Thần muốn cưới...không phải gả ! (FULL)
Tập 58
Tăng Thuấn Hy vốn đang bình tĩnh, sau đó bởi vì giọng nói khàn khàn bi thương của Đoạn Kính Tùng, mà giọng y cũng trở nên khô khốc, môi mỏng khẽ run. Y tiến lên đỡ ông lên: "Năm năm xa cách, Đoạn khanh gia, ngươi khỏe chứ?"Đoạn Kính Tùng bật khóc: "Hoàng thượng...Lão thần bất tài, năm đó không nhìn ra dã tâm của Tễ vương, thương thay cho Nhiếp Trung Lang và Lận tướng quân, những trung thần đó người bị giết, người bị giáng chức...Hiện giờ trong triều đình, tất cả đều là người của Tễ vương, lão thần...Lão thần..."Đoạn Kính Tùng không ngờ tới còn có thể được gặp lại Hoàng Thượng trên cõi đời này. Hiện giờ nhìn dáng dấp Hoàng Thượng vẫn giống y như năm đó, không khỏi lại nuôi hy vọng một lần nữa: "Hoàng thượng!"Tăng Thuấn Hy đỡ Đoạn Kính Tùng lên, nghe về Tễ vương từ miệng đối phương, cũng chính là Triệu Vân Tễ hiện giờ - Triệu Đế, đệ đệ ruột của y, đệ đệ cùng một mẹ đẻ ra.Bởi vì mẫu hậu chỉ sinh ra hai người bọn họ nên từ nhỏ y đã luôn bảo vệ đệ đệ của mình.Không cho hắn ta nhìn thấy bất kỳ vết máu nào, cùng với những thứ bẩn thỉu trong ngoài cung đình. Vì bảo vệ an toàn tính mạng cho hắn ta mà từ nhỏ y không ngần ngại mà gia nhập quân doanh, chém giết mấy năm, trở thành hung thần ác sát nhất Đại Hy, tam quân trong tay, thích giết chóc thành tính, quyền thế ngập trời.Y chưa bao giờ từng nghi ngờ đệ đệ ruột của mình, kể cả là đàm luận về quốc sự cũng chưa bao giờ kiêng dè đối phương, nhưng cuối cùng không nghĩ tới y dọn sạch hết tất cả trở ngại, lại không ngăn được tham vọng ngày càng lớn của đối phương. Người mà y không phòng vệ nhất lại chính là kẻ hại y.Nghĩ tới tin tức y nhận được mấy tháng sau khi tỉnh lại, y gần như chìm trong cơn thịnh nộ, hận không thể ăn thịt ăn xương hắn ta, nhưng dù như vậy cũng không thể trả lại mạng sống của những huynh đệ kia.Tăng Thuấn Hy mím chặt môi mỏng, hốc mắt cũng phiếm hồng, nghiến răng: "Đoạn khanh gia cứ yên tâm, thù của bọn họ, trẫm...nhất định sẽ đòi lại!"Từ khi đối phương nổi lên dã tâm, từ khi đối phương xuống tay với những trung thần của y, thì y đã không còn người đệ đệ ruột đó nữa, trước mặt y chỉ có một kẻ thù - Triệu Vân Tễ!Đoạn Kính Tùng hai mắt đỏ hoe: "Hoàng thượng, năm đó khi lão thần nghe được người đã...đã...thần không thể tin được. Hiện giờ nhìn thấy hoàng thượng, lão thần cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm rồi. Hoàng thượng, lão thần đã tích lũy được rất nhiều của cải cho hoàng thượng trong những năm qua, may mắn năm đó hoàng thượng nhìn xa trông rộng, giờ đây những vàng bạc đó...Nhất định có thể khiến hoàng thượng quật khởi...Và cả những tướng quân đã bị giáng chức, bọn họ đã âm mưu suốt những năm qua, tìm cơ hội báo thù cho hoàng thượng...Bây giờ, bây giờ có Hoàng thượng ở đây, bọn thần đều có người đáng tin cậy rồi..."Khi Đoạn Kính Tùng nói đến đây, ông ấy đã bật khóc, tóc hai bên thái dương của ông ấy đã trắng bệch dù còn chưa đến tuổi năm mươi.Giọng nói Tăng Thuấn Hy trở nên khàn đặc: "Là trẫm...