Than Muon Cuoi Khong Phai Ga Full
Một người có lẽ chỉ là ngẫu nhiên nhưng nếu như cả bảy người chết đều là tội phạm bị truy nã, vậy thì kẻ sát nhân giết những người này đang muốn thay trời hành đạo ư?Nhưng thủ đoạn này cũng tàn nhẫn quá mức rồi. Dựa theo tội ác của ba người kia mà nói thì chắc chắn phải phạt trảm, hoàn toàn không cần hắn tay dính máu giết người, chỉ cần tới báo án là được rồi mà.Thành Nghị cũng khó hiểu trước điều này: "Tra trước đã, nhỡ đâu bản quan lại đoán sai thì sao."Mà sự thật chứng minh, Thành Nghị không chỉ đoán đúng, còn một phát phá được vụ án treo không giải quyết được của mười mấy năm trước. So ra, kéo tơ lột kén, ngoài ba người kia đã được xác nhận cộng với Vương Khánh giả thì ba người còn lại cũng đều là...Xương Văn Bách mang theo mấy tên nha dịch bôn ba mấy ngày mấy đêm, đến khi hoàn toàn xác minh sự thật, trên mặt mọi người không hề có chút mệt mỏi nào mà toàn là vui sướng: "Thành đại nhân lợi hại quá, chỉ từ vụ Vương Khánh giả mà có thể suy luận ra mấy người còn lại cũng là tội phạm truy nã trong án giết người mười mấy năm trước. Đã qua bao nhiêu năm, bây giờ xem như tri châu đại nhân đã lập được công lớn rồi!"Liên tiếp phá được mấy vụ án, nếu báo chuyện này lên, không chừng tri châu sẽ được lên chức vào năm sau.Xương Văn Bách trông có vẻ thờ ơ nhưng nhìn kỹ hơn có thể thấy rằng hắn ta rất vui vẻ, sở dĩ năm đó hắn ta muốn làm bổ khoái là để giải oan cho người dân. Hiện giờ có thể phá án, hắn vuốt mặt: "Đừng nhiều lời nữa, mau liệt kê ra hết tội của những phạm nhân này đi, nói không chừng Thành đại nhân có thể tìm ra chút manh mối nào đó để tra ra hung thủ sau vụ việc này."Nha dịch nói: "Còn tìm cái gì nữa vậy bổ đầu, đây chính là việc tốt, dứt khoát không tra xét...Được được được, bổ đầu nói đúng, chúng ta đi ngay đây!"Nha dịch bị Xương Văn Bách lườm, hoảng sợ vội vàng chạy đi tiếp tục tra án.Liên tiếp giải quyết mấy vụ án cũ, Xương Vinh Hoan là người vui vẻ nhất, cho rằng mình sắp được thăng quan phát tài, khi biết tin, tối hôm đó ông ta tổ chức gia yến còn linh đình hơn so với đêm đầu Thành Nghị tới, còn chào đón Thành Nghị với tư cách khách quý: "Thành lão đệ, lần này...Thật sự là nhờ có ngươi, ly rượu này nhất định phải uống, không uống nghĩa là không nể mặt lão ca ta!"Hồng Quảng Bình ngồi phía dưới suýt nữa đã không kìm được mà hất bát rượu vào mặt đối phương: Cẩu quan, công trạng nhiều như vậy đều bị hắn chiếm hết, thật là bực bội quá.Nhưng rồi lại nghĩ tới chuyện hắn sẽ bị Thành Nghị hố nên lại nhẫn nhịn. Để cho tên cẩu quan này khoe khoang thêm vài ngày, chờ vụ án Bùi thị nữ nổ ra là đủ cho hắn uống một hũ!Xương Văn Bách tới khá muộn, khi hắn ta đến nơi, Hồng Quảng Bình có cảm giác rằng đêm nay đối phương hơi khác thường.Ngày thường nhìn Xương công tử luôn lãng đạm nhưng bây giờ trên mặt hắn ta cứ có cảm giác dịu dàng không giấu được làm Hồng Quảng Bình cảm thấy rất kỳ quái, sau này nghĩ lại mới chợt ngộ ra.