TruyenHHH.com

Than Muon Cuoi Khong Phai Ga Full

Ba ngày sau, Thành Nghị đưa Tăng Thuấn Hy theo, đi cùng Xương Vinh Hoan tới Tiết phủ.

Sinh thần của gia chủ Tiết gia lần này quả thật được tổ chức cực kỳ khiêm tốn, chỉ mời mười mấy người, địa vị ai cũng cao, còn mời cả đoàn kịch, sĩ công vũ công sôi nổi nhiệt tình đến dự.

Đây cũng là lần đầu Thành Nghị nhìn thấy gia chủ Tiết gia, tướng mạo cực kỳ oai phong tuấn tú, mặt mày thả lỏng, thần thái khá ổn định, có lẽ có tập võ, nhìn tưởng mới ba mươi tuổi, thực tế sớm đã qua tuổi bốn mươi.

Xương Vinh Hoan dẫn Thành Nghị tiến đến, Thành Nghị bình tĩnh so sánh chiều cao của Xương Vinh Hoan với gia chủ Tiết gia, không ngờ thật sự cao hơn nửa cái đầu. Ngoài mặt thì Thành Nghị rất bình thường nhưng trong lòng đang rất cố kiềm chế.

Cũng thật sự hiểu rõ như thế nào là mặt người dạ thú, vì nhìn gia chủ Tiết gia kiểu gì cũng không giống như loại người sẽ làm ra loại chuyện như cưỡng hiếp giết người.

Gia chủ Tiết gia này hình như rất bận, rất nhanh đã rời đi tiếp đãi người khác, hoàn hảo về mọi mặt, chắc chắn là một nhân vật khó đối phó.

Thành Nghị gần như chắc chắn bảy tám phần rằng khả năng đối phương chính là người năm đó, hắn yên lặng, trong đầu cũng đã bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó.

Tiệc mừng thọ rất nhanh đã bắt đầu, tiếng hát của ca công vũ công trong gánh hát vang lên, lần lượt lên sân khấu. Thành Nghị không thèm để ý, chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Thế nhưng Thành Nghị không ngờ rằng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra ngay khi yến tiệc gần kết thúc.

Khi vũ điệu kết màn mới bắt đầu Thành Nghị vẫn chưa để ý, nhưng khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ vũ công mặc trên người một bộ váy đỏ thì hắn giật mình. Nàng ta múa một khúc Kinh Vũ tinh xảo diễm lệ, nàng ta chuyển ánh mắt sang, khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của thiếu nữ đúng là làm người ta phải tròn mắt kinh ngạc, nhưng cái dung mạo kia...Con ngươi Thành Nghị co rụt lại trong nháy mắt.

Thành Nghị áp chế gợn sóng trong lòng lại, đồng tử co rút dồn dập. Đôi mắt lạnh lùng dừng lại ở người thiếu nữ quyến rũ trên đài.

Vòng eo mảnh khảnh của đối phương dùng một tay đã có thể ôm trọn hết, hai quả chuông treo ở mắt cá chân leng keng theo từng chuyển động, bước nhảy uyển chuyển, xoay người bay vút, dáng người mềm mại nhẹ nhàng, duyên dáng và nhanh nhẹn giống như một con thiên nga, khiến người ta tròn mắt kinh ngạc.

Không chỉ như thế, dung mạo thanh tú thuần khiết của đối phương được trang điểm rất cầu kỳ, lớp trang điểm đậm khiến vẻ ngoài nhạt nhẽo của cậu ta trở nên sống động, khóe miệng nhếch lên, đôi lông mày quyến rũ và đôi mắt sáng ngời.

Mỗi một cái cau mày hay một nụ cười đều khiến mọi người có mặt ở đây không khỏi thấp giọng cảm thán.

Đối phương hóa trang thành một thiếu nữ tươi tắn xinh đẹp, giống như một thiếu nữ năng động 15-16 tuổi, giống Bùi Triều rồi lại không giống Bùi Triều.

