Than Muon Cuoi Khong Phai Ga Full
Văn võ bách quan sửng sốt, ánh mắt sáng ngời, chẳng lẽ...Chỉ là lão thần Đoạn Kính Tùng bọn họ yên lặng nhìn trời: Các ngươi vui mừng quá sớm rồi.Quả nhiên, câu tiếp theo chợt nghe Tăng Thuấn Hy chậm rãi mở miệng nói: "Nếu đã không thể cưới, mà trẫm lại thực sự thích Thành đại nhân, như vậy cũng tốt, trẫm đột nhiên cảm thấy xuất giá cũng rất tốt, không bằng... Trẫm gả đến Thành phủ thì ổn rồi. Điều chư vị ái khanh tả hữu phản đối chính là không thể cưới Thành đại nhân làm hậu, thế nhưng không nói trẫm không thể xuất giá đúng không? Được, cứ quyết định như vậy đi, Vương Đức Quý...""Hoàng thượng!" Chúng triều thần ngây ngốc: "..." Hoàng thượng ngài làm như vậy sẽ hại chết chúng thần đó ạ!Nhưng hết lần này tới lần khác nghe âm thanh uy hiếp của hoàng đế phía trên, bọn họ khóc không ra nước mắt, xem ra Hoàng thượng quyết tâm muốn cưới Thành đại nhân làm hậu. Nhưng nghĩ đến lỡ như vị hoàng đế phía trên trở thành hoàng đế đầu tiên xuất giá...Bọn họ yên lặng quỳ xuống đất: "Vi thần thỉnh chỉ lập Thành đại nhân làm hậu! Thành đại nhân nhân tâm nhân đức, có thể làm mẫu nghi thiên hạ."Có một vị nam hoàng hậu, so với có một vị hoàng đế gả đi còn tốt hơn nhiều. Chuyện này còn cần phải so sánh sao, nghĩ như vậy, Thành đại nhân làm hoàng hậu quả thực không thể tốt hơn!Thành Nghị: "..."Đoạn Kính Tùng: "..." Hoàng thượng có thể!Cuối cùng Tăng Thuấn Hy cũng hài lòng: "À, suýt nữa quên nói, Tăng gia ta chân long thiên tử, định mệnh thái tử, có năng lực khiến nam tử thụ thai, không khéo... Con trai trưởng của Thành đại nhân Thành Thuần Chi chính là huyết mạch ruột thịt của trẫm... Cũng sẽ là thái tử sau này."Lời triệu Tăng Thuấn Hy vừa dứt, Tiểu A Chi một thân áo bào hoàng tử màu vàng sáng được ôm lên, ngồi ngay ngắn trên đùi Tăng Thuấn Hy, Tăng Thuấn Hy vén vạt áo trước ngực cậu bé lên, lộ ra đằng xà độc nhất vô nhị của hoàng thái tử Tăng gia.Chúng triều thần: "..." Bọn họ hoàn toàn bối rối rồi, đây là thật hay giả vậy?Nhưng ấn ký thái tử kia bọn họ nhận ra...Nhưng ai có thể đến nói cho bọn họ biết vì sao con của Thành đại nhân lại trở thành con của Hoàng thượng không?Điều này... Chẳng lẽ, đứa nhỏ này do Thành đại nhân sinh ra?Tăng Thuấn Hy nhìn vẻ mặt ngây thơ của mọi người: "Chúng ái khanh, có bất ngờ hay không? Có ngoài ý muốn hay không?"Chúng triều thần: "..." Đột nhiên thật muốn đập vỡ thẻ bài không làm nữa!Nhưng sau khi hạ buổi triều sớm, Tăng Thuấn Hy lúc thượng triều đắc ý bao nhiêu thì lúc y đến Ngự Thư Phòng cầu Thành Nghị tha thứ cho y đã tiền trảm hậu tấu có bấy nhiêu sợ hãi: "A Nghị tốt bụng, A Nghị thân yêu, đừng tức giận, ngươi đừng tức giận. Trẫm đây