Than Muon Cuoi Khong Phai Ga Full
Dứt lời, Xương Văn Bách quỳ xuống bịch một tiếng. Một tiếng kia làm trái tim Xương Vinh Hoan đang đưa lưng về phía hắn ta thắt lại, nắm chặt lấy cánh cửa, chỉ còn tiếng Xương Văn Bách đằng sau lần lượt dập đầu với ông ta.Cuối cùng, Xương Vinh Hoan loạng choạng chạy ra ngoài, đụng phải Xương phu nhân đang vội vàng chạy tới, ông ta chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục vội vàng rời đi.Xương phu nhân nhìn về phía cửa mở thấy Xương Văn Bách đang quỳ gối ở đó, không biết nghĩ tới cái gì mà trong lòng hơi bất an. Nha hoàn phía sau khó hiểu hỏi, Xương phu nhân nhìn thật kĩ một chút rồi cũng vội vàng rời đi.Lúc Thành Nghị biết được Xương Vinh Hoan không đồng ý thì cũng không tỏ ra kinh ngạc. Hắn biết rất rõ, nếu năm đó Xương Vinh Hoan đã đồng ý làm đồng lõa thì tức là ông ta có điều cố kỵ.Ông ta quan tâm quá nhiều thứ, huống chi, đã nhiều năm như vậy, ông ta cũng không còn là Xương đại nhân có thể vì khát vọng mà dứt khoát xin lệnh đi tới trấn Giang Tê.Tuy nhiên, hắn đang mong chờ liệu một ngày sau Xương Vinh Hoan có thay đổi quyết định hay không.Tăng Thuấn Hy thấy hắn còn cười được thì lo lắng nói: "Nếu ông ta không đồng ý, vậy giờ chúng ta muốn đánh bại Tiết Huấn Đình, sợ là còn khó hơn lên trời."Thành Nghị nói: "Không vội, bây giờ mới chỉ là nhắc nhở cho Xương Vinh Hoan tăng thêm phòng bị thôi.""Ngươi muốn làm gì?"Thành Nghị: "Tất nhiên là để Xương Vinh Hoan biết, cho dù ông ta không làm cái gì thì chuyện này...cũng không giấu được. Giống như năm đó vậy, buộc ông ta phải đưa ra lựa chọn một lần nữa."Sau đó Tăng Thuấn Hy biết được Thành Nghị muốn làm gì. Khi nghe xong, y khó tin nhìn Thành Nghị: "Làm huyện lệnh mệt thật ấy, lúc trước giả làm đạo sĩ thì thôi, bây giờ lại còn...giả thần giả quỷ..."Thành Nghị tủm tỉm cười: "Chỉ cần phương pháp hữu dụng, thì sao phải tuân theo những lễ nghi kia?"Hiện tại đây là phương pháp hữu hiệu nhất, nhanh nhất.Huống chi, phương pháp này cũng sẽ giúp mọi người nhanh chóng biết được oan tình của Bùi gia.Tuy Tăng Thuấn Hy nói như vậy nhưng cũng cười. Nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của Thành Nghị, trong lòng y có chút ngứa ngáy, muốn chạm vào hắn. Nhưng y lại nghĩ đến lúc kích động hôn lên trán đối phương đã bị mắng cho té tát rồi, bây giờ còn thế chắc sẽ bị đuổi đi mất.Tăng Thuấn Hy nhanh chóng tiến hành, mà bên kia Đoạn Kính Tùng đã lén tìm được đích trưởng tôn tứ phòng Tiết gia hiện là thủ hạ đắc lực nhất của Tiết Huấn Đình - Tiết Lĩnh Phụng rồi.Nhưng Đoạn Kính Tùng không tin tứ phòng thật sự nguyện ý phục tùng người khác như vậy, quả nhiên Đoạn Kính Tùng chỉ thăm dò một chút là phát hiện được.Bên Đoạn Kính Tùng tiến hành rất thuận lợi, còn bên Tăng Thuấn Hy buổi tối sẽ biến thành Hắc Xà, bắt đầu giả thần giả quỷ. Cho nên chỉ trong một đêm, toàn bộ phủ Ninh Châu bắt đầu truyền ra tin đồn trong phủ Ninh Châu