TruyenHHH.com

Than Muon Cuoi Khong Phai Ga Full

Tăng Thuấn Hy mơ thấy ngày mình bị Tăng Vân Tễ đầu độc.

Thi thể của y nằm ở trước ngự án, trước khi chết cũng không có cách nào có thể tin rằng huynh đệ của mình lại giết mình.

Hoàng đệ này từ nhỏ, đã được y che chở, không nỡ để cho hắn ta dính vào máu tanh, vậy mà hắn ta đã giết mình.

Hồn phách của y phiêu phiêu ở phía trên Ngự Thư Phòng, nhìn Tăng Vân Tễ đang nhìn thi thể mình đầy bi thương, đột nhiên hắn ta không tiếng động ngửa đầu nở nụ cười.

Tăng Thuấn Hy cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nhưng đây còn không phải là điều khiến y chết không nhắm mắt nhất. Y nhìn thấy kế tiếp, Tăng Vân Tễ lợi dụng thân phận của y để cho những cựu thần của y tin rằng hắn ta cực kỳ bi thống đối với cái chết của hoàng huynh.

Tăng Thuấn Hy trơ mắt nhìn những huynh đệ của y quỳ xuống thỉnh chỉ cho Tăng Vân Tễ đăng cơ làm đế.

Y hận, nhưng căn bản không có biện pháp gì, y chỉ là một u hồn, chỉ có thể bay lơ lửng ở trên cao nhìn xuống. Vì thế, Tăng Thuấn Hy dứt khoát nằm sấp ở phía sau lưng Tăng Vân Tễ, trở thành một linh hồn sau lưng hắn ta.

Y muốn để cho đối phương ngày đêm dính vào quỷ khí, có lẽ, hắn ta có thể chết...

Nhưng theo từng ngày nằm sấp sau lưng Tăng Vân Tễ, nhìn hắn ta cùng đám gian thần kia thảo luận hãm hại như thế nào, làm thế nào tàn sát huynh đệ trước kia của y, cựu thần của y.

Tăng Thuấn Hy từ lúc nóng nảy thô bạo rống giận ban đầu, đến khi bất lực chết lặng rồi cuối cùng là thù hận thấu xương làm cho quỷ khí quanh người y càng thẻm nồng đậm hơn, Tăng Thuấn Hy cảm thấy có lẽ mình biến thành lệ quỷ được rồi.

Khokng phải hai tay y đã từng dính đầy máu sao?

Vì sao y không có biến thành lệ quỷ, ít nhất y có thể xea nát Tăng Vân Tễ,  cho dù là hồn phi phách tán, chỉ cần có thể kéo Tăng Vân Tễ xuống địa ngục, y cũng nguyện ý.

Nhưng nguyện vọng của y vẫn không đạt được, y phiêu đãng ở phía sau Tăng Vân Tễ mười năm, làm linh hồn sau lưng suốt mười năm.

Cho đến một ngày... Khi y nhìn xuống trên triều đình, thấy một thanh niên gương mặt thanh tú xinh đẹp nhưng ánh mắt lại đầy sự u ám.

Sở dĩ Tăng Thuấn Hy chú ý tới hắn là bởi vì đối phương thế mà lại là một thần tử xấu.

Sau đó từ cuộc nói chuyện của Tăng Vân Tễ với người khác thì Tăng Thuấn Hy mới biết được thân phận của đối phương, đó là trạng nguyên lang trẻ tuổi nhất mười năm trươcd nhưng lại bị mẹ kế hãm hại... Sống ở hậu trạch ba năm, hiện giờ hắn dựa vào năng lực của mình, trở thành thượng thư bộ Hình, bắt đầu có thể lên triều.

Ban đầu Tăng Thuấn Hy còn lơ đễnh nhưng mỗi ngày vào buổi triều sớm, y nằm sấp trên lưng Tăng Vân Tễ, nhìn thanh niên mặt mày tinh xảo kia, cho dù ngồi ngay ngắn trên xe lăn thì sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như cũ, y nhìn đối phương, thế nhưng sinh ra một loại bộ dáng nếu lưng đối phương cùi xuống thì sẽ như thế nào?

Có thể là do y có châp niệm quá sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm người thanh niên đó quá mức nóng rực nên đến lúc hạ triều, y phát hiện ra mình đã vô tình biến từ linh hồn sau lưng Tăng Vân Tễ trở thành linh hồn sau lưng thanh niên này.

Vì thế, mười năm sau khi chết, Tăng Thuấn Hy lần đầu tiên đi ra khỏi hoàng cung, theo thanh niên này đi ra khỏi hoàng cung tráng lệ, y quay đầu lại nhìn cũng điện kia, thầm nghĩ có một ngày nào đó, nó sẽ sụp đổ như thế nào...

Mười năm nay y đã thấy rõ ràng, Tăng Vân Tễ không được lập làm hoàng đế, đa nghi, đố kỵ, nhẫn tâm, hắn ta không có lòng khoan  dung với người khác.

