngoại công lưu ý điều này."

"Ừm, không cần vội, cứ từ từ rồi cũng sẽ tìm ra chứng cứ thôi. Trời cao có mắt, những kẻ tâm thuật bất chính sớm muộn gì cũng sẽ để lộ sơ hở. Trước sau gì bọn chúng cũng sẽ phải đền tội, ngươi đừng quá nặng lòng.
Chất độc của ngươi đã bài trừ gần hết rồi, sau khi giải hết chất độc, tiếp sau nữa phải bồi dưỡng thân thể. Đợi bệnh tình của An nhi khỏi hẳn, chúng ta tìm cơ hội nói rõ chuyện này với cha nương , xem thử ý hai người thế nào? Chuyện này cứ giấu giếm cũng không phải là cách tốt."

"Ừm, ta cũng có ý này. Tháng sau, là sinh thần của nương, chúng ta nhân dịp này trở về, vừa lúc báo tin vui cho hai người họ. Cũng nói luôn chuyện này, từ đây đến lúc đó, hy vọng ngoại công có thể tìm ra được kẻ chủ mưu."

"Chỉ sợ đến lúc đó, phụ thân sẽ đau lòng, ta nhìn ra được người là một người có tình có nghĩa."

"Trước sau gì chúng ta cũng phải đối mặt với sự thật. Ta cũng đã lường trước việc này có liên quan đến bổn gia, chỉ là khi nhận được tin vẫn có chút đau lòng."

"Gia tộc nào mà không có những chuyện xấu xa dơ bẩn, càng giàu có quyền thế, thì tranh đấu càng cao, sự che đậy càng lớn. Huynh đệ tương tàn, phụ tử tương sát, không phải là ít."

Giang Thành Hạo thở dài. "Chúng ta, may mắn vì gặp được ngươi này cũng xem như là phúc khí của Giang gia. Không uổng công cha nương hai mươi năm qua hành thiện tích đức."

"Phải, người thiện tâm ắt có thiện báo, vậy thì chúng ta cứ chờ xem ác dã ác báo, trời cao có mắt quả báo sẽ đến sớm thôi."

"Cho dù là vậy ta vẫn phải cảm tạ ngươi, ngươi không những trị bệnh cho nhà ta còn luôn ở bên cạnh động viên ta, chia sẻ với ta, nếu không ta sợ mình sẽ không trụ nổi."

"Nói như vậy có phải ta cũng nên tạ ơn ngươi không?"

"Hả?" Giang Thành Hạo khó hiểu.

Hạ Vân cười nói.
"Ngươi cũng biết ta chỉ là một ca nhi, so với hán tử các ngươi trong mắt người đời chúng ta chỉ là loại người thấp kém."

"Tiểu Vân?" Giang Thành Hạo cả kinh y không nghĩ chỉ vì vài lời cảm tạ của hắn mà khiến Hạ Vân nói ra những lời tự tổn thương này.

Hạ Vân lại không để ý nói tiếp. "Ngươi cứ để ta nói hết.
Nếu như ta không thành thân với ngươi, cha nương ta chắc chắn sẽ tìm cho ta một gia đình tương đối để gả đi.
Vì theo luật pháp Đại Tương nếu qua hai mươi hai tuổi mà ta chưa thành thân thì ta sẽ bị quan phủ chỉ hôn đến lúc đó ai biết phu quân của ta là người như thế nào? Hắn có thể tin tưởng ta như ngươi, sẽ dung túng ta tùy hứng như ngươi hay bắt buộc ta phải như những ca nhi khác mỗi ngày ở trong nhà lo việc nội trợ hoặc còn có thể sẽ phải đấu đá với một đám thê thiếp để tranh thủ tình cảm của phu quân.

Khi ta đến Giang gia, biết được bệnh tình của ngươi, ta liền đánh cược một lần, bởi vì ta có thể nhìn ra ngươi là một người tốt. May mắn, ngươi vậy mà lại tin tưởng ta, không những để ta trị bệnh cho ngươi mà còn cho phép ta thi triển y thuật cứu những người khác, thậm chí ngươi còn muốn mở dược đường cho ta, để ta có thể tự do muốn cứu ai thì cứu. Ngươi nói xem ta có nên cảm tạ ngươi hay không?"

"Tiểu Vân! Đừng nói như vậy, ngươi xứng đáng có được những điều tốt đẹp cho dù không có ta cũng sẽ có những người khác, ngươi không nên tự hạ thấp bản thân."

"Ngươi không cần khẩn trương, ta nói những lời này đều là những lời thật tâm. Ta đã từng nghĩ đến, nếu ngươi không thể chấp nhận một phu lang suốt ngày xuất đầu lộ diện thì ta sẽ trở về Hạ gia."

