TruyenHHH.com

Than Y Doc Phi Dai Tieu Thu Phe Vat

"Ngươi....."
Hạ Du Hàm tức giậm chân. Bị một người xấu xí tự nhận là quái vật vũ nhục tài hoa của mình, đối với người tâm cao khí ngạo như Hạ Du Hàm mà nói là đả kích cỡ nào?     
"Hừ! Ta lại muốn nghe một chút Đại tỷ tỷ cãi lại như thế nào."     
Hạ Thanh Ca mặc kệ nàng, chuyển hướng về Chu Vân nói " Luật pháp Đại Triêu nghiêm minh, nhất là với đẳng cấp cao, trên văn bản rõ ràng quy định, ta là dòng chính nữ phủ Quốc công, mẫu thân là chính nhất phẩm cáo mệnh, mà ngươi lại đánh đồng bổn tiểu thư cùng với nô bộc đê tiện, chẳng lẽ còn không có phạm vào luật pháp?"     
Chu Vân nghe lời Hạ Thanh Ca nói, đột nhiên trong lòng dâng lên một dòng hàn khí, nếu quả như thật như Hạ Thanh Ca nói như vậy, nàng đâu chỉ cần một cái tát tai là có thể xong việc ?     
Lương di nương thấy Hạ Thanh Ca thế nhưng chuyển ra luật pháp Đại Triêu, nhất thời có chút khó chống đỡ, thầm hận trong lòng, con nhóc Hạ Thanh Ca này ngày thường che dấu thật tốt.     
"Đại cô nương nói quá mức nghiêm trọng, ha ha, chuyện tình trong phủ chúng ta tại sao có thể dính líu đến luật pháp Đại Triêu, phu nhân thật có mang cáo mệnh trong người, nhưng Đại tiểu thư đúng là xuất thân dân thường nha, vừa không có quan chức lại không có phẩm cấp, chuyện nhỏ trong phủ chúng ta không dính dáng gì tới pháp luật nha."     
Hạ Thanh Ca khẽ mỉm cười, nhưng bên trong nụ cười này lại ẩn chứa sát khí cùng hàn khí "Nô tài này hồ đồ, như thế nào Lương di nương cũng hồ đồ theo?"     
Lương di nương chợt giật mình, nhất thời không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Hạ Thanh Ca.      Hạ Thanh Ca mở miệng, giọng nói êm tai dễ nghe như chim hoàng oanh, lại mang theo nghiêm trời sinh uy.     
"Trong 'Thế tập minh văn chế' của Tần Vũ vương triều chúng ta có quy định ró ràng, mẫu thân có phẩm cấp trong người, mẫu vong tử đại (nôm na là mẹ chết thì con thừa kế lại ấy) . Ta là con gái một của Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, mẫu thân qua đời, danh hiệu tự nhiên là rơi trên người vào bổn tiểu thư, hiện nay chỉ cần bổn tiểu thư dâng tấu thừa kế lên Hoàng thượng, ta nghĩ thánh chỉ rất nhanh có thể hạ xuống. Chẳng lẽ di nương không rõ ràng lắm những thứ này?"     
Lương di nương nghe xong lời nói của Hạ Thanh Ca, sắc mặt âm trầm một mảnh, vẻ mặt âm ngoan nhìn chằm chằm nàng, không còn có hòa thuận như vừa rồi làm bộ.     
"Đại cô nương lợi hại, thì ra là những năm này thiếp đều bị tro bụi che mắt, cũng không biết Đại tiểu thư có thủ đoạn bực này."     
Hạ Thanh Ca vẫn mỉm cười thản nhiên như cũ, sắc sảo hiện ra sâu trong ánh mắt "Lương di nương cần gì phải tán dương Thanh Ca, thủ đoạn của di nương lại càng cao minh, không nói đến ngài chỉ coi như nửa chủ tử, lại có thể ở phủ Quốc công một tay che trời nhiều năm, khí độ ẩn nhẫn mức này cũng thật sự là Thanh Ca nên cố gắng học tập . Ngài nói có đúng không?"    
Nghe được Hạ Thanh Ca hôm nay chỉ rõ mình chỉ là nô tài lần thứ ba, Lương di nương rốt cuộc không che dấu được hận ý trong lòng.     
Hạ Du Hàm chứng kiến Lương di nương thế nhưng bị khuất nhục như thế ở trước mặt Hạ Thanh Ca. Trong ánh mắt nàng thoáng hiện lên lửa thiêu phẫn nộ. Khóe miệng dẫn ra một nụ cười lạnh như băng.      " Thân phận của Đại tỷ tỷ tự nhiên là cao quý, đích trưởng nữ phủ Quốc công là cỡ nào vinh quang, chỉ tiếc mẫu thân chết sớm, từ nhỏ không ai chăm sóc tỷ tỷ, mới khiến danh tiếng của tỷ tỷ truyền ra trong kinh thành là vô tài vô đức, tướng mạo xấu xí."      Hạ Thanh Ca không thèm để ý chút nào, nhẹ nhàng phản kích trở về.     
"Nếu đã muội muội biết là nói chuyện linh tinh,vậy cần gì phải tin là thật mà nhắc đến ở đây? Tỷ tỷ ta cũng không tin, muội muội thế nhưng tin, xem ra muội muội tựa hồ cực kỳ thích những chuyện linh tinh đầu đường cuối ngõ kia đây."
Sắc mặt Hạ Du Hàm rõ ràng khó xem tới cực điểm. Tay nàng nắm chặt dưới lớp tay áo, hận không thể có thể lập tức tiến lên xé rách miệng Hạ Thanh Ca mới có thể giải hận.     