Hoặc nói cách khác, người hôm nay đối phương hóa trang thành là Bùi thị nữ mười lăm năm trước khi còn tươi như hoa.

Năm đó Bùi thị nữ cũng tầm tuổi này, nàng giống như đóa hoa mỏng manh vừa mới chớm nở, đáng tiếc còn chưa kịp nở đã bị người hái tàn.

Nếu nói Bùi Triều bình thường chỉ giống Bùi thị nữ vài phần nhưng bây giờ sau khi đã hóa trang, họ gần như giống nhau đến chín phần.

Thành Nghị lia tầm mắt về phía nam tử đang ngồi trung tâm hàng ghế đầu, đối phương vốn đang hờ hửng bưng một tách trà xanh, có lẽ hắn ta ngẩng đầu lên rồi bị dung mạo của đối phương làm giật mình nên quên cả động tác.

Hắn ta thậm chí còn không để ý rằng tách trà bị nghiêng, nước trà nhỏ xuống vạt áo của hắn ta.

Không chỉ mỗi Tiết Huấn Đình, mà tất cả những người có mặt đều nhìn chằm chằm vào thiếu nữ quyến rũ đang múa trên sân khấu, trong mắt họ hiện lên vẻ thèm muốn ngoại trừ ba người Thành Nghị, Tăng Thuấn Hy, và cả con người giờ đang có sắc mặt âm trầm - Xương Vinh Hoan.

Người khác không nhận ra Bùi Triều, nhưng Bùi Triều đã làm Triều Phi Y được năm năm, còn gả cho Xương Văn Bách được bốn năm, Xương Vinh Hoan gặp qua cậu ta mấy lần. Lúc vừa mới bắt đầu có lẽ ông ta vẫn chưa nhận ra, nhưng càng nhìn gương mặt kia càng cảm thấy quen mắt.

Huống chi Triều Phi Y đã chết nhưng không tìm thấy xác, nếu chưa tìm thấy thì cũng đành thôi, nhưng giờ lại gặp phải, sợ là chỉ cho rằng đối phương giả chết.

Xương Vinh Hoan nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì nơi này là Tiết gia nên ông ta cũng không thể để mình mất mặt được.

Thành Nghị yên lặng nhìn phản ứng của Tiết Huấn Đình. Bây giờ hắn đã gần như chắc chắn người khi đó không ai khác chính là Tiết Huấn Đình.

Khi đối phương nhìn thấy Bùi Triều, trong mắt hắn ta đầy vẻ kinh sợ, cũng không có sự ngạc nhiên ái mộ như những người khác. Qua đó có thể thấy được đối phương còn nhớ rõ gương mặt này, nhớ rõ người này, nhớ rõ chuyện hắn ta đã hủy hoại thiếu nữ như hoa năm đó như thế nào.

Màn múa của Bùi Triều kết thúc, sau khi khom lưng hành lễ thì yêu kiều mị hoặc xoay người đi vào hậu trường.

Còn Thành Nghị lại nhìn lại, Tiết Huấn Đình đã trở về trạng thái bình thường, sau đó một mực tiễn từng người rời khỏi Tiết phủ.

Đây là lần hiếm có mà Xương Vinh Hoan không tiến lên nói chuyện phiếm. Vừa ra khỏi Tiết phủ ông ta liền đi tới cửa sau của Tiết phủ nhưng bị Thành Nghị kéo lại: "Xương đại nhân, ngài đi đâu vậy? Có chuyện gì ư?"

"Lão đệ cũng thấy rồi mà, người kia rõ ràng chính là...Chính là..." Giờ đây Xương Vinh Hoan không thể kéo nổi nụ cười trên cái mặt già này nữa, ai mà chẳng bị sốc khi đi biệt phủ chúc thọ mà tự nhiên phát hiện ra con dâu quá cố của mình đột nhiên biến thành vũ công.