không phải là... Sợ có người lại cướp ngươi khỏi trẫm thì sao..."Tăng Thuấn Hy chết cũng không chịu buông tay để Thành Nghị rời đi.Thành Nghị nghiến răng nghiến lợi: "Hoàng thượng toàn năng, vi thần bái phục!"Tăng Thuấn Hy trực tiếp cầm cái gậy đưa cho Thành Nghị: "A Nghị nếu ngươi tức giận thì đánh trẫm là được rồi, cũng đừng tức giận chính mình... Trẫm thật lòng muốn cưới ngươi, trẫm biết ngươi lo lắng cái gì, lo lắng hoàng gia này tranh đấu quyền thế sẽ làm liên lụy đến A Chi. Nhưng trẫm có thể cam đoan, sau khi ngươi vào cung, trẫm sẽ phế hậu cung. Trong hậu cung này chỉ có ta và ngươi, còn có một Tiểu A Chi, một nhà ba người chúng ta... Giống như một gia đình bình thường, được chứ? Ngươi không tin người khác cũng phải tin trẫm, trẫm chính là do ngươi một tay cứu lấy... A Nghị..."Giọng nói Tăng Thuấn Hy càng ngày càng thấp, thấp giọng cầu xin, y chỉ cần nghĩ đến sau này thời thời khắc khắc có thể cùng bọn họ ở một chỗ, y cảm thấy hết thảy đều đáng giá.Thành Nghị ngây ngẩn cả người, nhìn người trước mặt, cuối cùng hắn không tức giận nổi, nhưng nếu không phạt đối phương sau này y còn không lật trời sao? "Được, trước đại hôn, Hoàng thượng không được đến Thành phủ."Thành Nghị nói. Ánh mắt Tăng Thuấn Hy sáng ngời sau đó lại ủ rũ: "Vậy lúc trẫm nhớ A Nghị nhớ A Chi thì làm sao?"Thành Nghị: "... Hên xui."Tăng Thuấn Hy: "Đã như vậy... Vậy trước tiên trẫm no mắt là được rồi". Rồi y cúi đầu hôn xuống.Thành Nghị: "!"Hôm sau Tăng Thuấn Hy lại chạy đến Thành phủ, chờ lúc Thành Nghị hỏi y, vẻ mặt Tăng Thuấn Hy vô lại nói: "Khụ, người đáp ứng A Nghị là Hoàng thượng, cũng đáp ứng A Nghị là Hoàng thượng không thể đến Thành phủ nữa, nhưng ta không phải Hoàng thượng, ta là mẫu thân của A Chi, đúng không Tiểu A Chi? Gọi mẫu thân ta xem?"Thành Nghị: "..." Trình độ không biết xấu hổ này, hắn bái phục.Có điều Tăng Thuấn Hy vẫn cứ lăn lộn như vậy mà qua cửa ải. Mấy ngày kế tiếp Tăng Thuấn Hy ở Thành phủ như cá gặp nước. Thứ duy nhất không thích hợp chính là vị Kinh đại phu đỡ đẻ cho Thành Nghị thường xuyên khiến y đen mặt.Mấy lần như vậy, Tăng Thuấn Hy vẫn là không nhịn được, vụng trộm dỗ dành Tiểu A Chi: "A Chi à, mẫu thân hỏi con, vị Kinh gia gia kia có phải không thích mẫu thân hay không?"Tiểu A Chi suy nghĩ một chút: "Đúng, Kinh gia gia nói mẫu thân không biết xấu hổ, toàn bắt nạt cha. Về sau lỡ như lúc sinh tiểu đệ đệ tiểu muội muội không dễ dàng, vậy thì sẽ thẳng tay hạ dược với mẫu thân là được... Mẫu thân, không biết xấu hổ có phải là mẫu thân lớn lên không đẹp không? Kinh gia gia nói A Chi muốn có tiểu đệ đệ tiểu muội muội, về sau có phải sẽ có người chơi cùng A Chi hay không?"Tăng Thuấn Hy ngây