Đã làm liên lụy đến các ngươi."Nếu y có thể nhìn ra lòng lang dạ sói của Triệu Vân Tễ sớm hơn một chút thì cũng sẽ không liên lụy đến nhiều huynh đệ như vậy..."Hoàng thượng người đừng nói vậy, năm đó ngay cả lão thần cũng không nhìn ra huống chi là người, chỉ là...Nếu hoàng thượng không có mệnh hệ gì...thì vì sao mấy năm nay..." Những tướng lĩnh kia năm đó còn nắm quyền trong tay, chỉ cần hoàng thượng xuất hiện nhất định sẽ giết chết được Tễ vương trước cổng cung điện.Tăng Thuấn Hy thở dài một hơi: "Đúng thật năm đó trẫm đã bị hắn ta hại chết."Đoạn Kính Tùng ngơ ngẩn, sau một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần: "Nhưng hoàng thượng hiện giờ người..."Tăng Thuấn Hy chớp cơ hội, nhìn sâu vào mắt Đoạn Kính Tùng và nói: "Lát nữa ngươi sẽ biết nguyên nhân."Đoạn Kính Tùng khó hiểu, nhưng một lúc sau, khi nhìn thấy đôi chân dần dần trở nên trong suốt của Tăng Thuấn Hy thì trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối ông sẽ không bao giờ tin trên đời này tồn tại sự việc huyền bí kỳ ảo đến vậy: "Hoàng...Hoàng thượng?"Tăng Thuấn Hy nói: "Ái khanh thấy rõ rồi đó, không phải trẫm không xuất hiện, mà là...trẫm đã không còn là người nữa rồi. Nếu như không phải ngẫu nhiên có cơ hội trùng sinh, sợ là...bây giờ trẫm đã thành đống xương trắng."Đoạn Kính Tùng cứng họng, vẻ mặt cực kỳ bi thương: "Hoàng thượng...Người đã chịu khổ rồi..."Tăng Thuấn Hy lại lắc đầu: "Đại thù chưa báo, lòng trẫm khó an. Ngươi chờ một thời gian nữa, đợi thân thể khôi phục, những gì Triệu Vân Tễ đoạt đi từ tay trẫm năm đó, chắc chắn trẫm...sẽ đòi lại!"Tăng Thuấn Hy dặn dò một số việc, bởi vì y không thể duy trì hình người nên vẫn chưa liên lạc với những cựu thần năm đó. Nhưng giờ đây Đoạn Kính Tùng ở chỗ này, vừa hay có thể lợi dụng ông ấy liên lạc với bọn họ.Chỉ là... Tăng Thuấn Hy nghĩ tới một khi y thật sự bắt đầu công cuộc báo thù, y sẽ phải rời xa hắn.Y không muốn kéo đối phương theo chịu khổ với mình, nhưng y cũng không nỡ rời xa đối phương, huống chi, y cũng không biết khi nào mình mới có thể hoàn toàn hồi phục.Từ khi Tăng Thuấn Hy rời đi Thành Nghị vẫn chưa ngủ, hắn nằm trên giường đưa lưng về phía cửa, yên lặng tính toán thời gian đã qua một nén nhang mà đối phương vẫn chưa quay lại.Thành Nghị nhíu mày: Chẳng lẽ y tức giận thật rồi sao?Nửa canh giờ sau, trên song cửa sổ truyền đến một tiếng động nhỏ, sau đó một bóng đen đi qua giường, Thành Nghị vội vàng nhắm mắt lại.Ngay sau đó hắn cảm giác được hơi thở của Hắc Xà phả vào cổ mình, hơi thở lành lạnh khiến làn da sau gáy hắn có hơi ngứa ngáy, cố nén không động đậy. Trong khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay hắn bị người kia nắm lấy.Thành Nghị cả người cứng đờ, muốn hất tay đối phương ra, nhưng lại giả bộ ngủ.Tăng Thuấn Hy ở đằng sau đang nắm lấy bàn tay y vẫn luôn nhớ nhung, nhìn nửa cơ thể đang trong suốt dần dần khôi phục thực thể mới nhếch miệng cười: Không phải giả bộ ngủ sao?Lừa dối trái tim mong manh non nớt cửa y, đương nhiên hắn phải bù đắp rồi.Nhưng trong giây tiếp theo, Thành Nghị xoay phắt người lại, đẩy tay y ra.Tăng Thuấn Hy: "...." Thực sự nhỏ mọn như vậy sao?Tăng Thuấn Hy nhìn nam tử ở đối diện y đã mở to mắt, y nghĩ mình đã bị hắn lừa nhiều