Thành Nghị đương nhiên sẽ không để Xương Vinh Hoan đi, hắn nói: "Đại nhân không nên đi thì tốt hơn, bây giờ đây là Tiết gia, nếu thật sự xảy ra ồn ào thì người bị chê cười sẽ là chúng ta. Hoặc trừ phi, đại nhân muốn cho người người nhà nhà đều biết vũ công lúc nãy chính là con dâu con ngài? Hiện giờ chân tướng còn chưa rõ, nếu lỡ chỉ là hiểu lầm thì chẳng phải là...không ổn sao? Huống chi Xương bổ đầu còn đang ở trong lao, nếu như để ngài ấy biết được, sợ là ngài ấy sẽ không chịu ngồi yên đâu...Sau đó chẳng phải sẽ phá vỡ hoàn toàn kế hoạch ban đầu rồi sao?"

Thành Nghị nói dăm ba câu thuyết phục Xương Vinh Hoan, cuối cùng, khuyên nốt một câu: "Xương đại nhân cũng đừng nóng vội, hạ quan sẽ cho thủ hạ đi quan sát thêm, tạm thời chúng ta đừng làm bại lộ thân phận thiếu phu nhân, được chứ?"

Xương Vinh Hoan vuốt mặt: "Tạm thời chỉ có thể như thế, lão đệ nói đúng, thực sự không thể lỗ mãng."

Thành Nghị nhìn vào mắt Tăng Thuấn Hy một cái, ý nghĩa sâu xa.

Bùi Triều hành động quá liều lĩnh, nhưng hắn không thể để đối phương gặp chuyện ngoài ý muốn. Cậu ta lộ mặt trước mặt Tiết Huấn Đình, khó bảo đảm hắn ta sẽ không tìm cậu ta.

Tăng Thuấn Hy đáp lại hắn một ánh mắt trấn an rồi rời đi rất nhanh.

Xương Vinh Hoan đồng ý với Thành Nghị tạm thời không đề cập tới việc này, toàn quyền giao cho hắn, lúc này ông ta mới trở về Xương  phủ.

Thành Nghị đi tới sân cũ sớm hơn một bước, không lâu sau Hắc Xà quấn lấy cổ tay hắn, trong nháy mắt biến thành một nam tử mặc áo bào.

Khoảng một lúc sau Bùi Triều cũng đã trở lại, đứng ở cổng nhà nhưng không dám tiến vào, ánh mắt ủ rũ, không rõ thần sắc. Thành Nghị ngồi trên đại sảnh, nhìn đối phương như vậy cuối cùng lại mềm lòng: "Ngươi...Tại sao lại làm như vậy?"

Thân thể Bùi Triều lung lay một chút rồi ngẩng đầu lên, đáy mắt phiếm hồng. Cậu ta đã xóa đi lớp trang điểm, cơ thể gầy gò run rẩy, chắc là vì muốn trông giống nữ tử hơn nên hai ngày qua cậu ta đã uống rất nhiều thuốc.

Thành Nghị đau đầu, "Chẳng lẽ ngươi...Thật sự không cần cơ thể này nữa ư?"

Bùi Triều chậm rãi đến gần, giọng nói khàn khàn: "Thực xin lỗi...Nhưng, nhưng ta không có cách nào khác. Tưởng tượng người đó có thể là hung thủ đã giết hại tỷ tỷ, giết hại cả nhà, là ta liền...Ta liền không nhịn được...Trước đây ta đã thương lượng với cữu phụ rồi, bọn ta đã bàn ra hai phương án. Phương án thứ nhất là dùng phương pháp tử hình bảy tên tội phạm bị truy nã để vạch trần sự kiện năm đó, và còn một phương án nữa, chính là cái này...Đại nhân cứ yên tâm, đây là chuyện bọn ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ mấy năm trước. Nếu có thể tìm được hung thủ, ta sẽ lấy thân phận vũ công để tiến vào phủ của hung thủ rồi tự tay đâm hắn ta. Thân phận hiện giờ của ta không gặp vấn đề. Đây là con gái út của trưởng gánh hát, chỉ là tuổi nhỏ nhiều bệnh, vẫn chưa lộ diện, đã chết cách đây vài năm. Tình cờ cữu phụ ta xem bệnh cho phu nhân ông ta nên đối phương hứa sẽ che giấu tin tức về cái chết của đứa con gái, chỉ nói là gửi con về quê. Hiện giờ ta trở về, tạm thời kẻ cắp kia sẽ không tra được."