"Không, ngươi không cần đi đâu cả. Ta sẽ không ngăn cản ngươi, những chuyện mà ngươi muốn làm ta đều sẽ ủng hộ ngươi, chỉ cần ngươi đừng rời đi."

Hạ Vân bật cười. "Ngươi gấp cái gì? Ta cũng chưa nói sẽ rời đi mà."

Giang Thành Hạo kinh ngạc nhìn Hạ Vân, tiếp sau đó là mừng như điên.

Hắn mừng rỡ nắm chặt tay y xác nhận lại lần nữa.

"Nói như vậy, nghĩa là ngươi đồng ý ở lại bên ta, sẽ không rời khỏi ta có phải không?"

Hạ Vân nín cười giả vờ nghiêm mặt nói.

"Để xem Giang đại công tử đây có giữ lời hứa, mở cho ta một dược đường hay không đã. Ta có yêu cầu rất cao đó, dược đường của ta phải lớn nhất huyện Phụng Dương hơn cả Xương dược đường kia mới được a."

Giang Thành Hạo vui mừng sắp điên rồi làm gì có chuyện không chấp nhận a. "Đừng nói một cái ngươi muốn mở bao nhiêu cái cũng được."

Hạ Vân vui vẻ cười to.
"Ha ha ha ta đùa ngươi thôi, ta cần nhiều như vậy làm gì? Ta chỉ cần một y quán nhỏ đủ để xem bệnh cho mọi người là được rồi."

"Tiểu Vân! Ta...."
Giang Thành Hạo ấp úng không nói nên lời. Hạ Vân nhìn hắn lúng túng, bỗng dưng cảm thấy bực bội trong lòng.

Y hừ một tiếng mắng. "Ngươi, tên ngốc này, sau đó xoay lưng muốn đi."

Giang Thành Hạo thấy y giận dỗi muốn đi vừa mừng vừa sợ, hắn vội vàng tiến lên một bước đem người đang tức giận ôm lấy từ phía sau.

Hắn vòng tay ôm chặt Hạ Vân ngăn không cho y đi, rầu rĩ nói.

"Tiểu Vân! Đệ đừng chê ta ngốc, thật ra từ rất lâu rồi ta muốn nói cho đệ biết ta thích đệ bao nhiêu, nhưng ta không biết phải nói như thế nào? Đệ quá tốt đẹp quá tài giỏi ta sợ mình không xứng với đệ."

"Nói ngốc cái gì đó?" Hạ Vân đánh lên cái tay đang ôm mình một cái.

Giang Thành Hạo buông Hạ Vân ra xoay người y để hai người đối mặt cùng nhau.

Hạ Vân cảm thấy giờ phút này cả người y thật nóng giống như sắp bóc khói đến nơi.

"Không cho phép huynh nói mình không xứng. Đối với ta huynh là người tốt nhất, huynh biết hiếu thảo với cha nương biết thương yêu đệ đệ, bao dung với hạ nhân, còn rất nhiều ưu điểm khác. Huynh ở trong mắt ta vô cùng tốt đẹp không cần nói những lời tự hạ thấp mình như vậy nếu bàn về không xứng ta mới không xứng."
Y chỉ là một tiểu ca nhi xuất thân nông thôn mồ coi cha mẹ, y rất muốn nói thật với Giang Thành Hạo nhưng y sợ như vậy sẽ liên lụy đến Hạ gia.

"Được, được, được, chúng ta không nói chuyện này nữa. Chúng ta là trời xanh tác hợp vô cùng xứng đôi."

"Có điều......" Hạ Vân đảo mắt do dự. Giang Thành Hạo chăm chú nhìn y đáy lòng bất an.

"Tiểu Vân! Đệ có điều không hài lòng về ta, hoặc là có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chỉ cần thứ Giang Thành Hạo ta có thể làm được ta nhất định sẽ làm cho đệ. Đệ nói đi."

Hạ Vân lưỡng lự một lát mới nói.
"Ta biết thân phận ta chỉ là một tiểu ca nhi! Được gả vào Giang gia làm chính thất là vị huynh bị bệnh, có điều ta phải nói trước, ta là một người ích kỷ, ta không muốn phải chia sẻ phu quân với người khác. Cho nên, tốt nhất là huynh suy nghĩ cho thật kỹ nếu huynh không thể chấp nhận việc chỉ được phép có một mình ta, thì tốt nhất chúng ta không nên bắt đầu."

Giang Thành Hạo mới đầu nghe y nói thì còn có chút lo sợ càng về sau nét cười trên mặt hắn càng lúc càng sáng lạng, làm Hạ Vân trợn tròn cả mắt. "Huynh cười cái gì?"

