Than Thoai Bac Au
Frey, anh trai của Freya, là người hùng mạnh nhất trong số các thần tộcVanir. Chàng rất đẹp trai và cao quý, là một chiến binh và một người tình,nhưng cuộc đời chàng còn đang thiếu điều gì đó, mà chàng không biết là gì. Những người trần ở Midgard đều tôn kính Frey. Frey nói chàng tạo racác mùa. Frey giúp các cánh đồng trở nên màu mỡ và khiến sự sống nảy nởtừ lòng đất khô cằn. Con người tôn thờ Frey và yêu quý chàng, nhưng điềunày vẫn không lấp đầy được khoảng trống trong chàng. Frey xem lại các báu vật của mình: Chàng có một thanh gươm mạnh mẽ và kỳ diệu đến mức nó có thể tựchiến đấu. Nhưng điều này không khiến Frey thỏa mãn. Chàng có Gullinbursti, con lợn lòi lông vàng, được làm ra bởi người lùnBrokk và em trai ông ta là Eitri. Gullinbursti kéo xe cho Frey. Nó có thể bayqua không trung và đi trên nước, chạy nhanh hơn bất kỳ con ngựa nào, vàcó thể đi được cả trong bóng tối dày đặc nhất, vì những sợi lông vàng củanó luôn tỏa sáng. Nhưng Gullinbursti không khiến Frey thỏa mãn. Chàng có Skidbladnir, con thuyền được làm cho chàng bởi ba người lùnlà con trai của Ivaldi. Nó không phải là con thuyền lớn nhất trên đời (conthuyền lớn nhất là Naglfar, Thuyền Chết, được làm từ những móng taykhông được cắt của người chết), nhưng nó có đủ chỗ để chở tất cả các thầntộc Aesir. Khi những cánh buồm của Skidbladnir được giương lên, gió sẽluôn thuận chiều, và nó sẽ đưa ta đến bất kỳ nơi nào ta muốn. Mặc dù nó làcon thuyền lớn thứ hai trên đời và có đủ chỗ để chở tất cả các thần tộcAesir, Frey lại có thể gấp Skidbladnir lại như một mảnh vải và cất vào trongtúi. Đó là con thuyền kỳ diệu nhất thế gian. Nhưng Skidbladnir vẫn khôngkhiến chàng thỏa mãn. Chàng sở hữu dinh thự xa hoa nhất, chỉ kém Asgard. Đó là Altheim, nhàcủa các tiên ánh sáng, nơi chàng luôn được đón chào và công nhận là chúatể. Không có nơi nào sánh được với Altheim, vậy mà nó vẫn không khiếnchàng thỏa mãn. Người hầu của Frey, Skirnir, là một tiên ánh sáng. Anh ta là người hầugiỏi nhất, luôn đưa ra những lời khuyên thông thái và có khuôn mặt đẹp đẽ. Frey ra lệnh cho Skirnir thắng Gullinbursti vào xe, và họ cùng nhau tớiAsgard. Khi tới Asgard, họ đi đến Valhalla, đại sảnh của các anh hùng. Sống ởđại sảnh Valhalla của Odin là các Einherjar, có nghĩa là "những chiến binhđơn độc" - những người đã hy sinh anh dũng trong chiến trận từ thuở hồnghoang. Linh hồn họ được đón lên từ các bãi chiến trường bởi các nàngValkyrie, những nữ chiến binh được Odin giao nhiệm vụ dẫn linh hồn củanhững người đã chết một cách cao quý, những người đã bị giết trong lúcchiến đấu, đến với phần thưởng cuối cùng của họ. "Chắc họ đông lắm nhỉ," Skimir nói, anh ta chưa bao giờ đến đó. "Đúng thế," Frey trả lời. "Nhưng còn nhiều người nữa đang đến. Vàchúng ta sẽ cần thêm nhiều người nữa khi chúng ta chiến đấu với con sói." Từ những cánh đồng bao quanh Valhalla, họ đã nghe thấy âm thanh củachiến trận: họ nghe thấy tiếng thép chạm thép, tiếng