Đi theo đằng sau Xương Văn Bách là một nữ tử yếu ớt khoảng hai mươi tuổi đang được tỳ nữ bên cạnh đỡ cẩn thận, nửa khuôn mặt được che bằng tấm mạng che mặt đi tới thiện đường, nàng tiến lên một bước rồi cúi người hành lễ với Xương Vinh Hoan và Thành Nghị. Nàng vẫn luôn rũ mắt xuống, dịu dàng kính cẩn nghe theo, mới vừa hành xong lễ đã được Xương Văn Bách đỡ vào chỗ ngồi, thái độ rất thân mật.Thành Nghị cho rằng theo như lúc trước Xương phu nhân giận mắng Xương Văn Bách về vụ nạp thiếp thì bây giờ bà ta phải đối xử lạnh nhạt ghét bỏ với thiếu phu nhân này mới đúng, thật không ngờ Xương phu nhân lại đối đãi với thiếu phu nhân cực kỳ nhiệt tình.Từ lúc Triều Phi Y ngồi xuống, bà ta bắt đầu kêu Xương Văn Bách chăm sóc tốt cho nàng làm Xương Văn Bách đầu tiên là ngạc nhiên không thôi, rồi sau đó mắt hắn ta sáng lên. Có lẽ hắn ta nghĩ rằng cuối cùng Xương phu nhân cũng đã thông suốt rồi, sẽ không ép hắn ta nạp thiếp nữa.Thành Nghị là người ngoài lại nhận ra rõ ràng, từ phản ứng của Xương Văn Bách mà nói, Xương phu nhân này lúc trước luôn không quan tâm tới Triều Phi Y nhưng giờ lại đối xử khác thường, sợ là sẽ có biến thôi.Trong lòng Thành Nghị sinh ra dự cảm không lành.Quả nhiên, khi hắn và Xương Vinh Hoan kính rượu được một nửa thì Xương phu nhân cầm lấy khăn tay lau lau khóe miệng, nói với Xương Văn Bách lúc này còn đang bận chăm sóc Triều Phi Y: "Bách nhi à, vi nương đã tính rồi, ngày sau chính là ngày đó, là ngày lành để gửi sính lễ. Tuy nói là nạp thiếp nhưng dù sao Từ gia cô nương cũng là tiểu thư khuê các, vi nương muốn chuẩn bị đủ tam môi lục sính như cưới chính thất, chắc con không ý kiến gì chứ?"Xương Văn Bách vốn đang dịu dàng ấm áp chợt trở nên cứng đờ, không tin được ngước mắt lên, sau một lúc lâu mới ngẩn ngơ nói: "Mẫu thân, người đang nói cái gì vậy? Nạp thiếp gì cơ? Không phải chúng ta đã sớm đồng ý...""Bách nhi, đồng ý cái gì? Vi nương chỉ nói cho con thời gian một tháng, hiện giờ cũng may Phi Y rộng lượng đã đồng ý cho con nạp thiếp, con còn bất mãn gì nữa? Con nghĩ nương là vì chính mình thôi sao? Đây là vì Xương gia chúng ta...Cha con cũng đồng ý rồi, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, con...""Mẫu thân!" Xương Văn Bách bỗng đập chiếc đũa gỗ xuống bàn, hình như cũng cảm thấy mình hơi lỗ mãng nên hạ giọng xuống mấy phần: "Không cần nói nữa...Chuyện này căn bản chính là..."Hắn ta nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, như vừa mới nghĩ lại lời nói vừa rồi của Xương phu nhân, hắn ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nữ tử sắc mặt tái nhợt nhưng lại rất điềm nhiên. Nhìn chằm chằm nàng không rời, trên khuôn mặt tuấn dật là biểu cảm không thể tin được.Triều Phi Y cụp mắt xuống, chậm chạp đặt chén canh xuống dưới, giọng hơi khàn khàn nói: "Điều này...