ngẩn cả người, ôm A Chi ngồi xổm ở đó thật lâu cũng không thể đứng lên: "..."Tiểu đệ đệ... Tiểu muội muội...A Nghị đây là...Y đột nhiên đứng bật dậy, nghĩ đến đêm đó tỉnh lại y hỏi A Nghị vệt đỏ giữa hai lông mày, lúc ấy sắc mặt A Nghị không đúng, trực tiếp đạp y xuống giường. Lúc đó y vẫn cho rằng kỹ thuật của mình không được, chẳng lẽ... A Nghị là bởi vì biết mình lại mang thai nên mới...Tăng Thuấn Hy đột nhiên đứng lên, giao Tiểu A Chi cho Tang Bồi cách đó không xa rồi bỏ chạy.Đến buổi tối, Thành Nghị từ bộ Hình trở về phát hiện toàn bộ nội trạch đều yên tĩnh đến kỳ lạ. Hắn trở lại phòng của mình, vừa bước vào thì cảm thấy không thích hợp.Hắn nhíu mày, tầm mắt nhìn về một góc, vừa định gọi xem là ai ở đó, đợi đến lúc dựa theo ánh sáng yếu ớt thì nhìn thấy người ngồi xổm ở góc tường là ai, hắn đỡ trán: "Hoàng thượng, ngươi làm gì vậy?"Hắn bất đắc dĩ đi qua thắp nến, chờ ánh sáng vàng chiếu sáng toàn bộ căn phòng, hắn đóng cửa lại, nhìn thêm lần nữa thì nhìn thấy người đàn ông cao lớn kia giống như một người đàn ông nhỏ bé đáng thương ngồi xổm ở góc tường, sau lưng còn mang theo bụi gai, trong tay còn đặt cành liễu, lộ ra tấm lưng cường tráng, nghe được động tĩnh thì đầu y cúi xuống thấp hơn: "A Nghị, ngươi đánh đi, trẫm có lỗi với ngươi..."Y đã rất hạnh phúc khi biết A Chi là con mình nhưng lại quên mất hành động lúc trước của y có thể khiến A Nghị thụ thai lần nữa.Sau khi từ trong miệng A Chi biết được, y đi tìm Kinh đại phu xác nhận, sau khi xác nhận đúng, trong lúc hoảng hốt y chỉ nghĩ đến loại biện pháp này.Y đã phạm sai lầm lớn...Năm đó không từ mà biệt đi trước đã sai một lần, giờ là sai lần thứ hai.Thành Nghị sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn đã đoán được đại khái là Tiểu A Chi lỡ miệng nói, đau đầu đi qua, đỡ người dậy: "Được rồi, ngươi tốt xấu gì cũng là một hoàng đế, để cho người ta thấy được thì nói sao bây giờ, ta lại không tức giận... Chỉ là không biết nói với ngươi như thế nào."Hơn nữa, hắn đã đạp y, tức giận cũng trút ra, hiện giờ biết Tăng Thuấn Hy đã biết, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.Tăng Thuấn Hy vẫn cảm thấy mình quá sai, hôm sau chờ Thành Nghị đi lên bộ Hình thì đi tìm Kinh đại phu, hôm qua khiếp sợ quá lớn nên y hoàn toàn không để ý hỏi cái khác.Kinh đại phu đang loay hoay với dược thảo trong tiểu viện, sau khi nghe xong thì nhướng mày: "Hoàng thượng ngài muốn biết cách tránh thai sao? Biện pháp thì có một cách, có điều... Chỉ cần xem Hoàng thượng ngài nỡ hay không nỡ."Tăng Thuấn Hy lập tức nói: "Kinh đại phu ông nói xem, chỉ cần là trẫm có thể làm được, tuyệt đối không nói hai lời."Kinh đại phu nói: "Rất đơn giản, muốn tránh thai chỉ cần Hoàng thượng ngài uống thuốc tuyệt tử suốt đời là được. Đương nhiên A Nghị cũng sẽ không có thai nữa. Ngươi cũng biết, người đàn ông này thụ thai vốn không hợp thể chất, tổn thương đối với cơ thể của hắn cũng rất lớn."Tăng Thuấn Hy chờ Kinh đại phu nói xong, gần như là không do dự, trực tiếp nói: "Trẫm uống."