"Tỷ tỷ nói đùa, muội muội không có yêu thích như vậy, chỉ là danh tiếng của tỷ tỷ trong kinh thành thật sự là nổi tiếng , làm sao muội muội không thể không nghe đây. Mà ngay cả trong Thư Viện Bạch Lộc cũng thường xuyên nghe thấy sự tích của tỷ tỷ đấy."      Nói xong, Hạ Du Hàm còn làm bộ như nhịn không được bật cười, lập tức cầm lấy trong tay khăn lụa che lại luống cuống của mình.     
Hạ Thanh Ca nhìn nàng một cái, ôn hoà nói: "Muội muội nói như thế nào thì cũng coi như là Nhị tiểu thư phủ Quốc công, mặc dù là thứ nữ, nhưng cũng là tiểu thư Hạ gia, tự nhiên thân phận là không tầm thường , có thể nào lại giống như bọn vô học cục mịch? Thế nhưng hẹp hòi như vậy? Phía ngoài nói chuyện linh tinh, ngươi là tiểu thư nhà cao cửa rộng mà cũng nói chuyện sao ?"     
Hạ Thanh Ca cười lạnh trong lòng, muốn vũ nhục bà đây? Vừa rồi hai nha hoàn so sánh nàng với thôn cô ở nông thôn, hiện nay nàng liền trả lại cho Hạ Du Hàm, nếm thử tư vị làm thôn cô.     
Hừ! Nha hoàn nói tiểu thư đó là phạm vào tội danh trong mắt không có chủ tử, nhưng là trưởng tỷ dạy bảo thứ muội, đó là danh chính ngôn thuận. Cho Hạ Du Hàm mười cái đầu cũng tìm không ra chỗ sai.      Quả nhiên, trên mặt Hạ Du Hàm tối tăm một mảnh, lại ngồi ở chỗ kia nói không nên lời.     
Hạ Thanh Ca cười lạnh, xoay người nhìn về phía Lương di nương cũng đang tức giận nói: "Di nương, xem ra nên đổi ma ma nuôi dạy bên cạnh Nhị muội muội đi."     
Vừa nói, nàng vừa để lộ ra bộ dáng mỉa mai cười nhạo trước mặt mọi người, hung hăng đâm nhói hai mắt Hạ Du Hàm.     
Tiện nhân này thế nhưng dám can đảm nhắc tới thân phận thứ nữ của nàng, lại âm thầm trào phúng nàng không được nuôi dạy? Hạ Du Hàm nàng khi nào thì chịu qua uất ức bực này ?     
Tiện nhân......tiện nhân....
Hạ Du Hàm không ngừng mắng chửi Hạ Thanh Ca ở trong lòng, chỉ có thể hận Hạ Thanh Ca lần này không bị chết đuối dưới sông, thầm hận ông trời thật không có mắt.     
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân Hạ Thanh Ca lần này rơi xuống nước, sắc mặt Hạ Du Hàm lại hòa hoãn không ít, cố tình bày ra bộ dáng đáng tiếc.     
"Tỷ tỷ hiểu lầm, muội muội tự nhiên là sẽ không tin tưởng những thứ chuyện linh tinh bên ngoài kia, chỉ là muội muội không tin, không có nghĩa là người khác cũng không tin, nghe nói ngay cả Cảnh Điền Hầu phủ định ra hôn sự với tỷ tỷ từ nhỏ cũng đang muốn lui cửa hôn sự này, nghĩ đến chỗ này muội muội thật muốn đau lòng thay tỷ tỷ."     
Ánh mắt Hạ Thanh Ca tối tăm, không lên tiếng, nàng cũng không phải là sợ Hạ Du Hàm, mà là đang nhớ lại nguyên nhân lần này rơi xuống nước.     
Trí nhớ ở trong đầu nàng, hôn sự của Hạ Thanh Ca cùng thế tử Cảnh Điền Hầu - Lương Khải hẳn là ở lúc nàng mười lăm tuổi,lúc sắp tới đại hôn bị từ hôn mới đúng, sao nghe khẩu khí của Hạ Du Hàm, dường như hiện tại hôn sự này cũng đã sắp thất bại?      Hạ Du Hàm thấy Hạ Thanh Ca không nói, cho rằng nàng bị lời miình ừa nói tổn thương, trong lòng âm thầm hết giận, ngoài miệng tự nhiên lại càng được nước lấn tới, có sao nói vậy .     
"Tỷ tỷ cũng không nên quá thương tâm, về sau dạng người gì mà ta tìm không được. Cùng lắm thì làm vợ kế cũng không tồi a, nếu như tỷ tỷ đến lúc đó thật sự ngay cả vợ kế cũng làm không được, thì quý thiếp cũng là có thể , nói tóm lại là một đường ra."     
Hạ Du Hàm không ngừng nói, ánh mắt càng thêm càn rỡ.     
Hạ Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng, ngồi dậy hung hăng ném ở trên mặt Hạ Du Hàm hai cái tát tai.     
"Ba....ba" hai tiếng tát tai thay nhau vang lên.     
Hạ Du Hàm giật mình sững sờ tại chỗ!     
Ngay cả đám người Lương di nương ngồi bên cạnh âm thầm đắc ý đều kinh ngạc nửa ngày không kịp phản ứng.     
Hạ Thanh Ca này có phải điên rồi hay không? Vừa rồi đánh Chu Vân, lúc này lại thưởng Hàm nhi hai tát tai. Nàng cho rằng nàng là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com