Than Tho Ra Tho
Một chiều tháng mấy không nhớ rõ của năm 2018, tan trường, tôi ngẩn ngơ bách bộ trên con phố vắng về nhà. Ngửa mặt lên trời dịu dàng trong vắt, xanh như làn nước nhưng không gợn một nét buồn. Gió nhè nhẹ êm ru chải mượt trên da mặt tôi. Lưng áo đã khô không còn dính vào mình mẩy, rất thoáng đãng và dễ chịu. Thu buồn, ai cũng cảm nhận được nét ấy, chiều hôm đó vì lá thu rụng, bay là là theo gió dưới chân tôi, xào xạc vàng cả quãng đường. Tôi không buồn không vướng bận điều gì, chỉ vì vàng cam của lá bất ngờ dặm thành câu chữ.
Chiều tàn nhạt nắng lá vàng rơi
Ngọn gió nào đã đưa thu tới ?
Trải con đường nỗi sầu đầy vơi
Luyến tiếc một thoáng hạ xanh trời...
Dạo bước sân trường lòng chơi vơi
Hoài niệm một thời quá khứ trôi
Buồn vì cậu hay do thu tới ?
Ngỡ đây thôi, mà xa cuối trời
Mùa hạ bừng sáng, đến rồi đi
Câu chuyện khi xưa, lời vẫn mới
Còn trong tôi kí ức vời vợi
Chính là cậu - mùa hạ tôi ơi!
Thanh xuân vèo tựa lá thu rơi
Ta lạc nhau giữa sắc cảm trời
Có còn gặp lại, mùa hạ ấy
Mối tương tư chưa kịp mở lời...
Yêu đương cháy bỏng vào mùa hạ rồi ngậm ngùi chia xa vào mùa thu. Thu khai trường, nghỉ hè ngắn ngủi kết thúc, khép lại đoạn tình cảm ngớ ngẩn của hai đứa trẻ con ngày nào. Mùa hạ qua đi, lưu vệt nắng đậm sâu trong tâm hồn xanh, dư vị cái thao thức biết nhớ biết buồn vào thu, xuyến xao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com