Cho dù có hoài nghi thì hắn ta cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới việc cậu ta có quan hệ với Bùi thị nữ năm đó. Vì dù gì cậu ta cũng là nam tử, năm đó trên dưới Bùi gia đều đã chết hết.

"Đại nhân, ta thật sự chờ không nổi nữa...Lúc trước ta đã nghĩ nếu Tiết Huấn Đình không phải kẻ cắp kia, lần này tới nhiều người như vậy, ai cũng là quý nhân, đối phương nhất định sẽ xuất hiện. Hơn nữa màn hóa trang này cũng sẽ làm đối phương lộ ra điểm khác thường, chúng ta cũng có thể phát hiện ra dễ hơn; hiện giờ đã xác định được phản ứng của Tiết Huấn Đình ngay lúc đó, vậy thì chắc chắn! Chắc chắn hắn ta chính là kẻ năm đó đã hại tỷ tỷ của ta!"

Bùi Triều nghiến răng nghiến lợi, cậu ta đợi nhiều năm như vậy, nhưng giờ đây một ngày cũng không chờ nổi.

Thành Nghị cứng họng, một lúc lâu sau mới thở dài nói: "Thôi, đã như thế, hiện tại chỉ có thể cố gắng mau chóng lấy được chứng cứ phạm tội của Tiết Huấn Đình năm đó thôi."

Hắn có thể tưởng tượng được việc lấy chứng cứ khó như thế nào.

Bùi Triều hồng mắt: "Đại nhân, rất xin lỗi..."

Thành Nghị vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: "Tạm thời ngươi không cần đi ra ngoài, trưởng gánh hát đã lấy lý do thân thể ngươi không khỏe, tạm thời không cần lộ diện, ta sẽ cầm chân ông ta giúp ngươi, tạm thời ông ta sẽ không đi tìm người."

Bùi Triều vô cùng cảm kích, và tất nhiên là cậu ta đồng ý.

Thành Nghị và Tăng Thuấn Hy lúc này mới trở về Xương phủ.

Trở về phòng, Thành Nghị thức cả một đêm, Tăng Thuấn Hy cũng bồi hắn một đêm.

"Ngươi định ra tay thế nào? Hiện giờ đã biết người đó là ai, đó là Tiết Huấn Đình, rất khó đối phó." Hắn ta là gia chủ Tiết gia, trước có một vị Định Quốc Công, sau có một vị Đại tướng quân nhị phẩm, chính hắn ta cũng có thế lực rất lớn ở phủ Ninh Châu.

Thành Nghị nói: "Muốn lật lại vụ án cũ năm đó, một là nó cần phải được xét xử lại. Án tử này năm đó do Xương Vinh Hoan thẩm tra xử lý nên chúng ta cần sự đồng ý của ông ta, điều này chúng ta có thể thảo luận sau; Giả sử Xương Vinh Hoan đồng ý, vậy muốn trừng trị Tiết Huấn Đình theo pháp luật thì yêu cầu nhân chứng, vật chứng, còn muốn Tiết Huấn Đình chính miệng thừa nhận thì ba điều này là điều bắt buộc, thiếu một thứ cũng không được. Nhân chứng thứ nhất là Xương Vinh Hoan, ông ta là người trong cuộc năm đó, nhưng nếu thừa nhận cũng đồng nghĩa với việc nhận tội, e rằng ông ta sẽ không cam lòng. Ngoại trừ ông ta thì còn cần những nhân chứng khác, vậy cần tìm được những thủ hạ đeo thắt lưng năm đó đã chấp hành mệnh lệnh của Tiết Huấn Đình. Nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi, không biết những  người đó...còn sống hay không."