Giang Thành Hạo không trả lời câu hỏi của y mà lại hỏi.
"Đệ nghĩ ta là một người không đáng tin như vậy sao?"

Giang Thành Hạo kéo Hạ Vân đến bên cửa sổ, hắn giơ ba ngón tay lên trời nói.

"Giang Thành Hạo ta xin thề cả đời này chỉ cần một mình phu lang của mình là Hạ Vân, tuyệt đối sẽ không cưới thêm bất luận người nào, nếu như sai lời sẽ chịu thiên lôi giáng búa, chết không được yên."

Hạ Vân hoàn toàn không thể ngờ Giang Thành Hạo lại thề độc như vậy? Y không phải có ý muốn hắn thề thốt chi cả.

Hạ Vân luống cuống bảo hắn mau phun nước miếng nói lại.

Y chỉ muốn cùng hắn xác nhận tâm ý, y không phải muốn hắn thề độc.

Giang Thành Hạo thấy Hạ Vân sốt ruột bắt hắn hủy bỏ lời thề, thì vui sướng vô cùng, hắn trở tay ôm người vào lòng không cho y cữ động lung tung nữa.

"Đệ lo gì chứ? Chỉ cần ta không phản bội lời thề thì có gì phải lo lắng đâu."

Hạ Vân trong lòng hắn lúc này mới rầu rĩ nói.

"Ta không phải không tin huynh là thật lòng với ta, nhưng mà còn cha nương đâu, huynh là trưởng tử của Giang gia lỡ như sau này ta không thể sinh con cho huynh, như vậy ta sẽ là tội nhân của Giang gia đến lúc đó hai vị trưởng bối chắc chắn sẽ muốn huynh cưới thêm thê thiếp để có người kế tục, như vậy thì phải làm sao?

Ta chỉ muốn nói với huynh, nếu sau này huynh cưới người mới thì ta sẽ rời đi, chứ không phải muốn huynh thề độc."

Giang Thành Hạo thật không có cách nào chống đỡ nổi với tiểu phu lang đáng yêu của mình.

"Tiểu Vân! Ta sẽ không để đệ rời khỏi ta, cho nên đừng bao giờ nhắc đến chuyện rời đi nữa có biết không?"

"Nhưng.... "

"Không có nhưng nhị gì cả, Giang Thành Hạo ta trước nay chưa từng xem trọng việc này.
Cha nương ta càng sẽ không phải là người không biết phân biệt phải trái. Vốn dĩ ta là một người sắp chết, nay nhờ có đệ mà có thể khỏe mạnh bình an, cha nương ta cảm tạ đệ còn không hết làm sao sẽ vì những chuyện này mà làm khó đệ được. Hơn nữa, sao đệ lại chắc chắn chúng ta sẽ không có con, chúng ta còn chưa có động phòng nữa mà."

Hạ Vân nghe đến hai từ động phòng mặt bất giác đỏ lên, xấu hổ quá đi mất.

"Ta, ta còn chưa nấu cơm tối. Huynh buông ta ra trước, ta phải đến nhà bếp."

Hạ Vân giãy dụa thoát khỏi vòng tay của nam nhân, nhanh chóng chạy đi mất.

Giang Thành Hạo vừa bất đắc dĩ vừa mừng rỡ vì cuối cùng cũng hắn cũng có thể nói rõ lòng mình với Hạ Vân, không còn phải lo lắng bất an mỗi ngày nữa.
Với hắn như vậy là đủ rồi. Ngày tháng còn dài, hắn và Hạ Vân sẽ cùng nhau tạo nên một gia đình hạnh phúc mà hắn đã từng mong ước.

Thời gian này vì để bồi bổ sức khỏe cho hai huynh đệ Giang Thành Hạo Hạ Vân không ngừng làm ra nhiều món ăn mà trước giờ hai huynh đệ chưa từng thấy qua.

Hôm nay, y lại làm một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị. Trong lúc ăn vẫn như thường ngày chiếu cố Giang Thành An, từ ngày đứa nhỏ giải được phong bế đã có thể tự mình ăn mà không cần có người hầu hạ đút cơm như trước nữa. Hạ Vân không ngừng gắp cho đứa nhỏ những món mà nó thích, lại thấy hài tử hôm nay có chút khác thường, cả bữa ăn đều nhộn nhạo khó chịu, vất vả đến hết bữa ăn, để Lan nhi cho người dọn bàn sạch sẽ, dặn các nàng ở bên ngoài canh giữ.

Hạ Vân kéo Giang Thành An đến bên người nhẹ nhàng hỏi.