Điều này ngược lại khiến Kinh đại phu ngây ngẩn cả người: "Ngài thật sự nguyện ý ư? Ngài nghĩ kỹ chưa, ngài uống thuốc thì cả đời tuyệt tử, về sau cũng sẽ không có hài tử khác."Đôi mắt phượng của Tăng Thuấn Hy đều là vẻ nghiêm túc: "Trẫm đã có A Chi rồi, hiện giờ trong bụng A Nghị cũng có một đứa, đã đủ rồi."Có lẽ Kinh đại phu không biết, kỳ thật trước đó y đã tính toán cả đời không có con, hiện giờ có A Chi đã là vui mừng ngoài ý muốn.Lúc này Kinh đại phu mới hài lòng, lấy ra một lọ thuốc đã sớm chuẩn bị sẵn: "Được rồi, vừa rồi là lừa gạt ngài thôi, loại thuốc này nửa tháng dùng một lần, có thể tạm thời làm cho ngài không thể để A Nghị thụ thai, nếu sau này muốn có con thì dừng lại là được. Nhưng về sau nếu ngài dám phụ A Nghị, lão phu mặc kệ ngài có phải là hoàng đế hay không, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngài!"Tăng Thuấn Hy: "Kinh đại phu yên tâm, trẫm cũng sẽ là người đầu tiên không tha cho mình."Nhưng chuyện này Tăng Thuấn Hy vẫn bảo Kinh đại phu không nói cho Thành Nghị, sợ hắn sẽ suy nghĩ nhiều, Kinh đại phu càng hài lòng, còn thuận tiện tặng không ít tư thế dưỡng thai cùng với một ít chuyện lúc mang thai A Chi, nghe mấy chuyện đó xong Tăng Thuấn Hy vẫn muốn nghe tiếp.Đại điển phong hậu cũng lập tức được lên lịch trình. Khi chuyện của bộ Hình kết thúc, về cơ bản những cựu thần khi Tăng đế còn tại vị đều bị kết án, mà sau đó Tăng Thuấn Hy và Thành Nghị bắt đầu bắt tay vào lật án về những trung thần năm đó bị Tăng đế hãm hại.Người đầu tiên bọn họ muốn lật án chính là Nhiếp Trung Lang Nhiếp Bình.Bảy năm trước, hai năm sau khi Vân Hy đế qua đời, vì phòng ngừa Nhiếp Trung Lang phát hiện âm mưu quỷ kế phản loạn của mình, Tăng Vân Tễ bắt đầu mượn tay Định Quốc Công Tiết Thế Nhân liệt kê tội danh vu khống, cuối cùng lấy tội lừa gạt, tham ô nhận hối lộ rồi kết án hơn một trăm bảy mươi người nhà Nhiếp Trung Lang và sát hại dã man những người vô tội.Chỉ là lúc ấy Tăng Vân Tễ lại phái sát thủ trên đường, chỉ chờ giết hết toàn bộ hơn một trăm bảy mươi người bao gồm cả Nhiếp Trung Lang.Nhiếp Trung Lang năm đó vì bảo vệ một nhà già trẻ, trước khi bị bắt, biết mình trốn không thoát nên đã để lại một phong thư cho Bùi Ngự Sử Bùi Ngọc đã từng có ân cứu mạng với ông ấy.Bùi Ngọc lúc ấy đang đi tới nơi ôn dịch Lương Châu, vừa nhận được tin tức