TruyenHHH.com

Than Muon Cuoi Khong Phai Ga Full

Thành Thời Trung bị phạt gậy, bây giờ đã có thể ngồi dậy. Án kiện của Lương thị đã tới khâu cuối cùng, hãm hại con riêng đồng thời cũng là mệnh quan triều đình, hai chuyện này cũng đủ để Lương thị không được sống yên.

Lương thị bị phán lưu vong mười năm, ba tháng sau sẽ theo xe chở tù nhân đến nơi lưu vong.

Lúc Thành Nghị bước vào, Thành Thời Trung đang được người khác hầu hạ ngơ ngác ngồi trên giường, người ở bên cạnh hầu hạ ông ta là một di nương của ông ta, chỉ là lúc trước có Lương thị nên hai vị di nương trong phủ đều bị vứt trong một góc hẻo lánh.

Bây giờ Lương thị đang ở trong ngục, hậu trạch không thể không có người quản lý, Thành Thời Trung liền đưa một di nương ra quản lý tạm thời.

Thành Thời Trung nghe thấy động tĩnh thì giương mắt, ông ta nhìn thiếu niên lang phong độ tư thái lỗi lạc, con ngươi lóe lóe, cuối cùng cũng nhượng bộ:"Ngày mai con phải lên đường, có thể tìm Tân đại nhân thả kế mẫu của con ra không?"

Trên mặt Thành Nghị không có bất kỳ cảm xúc gì dao động:"Thành lão gia kêu ta đi tìm Tân đại nhân ư, ông biết chuyện này là đương kim thánh thượng tự tay phán án không, hay nói cách khác, Thành lão gia muốn ta cũng mang tội danh kết bè kết phái ư? Ông không sợ làm liên lụy tới toàn bộ Thành gia hả?"

Toàn thân Thành Thời Trung chấn động, quả nhiên ông ta nghe thấy sẽ liên lụy tới Thành gia thì không nhắc tới việc kêu Thành Nghị thả Lương thị nữa, ngược lại nói:"Vậy Minh Nhi...Con có thể...:

Thành Nghị nói:"Thành lão gia, lúc trước ta đã nói rồi, sau này chúng ta đường ai nấy đi. Đến bây giờ ta vẫn chưa trực tiếp cắt đứt quan hệ phụ tử với ông, chắc là  ông cũng biết nguyên nhân. Nếu như trước kia ông đã mặc kệ chuyện bọn họ ức hiếp ta, vậy sau này chuyện của ta cũng không cần ông quan tâm nữa. Lương thị và Thành Thế Minh kia ông khỏi cần cầu xin ta, bọn họ làm những chuyện như vậy, ta không bỏ đá xuống giếng đã là khách sáo rồi".

Thành Thời Trung bị khí thế sắc bén đột nhiên sinh ra quanh người hắn dọa sợ, trước kia sao ông ta lại không cảm thấy đứa con lớn nhất này...khí thế nổi bật như vậy.

"Nhưng...Nhưng suy cho cùng nó vẫn là đệ đệ của con..."

"Lúc bọn họ hãm hại ta để thay thế ta có từng nghĩ rằng ta là huynh trưởng của hắn ta không? Hắn ta bất nhân, sao ông lại ép ta phải nhân nghĩa?". Thành Nghị cất bước đi về phía Thành Thời Trung:"Chuyện Thành gia, sau này ta sẽ không quản nữa, chuyến này ta đến nơi nhậm chức e rằng ba năm, năm năm không về được, ông tự giải quyết cho tốt đi. Lần này ta tới đây chỉ có một chuyện, mọi thứ của Thành gia, ta không cần một xu, ngày ta trở về kinh thành chính là lúc tình cảm của phụ tử chúng ta hoàn toàn cắt đứt. Ta không thèm gia nghiệp của Thành gia, ông tự giữ lại đi, nhưng hồi môn mà mẫu thân ta mang tới năm đó không phải là đồ của Thành gia ông. Năm đó Lương thị chiếm lấy của hồi môn của mẫu thân ta, nếu như phải chia thì hãy chia cho sạch sẽ, bà ta bán đi thì ông chuộc về nguyên vẹn cho ta. Dựa theo danh sách của hồi môn năm đó, lúc ta trở lại, một thứ cũng không được thiếu. Nếu không, ta đã có thể kiện Thành gia ông một lần thì có thể kiện lần thứ hai".

Thành Nghị nói xong thì không thèm nói nhảm với Thành Thời Trung nữa, từ khi ông ta ngầm cho phép Lương thị hại hắn như thế thì quan hệ phụ tử của bọn họ đã hoàn toàn chấm dứt rồi.

Chẳng qua bây giờ hắn cáo trạng Lương thị, hắn là khổ chủ, hợp tình hợp lý.

Lúc Thành Thời Trung đã rút ra sạch sẽ, bây giờ hắn chưa đủ lông đủ cánh, e là trực tiếp cắt đứt quan hệ phụ tử sẽ bị mọi người chỉ trích, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của hắn. Dù sao Đại Hy vẫn lấy hiếu trị quốc.

