TruyenHHH.com

Than Muon Cuoi Khong Phai Ga Full

Tân đại nhân nhướng mày: "Hiểu lầm? Các ngươi thật sự không biết sao?"

Lương thị giàn giụa nước mắt dập đầu với Tân đại nhân, chân thành tha thiết nói: "Đại nhân, dân phụ thật sự không biết, dân phụ chỉ nghe Từ ma ma nói mà thôi. Bà ta là nhũ nương của nhi tử dân phụ, luôn luôn cưng chiều con thơ, chỉ e... trong chuyện này có hiểu lầm gì đó." Những lời này của Lương thị đặc biệt nhắc tới Từ ma ma, khiến Tân đại nhân muốn bỏ qua điều này cũng không được. Ông trầm ngâm suy nghĩ rồi vỗ kinh đường mộc: "Người đâu! Đưa Từ ma ma tới!"

Từ ma ma nhanh chóng bị đưa tới, đúng là ma ma đi theo hỉ kiệu lúc trước.

Bà ta tiến lên, quỳ xuống một cách quy củ, mặt mày trắng bệch, đầu tiên bà ta dập đầu với Tân đại nhân một cái: "Lão nô Từ thị bái kiến Thanh Thiên đại lão gia!"

Tân đại nhân hỏi: "Từ thị, bổn quan hỏi ngươi, ngươi có nhận ra hai người đang quỳ bên cạnh không?"

Từ ma ma đáp: "Tất nhiên là nhận ra, hai người này là lão gia và phu nhân của lão nô."

Tân đại nhân lại hỏi: "Vậy thì, ngươi có nhận ra vị này không?" Lần này người Tân đại nhân chỉ chính là Thành Nghị.

Từ ma ma nhanh chóng nhìn qua Thành Nghị rồi cúi đầu thật thấp: "Bẩm đại lão gia, lão nô nhận ra, là đại công tử nhà lão nô Thành... Thành đại công tử."

"Nếu đã nhận ra, vậy tại sao vừa nãy khi ở trước cửa phủ Tấn tướng ngươi luôn miệng nói hắn là nhị công tử nhà ngươi?" Tân đại nhân chợt vỗ kinh đường mộc một cái, dọa Từ ma ma sợ tới mức run rẩy, mặt mày cũng trắng bệch.

"Chuyện này... chuyện này... lão nô lớn tuổi nên mắt mờ, bởi vì trước khi xuất giá là nhị công tử nên mới cảm thấy... nhất định là nhị công tử. Lão nô không biết gì hết! Đại lão gia, xin ngài hãy làm chủ cho lão nô!" Đột nhiên Từ ma ma bắt đầu há mồm gào thét, khiến dân chúng bên ngoài công đường sôi nổi nhìn vào trong, bọn họ không biết rốt cuộc là ai nói đúng.

Lúc này Lương thị xoay người sang, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Từ ma ma: "Từ ma ma, thường ngày ta không đối xử tệ với bà, chẳng phải lúc trước bà nói cho ta biết là đại lang và Tấn nhị công tử kia tình chàng ý thiếp nên cam tâm tình nguyện xuất giá thay nhị lang ư? Sao, sao tự nhiên lại không giống những gì bà nói lúc trước? Bà nói cho ta biết đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Lương thị diễn dáng vẻ vô cùng bi thương, đau lòng đau khổ vì bị lừa gạt cực kỳ nhuần nhuyễn, dân chúng đứng bên ngoài công đường quan sát dần dần hạ giọng, chẳng lẽ... bọn họ thật sự hiểu nhầm rồi?

Lương thị này... thật sự không biết gì cả ư?

Từ ma ma nghe thế thì đột nhiên ánh mắt nhoáng lên một cái, rõ ràng là dáng vẻ đang suy tính gì đó, nhưng ngoài miệng bà ta vẫn lẩm bẩm: "Không, không... lão nô không biết gì hết, không biết gì hết!"

Nhưng dáng vẻ này của bà ta thật sự khiến người khác phải nghi ngờ, lại thêm những lời mà Lương thị nói vừa này, Tân đại nhân chợt vỗ kinh đường mộc một cái: "Giỏi cho điêu phụ nhà ngươi, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Người đâu... kéo xuống đánh hai mươi đại bản!" Tân đại nhân nói xong thì muốn rút lệnh bài trong ống trúc ra, chỉ là ông vừa dứt lời thì Từ ma ma lại bị dọa tới gục ngã: "Lão nô khai!"