thì hắn ta lập tức chạy về để cứu một nhà Nhiếp Trung Lang.Lúc Bùi Ngọc trở về, hắn ta đã quỳ gối trước Ngự Thư Phòng ba ngày ba đêm, lấy lý do Nhiếp Trung Lang là kẻ đại gian đại ác, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha, công lao không bù lại được khuyết điểm, chết ứng với án tử hình.Nhiếp Trung Lang cuối cùng đã bị kết án tử hình...Mà bây giờ, cách bảy năm, vụ án oan năm đó, cũng đã đến lúc nỗi oan này được giải quyết.Nếu đã quyết định lật án, như vậy người đầu tiên phải gặp chính là Bùi Ngự Sử Bùi Ngọc.Cách năm năm, Thành Nghị gặp lại Bùi Ngự Sử ở Ngự Thư Phòng.So với năm năm trước nhìn thấy, Bùi Ngự Sử bây giờ giống như một cỗ xác sống chết đi. Khoảng thời gian sau khi hắn hồi kinh, bởi vì Bùi Ngự Sử vẫn xưng bệnh chưa từng lên triều, hiện giờ Thành Nghị gặp lại đối phương, nhìn bộ dáng này của đối phương, không biết vì sao hắn nghĩ lại năm đó khi mình hấp hối, hao phí tất cả tâm huyết, có điều ba mươi bảy tuổi, dĩ nhiên già đi rất nhiều.Chỉ là Bùi Ngự Sử có lẽ biết phải vì Nhiếp Trung Lang minh oan, ánh mắt nóng như lửa đốt của hắn ta làm cho hốc mắt Thành Nghị không hiểu sao nóng lên, chỉ là nắm chặt bàn tay sau lưng hắn mới miễn cưỡng kiềm chế được bản thân.Bùi Ngự Sử ôm một hộp gấm trong lòng, thân thể chỉ còn như da bọc xương trong bộ triều phục trống rỗng, so với năm năm trước còn gầy yếu hơn, tóc mai vốn chỉ trắng bệch, giờ phút này đã bạc trắng cả đầu. Chỉ là ánh sáng trong đáy mắt hắn ta lại cực sáng, từ trong hộp gấm lấy ra chứng cứ hắn ta lấy được từ khắp nơi mấy năm nay, lấy ra từng tờ, trải ra chỉnh tề ngay ngắn...Thành Nghị nhìn, cũng không nhịn được quay lưng lại, cổ họng Tăng Thuấn Hy cũng khô, y nhìn chứng cớ kia hồi lâu, lại nhìn Bùi Ngọc: "Là trẫm... Xin lỗi bọn họ."Nếu không phải y tin tưởng Tăng Vân Tễ, cũng sẽ không cho đối phương cơ hội để cho hắn ta có cơ hội tàn sát trung thần của y, huynh đệ của y.Bùi Ngọc lắc đầu: "Ông ấy chưa bao giờ trách Hoàng thượng, nếu là huynh đệ ruột thịt của ông ấy, cũng sẽ không phòng bị. Hiện giờ ông ấy có thể được minh oan, có thể khôi phục danh dự, vi thần rất cao hứng... Cũng không tiếc nuối..."Cho dù là chết, cũng có mặt mũi đi xuống gặp ông ấy.Tăng Thuấn Hy hồi lâu cũng không nói gì, nắm lấy những chứng cớ kia, lấy thế lôi đình bắt đầu vì Nhiếp Bình mà minh oan.Vào ngày thứ năm, bởi vì chứng cớ xác thực, tuyên bố thiên hạ, triệt để vì Nhiếp Bình mà minh oan, truy phong làm Hộ quốc đại tướng quân.Một nửa Nhiếp gia năm đó bị Tăng Vân Tễ trục xuất khỏi kinh đều được đón trở về, hưởng thụ tước vị cha truyền con nối. Chứng cứ Định Quốc Công xác thực, tàn sát trung lương, liệt kê bằng chứng tham ô, bị phán trảm lập tức hành quyết...Ngày Định Quốc Công bị chém đầu, đồng thời công bố tin tức Tăng Vân Tễ chết bất đắc kỳ tử.Ngày đó chính là ngày giỗ của Nhiếp Bình, Thành Nghị cùng Tăng Thuấn Hy mặc một thân thường phục đi xem.Bọn họ đứng ở bên ngoài đám người, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Bùi Ngự Sử.