"An nhi! Hôm nay đệ làm sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu hay không? Đệ nói cho ta, và ca ca nghe đi." Hạ Vân biết đan dược đang phát huy uy lực cuối cùng.

Đứa nhỏ lần này không như những lần trước cuối đầu im lặng, mà liên tục nhìn y cùng Giang Thành Hạo, trong mắt mang theo hoang mang.

"An nhi!" Giang Thành Hạo gọi nó một tiếng, như trấn an tâm trạng đang xao động của nó.

Giang Thành An bậm môi, mất một lúc lâu, cả Giang Thành Hạo và Hạ Vân đều ngây ngẩng cả người nghe đứa nhỏ thấp giọng gọi "ca ca".

Cả hai vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Giang Thành Hạo thậm chí còn không thốt được nên lời, mũi chua xót, hốc mắt phím đỏ.

"An nhi! Đệ vừa mới gọi ta là gì? Đệ gọi lại một lần nữa đi."

Lúc này Giang Thành An vậy mà lại lao vào trong lòng Giang Thành Hạo vừa luôn miệng gọi "ca ca" vừa không ngừng khóc lớn.

Tối hôm qua, trong lúc đang ngủ nó đột nhiên cảm giác cả người nóng nảy khó chịu. Trong cổ họng vừa nóng vừa ngứa, vật vã một lúc nó trong vô thức liền muốn gọi "ca ca". Đứa nhỏ cả đêm đều không ngủ ngon, buổi sáng không cùng ăn sáng với huynh tẩu, chỉ đành chờ đến buổi trưa. Trong lòng rạo rực cả buổi cũng không thể tập trung ăn cơm.

Hiện tại đã có thể thống khoái gọi "ca ca", lại ôm lấy huynh trưởng khóc một trận. Đợi cảm xúc của đứa nhỏ ổn định rồi, Hạ Vân mới hỏi nó có cảm thấy khó chịu ở đâu hay không? Nhận được câu trả lời "không có", biết đứa nhỏ cả đêm không ngủ ngon liền để nó đi nghỉ ngơi. Có vẻ đứa nhỏ vừa trải qua kiếp nạn hơi dính người, hoặc là có chút sợ hãi, Giang Thành Hạo và Hạ Vân đành tự mình đưa nó trở về phòng ngủ, dỗ Giang Thành An ngủ xong, lại dặn dò Linh nhi trông nôm nó cẩn thận, Hạ Vân nhân cơ hội kiểm tra thân thể nó một lần, xác định đứa nhỏ đã hoàn toàn khỏe mạnh, từ nay về sau có thể tự do vui chơi, học hành như bao nhiêu đứa trẻ khác.

Đến lúc này, Giang Thành Hạo cũng coi như trút bỏ thêm được một phần gánh nặng trong lòng. Đứa trẻ An nhi này, là trăn trở rất lớn ở trong lòng hắn và phụ mẫu. Ngày trước hắn luôn nghĩ mình là người sắp chết, mong muốn lớn nhất là sau khi hắn qua đời, cha nương sẽ vì ấu đệ mà không quá đau lòng, ngoài ra hắn cũng canh cánh về đứa em trai bị cho là kẻ ngốc, không nói không cười suốt bao nhiêu năm. Là một huynh trưởng, hắn không thể chăm lo chu toàn cho đệ đệ, hắn cảm thấy bản thân mình có lỗi với đứa nhỏ này.

Bây giờ thì tốt rồi, nhờ có Hạ Vân hắn sẽ có thể khỏe mạnh mà An nhi cũng trở nên minh mẫn thông tuệ. Hắn hy vọng ngày tháng sau này Giang gia sẽ có một ngày phong sinh thủy khởi, vén mây thấy trăng.

Sau gần ba tháng, chất độc trong người Giang Thành Hạo đã loại bỏ hoàn toàn, hắn bây giờ có thể nói là thoát thai hoán cốt, toàn thân tỏa ra khí chất công tử văn nhã, đáng mừng là những công phu mà hắn luyện tập trước đây hiện giờ đã có thể khôi phục. Hạ Vân nói trong quá trình y giải độc cho Giang Thành Hạo cũng nhân tiện loại bỏ tất cả những tạp chất trong người của hắn. Hơn nữa thức ăn nước uống của hắn mỗi ngày đều lấy từ "Bách Thảo Cốc" so với người thường thì tốt hơn nhiều.
Cho nên đợi sau khi khỏe hẳn, hắn sẽ có thể làm bất cứ điều gì mình thích, thậm chí muốn tiếp tục luyện võ cũng không thành vấn đề.