"Đại nhân đừng đánh đừng đánh! Lão nô nói! Lão nô nói hết!" Từ ma ma cúi đầu, Thành Nghị hờ hững quan sát cảnh tượng này, hắn nhíu chặt mày, trên gương mặt còn non nớt của thiếu niên mang theo một chút lạnh lùng khó phát hiện.
"Nói!" Tân đại nhân lớn tiếng chất vấn.

"Lão nô... chuyện này... đều do một mình lão nô gây ra, lão gia và phu nhân, quả thật là... không biết." Từ ma ma gục xuống, toàn thân run rẩy, giọng nói cũng ngắt quãng. Thành Nghị biết Lương thị đã từng dùng chiêu này, bà ta nắm khế ước bán thân của đám gia phó trong tay, Từ ma ma này theo bà ta gả tới, không chỉ một mình Từ ma ma mà còn có phu quân của bà ta, con của bà ta, tất cả bọn họ đều là người hầu bán mình cho Thành gia, bị Lương thị nắm chặt trong lòng bàn tay. E rằng... lần này Lương thị định để Từ ma ma trở thành con tốt thí mạng.

"Ngươi hãy nói chi tiết hơn đi, rốt cuộc chuyện này là sao?" Tân đại nhân đã tin thêm vài phần, ánh mắt sắc bén từ ngữ ép buộc.

"Chuyện này là do một mình lão nô gây ra. Hôm ấy nhị công tử Thiện gia để ý tới nhị công tử nhà lão nô nên trực tiếp sai người tới cầu thân, Thành gia bọn ta làm sao có thể sánh được với Thiện gia quyền quý, vì vậy lão gia và phu nhân chỉ có thể sợ hãi mà nhận lời. Thế nhưng nhị công tử lại muốn lấy vợ sinh con, sao mà đồng ý cho được? Có điều chung quy ngài ấy vẫn sợ đắc tội Thành gia nên cuối cùng vẫn chấp nhận. Chỉ là... lão nô là nhũ nương của nhị công tử, không thể nhìn cuộc đời của nhị công tử bị hủy hoại được. Đúng lúc này lão nô nhớ tới đại công tử... lúc trước vì đại công tử có hiềm khích với phu nhân, cảm thấy phu nhân cướp mất sự yêu thương của lão gia nên việc gì cũng chống đối phu nhân, vì thế mà lão nô cũng không thích đại công tử, bèn dứt khoát tương kế tựu kế nói với phu nhân rằng là đại công tử thích nhị công tử Thiện gia, xin phu nhân tác thành, đại công tử bằng lòng xuất giá thay. Đợi đến ngày xuất giá thì lão nô liền chuốc thuốc mê nhị công tử và đại công tử rồi đánh tráo hai người, vốn dĩ lão nô nghĩ rằng dung mạo của hai vị công tử tương tự nhau, thật không ngờ rằng... cuối cùng vẫn bị phát hiện. Những chuyện này đều do một mình lão nô gây nên, cầu xin đại nhân đừng xử oan cho lão gia và phu nhân... Bọn họ đều vô tội ạ." Từ ma ma vừa nói xong thì bên ngoài công đường lập tức nổ tung.

"Thế... thế này là sao? Chẳng lẽ lão nô này thật sự lừa gạt chủ tử làm ra chuyện ác như vậy?"

"Nói không chừng là vậy thật, dù sao lão nô này cũng tự nhận rồi..."

"Có điều không ngờ rằng tướng gia thế mà vì nhi tử của mình ép nam tử làm vợ, quả thật... không ngờ rằng tướng gia lại là loại người như vậy!"

"Đúng đó đúng đó, thật sự không ngờ tới mà..."

"..."

Lương thị nghe thấy tiếng bàn tán của người bên ngoài công đường thì khóe miệng bất giác cong lên. Tốt lắm, chỉ cần mọi người tin chuyện này là do Từ ma ma làm thì bà ta có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên người bà ta. Dù sao bây giờ cũng đã đắc tội Thiện tướng gia, chi bằng buông tay đánh cược một lần, đến lúc đó ngược lại có thể khiến dư luận bắt tướng gia trả báu vật của bà ta về.

Bà ta không muốn để Minh Nhi đi làm nam thê gì đó cho người khác, bà ta vẫn đang chờ ôm đại tôn tử đây!

Có điều hiển nhiên Lương thị đã vui mừng quá sớm. Thành Nghị châm biếm nhìn bà ta một cái, khóe miệng cong lên thành nụ cười cực kỳ nguy hiểm. Trong tình huống này hắn thật sự không tiện lên tiếng, dù sao hắn cũng là phận con, người đang quỳ trước mặt một người là cha ruột của hắn, người còn lại là kế mẫu của hắn, đương kim thánh thượng coi trọng chữ hiếu, dùng hiếu trị nước, cho dù hắn có lý nhưng nếu để hắn nói thì cho dù có lý đi chăng nữa, chữ hiếu cũng đè nặng trên đầu.