thép đập vào da thịt. Họ quan sát và thấy các chiến binh hùng mạnh đủ mọi độ tuổi và đến từkhắp mọi nơi, bất phân thắng bại, ai cũng mặc áo giáp, ai cũng chiến đấuhết sức mình. Chẳng mấy chốc nửa số người ở đó đã nằm chết trên mặt cỏ. "Đủ rồi," một giọng nói vang lên. "Hôm nay trận chiến đến đây là kếtthúc!" Nghe vậy, những người còn đang đứng liền đỡ những người đã chết dậykhỏi sân. Các vết thương của họ lành lại trước mắt Frey và Skirnir, rồi họlên ngựa. Tất cả các chiến binh đã tham gia trận chiến hôm đó, bất kể thuahay thắng, cùng trở về Valhalla, đại sảnh của các anh hùng. Valhalla là một đại sảnh khổng lồ. Nó có 540 cửa, và mỗi cửa đủ rộng để800 chiến binh xếp hàng ngang đi qua. Nó có thể chứa được nhiều ngườihơn ta có thể tưởng tượng. Trong đại sảnh, các chiến binh hò reo khi yến tiệc bắt đầu. Họ ăn thịt lợnrừng được múc ra từ một cái vạc to. Đây là thịt của con lợn rừng Saerimnir:tối tối họ đều ăn thịt nó, và sáng ra con vật khổng lồ đó sẽ sống lại, sẵn sàngđể bị giết thịt một lần nữa, để dâng mạng sống và thịt của mình lên cho cácanh hùng đã hy sinh. Cho dù ở đó có bao nhiêu người đi chăng nữa thì sẽvẫn luôn có đủ thịt cho họ. Rượu mật được đem ra cho họ uống. "Bao nhiêu là rượu mật cho bao nhiêu là chiến binh," Skirnir nói. "Rượutừ đâu ra vậy?" "Rượu sinh ra từ một con dê tên là Heidrun," Frey nói với anh ta. "Nóđứng trên đỉnh Valhalla và ăn lá của cây tên là Lerad, vốn là một cành củaYggdrasil, cây thế giới. Từ bầu vú của nó tiết ra thứ rượu mật hảo hạngnhất. Sẽ luôn có đủ cho các chiến binh." Họ đến bên chiếc bàn cao, nơi Odin đang ngồi. Ngài có một bát rượumật trước mặt nhưng không chạm môi vào đó. Thỉnh thoảng ngài lại lấydao chọc một miếng thịt hất xuống đất, cho hai con sói của mình, Geri vàFreki. Hai con quạ đậu trên vai Odin, và ngài cũng cho chứng ăn thịt, trong lúcchúng thì thầm kể cho ngài nghe những điều đang xảy ra cách đây rất xa. "Ngài không ăn gì cả," Skimir thì thầm. "Ngài không cần ăn." Frey nói. "Ngài chỉ uống thôi. Ngài chỉ cần rượuvang, không cần gì khác. Đi thôi. Chúng ta xong việc ở đây rồi." "Thế chúng ta đến đây làm gì?" Skirnir hỏi khi họ đi qua một trong số540 cánh cửa của Valhalla. "Vì ta muốn đảm bảo là Odin đang ở đây, tại Valhalla cùng các chiếnbinh, chứ không ở điện của ngài tại Hlidskjalf, điểm quan sát." Họ đi vào điện của Odin. "Đợi ở đây," Frey nói. Frey đi một mình vào điện của Odin và trèo lên Hlidskjalf, ngai vàng nơiOdin có thể nhìn thấy mọi việc đang xảy ra trên cửu giới. Frey nhìn ra khắp các thế giới. Chàng nhìn về phía Nam, về phía Đông,và về phía Tây, nhưng chàng vẫn không thấy điều mình đang tìm kiếm. Rồi chàng nhìn về phía Bắc và nhìn thấy điều còn thiếu trong cuộc đờimình. Skirnir đang đợi bên cửa thì thấy chủ nhân của mình bước ra khỏi đạisảnh. Trên mặt Frey có một vẻ mà Skirnir chưa nhìn thấy bao giờ, vàSkirnir thấy sợ. Họ rời nơi đó mà không nói một lời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com