Giang Thành Hạo không khỏi mong chờ, hắn là nam tử hán cũng muốn như bao nhiêu nam nhân khác có thể cường hãn để bảo vệ phu lang của mình.
Hạ Vân dù rất lợi hại, hắn cũng không muốn để mình trở thành gánh nặng cho y. Càng không muốn để y lo lắng cho mình, vì vậy hắn nhất định phải cố gắng để mình có thể sánh ngang cùng y.

Hạ Vân cũng hiểu tâm ý của hắn, nên ngoài thức ăn và giải dược mỗi ngày y đều cho Giang Thành Hạo ăn các loại trái cây có tác dụng cường thân kiện thể. Y còn đang thử tìm trong đống đan dược to lớn kia của lão Sâm Vương xem có loại nào phù hợp với Giang Thành Hạo hay không? Nam nhân mà có đôi khi sẽ có những khúc mắc bất an vì những điều nhỏ nhặt, y thân là phu lang của hắn chia sẻ với hắn là điều nên làm.

Cách vài hôm, Hạ Vân lại qua chỗ Lưu Dũng xem thử, thuốc Hạ Vân đưa công hiệu vô cùng, Lưu quản gia nói mấy ngày nay Lưu Dũng đã không còn đau đầu nữa. Ban đêm đã có thể ngủ ngon.

Thuốc của Hạ Vân đưa dĩ nhiên đã có tác dụng. Mới qua ngày thứ tám hai mắt Lưu Dũng bắt đầu lờ mờ nhìn thấy ánh sáng, đến ngày thứ mười đã có thể khôi phục như ban đầu.

Hạ Vân, ngăn không cho một nhà họ lại dập đầu tạ ơn với mình, dặn dò thêm.

"Thương gân động cốt phải dưỡng trăm ngày. Ta không cần nhà các ngươi phải cảm tạ, ta cũng nói thẳng ý định của mình. Ta muốn sau khi Lưu Dũng hoàn toàn hồi phục sẽ theo làm việc cho phu quân ta, ý của các ngươi thế nào? "

Lưu Dũng cầu còn không được, luôn miệng cam đoan.

" Đại thiếu phu nhân xin an tâm, chờ sau khi tiểu nhân bình phục sẽ theo hầu bên người đại thiếu gia, cho dù liều mạng cũng sẽ bảo vệ đại thiếu gia an toàn."

Hạ Vân trở về phòng, nhìn thấy Giang Thành Hạo đang ngồi trầm ngâm, hai mắt chăm chú nhìn vào bức thư trên bàn.
"Bên Đào Gia Bảo đã có tin tức mới?"

"Ừm, đệ xem đi.
Giống như ta dự liệu, Xương Dược Đường tuy là có quan hệ thân thích với tứ thẩm, nhưng một đồ đệ phụ trách bốc thuốc của Xương Dược Đường lại là đệ đệ của một trong những thiếp thất của tam thúc, người này còn có quan hệ bất chính với tỳ nữ thân cận của nhị thẩm.
Đúng thật là muốn giết cả nhà ta không chỉ có một người."

Hạ Vân vừa nghe trong lòng liền khó chịu, y biết lúc này Giang Thành Hạo còn khó chịu hơn y gấp trăm lần. Y bước tới ôm lấy Giang Thành Hạo để hắn dựa vào lòng mình, muốn an ủi hắn một chút.

Giang Thành Hạo trở tay kéo Hạ Vân một cái để y ngồi lên chân mình vòng tay ôm lấy y như thể chỉ có như vậy mới làm hắn bình tâm trở lại. Hạ Vân cũng mặc hắn ôm.

"Tiểu Vân! Đệ biết không? Lúc mới biết chuyện này ta hoàn toàn không hiểu vì sao họ lại muốn dồn gia đình ta vào chỗ chết, giờ thì ta đã có thể hiểu được rồi."

Hạ Vân im lặng nghe hắn nói ra những phiền muộn chất chứa trong lòng.

"Sở dĩ họ nhắm vào ta là bởi vì ta là cháu đích tôn của dòng họ, ba vị thúc thúc của ta đều không có con trai, mấy vị biểu thúc trong nhà cũng chỉ sinh được vài người con gái, Giang gia đời này chỉ có mỗi mẫu thân ta là sinh được hai hán tử mà thôi.

Nếu không phải vì ta bị đoán là yểu mệnh, đệ đệ lại như một đứa khờ, thì rất có thể nội tổ phụ sẽ đem Giang gia giao lại cho phụ thân ta, đến lúc đó họ sợ địa vị của mình sẽ lung lay, nên mới hạ độc thủ như vậy. Họ lại không nghĩ cả cha nương và ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trở lại bổn gia, càng không muốn tranh giành bất cứ thứ gì từ họ, chúng ta chỉ muốn an ổn mà sống. Vì sao bọn họ lại muốn dồn gia đình ta đến tuyệt lộ như vậy chứ?"