có ma nữ. Con ma ấy bay trong không trung, rồi bay lơ lửng...Buổi đêm thật đáng sợ...Chiếc lưỡi đỏ tươi thè ra, máu và nước mắt chảy ra từ khóe mắt, thật đáng sợ...Hơn nữa trên người nó còn viết một mốc thời gian...Ban ngày hầu như toàn bộ những trà lâu trong phủ Ninh Châu đều truyền tới truyền lui. Cuối cùng, không biết ai đột nhiên lấy mốc thời gian đó so sánh với bảy phạm nhân bị truy nã rồi phát hiện mốc thời gian những người bị truy nã, và thời gian trên người con ma nữ có liên quan với nhau.Mọi người càng thêm kinh hãi, lời đồn đại càng ngày càng ác, cuối cùng...Không biết ai đã nói gì thêm, lại liên hệ mốc thời gian này với vụ án Bùi thị nữ thông dâm nổi tiếng nhất phủ Ninh Châu. Bởi vì lúc ấy người chết quá nhiều, cũng quá mức tà môn, cho nên phủ Ninh Châu cách trấn Giang Tê không xa cũng biết được.Vì thế...Chỉ trong hai ngày, gần như toàn bộ phủ Ninh Châu đều truyền ra tin đồn rằng cô con gái nhà họ Bùi chết oan mười lăm năm trước đã hóa thành lệ quỷ quay về báo thù, bảy phạm nhân bị truy nã đáng chết kia chính là lời cảnh cáo dành cho bọn họ.Nhất thời toàn bộ phủ Ninh Châu chìm trong hoảng sợ và kinh hãi.Tin tức truyền tới Tiết gia, Tiết Huấn Đình nghe được quản gia báo tin thì sắc mặt trầm xuống: "Thật sự là như vậy sao? Bên ngoài thật sự truyền tin đồn đó ư?"Quản gia hồi bẩm: "Lão gia, đúng thật là như vậy, truyền nghe rất có căn cứ. Hơn nữa sau khi đối chiếu thời gian thì thật đúng là điên rồi, thời gian bảy tội phạm bị truy nã thật sự giống y như đúc thời gian mà Bùi thị nữ bị hại mười lăm năm trước...Lão gia, ngài nói xem, chẳng lẽ là thời gian này thật sự có ma ư?""Ngươi nói bậy gì đó?!" Tiết Huấn Đình nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi khiến quản gia sợ tới mức không dám lắm miệng thêm.Tiết Huấn Đình ngồi ở chủ vị, vẻ mặt thay đổi thất thường. Hồi lâu sau hắn ta nghiên răng nói: "Tông Liệt đã trở về chưa?"Quản gia trả lời: "Nơi đó cách đây quá xa, còn chưa tới đó...Có điều cậu ta sẽ mau chóng trở lại thôi."Không biết Tiết Huấn Đình suy nghĩ cái gì, hắn ta ừ một tiếng: "Đi, gửi tin cho Xương đại nhân Xương Vinh Hoan, kêu ông ta qua đây một chuyến, nói lão phu tìm ông ta.""Dạ? Lão gia có công chuyện gì ạ? Hay cứ để lão nô đi truyền tới...""Kêu ngươi đi thì cứ đi đi, ở đâu ra lắm lời vô nghĩa như vậy?" Tiết Huấn Đình trầm xuống, sắc mặt nghiêm nghị bất thường. Quản gia hoảng sợ, không dám lắm miệng nữa, lập tức chạy nhanh đi làm việc.Hai ngày nay Xương Vinh Hoan cũng bị tin tức bên ngoài làm cho khiếp sợ vô cùng, nghĩ đến những lời vừa rồi của Xương Văn Bách, ông ta càng thêm rối rắm, trên mặt lộ rõ sự mệt mỏi do ngủ không ngon suốt hai ngày qua.Khi tin của Tiết Huấn Đình truyền đến, Xương Vinh Hoan đột nhiên đứng bật dậy, càng ngày càng thấy bồn chồn hơn.Xương Vinh Hoan thay y phục, khi ra ngoài, đi ngang qua nội viện thì thấy Xương Văn Bách đang đứng dưới tán một cây