đúng là thiếp đã đồng ý."Gần như cùng lúc đó, toàn bộ thiện đường lâm vào yên tĩnh. Xương Văn Bách nắm chặt chiếc đũa gỗ, trên trán nổi gân xanh, hắn ta cắn răng đứng lên "Rầm" một tiếng, chiếc ghế gỗ phát ra âm thanh chói tai. Đột nhiên hắn ta ném chiếc đũa gỗ trong tay ra và xoay người bước nhanh ra ngoài.Hiển nhiên Xương phu nhân cùng Triều Phi Y không ngờ chuyện này lại xảy ra. Sắc mặt Xương phu nhân tối sầm lại, muốn nổi giận nhưng lại sợ kinh động tới Thành Nghị, chỉ nói một câu: "Đứa nhỏ này..."Xương Vinh Hoan trừng mắt liếc bà ta: "Được rồi được rồi, làm trò trước mặt Thành lão đệ làm người ta chê cười rồi kìa. Thành lão đệ tới đây, để cho phụ nữ bọn họ lo đi, chuyện này không liên quan tới chúng ta, đêm nay không say không về nào."Tầm mắt của Thành Nghị vẫn không rời khỏi người Triều Phi Y, đối phương vẫn luôn cụp mắt xuống nên chỉ có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu và hàng lông mi dài. Có lẽ là do ảnh hưởng của bầu không khí xung quanh nên nàng lặng lẽ đứng dậy: "Phụ thân, mẫu thân...Con dâu thấy không khỏe trong người, con đi về trước ạ."Xương phu nhân không quan tâm lắm: "Ừ"Triều Phi Y hành lễ với Thành Nghị rồi được tỳ nữ đỡ rời đi.Toàn bộ thiện đường bỗng trở nên im bặt, bên tai Thành Nghị truyền đến một tiếng "Chậc" trầm thấp:"Nữ nhân ngu xuẩn, nam nhân của mình mà cũng buông tay? Về sau còn có cái gì không thể buông nữa?"Thành Nghị cúi đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Hắc Xà, đối phương hừ một tiếng: "Uống rượu một mình là sẽ một say không tỉnh."Thành Nghị nhướng mày: "Vậy một say không tỉnh đi."Hắc Xà:...Chứ không phải hắn nên thẹn quá hóa giận, sau đó để chứng minh hắn không uống rượu mảnh, ăn mảnh mà chia cho y một chén sao?Thành Nghị bình tĩnh giơ tay lên uống một hơi cạn chén rượu gạo hương cam tinh khiết và thơm ngọt, làm Hắc Xà sống không còn gì luyến tiếc.Trong buổi gia yến này Thành Nghị bị Xương Vinh Hoan thuyết phục uống thêm vài chén. Vốn tưởng rằng đây chỉ là rượu gạo, không ngờ rượu này tác dụng chậm nhưng rất mạnh. Uống được một nửa thì Thành Nghị có chút say rượu, nhìn ra cái đình hóng gió cách đó không xa và đi ra đó ngồi để gió thổi cho tỉnh rượu.Hắc Xà thừa dịp bóng đêm lại xuất hiện từ bao giờ: "Say? Chậc, tửu lượng của ngươi thật là...Năm đó khi ta ở biên cảnh uống loại rượu mạnh nhất, ta đã uống liền ba vò không chớp mắt đấy."Thành Nghị nhướng mày: "Ồ, giờ cho có nói ngươi đảo lộn trời đất đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không cho ngươi uống nữa đâu."Ký ức về lần bị "Quỷ áp giường" đến bây giờ vẫn còn như mới.Hắc Xà:...Y đâu có phiền phức như vậy? Y là hạng người như vậy sao? Y sẽ vì một ngụm rượu mà dành nửa đêm để nói chuyện vô nghĩa với một con quỷ say rượu sao?