Đối phương đứng trên gác mái, hai mắt trống rỗng, làm cho Thành Nghị có loại cảm giác đối phương giống như là đèn cạn dầu, trong lòng khó chịu một trận, thì bị Tăng Thuấn Hy ôm lấy bả vai: "A Nghị, đối với hắn ta mà nói... Có lẽ đây mới là giải thoát."Hắn ta năm đó quỳ ở nơi đó ba ngày ba đêm, cầu cũng là cầu người trong lòng chết.Ba ngày kia. Hắn ta chính là một cỗ thi thể, nếu không phải mấy năm nay hắn ta muốn vì Nhiếp Bình báo thù, cố gắng chống đỡ một hơi, sợ là đã sớm đi rồi.Tăng Thuấn Hy cũng không nói sai, bảy ngày sau truyền đến tin tức Bùi Ngự Sử qua đời.Tăng Thuấn Hy và Thành Nghị đi phủ đệ của Bùi Ngự Sử, bọn họ bước từng bước đi tới phòng đối phương, nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường, trong ngực ôm một cái hộp gấm, là khóe miệng mỉm cười mà qua đời.Trong hộp gấm có một chiếc áo choàng hình như đã có từ nhiều năm trước đây, cực kỳ cũ nhưng rất sạch sẽ.Bùi Ngọc cả đời chưa kết hôn, Nhiếp Bình cũng như thế.Sau thất thủ của Bùi Ngự Sử, Tăng Thuấn Hy hạ lệnh đem hai người hợp táng.Tăng Thuấn Hy và Thành Nghị cùng đi vào ngày hai người hợp táng, nhìn quan tài khép lại, bị bụi đất chôn vùi từng chút một, cổ họng Thành Nghị có chút khàn, nhưng một chữ cũng không cách nào nói ra miệng.Tăng Thuấn Hy gắt gao nắm chặt tay hắn, nắm thật chặt, hai người liếc nhìn nhau, hết thảy đều không nói nên lời.Hai người thắp hương cho bọn họ, nhìn hai cái tên song song xếp trên bia mộ, Tăng Thuấn Hy khàn giọng nói: "Hắn ta cả đời cầu, sợ cũng là như thế, hiện giờ tâm nguyện đã rồi, có thể yên nghỉ..."Tăng Thuấn Hy rót một chén rượu lên bia mộ hai người: "...Đi tốt!"Cầu xin cho kiếp sau, họ có thể được đáp lại mong muốn của họ, một đời không phải lo lắng.Lúc Thành Nghị và Tăng Thuấn Hy hồi cung, hai tay được che dưới ống tay áo rộng lớn, lại là mười ngón tay siết chặt, Tăng Thuấn Hy nghiêng đầu nhìn về phía Thành Nghị: Con đường dẫn tới hoàng cung này, có A Nghị làm bạn, cho dù tiền đồ đầy chông gai y cũng sẵn sàng tận hưởng.Y nhất định sẽ bảo vệ hắn một đời, an hưởng vô ưu, một đời vinh hoa.Thành Nghị cảm nhận được tầm mắt của y, giương mắt, khóe miệng nhịn không được nhếch lên: Tâm ta như quân tâm.Hoàng hôn buông xuống, bóng dáng hai người dây dưa cùng một chỗ, một đời không thể tách rời.Hoàn Chính Văn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com