Hạ Vân đau lòng, đưa tay vuốt ve ấn đường đang nhíu chặt của hắn nhẹ nhàng nói.

"Huynh cũng đừng quá đau lòng, bọn họ đã không nghĩ đến tình thân chúng ta hà tất phải vì vậy mà phiền muộn. Bây giờ chúng ta đã biết được âm mưu của bọn họ, huynh và An nhi cũng đã khỏe lại, giờ chỉ còn chữa trị cho cha nương nữa thôi, không bao lâu nữa tất cả sẽ đều tốt đẹp.
Sau này cả nhà chúng ta sẽ sống bên nhau thật tốt, ta cam đoan với huynh sau này không còn ai có thể làm hại người một nhà chúng ta được nữa. Huynh vừa mới bình phục đừng quá buồn phiền sẽ không tốt cho sức khỏe của huynh đâu."

Được Hạ Vân khuyên giải, Giang Thành Hạo cũng nguôi ngoai phần nào.

Hắn ôm chặt lấy Hạ Vân, trên đời này hắn không cần gì cả, chỉ cần phụ mẫu bình an, đệ đệ khỏe mạnh, và nhất là người hắn yêu ở bên cạnh hắn cùng nhau bầu bạn đến già. Những thứ khác chẳng có gì là quan trọng cả.
Hạ Vân nói rất đúng hắn bây giờ đã khỏi bệnh, hung thủ trước sau gì cũng sẽ sa lưới. Bao nhiêu năm qua Giang gia hắn cũng chẳng trong mông gì với bổn gia. Nếu họ đã không nghĩ tình thâm hắn hà tất để trong lòng.

Hiện tại chúng ta đã biết được người muốn hại chúng ta là ai, nhưng cũng còn chưa thể kết tội bọn chúng, ngoại công vẫn còn đang thu thập chứng cứ.

Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian, đến lúc đó đòi lại cả vốn lẫn lãi cũng vẫn không muộn.

Được rồi, chuyện này cứ tạm thời như đã. Chúng ta vẫn nên đi ngủ sớm thôi.

Vừa nằm xuống Giang Thành Hạo đã nhanh chóng ôm ngươi vào trong lòng. Từ khi hai người tỏ rõ tâm ý, mỗi đêm nam nhân đều ôm y vào lòng mới mỹ mãn đi ngủ. Đêm nay Hạ Vân biết lòng hắn có bao nhiêu xao động.
Ôm y chính là cách mà hắn làm dịu cảm xúc đang gào thét trong tâm can hắn mà thôi. Nói không để tâm nữa là chỉ là không muốn làm y lo lắng, chứ thật sự làm sao có thể không để tâm đây. Bao nhiêu năm qua hắn phải chịu bao nhiêu giày vò, gia đình hắn mỗi ngày đều sống trong khổ sở. Có thể không hận sao? Có thể không oán sao? Nếu là y đừng nói là oán hận, y chắc chắn mình sẽ tự tay đem đám người kia băm dằm thành trăm mảnh, mới thỏa nỗi hận ở trong lòng.

Y ở trong ngực Giang Thành Hạo cảm nhận được từng nhịp tim đang không ngừng đập mạnh, nghe nam nhân nhỏ giọng kể về cuộc đời mình những vui sướng đau khổ mà hắn đã phải trải qua. Hạ Vân càng nghe càng đau lòng, càng nghe càng thương hắn hơn. Đây là nam nhân mà y yêu, y sẽ không để ai làm tổn thương đến hắn thêm một lần nào nữa.

Tối qua ngủ quá khuya, Hạ Vân và Giang Thành Hạo ngủ một mạch đến tận giờ thìn. Nếu không phải bị Giang Thành An gõ cửa gọi tỉnh có lẽ hai người đã ngủ đến tận trưa.

Sao vậy, An nhi! Hạ Vân mở cửa, nhìn thấy Giang Thành An đầy mặt trông mong nhìn mình.

Đại Tẩu, đệ muốn ăn mì.

Hả? Hạ Vân nghe vậy bật cười.
Từ ngày đến đây, cơm ngày ba bữa của hai huynh đệ đều do y chuẩn bị. Hôm nay y lại ngủ quên, đứa nhỏ này là bị đói rồi đi.

Xin lỗi, đại thiếu phu nhân. Lúc nãy nô tỳ, đã nhờ Lưu thẩm nấu mì cho nhị thiếu gia, nhưng nhị thiếu gia chỉ ăn có hai đũa liền không chịu ăn nữa. Linh nhi, sợ bị cho là làm việc thất trách để Giang Thành An bị đói, vội vàng giải thích.