Hôm nay hắn đã quan sát qua một chút, phát hiện hộ vệ và thủ vệ Tiết gia đều không đeo kiểu đai lưng đó. Sau mười lăm năm, thuộc hạ bên người Tiết Huấn Đình không biết đã sớm thay đổi bao nhiêu lần.

Hiện giờ chỉ hy vọng những người đó chưa bị diệt khẩu, nếu không sẽ thành người chết không kể chuyện.

Tăng Thuấn Hy nói: "Vật chứng có thể tìm Bùi Triều, năm đó cậu ta nói cữu phụ của cậu ta cũng chính là Kinh đại phu. Kinh đại phu tìm được nửa chiếc đai lưng ở phế tích Bùi gia, chỉ cần tìm ra những người đó, nếu có người còn giữ đai lưng là có thể làm vật chứng."

"Ừm, nhưng cái khó là làm sao tìm được những người đó...vả lại, làm thế nào để khiến Tiết Huấn Đình nhận tội. Còn cả Xương Vinh Hoan, sợ đối phương sẽ không dễ dàng làm chứng, cũng không dễ dàng phúc thẩm vụ án kia." Đồng nghĩa với trực tiếp thừa nhận năm đó chính ông ta làm chết oan mạng người, phá án bất công, thông đồng với kẻ cắp làm bậy.

Bỏ mũ cánh chuồn xuống là việc nhỏ, chỉ lo là sẽ bị chém đầu.

Tăng Thuấn Hy nhìn thấy hắn nhíu mày thật sâu, suy nghĩ cả đêm, hai mắt đỏ ngầu khiến trái tim Tăng Thuấn Hy như bị ai đó bóp chặt, đau lòng không thôi. Y không kìm được mà dùng tay khẽ chạm vào khuôn mặt thanh tú của hắn.

Thành Nghị sửng sốt, theo phản xạ ngẩng đầu lên, Tăng Thuấn Hy rút tay về, ho nhẹ một tiếng: "Đã đến một nén nhang."

Thành Nghị không được tự nhiên mà sờ sờ trên trán nơi đối phương vừa chạm qua, hắn cảm thấy hơi lạ lạ, hơi có cảm giác tê dại, hắn lấy tay xoa xoa một cách mất tự nhiên.

Nhưng giờ phút này tâm trí hắn đều là vụ án của Bùi Triều, không hề để ý tới cái gì khác.

Lúc này Hồng Quảng Bình vội vàng đi đến, Tăng Thuấn Hy thấy được Hồng Quảng Bình qua khe cửa sổ hé mở, y đột nhiên nghĩ ra một điều gì đó, mắt phượng sáng ngời: "Ta đã nghĩ ra một cách hay."

Thành Nghị ừ một tiếng, giương mắt: "Cách gì?"

Tăng Thuấn Hy nói: "Hôm qua Tiết Huấn Đình gặp được Bùi Triều, lòng dạ hắn ta tất sẽ không yên. Nếu năm đó đối phương chưa diệt khẩu những thuộc hạ kia, vậy bây giờ tâm hắn ta đã không yên, liệu hắn ta có hạ sát những thuộc hạ đó hay không?"

Thành Nghị: "Ngươi muốn đi nghe lén?"

Tăng Thuấn Hy nói: "Đúng vậy."

Thành Nghị: "...."

Đường đường là một võ tướng mà lại có thể thản nhiên nói mình muốn nghe lén, trong lòng y không có chút áp lực nào sao?

Có điều tuy rằng không hợp lý lẽ lắm, nhưng đối với con người không câu nệ như hắn thì đây thật sự là cách tốt nhất.

Thành Nghị nghĩ đến thân rắn của đối phương: "Tiết Huấn Đình không phải là người bình thường và tất nhiên thư phòng hắn ta sẽ có rất nhiều binh lính canh gác, ngươi...Chắc chắn có thể rút lui bình an vô sự không?"

Hắn muốn phá vụ án này nhưng hắn cũng không muốn y xảy ra chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com