liễu. Hắn ta nghe được động tĩnh lập tức từ từ xoay người lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm Xương Vinh Hoan bằng đôi mắt đỏ ngầu làm Xương Vinh Hoan lúng túng nhìn đi chỗ khác, suốt một lúc lâu vẫn không nói chuyện.Nhưng khi Xương Vinh Hoan đi gặp Tiết Huấn Đình, ông ta không kể chuyện của Xương Văn Bách ra, vì ông ta sợ...sợ Tiết Huấn Đình sẽ nhổ cỏ tận gốc. Có lẽ Tiết Huấn Đình thấy Xương Vinh Hoan bị dọa cho sợ hãi như vậy nên hắn ta cũng tin đối phương không biết gì, mới yên tâm để người trở về và dặn ông ta nếu có tin tức gì thì hãy bẩm báo.Sau khi Xương Vinh Hoan đồng ý, Tiết Huấn Đình cũng yên lòng. Dù thế hắn ta vẫn thấy chưa yên tâm lắm nên đã sai quản gia đi thúc giục Tông Liệt mau chóng hoàn thành công việc và quay về càng sớm càng tốt.Còn bên kia, khi màn đêm buông xuống, Xương Vinh Hoan ngồi ở mép giường, ngơ ngẩn nhìn vô định, cả người run rẩy.Xương phu nhân nằm bên cạnh cũng mấy đêm không ngủ, hồi lâu, bà ta ngồi dậy gọi: "Lão gia."Xương Vinh Hoan giống như bị giật mình, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Xương phu nhân trong bóng đêm thì ông ta mới nhỏ giọng nói: "Phu, phu nhân...Sao bà vẫn còn chưa ngủ?"Xương phu nhân im lặng một lúc rồi mới thở dài một tiếng: "Lão gia, có phải ông...đã xích mích gì với Bách nhi đúng không?"Xương Vinh Hoan đảo mắt qua chỗ khác: "Phu nhân chớ có nghĩ nhiều, Văn Bách chỉ là bởi vì cái chết của Triều thị kia mà cảm thấy bất an thôi...Bà..."Tự nhiên Xương Vinh Hoan nghĩ tới gì đó, ông ta đột nhiên đứng dậy.
Xương phu nhân ngẩng đầu lên: "Lão gia?"Xương Vinh Hoan run giọng hỏi: "Phu, phu nhân, đột nhiên ta nhớ ra một sự kiện, bà...Bà có cảm thấy, cảm thấy...Triều Phi Y kia...Trông giống người nào không?"Trước kia không nhận ra bởi vì bề ngoài Triều Phi Y luôn luôn ốm yếu bệnh tật nên ông ta cũng không thèm để ý. Nhưng ngày ấy khi ở Tiết gia, dưới bộ y phục lộng lẫy, đối phương lại khiến ông ta cảm thấy rất quen mắt. Chỉ vì quá mức tức giận với hành động muốn trèo cao và giả chết lừa gạt tình cảm con trai của ông ta nên ông ta vẫn chưa nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại Bùi thị nữ...Hai ngày nay ông ta bị chuyện này giày vò làm cho trong lòng bất an, ai mà ngờ cái vụ án Bùi thị nữ luôn bị ông ta phớt lờ mấy năm qua lại khiến ông ta nhớ tới người đã nhìn thấy ngày hôm đó...Quá giống, quá giống nhau...Nghĩ đến đây, Xương Vinh Hoan sởn hết tóc gáy.Hay là...Người nọ cũng không phải Triều Phi Y mà là...Mà là oan hồn Bùi thị nữ trở về báo thù...Xương phu nhân nhìn dáng vẻ bồn chồn của Xương Vinh Hoan, cuối cùng bà ta thở dài: "Lão gia...tại sao bây giờ ông mới phát hiện ra nhỉ, ây da."Sắc mắt Xương Vinh Hoan biến đổi: "Phu nhân...Bà biết gì đó ư?"Xương phu nhân cười khổ một tiếng: "Lão gia, chẳng lẽ mấy năm nay ông còn không rõ tại sao...thiếp thân lại ghét Triều thị kia như thế ư? Chính là bởi vì nó...quá giống với