Ta biết rồi, ngươi đi làm việc đi.

Dạ!

An nhi! Đệ vào phòng chờ ta một lát, ta đi nấu mì cho đệ, có được không? Đứa nhỏ này, là bị thức ăn y nấu chiều hư rồi đi.

Giang Thành An ngoan ngoãn gật đầu. Lúc này Giang Thành Hạo cũng đã mặc xong y phục. Hai huynh đệ ở một bên trò chuyện, Hạ Vân nhanh chóng đến phòng bếp nấu mì.
Y đâu biết rằng không những Giang Thành An mà Giang Thành Hạo cũng bị thức ăn y nấu thu phục, giờ mà bắt hắn ăn cơm do Tần thẩm làm hắn nhất định thà đói chết chứ chẳng chịu ăn đâu.

Tiểu Ngọc rất thích đi theo Hạ Vân vào bếp, nàng rất thích nấu ăn, cảm thấy mỗi lần làm ra một món ăn ngon là thành tựu cỡ nào a. Hạ Vân biết nàng thích, mỗi lần nấu ăn cũng sẽ dạy cho nàng cách làm như thế nào. Sở dĩ Hạ Vân dạy cho tiểu Ngọc ngoài việc vì nàng yêu thích ra, còn vì để sau này lỡ như y không còn thời gian thì nàng sẽ thay y nấu ăn cho hai huynh đệ kia. Tiểu Ngọc dĩ nhiên vui không gì bằng, cảm thấy thiếu gia đúng là thương nàng mà.

Ba người ăn xong, Giang Thành Hạo liền để Giang Thành An ra ngoài chơi với bọn Linh nhi.

Từ ngày đệ đệ khỏi bệnh, tính tình cũng hoạt bát, năng động hơn. Không những có thể chạy nhảy cùng đám người hầu còn theo sau Giang Trung bắt hắn dạy nó quyền đấm cước đá, chơi đến là vui vẻ. Hai huynh đệ hắn chính là nỗi đau trong lòng của nương, là trăn trở lo nghĩ của cha. Giờ thì tốt rồi, sau này cha nương sẽ không còn phải mất ăn mất ngủ lo lắng bất an nữa.

Mà đám người hầu sau khi thấy nhị thiếu gia khỏe mạnh, biết khóc biết cười, còn biết nói chuyện đã ôm nhau khóc một trận làm cho Giang Thành An một hồi ngơ ngác.

Đứa nhỏ này trong những năm qua mơ mơ màng màng nhưng không phải cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Chỉ là nó không tài nào thoát ra khỏi thế giới riêng của mình, cho nên khi Hạ Vân trị khỏi bệnh cho nó, Giang Thành An mới tủi thân mà khóc lớn một hồi. Giang gia coi như đã qua hồi tai kiếp giờ chỉ còn thân thể của hai vị trưởng bối phải lo nữa thôi.

Bên phía Chu Mai, ả ta đã sớm tỉnh nhưng cứ giả khùng giả điên. Giang Thành Hạo tạm thời cứ để ả ta ở lại sơn trang, có người trông chừng. Đợi đến khi có kết quả điều tra sẽ giao ả cho quan phủ xử lí.

Vì sắp đến sinh thần của Giang mẫu Hạ Vân đang nghĩ muốn tặng cho nàng một phần lễ vật. Bao năm qua nàng đã khổ nhiều rồi, giờ mọi chuyện đã qua nàng cũng nên được hưởng phúc của con cháu.

Giang gia chuyên bán trang sức và đồ dùng của nữ nhân. Giang mẫu thứ gì cũng không thiếu, tặng gì cũng thấy không có thành ý. Hạ Vân buồn bực ở một bên vò đầu bức tai.

Giang Thành Hạo thấy y cứ vì chuyện này mà mặt nhăn mày nhíu liền cười nói.

Đệ không cần quá để tâm. Chỉ cần đệ mang hai đứa con trai khỏe mạnh về cho nương đã là món quà tốt nhất rồi. Gần mười năm qua vì bệnh tình của ta và An nhi nàng đã nhiều năm không mừng sinh thần. Cho dù có cũng chỉ là ngồi ăn một bữa cơm. Vui vẻ chẳng thấy đâu, chỉ toàn là nước mắt.

Hạ Vân không cho là đúng, Giang mẫu đã khổ tâm nhiều năm lần này coi như đền bù cho nàng đi.
Không thể trong cậy vào Giang Thành Hạo Hạ Vân quyết định vào trong Bách Thảo Cốc tìm bọn người thảo yêu bàn bạc xem sao? Bọn họ đã sống qua mấy ngàn năm có lẻ sẽ biết được nên tặng gì thì tốt.