Nhưng nếu để người khác nói...

Thế thì tình hình sẽ khác rồi.

Thành Nghị tính toán thời gian, đoán chừng cũng đến lúc rồi. Quả nhiên, ngay khi bên ngoài công đường đang bàn tán tới ngất trời, Tân đại nhân cũng đã có ý muốn tin thì đột nhiên từ bên ngoài công đường có mấy người bước vào. Người đi đầu chính là Thiện tướng gia mặc triều phục nghiêm nghị, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, mà phía sau ông ta chính là mấy gia phó đi theo, trong tay mấy gia phó này còn kéo theo mấy người bị trói gô, bọn họ đang đi về phía công đường.

Bọn họ đi đến đâu thì mọi người sôi nổi nhường đường đến đấy.

Thành Nghị nhìn qua, chậm rãi đứng dậy. Hắn không thèm để ý nhìn thoáng qua Lương thị: Kế mẫu, trò hay đã bắt đầu rồi đây.

Có lẽ Lương thị cũng cảm giác được ánh mắt của Thành Nghị nên lén lút trừng hắn một cái, chỉ là khi bà ta đối diện với đôi mắt phượng u ám của Thành Nghị thì trong lòng phát rét, cơ thể run rẩy. Bà ta vừa định nói gì đó thì sau lưng đã truyền tới giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Thiện tướng gia: "Tân đại nhân, lão phu đưa mấy nhân chứng tới, chi bằng ngài hãy nghe thử rồi hẵng phán."

Lương thị và Từ ma ma nghe thấy giọng nói này thì quay đầu lại theo phản xạ, chờ đến khi hai người nhìn thấy người bị bắt thì đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Mấy người mà Thiện tướng gia bắt tới chính là phu quân và con trai của Từ ma ma, cùng với mấy hạ nhân của Thành phủ. Bọn họ thẫn thờ ỉu xìu, nhìn thấy Từ ma ma và Lương thị thì run rẩy rồi cúi đầu xuống.

Trong lòng Tân đại nhân cũng lo sợ, chung quy thì Thiện tướng gia này cũng là quan trên của ông, ngay cả ông cũng phải kính trọng vài phần, chuyện này dính dáng tới rất nhiều người, sơ sẩy một cái thì chỉ e là sẽ đắc tội Thiện tướng gia.

Tân đại nhân nhìn về phía mấy người kia: "Người đang quỳ dưới công đường là ai?"

Mấy người rối rít tự giới thiệu, hai người phía trước quả nhiên là phu quân Từ ma ma Lục lão tam và con trai Lục Đại Chung, mấy người còn lại chính là gia phó của Thành gia.

Tân đại nhân kinh ngạc, ánh mắt ông lướt qua Từ ma ma và Lương thị đã thay đổi sắc mặt rồi trầm ngâm: "Thiện tướng gia, không biết ngài đưa mấy người này tới là để?"

Thiện tướng gia không nói lời thừa: "Có mấy kẻ dơ bẩn muốn lợi dụng lão phu chèn ép con riêng, còn cắn ngược lại một phát vấy bẩn thanh danh của lão phu, chuyện này tất nhiên lão phu không thể ngồi yên mặc kệ. Các ngươi hãy tự nói lại một lần nữa, các ngươi biết được những gì?"

Thiện tướng gia vừa nói xong thì Lục lão tam đã run rẩy mở miệng trước: "Bẩm Thanh Thiên đại lão gia, tiểu nhân tới là để kêu oan cho bà nương nhà mình!"

Tân đại nhân hỏi: "Hả? Nói ra thử xem."

Lục lão tam trả lời: "Thanh Thiên đại lão gia, ngài phải làm chủ cho bà nương nhà tiểu nhân! Bà nương nhà tiểu nhân có nỗi khổ trong lòng, chuyện đó không phải do một mình bà ấy làm như những lời bà ấy vừa nói, thật ra chuyện này... là bị phu nhân đe dọa. Phu nhân nắm khế ước bán thân của tiểu nhân và cả nhà tiểu nhân trong tay, bà ta uy hiếp bà nương nhà tiểu nhân là nếu không chịu nhận tội một mình thì...thì sẽ đánh chết cả nhà già trẻ của tiểu nhân. Bà nương của tiểu nhân bất đắc dĩ nên mới... kỳ thật mọi chuyện đều là do một mình phu nhân gây ra, bà ta muốn mượn cơ hội lần này tiêu diệt đại công tử để trải đường cho nhị công tử..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com