Bùi thị nữ năm đó."Năm ấy bà ta đã từng gặp Bùi thị nữ vài lần, đều là nữ tử với nhau nên bà ta rất đồng cảm và thương xót. Vì vậy mà hình bóng nàng ta in sâu vào tâm trí bà ta như mới ngày hôm qua.Huống chi, đều là người lo toan hậu trạch, tất nhiên bà ta hiểu rất rõ Triều Phi Y. Hoặc có thể có, bà ta hiểu rất rõ con trai của mình.Ngay từ lần đầu tiên nhìn, thấy Triều Phi Y, bà ta đã cảm thấy bất an. Nhưng sau đó...khi con trai muốn cưới đối phương là bà ta đã biết chuyện này thể nào cũng xảy ra...Bà ta vẫn cố chấp ngăn cản nhưng cuối cùng cũng không thành.Về sau nhìn Xương Văn Bách càng lún càng sâu, bà ta rất sợ hãi, đặc biệt là khi phát hiện ra một số bí mật...Bà ta không thể chịu đựng được nữa lập tức dứt khoát ép buộc con trai phải nạp thiếp nhưng...Rốt cuộc vẫn là do bọn họ nợ Bùi gia.Xương Vinh Hoan biến sắc: "Phu nhân...Ý của bà là gì? Chẳng lẽ, Triều Phi Y...Chính là oan hồn Bùi thị nữ biến thành quỷ sao?" Xương Vinh Hoan hãi tới mức hoang mang lo sợ, cả người đều khó chịu.Giọng nói Xương phu nhân trầm trầm, bà từ chầm chậm lắc đầu: "Lão gia, ông chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp Triều Phi Y không phải nữ tử mà là nam tử à? Hay là ông đã quên rồi...Năm đó lúc Bùi thị nữ chết, chính thiếp thân là người sửa sang lại y phục cho nàng ta. Nàng ta chắc chắn đã chết, Triều thị trông giống Bùi thị nữ thế thôi chứ không phải, cậu ta là...Đệ đệ ruột của Bùi thị nữ - Bùi Triều."Xương Vinh Hoan trợn mắt há hốc mồm: "Gì...Sao bà biết? Không phải Bùi Triều đã chết rồi à?"Xương phu nhân không nhịn được mà bật cười: "Lão gia, chẳng lẽ lão gia cảm thấy thiếp thân...là một bà già xảo quyệt, hận con trai mình không lấy được vợ tốt sao? Nếu như thế thật thì hà cớ gì năm đó thiếp thân phải đồng ý cho nó cưới một nha hoàn làm vợ...Khoảng một năm trước, Kinh đại phu thường xuyên ra vào hậu viện, thiếp thân lo lắng cho sức khỏe của Triều thị nên lén chú ý một chút, sau đó...Không ngờ được là thiếp thân lại phát hiện ra thứ thuốc nàng ta đang uống...Là thuốc ức chế phát dục ở nam giới...Sau khi từ từ tìm hiểu thì mới đoán được đối phương là nam nhi.Về sau để ý tới dung mạo đối phương...thiếp thân mới đoán được."
Xương phu nhân ngẩng đầu lên: "Lão gia?"Xương Vinh Hoan run giọng hỏi: "Phu, phu nhân, đột nhiên ta nhớ ra một sự kiện, bà...Bà có cảm thấy, cảm thấy...Triều Phi Y kia...Trông giống người nào không?"Trước kia không nhận ra bởi vì bề ngoài Triều Phi Y luôn luôn ốm yếu bệnh tật nên ông ta cũng không thèm để ý. Nhưng ngày ấy khi ở Tiết gia, dưới bộ y phục lộng lẫy, đối phương lại khiến ông ta cảm thấy rất quen mắt. Chỉ vì quá mức tức giận với hành động muốn trèo cao và giả chết lừa gạt tình cảm con trai của ông ta nên ông ta vẫn chưa nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại Bùi thị nữ...Hai ngày nay ông ta bị chuyện này giày vò làm cho trong lòng bất an, ai mà ngờ cái vụ án Bùi