như vậy, phải trừng phạt hắn một chút mới được. Y đường đường là một đế vương, sao có thể cam chịu bị lừa một cách tùy tiện như vậy chứ?Vì thế, Tăng Thuấn Hy hếch cằm lên một cách kiêu ngạo và thờ ơ, từ từ nằm xuống và quay lưng lại.Thành Nghị: "...."Một nén nhang sau, vị đế vương lạnh lùng nào đó lại yên lặng tìm chạm vào cái tay nhỏ.Thành Nghị đen mặt: "..." Có bản lĩnh thì đừng có sờ nữa đi?Sáng sớm hôm sau, khi Thành Nghị tỉnh dậy, phát hiện mình đang bị ai đó ôm chặt, khóe miệng giật giật. Còn chưa kịp rút cánh tay ra, người nào đó ở phía sau đã tự động rút lại cánh tay.Ngồi dậy, Thành Nghị nhìn qua, chỉ thấy đôi mắt phượng kia liếc xéo, môi mỏng lạnh lùng mím, quai hàm ngạo nghễ nhếch lên, lập tức xoay người xuống giường trước.Thành Nghị: "..."Chỉ là sau khi Tăng Thuấn Hy đi xuống, cúi đầu nhìn thấy mình vẫn còn mặc bộ đồ góa phụ đen, khóe miệng y giật một cái, trực tiếp mở cửa ra, lớn tiếng hô: "Đoạn lão tứ!"Gần như ngay lập tức, Đoạn Kính Tùng bước từng bước nhỏ chạy tới, trong tay cầm hai bộ quần áo mới tinh, cung kính nói: "Hai vị công tử có muốn gọi một gã sai vặt lại đây hầu hạ các vị không? Tỳ nữ cũng được..."Chỉ là khi hai từ tỳ nữ vừa xuất khỏi miệng thì Đoạn Kính Tùng đã bị Tăng Thuấn Hy âm thầm liếc mắt.Đoạn Kính Tùng lập tức dừng lại, tự trách mình đã quá vui vì việc hoàng thượng trùng sinh mà ảnh hưởng đến đầu óc mất rồi, ông ấy lại dám tìm tỳ nữ để hầu hạ cho hoàng hậu! Ông ấy lại dám ngang nhiên...Đoạn Kính Tùng nở nụ cười thật tươi: "Lỡ lời sai rồi, nếu Thành công tử bằng lòng, lão phu có thể tự mình hầu hạ ngài."Tăng Thuấn Hy: "Ngươi muốn hầu hạ A Nghị khi ta chết? Không có cửa đâu. Chạy nhanh đi đặt mua một căn nhà mới đi, ông giấu nhiều tiền thế để làm gì? Giấu hết chỗ tiền đó đi thì nó có mọc ra hoa được không?"Đoạn Kính Tùng nào dám nói nửa chữ không, vội vã đi đặt mua.Thành Nghị nghi ngờ liếc nhìn, sao y cảm thấy cách hai người này ở chung với nhau giống nô tài với chủ tử nhỉ?Chỉ là Thành Nghị còn chưa kịp nghĩ nhiều, một người phụ nữ đã đi tới, chính là La di nương mà hôm qua đã gặp.La di nương nhìn rồi hành lễ với Thành Nghị: "Đa tạ Thành công tử đã cứu thiếp ngày hôm qua, đại ân đại đức suốt đời khó quên. Thiếp làm một chén canh nhân sâm, Thành công tử ăn lót dạ trước, sau đó ăn đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong..."Thành Nghị còn chưa mở miệng, Tăng Thuấn Hy đã nhếch mép, La di nương lại sao thế này? Làm gì mà nhiệt tình với người của y thế?Vì thế, Tăng Thuấn Hy lùi ra phía sau một bước, nắm lấy bả vai Thành Nghị rồi "dựa sát vào nhau", ngăn chén canh mà nữ nhân khác làm cho người của y: "Oan gia, sao ngươi có thể uống canh người khác nấu cho được chứ? Có phải ngươi đã ghét bỏ ta..."Thành Nghị: "..." Vẫn nên chiến tranh lạnh là tốt nhất.Cuối cùng La di nương bị Đoạn Kính Tùng gọi về một lần nữa. Đoạn Kính Tùng nhìn hành động của Tăng Thuấn Hy, mắt lại rưng rưng: Hoàng thượng chịu khổ rồi! Vì đại nghiệp mà phải ẩn nhẫn đến như vậy...Vì thế, bọn người hầu ở thiện đường đều nhìn thấy lão gia nhà mình vừa khóc vừa nhìn cặp đôi xa lạ, càng thêm xác định: "Góa phụ đen" là