Ánh mắt Thành Nghị trong trẻo: Ngươi sẽ.Hắc Xà:...Không biết Hồng Quảng Bình xông ra từ khi nào, sau khi tiệc rượu chấm dứt là hắn ta bỗng biến mất. Giờ phút này hắn ta ở đình hóng gió ngồi xuống đối diện, tiến sát lại, hai mắt sáng lên rồi bắt đầu tám chuyện: "Đại nhân ngài đoán xem thuộc hạ vừa nghe trộm được gì?"Lời này của hắn ta làm Tang Bồi phía sau Thành Nghị liếc hắn ta một cái, sự khinh bỉ thoắt ẩn thoắt hiện: Nghe lén còn đắc ý cái gì?Hồng Quảng Bình bị ánh mắt này làm nghẹn họng một chút, đột nhiên đập bàn: "Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Lão tử nghe được bằng bản lĩnh của lão tử, sao mà không thể đi kể chuyện? Ngươi dựa vào cái gì mà khinh bỉ lão tử?"Thành Nghị bóp bóp trán, bị Hồng Quảng Bình làm ồn ào đến đau đầu: "...Rồi chuyện gì?"Khí thế của Hồng Quảng Bình bỗng vụt tắt, hắn ta thần bí nói: "Chẳng phải thuộc hạ mới vừa uống có hai chén canh sao, sau đó đi giải quyết...Kết quả khi đi qua con đường nhỏ thì nghe được Xương Văn Bách và thiếu phu nhân cãi nhau.Không ngờ rằng Xương công tử này nhìn lạnh lùng vậy nhưng lại là một kẻ si tình.Đại nhân ngươi đoán thử xem, hóa ra lúc thiếu phu nhân gả cho hắn ta thì lại không hề thích hắn, hoàn toàn là vì cứu Xương Văn Bách nên bị trọng thương, hơn nữa dưới tình thế cấp bách bị Xương Văn Bách nhìn bóng lưng làm sao đó, sau lại cảm động cái gì đó, lúc này mới không thể không gả cho đối phương...Nói chung thiếu phu nhân hoàn toàn không thèm để ý tới Xương Văn Bách cho nên mới không ngần ngại để đối phương nạp thiếp nhưng lại khiến Xương Văn Bách tức điên, nói nếu nàng dám làm vậy thì hắn cũng dám xuất gia!Không ngờ là tính cách Xương bổ đầu lại cương liệt như vậy nhưng thuộc hạ tổng kết ra một đạo lý...Mặt đẹp trai cũng vô dụng, tình yêu của vợ còn không nắm được, thật là đáng thương mà."Thành Nghị: "Cũng không nhất định là thế."Hồng Quảng Bình sửng sốt: "Không nhất định? Không nhất định cái gì?"Thành Nghị nói: "Về tình yêu của thiếu phu nhân kia..."Hắn cảm thấy Triều Phi Y không phải là không có cảm tình với Xương Văn Bách, chỉ là tại sao đối phương đột nhiên lại đồng ý nạp thiếp?Nếu do bị Xương phu nhân bức bách nhưng hai năm trước khi Xương phu nhân bắt đầu đề nghị chắc chắn cũng đi tìm nàng rồi và rõ ràng nàng không đồng ý, bây giờ tại sao...Chắc là Thành Nghị say thật rồi, chỉ nghĩ thôi cũng đau đầu nên hắn đứng lên, lắc người một chút rồi lại ngồi xuống.Hồng Quảng Bình vừa thấy, thò qua nói: "Ngài say rồi hả đại nhân? Để thuộc hạ đưa ngài trở về nhé?"Hắc Xà vốn đang hờn dỗi một mình, nghe thế lập tức đứng thẳng vèo thân rắn lên.Hắc Xà xè xè xè, lặng lẽ ngồi dậy từ cổ tay của Thành Nghị, từ mép bàn đá thò ra cái đầu nhọn, mắt rắn hung hăng mà nhìn chằm chằm Hồng Quảng Bình lúc này vẫn chưa phát hiện ra y. Hồng Quảng Bình thấy Thành Nghị vẫn đang ôm trán, lại hỏi tiếp một câu: "Đại nhân? Ngài ngủ rồi đó hả? Không bằng...Để thuộc hạ cõng ngài về cũng được ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com