thị nữ luôn bị ông ta phớt lờ mấy năm qua lại khiến ông ta nhớ tới người đã nhìn thấy ngày hôm đó...Quá giống, quá giống nhau...Nghĩ đến đây, Xương Vinh Hoan sởn hết tóc gáy.Hay là...Người nọ cũng không phải Triều Phi Y mà là...Mà là oan hồn Bùi thị nữ trở về báo thù...Xương phu nhân nhìn dáng vẻ bồn chồn của Xương Vinh Hoan, cuối cùng bà ta thở dài: "Lão gia...tại sao bây giờ ông mới phát hiện ra nhỉ, ây da."Sắc mắt Xương Vinh Hoan biến đổi: "Phu nhân...Bà biết gì đó ư?"Xương phu nhân cười khổ một tiếng: "Lão gia, chẳng lẽ mấy năm nay ông còn không rõ tại sao...thiếp thân lại ghét Triều thị kia như thế ư? Chính là bởi vì nó...quá giống với Bùi thị nữ năm đó."Năm ấy bà ta đã từng gặp Bùi thị nữ vài lần, đều là nữ tử với nhau nên bà ta rất đồng cảm và thương xót. Vì vậy mà hình bóng nàng ta in sâu vào tâm trí bà ta như mới ngày hôm qua.Huống chi, đều là người lo toan hậu trạch, tất nhiên bà ta hiểu rất rõ Triều Phi Y. Hoặc có thể có, bà ta hiểu rất rõ con trai của mình.Ngay từ lần đầu tiên nhìn, thấy Triều Phi Y, bà ta đã cảm thấy bất an. Nhưng sau đó...khi con trai muốn cưới đối phương là bà ta đã biết chuyện này thể nào cũng xảy ra...Bà ta vẫn cố chấp ngăn cản nhưng cuối cùng cũng không thành.Về sau nhìn Xương Văn Bách càng lún càng sâu, bà ta rất sợ hãi, đặc biệt là khi phát hiện ra một số bí mật...Bà ta không thể chịu đựng được nữa lập tức dứt khoát ép buộc con trai phải nạp thiếp nhưng...Rốt cuộc vẫn là do bọn họ nợ Bùi gia.Xương Vinh Hoan biến sắc: "Phu nhân...Ý của bà là gì? Chẳng lẽ, Triều Phi Y...Chính là oan hồn Bùi thị nữ biến thành quỷ sao?" Xương Vinh Hoan hãi tới mức hoang mang lo sợ, cả người đều khó chịu.Giọng nói Xương phu nhân trầm trầm, bà từ chầm chậm lắc đầu: "Lão gia, ông chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp Triều Phi Y không phải nữ tử mà là nam tử à? Hay là ông đã quên rồi...Năm đó lúc Bùi thị nữ chết, chính thiếp thân là người sửa sang lại y phục cho nàng ta. Nàng ta chắc chắn đã chết, Triều thị trông giống Bùi thị nữ thế thôi chứ không phải, cậu ta là...Đệ đệ ruột của Bùi thị nữ - Bùi Triều."Xương Vinh Hoan trợn mắt há hốc mồm: "Gì...Sao bà biết? Không phải Bùi Triều đã chết rồi à?"Xương phu nhân không nhịn được mà bật cười: "Lão gia, chẳng lẽ lão gia cảm thấy thiếp thân...là một bà già xảo quyệt, hận con trai mình không lấy được vợ tốt sao? Nếu như thế thật thì hà cớ gì năm đó thiếp thân phải đồng ý cho nó cưới một nha hoàn làm vợ...Khoảng một năm trước, Kinh đại phu thường xuyên ra vào hậu viện, thiếp thân lo lắng cho sức khỏe của Triều thị nên lén chú ý một chút, sau đó...Không ngờ được là thiếp thân lại phát hiện ra thứ thuốc nàng ta đang uống...Là thuốc ức chế phát dục ở nam giới...Sau khi từ từ tìm hiểu thì mới đoán được đối phương là nam nhi.Về sau để ý tới dung mạo đối phương...thiếp thân mới đoán được."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com