Nghĩ vậy Hạ Vân liền lấy cớ đến thư phòng tạm kia. Giang Thành Hạo cũng không để ý cứ mặc y.

Lão Kim! Trong lòng suối của ông có vô số kỳ trân dị bảo lấy ra cho tiểu cốc chủ xem đi. Dược yêu một bên nghe vậy liền nói.

Tiểu Cốc chủ! Ngài chờ một lát.
Lão Kim nói xong, chỉ trong chốc lát liền thấy trên mặt đất xuất hiện một đống lớn châu ngọc lấp lánh xinh đẹp lạ mắt.

Hạ Vân nhìn mà muốn hoa cả mắt, nói chi là chọn. Không ngờ được trong dòng suối kia cất giấu cả một bảo tàng.

Này mới chỉ là một phần thôi. Lão Sâm Vương trước đây có không ít bằng hữu, người được lão giúp đỡ cũng nhiều. Những kỳ trân dị bảo này đều là tạ lễ.
Hạ Vân nhất thời cảm thấy mình đây là đang chiếm tiện nghi của người khác.

Tiểu Cốc chủ! Ta thấy dù sao đây cũng sinh thần bà bà của ngài dứt khoát tặng lớn một chút đi.

Hạ Vân nhíu mày nhìn Hoa yêu. Tặng lớn là tặng cái gì?

Ta thấy trước kia mỗi lần đến sinh thần của bằng hữu, Sâm vương đều chuẩn bị một đống thứ. Số kỳ trân dị bảo này một phần cũng là của bằng hữu lão Sâm vương đáp lễ cho hắn đó.

Đầu tiên ngài hái tám trái đào trong Bách Thảo Cốc, ngụ ý trường thọ bách niên. Mà những quả đào này đúng là có tác dụng diên niên ít thọ nha, đào trong Bách Thảo Cốc của chúng ta tuy không thể so với những quả đào của Vương Mẫu nương nương, nhưng so với người bình thường chúng còn quý hơn cả linh đơn diệu dược. Ăn một quả có thể sống thọ mười năm đó, vị phu nhân kia trúng độc nhiều năm, đào này vừa lúc giúp nàng giảm bớt một ít. Tiếp theo chỗ ta có không ít kỳ hoa,dị thảo ta giúp ngài làm thành một cái túi thơm vừa giúp an thần dưỡng khí vừa có thể mang theo mỗi ngày. Này cũng vừa hợp với nàng so với cái lần trước thì tốt hơn nhiều a. Lại chuẩn bị một ít phấn hoa, dùng thoa lên da mặt mỗi ngày sẽ giúp người trẻ trung xinh đẹp. Chỗ Thụ yêu có đàn hương ngàn năm làm một cây trâm cài tóc, còn có thể giúp cho tinh thần sảng khoái, giảm bớt đau đầu. Đây điển hình là quà sinh thần của chủ nhân trước đây chuẩn bị cho bằng hữu của mình. Hoa yêu đem từng cái nói cho Hạ Vân nghe.

Cái này có thể làm một cặp không? Hạ Vân hỏi.

Hả? Hoa yêu khó hiểu.

Nếu tốt cho sức khỏe, ta cũng muốn tặng cho công công một cái.

Được nha.

Thụ yêu dứt khoát trả lời. Tiểu Cốc chủ muốn bao nhiêu cũng được hết.

Trà yêu, loại trà lần trước cũng chuẩn bị cho ta một ít đi.

Vâng, tiểu Cốc Chủ

Còn gì nữa không?

Tiểu Cốc chủ ngài thấy đống bảo bối của lão Kim không?

Hoa yêu cầm một chiếc vòng ngọc xanh biếc nói.

Cái này được làm từ ngọc thủy linh. Có thể xua nạn tị hại.

Còn chuỗi ngọc trong suốt này là tinh túy của nước trong dòng suối của chúng ta.

Hoa tai này làm từ hạt của cây tử anh, ngâm trong nước suối ngàn năm.

Tất cả ở đây đều là bảo vật. Ngài muốn gì cứ lấy đi ạ.

Cuối cùng Hạ Vân chọn chiếc vòng màu xanh biếc kia.

Cùng với những gì nãy giờ hoa yêu đã nói, cộng thêm một xấp vải dệt từ những sợi tơ sen xinh đẹp của Lương yêu, hết thảy có sáu món tất cả. Ngụ ý may mắn, đúng là lớn thật ha ha.

Giang Thành Hạo không biết Hạ Vân đã chuẩn bị một phần đại lễ cho nương, đến khi nhìn thấy ngay cả hắn cũng bất ngờ vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com