tình nhân cũ của lão gia, cầu mà không được nên mới đau lòng như thế!Tuy nhiên, họ không ngờ là "Góa phụ đen" vừa là nam lại vừa là nữ!Khẩu vị lão gia thật quá độc đáo!Thành Nghị bị mọi người nhìn chằm chằm đến mức nghẹn cả bữa, sau khi ăn xong, hắn trực tiếp giải thích mục đích chuyến thăm của mình, tất nhiên Đoạn Kính Tùng không phản đối: "Thành công tử yên tâm, chuyện này giao cho lão phu, ta hứa sẽ xử lý thỏa đáng."Thành Nghị gật đầu: "Có điều ta cũng muốn phiền Đoạn lão gia sau khi tìm được da thì đi cùng bọn ta một chuyến tới phủ Ninh Châu. Có Đoạn lão gia ra mặt chắc chắn càng dễ làm đối phương tin tưởng."Đương nhiên là Đoạn Kính Tùng không ý kiến, tiếp theo ông ấy bắt đầu chuẩn bị đồ.Đoạn Kính Tùng quả nhiên không hổ là nhà giàu số một thành Việt Châu, hành động cực nhanh. Chỉ trong một ngày ông ấy đã thu được rất nhiều da thuộc quý hiếm, đóng gói vào ba chiếc hộp lớn, khiêng lên xe ngựa. Sau khi rời khỏi, lấy lý do bán da rồi đưa La di nương với một lão bộc đi theo, khởi hành tới thành Việt Châu.Còn lại Thành Nghị cùng Tăng Thuấn Hy cũng khởi hành đồng thời với ba người kia, nhưng bọn họ cưỡi ngựa nên di chuyển nhanh hơn. Vì lần này Đoạn Kính Tùng thay cho bọn hắn con ngựa tốt hơn nên đi chưa đầy ba ngày bọn hắn đã quay về phủ Ninh Châu khi màn đêm buông xuống.Bọn họ vừa trở lại Xương phủ, Xương Vinh Hoan vội vàng chạy tới: "Thành lão đệ, lần này đi ra ngoài mấy ngày, đã tìm được thứ gì chưa."Thành Nghị ra vẻ tiếc nuối nói: "Hạ quan vốn tưởng rằng tìm được manh mối, không ngờ vội vàng chạy tới xem thì lại đứt manh mối."Xương Vinh Hoan nói: "Không biết có thể tiết lộ chút gì cho lão ca xem rốt cuộc hiện tại như thế nào, để lão ca chuẩn bị trước được không? Giờ đây Bách nhi bị nhốt trong châu nha, bà nương trong nhà mỗi ngày đều cãi cọ ầm ĩ, lão ca...Sắp không chịu nổi nữa rồi."Thành Nghị sớm đã có biện pháp đối phó trên đường trở về: "Lần này hạ quan về quê nhà của một số tội phạm bị truy nã, còn tưởng rằng có thể tra được gì hay tìm được điểm giống nhau, nhưng kết quả vẫn không hiểu ra sao...Sợ là, ngay cả hạ quan cũng lực bất tòng tâm."Thành Nghị cụp mắt xuống, nhìn như chỉ muốn bỏ cuộc.Xương Vinh Hoan nào dám hỏi lại: "Lão đệ lão đệ, đệ không thể cứ như vậy bỏ qua, chuyện này...Phía trên lại cứ thúc giục lão ca, lão ca cũng không có biện pháp! Nếu như lần sau lại có chuyện như vậy, lão đệ cứ việc nói cho lão ca, để lão ca phái người tới đảm bảo mọi việc sẽ được thực hiện ổn thỏa."Sau khi Thành Nghị đồng ý, Xương Vinh Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.Mà bên kia, Đoạn Kính Tùng lấy tên tuổi nhà giàu số một thành Việt Châu, hào phóng bắt đầu mở tiệc chiêu đãi phú thương địa phương cùng với các quý nhân ở Ninh Châu phủ, ngay cả Xương Vinh Hoan cũng đi. Bận rộn hai ngày, tiệc tùng ồn ào huyên náo, vô cùng náo nhiệt.Đoạn Kính Tùng chờ thời cơ thích hợp rồi dựa theo ý Thành Nghị, công khai mấy hộp da mà ông ấy mang theo, trong đó có vài món cực hiếm. Vào ba ngày sau ông ấy sẽ mở một hội đấu giá, nếu có người cùng sở thích, có thể tới đấu giá.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com