Lương thị bất nhân, hắn cáo trạng không sao, nhưng nếu bây giờ ngang nhiên cắt đứt quan hệ thì ngược lại là hắn không đúng.

Lúc Thành Nghị bước ra ngoài thì Thành Thời Trung mới lấy lại tinh thần, tức giận đến mức gào lên một tiếng "Nghịch tử", nhưng chuyện này không liên quan gì tới Thành Nghị nữa.

Sáng hôm sau, Thành Nghị chỉ mang theo một cái túi và hai vò rượu Hoa Điêu còn sót lại, cưỡi một con ngựa rồi lên đường.

Tân đại nhân đặc biệt tới đưa tiễn hắn, chỉ là bộ Hình có nhiều việc nên Tân đại nhân cũng không tiễn xa.

Thành Nghị đi tới đình Thập Lý thì dừng lại trước đình, hắn ngoảnh đầu nhìn về phía kinh thành phồn hoa, trong mắt không có chút gợn sóng nào, rồi bỗng dưng hắn xoay mình lên ngựa, tiếp tục lên đường.

Chuyến này ly biệt, lần sau quay về, sợ là cảnh còn người mất.

Thành Nghị không giỏi cưỡi ngựa nên cưỡi cũng không nhanh, chẳng biết Hắc Xà đã biến về từ bao giờ, nằm sấp trên vai hắn, trong mắt rắn lóe lên ánh sáng hưng phấn:"Ngươi cũng đủ thơm thảo đó, còn biết đem rượu Hoa Điêu của ta theo".

Thành Nghị:"Ừ".

Hắc Xà:"Có điều ngươi cũng sa cơ thất thế quá rồi, ít nhất cũng phải mang theo một nô bộc để hầu hạ, ngươi không sợ mình đẹp như vậy sẽ bị kẻ xấu cho rằng là tiểu cô nương nữ cải nam trang mà ức hiếp ư?".

Thành Nghị:"..."

Hắc Xà:"...Vừa nhìn đã biết ngươi chưa từng rời kinh rồi, ngươi biết cả nước Đại Hy này có gì thú vị nhất không? Phải kể tới phong cảnh phía Bắc Trường Thành, kéo dài ngàn dặm...".

Thành Nghị nghe giọng Hắc Xà lải nhải bên tai, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, vươn tay ra với lấy vò rượu Hoa Điêu trong túi.

Giọng nói trầm thấp của Hắc Xà im bặt, y cảnh giác hỏi:"Ngươi muốn làm gì?".

Lúc này Thành Nghị mới chậm rãi quay đầu nhìn lại:"Ngươi nói nhảm thêm một câu, ta sẽ ném một vò, tổng cộng hai vò, ngươi còn hai cơ hội nữa, sao không nói tiếp đi?".

Hắc Xà:"..."

Đầu nhọn của Hắc Xà gần như kề sát gương mặt tinh xảo tới quá đáng của Thành Nghị, cuối cùng đuôi rắn hất lên, biến trở về: Y đường đường là cửu ngũ chí tôn, người khác muốn y nói nhảm y còn không thèm ngó ngàng, người này lại dám chê y! Vậy mà dám!

Trẫm tức giận, thật muốn cắn hắn.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Thành Nghị không tốt, ở kiếp trước hắn đã từng học cưỡi ngựa vào thời niên thiếu, nhưng cũng chỉ học được sơ sơ mà thôi, mấy năm sau hắn đi lại không tiện nên tất nhiên không dùng ngựa nữa, vì vậy chuyến này tới trấn Giang Tê hắn đi cũng không nhanh.

Nửa tháng sau Tang Bồi mới đuổi tới, đối phương phong trần mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy, gầy đi không ít.

Tang Bồi thấy Thành Nghị thì trực tiếp tung người xuống ngựa rồi quỳ xuống, dập đầu một cái thật sâu với Thành Nghị, chỉ là không nói lời nào.

Thành Nghị tiến lên đỡ người đứng dậy:"Tiết Lâm thị đã gửi gắm ngươi cho ta, sau này ngươi hãy yên tâm ở bên cạnh ta. Tâm nguyện của nàng ấy đã hoàn thành, bây giờ sợ là đã đầu thai với Tiết tứ lang, ân tình của ngươi xem như đã trả hết, sau này hãy sống vì mình đi".

Lúc hắn nhận lời Tiết Lâm thị chỉ là không muốn Tang Bồi tự sát nữa chứ không phải thật sự xem hắn ta là nô bộc.

Tang Bồi không nói chuyện, trên người hắn mặc một cái áo bào cũ, lại dập đầu một cái bộp.

Thành Nghị bất đắc dĩ, hắn biết đối phương cố chấp, nhưng thật sự không ngờ rằng đối phương lại cố chấp như vậy. Hắn ta định nghe theo Tiết Lâm thị làm nô bộc cho hắn cả đời ư?

Thành Nghị chỉ có thể tạm thời đè ý nghĩ thuyết phục trong đầu xuống, kêu hắn ta đứng dậy, đưa hắn ta đi mua một bộ trường bào mới đơn giản, hôm sau tiếp tục gấp rút lên đường.