Về sau, y biết người duy nhất hắn ta dung túng là thượng thư bộ Hình tên Thành Nghị này, chẳng qua cũng là bởi vì... Hắn thân tàn, không tốt, cỏi hủ cứng nhắc nhưng trung thành, tận tuyh vì dân cho đến chết, bởi vì hắn không có uy hiếp cho nên mới được coi trọng.

Mười năm sau đó, Tăng Thuấn Hy đi theo thanh niên họ Thành này, nhìn hắn dốc chăm lo hết lòng, đau lòng vì dân chúng, nhìn hắn thâu đêm suốt sáng chỉ vì tìm ra một manh mối, cho dù là người kia... Căn bản chỉ là một dân chúng không đáng kể nhưng trong lòng hắn, mỗi người đều bình đẳng, không có phân biệt cao thấp.

Y đi theo người này, trông thấy hắn từng bước đi lưen con đường quyền thần rồi lại thấy cơ thể hắn ngày càng sa sút, cuối cùng Tăng Thuấn Hy cũng nóng nảy, nhất là khi y nhìn thấy đối phương thấy mật lệnh trong cung, nhìn thấy những cựu thần bị tàn sát kia... Loại bi thống khó có thể tin này làm cho trái tim y lại đau lên.

Rõ ràng y là quỷ, sao còn có thể đau lòng đây?

Chỉ là y hết lần này tới lần khác đưa tay muốn chạm vào đối phương, lại hết lần này tới lần khác xuyên qua...

Người nọ ngày đêm bận rộn vụ án, y muốn đối phương nghỉ ngơi thật tốt nhưng thật sự khi đối phương hấp hối nằm trên giường, y lại nhớ những lúc đối phương năng động hoạt bát.

Nếu như nghỉ ngơi là dùng loại tình huống này đổi lấy, y tình nguyện một đêm lật xem hồ sơ cùng đối phương...

Nhưng rốt cuộc y vẫn đi theo người nọ đến cuối cùng, cơ thể người nọ ngayg càng sa sút, đôi mắt xinh đẹp càng ngày càng không có tiêu cự. Đến lúc đối phương như đèn cạn dầu, Tăng Thuấn Hy mới biết được tâm tư của mình, mười năm, y bồi đối phương suốt mười năm, cũng mang trái tim của mình đi bồi đối phương.

Nhưng đối phương lại chưa bao giờ biết được sự tồn tại của y, y không cam lòng, thật sự không cam lòng...

Không biết có phải là do chấp niệm của y quá mức mạnh hay không, trong nháy mắt đối phương nhắm mắt lại, y cảm giác mình xong về phía đối phương, bên tai hình như truyền đến một giọng nói, văng vẳng lúc xa lúc gần:  Muốn làm lại một đời sao? Lấy giá trị lòng tốt để rửa sạch vết máu đầy tay của ngươi, ngươi sẽ sớm quay trở về thế gian...

Tăng Thuấn Hy còn chưa hiểu được những lời này rốt cuộc là có ý gì, y đột nhiên phát hiện y bị một chuỗi hạt gỗ ở trong bát trên tay người kia hút vào.

Trước khi bị hút vào, y nhìn thấy hai mắt người nọ chậm rãi khép lại, mang theo chấp niệm và tiếc nuối, không cam lòng...

Tăng Thuấn Hy đột nhiên thoải mái: Vậy thì trở lại một đời đi, để cho y bù đắp sự không cam lòng của hắn, bù đắp hối tiếc... Của hắn.

...

Tăng Thuấn Hy cảm thấy mình có một giấc mộng, bóng tối nặng nề trong mộng làm cho y cảm thấy mình sẽ rơi xuống dần dần, mãi đến khi rơi xuống vực sâu vô biên.

Đúng lúc này, y chợt mở mắt ra, trên trán đều là mồ hôi lạnh, hơi thở nóng như thiêu đốt, y ngồi dậy, lồng ngực phập phòng kịch liệt, có điều lúc y nghĩ mình đã có giấc mơ gì thì lại không thể nhớ ra gì cả.

Ngay khi Tăng Thuấn Hy còn muốn tiếp tục suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên chừng mười tuổi đoan chính đứng đắn trong tay dắt theo một đứa bé vẻ mặt ngây thơ đi về phía y.

Trong tay đứa nhỏ ôm một cái hộp gấm cũ kỹ, ôm thật chặt, sống chết cũng không buông tay, thiếu niên vừa cầm, đối phương mím môi, nước mắt lưng tròng giọng sữa giận dữ nói: " Cưa cưa xấu xấu... Đây là bé tìm được, là của bé..."

Thiếu niên vừa mang theo đứa bé đi về bên này, vừa giảng đạo lý với bé: "Đây là tìm được ở chỗ mẫu hậu, là đồ của mẫu hậu, Di đệ không được lấy lung tung."

Đứa bé rơm rớm nước mắt, nước mắt lưng tròng, tránh thoát tay thiếu niên, lảo đảo ôm hộp gấm nhào tới chỗ Tăng Thuấn Hy: "Phụ, phụ hoàng... Cưa cưa bắt nạt... Của con..
Đây là của con..."