Từ khi có Tang Bồi tham gia, mọi chuyện không cần Thành Nghị nhúng tay vào, chỉ là đối phương quả thật ngu trung, thấy hắn cưỡi ngựa không giỏi thì ban đầu thật sự ngựa cũng không cưỡi mà nhất quyết dắt ngựa cho hắn đi tới trấn Giang Tê.

Lần này lộ trình tới trấn Giang Tê phải mất một tháng, đối phương thật sự...

Cuối cùng Thành Nghị phải uy hiếp Tang Bồi gấp rút lên đường thì hắn ta mới ngoan ngoãn cưỡi ngựa đi theo.

Cứ đi một đường như vậy gần một tháng sau, còn hai ngày lộ trình nữa là hai người một rắn Thành Nghị sẽ tới phủ Thông Châu.

Thành Nghị đưa công văn thông quan, sau khi vào phủ thành, hắn xuống ngựa nói với Tang Bồi:"Chúng ta ở lại đây mấy ngày".

Tang Bồi xem Thành Nghị như thiên lôi sai đâu đánh đó, một câu dư thừa cũng không hỏi, bảo làm cái gì thì làm cái đó, hắn ta lập tức dắt ngựa của hai người đi phía trước, tìm một khách điếm giá cả vừa phải.

Chẳng biết Hắc Xà đã biến trở về từ bao giờ, nằm sấp trên đầu va hắn, đầu nhọn đối diện với Thành Nghị nhưng không nói lời nào.

Khóe miệng Thành Nghị hơi giương lên:"Muốn nói gì thì nói đi, ta chỉ không cho ngươi nói nhảm thôi".

Hắc Xà:...

Trẫm há lại để ngươi kêu câm miệng là câm miệng, nói chuyện là nói chuyện chứ?

Thành Nghị không ngờ tính tình của đối phương lại khó chiều như vậy:"Xin lỗi ngươi, buổi tối có uống rượu không?".

Hắc Xà:"Uống!"'

Nam tử mở miệng theo phản xạ, nói xong mới kịp phản ứng, lại nhắm mắt, thế mà đã mở miệng rồi, đôi mắt đen của y sâu kín nhìn hắn:"Ngươi là người đầu tiên chê trẫm...Ta ồn ào".

Thành Nghị co được dãn được:"Lỗi của ta".

Hắc Xà nghe được lời muốn nghe mới hài lòng:"Sau này không được lấy rượu Hoa Điêu uy hiếp ta nữa".

Thành Nghị chậm rãi bước đi, ánh mắt đảo qua hai bên đường, ừ một tiếng.

Hắc Xà chú ý tới ánh mắt của hắn:"Còn hai ngày nữa là tới trấn Giang Tê, vì sao lại dừng ở Châu phủ? Châu phủ này có gì đẹp sao?"

Thành Nghị:"Không phải châu phủ này đẹp, là tạm thời không vội tới trấn Giang Tê".

Hắc Xà càng nghi hoặc:"Ta có nghe nhầm không? Chẳng phải ngươi lòng mang thiên hạ à, đi sớm một ngày thì không phải cai quản sớm một ngày sao?".

Dựa theo hiểu biết mấy ngày qua của y về thiếu niên, hắn tuyệt đối là chủ động muốn ngăn cản cục diện rối rắm của trấn Giang Tê.

Vì sao trấn Giang Tê này cục diện rồi rắm, có hai nguyên nhân.

Thứ nhất là nghèo khổ, địa thế của trấn Giang Tê này không tốt, quanh năm khô hạn, thu hoạch không nhiều, tất nhiên không giàu có nổi. Thứ hai chính là nơi khỉ ho cò gáy có nhiều điêu dân, điêu dân nhiều thì tất nhiên cũng nhiều nạn trộm cướp, kết bè kết phái vào nhà cướp bóc, không chuyện ác nào không làm.

Năm đó y ở trong quân doanh, không thèm để ý địa phương nhỏ bé này, có điều như vậy không có nghĩa là y không biết tình trạng ở đó. Sau khi y lên ngôi, hiểu rõ nơi đó thì vốn định điều binh tới trực tiếp đe dọa tiêu diệt, sau đó tìm người tài cai quản, nhưng ai ngờ...

Hắc Xà nghĩ vậy thì quanh người lạnh tới đáng sợ, mắt rắn sâu kín hiện lên màu đỏ.

Thành Nghị vốn đang quan sát tình trạng của Châu phủ này cũng cảm thấy quanh người lạnh lẽo, hắn quay đầu định hỏi Hắc Xà có chuyện gì thì cảm giác đột nhiên Hắc Xà phóng một cái đã phóng ra sau lưng mình.

Cùng lúc đố, một cơn gió mạnh phất qua, chính là Tang Bồi đã đi mà quay lại. Hắn ta thấy trên vai Thành Nghị có một con rắn đen thì lập tức tay không đi bắt.

Phản ứng của Hắc Xà cũng rất nhanh, y trực tiếp phóng đi, nhưng động tác của Tang Bồi cũng nhanh, đợi Thành Nghị lấy lại tinh thần thì Tang Bồi và Hắc Xà đã mất tăm mất tích.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com