Dứt lời, đôi chân ngắn muốn đạp lên long tháp nhưng không thể chạm tới.
Đáy lòng Tăng Thuấn Hy mềm nhũn, cười nâng bé con lên, ôm lên, lúc này mới nhìn về phía thiếu niên.

Thiếu niên chính là A Chi trưởng thành, cung kính hành lễ: "Phụ hoàng."

Tăng Thuấn Hy nói: "A Chi làm đúng, được rồi, đệ đệ con để trẫm dạy, con đi đón mẫu hậu trước đi, lát nữa cùng nhau dùng bữa."

Thiếu niên cúi đầu: "Dạ."

Tăng Thuấn Hy đau đầu, lúc nhỏ là một cái bánh bao mềm, sao lớn lên nghiêm túc như vậy quả thực làm cho người ta đau đầu, y lập tức cúi đầu thì nhìn thấy một bé mít ướt, tủi thân: "Mới... Không sai... Cha xấu!"

Tăng Thuấn Hy cười ha ha, lấy cằm cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, lúc sau đã chọc Tiểu A Di cười tươi, một lớn một nhỏ ầm ĩ lên, Tiểu A Di không cẩn thận đá hộp gấm rơi xuống khỏi long tháp.

Tăng Thuấn Hy đau lòng vì đây là đồ của Thành Nghị, vội vàng đưa tay nhặt lên, lại phát hiện đã muộn, hộp gấm rơi trên mặt đất, bị rơi văng ra, đồ đạc bên trong cũng rơi xuống.

Tăng Thuấn Hy vốn đang khom lưng đi nhặt nhưng khi nhìn thấy thứ trong hộp gấm này là gì, một đôi mắt phượng lại nhịn không được sáng lên.

Buổi tối sau khi Thành Nghị từ bộ Hình hồi cung thì nhìn thấy một lớn hai nhỏ ngồi thành một hàng nhìn chằm chằm hắn, chờ dùng qua bữa tối, Thành Nghị theo Tăng Thuấn Hy hồi cung thì phát hiện người này dọc theo đường đi đều nhìn bóng lưng hắn cười ngây ngô, cười đến cả người Thành Nghị nổi da gà.

Hắn mạnh mẽ xoay người thì nhìn thấy người nào đó đang đóng cửa tẩm điện, sau đó một con sói đói nhào vào hắn, trực tiếp ôm lấy hắn, ôm lên long tháp.

Thành Nghị cho rằng y lại muốn đùa giỡn, vừa định nói, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đối phương cười hắc hắc với hắn, lập tức lấy ra một bức thư đã được dán lại bằng giấy dán, dấu vết loang lổ trên đó, hiển nhiên đã từng bị xé nát, sau lại được dính lại.

Thành Nghị nhìn thấy bức thư này, ngẩn ra, lập tức tim đập thình thịch

Quả nhiên, nhìn thấy đối phương lại lấy mấy tấm da rắn đã cởi ra, tới gần, thổi hơi nóng vào mặt hắn: "A Nghị, đây là cái gì? Sao ngươi lại giấu đi? Còn có mấy cái, nhìn rất quen, để cho trẫm ngẫm lại, chẳng lẽ... Là lần đầu tiên chúng ta ở sơn động, là da rắn đêm đó trẫm cởi ra? Không nghĩ tới A Nghị lại còn nhặt về, A Nghị ngươi chẳng lẽ... Lúc ấy đối với trẫm..."

Người nào đó đắc ý chớp chớp mắt, thiếu chút nữa cái đuôi vểnh lên trời.

Thành Nghị nhìn da rắn kia, lập tức cười với tên tự mãn kia, cười đến mức Tăng Thuấn Hy hơi bối rối, chỉ là chờ y hồi phục tinh thần, trong ngực bị nhét một cái gối sứ, ầm một tiếng, bị nhốt ngoài tẩm điện.

Tăng Thuấn Hy: "..."

Tăng Thuấn Hy hoảng sợ, hỏng bét, phải quay đầu, nhịn không được bám lấy cửa, nhỏ giọng nói: "A Nghị tốt A Nghị mở cửa đi, trẫm sai rồi... Thật sự sai rồi... Lần sau tuyệt đối không dám! A Nghị..."

Lúc này, Vương Đức Quý đúng lúc đi ngang qua, Tăng Thuấn Hy nhanh chóng đứng thẳng người, ôm gối sứ cúi đầu nhìn mặt đất: "Ơ, gối đầu của trẫm đâu?"

Khóe miệng Vương Đức Quý giật giật, biết hoàng hậu lại đuổi Hoàng thượng ra ngoài, vội vàng xoay chân, trực tiếp xoay người, coi như không thấy.

Chờ Vương Đức Quý đi xa, Tăng Thuấn Hy thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bám lấy cánh cửa: "A Nghị, A Nghị tốt mở cửa được không..."

Hoàn!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com