TruyenHHH.com

Tham Yeu Dong Nhan Nhat Chien


    Vương Nhất Bác vẫn như thường ngày đến trường quay. Hôm nay ở trường quay có bất ngờ lớn, nữ minh tinh từng diễn chung với Vương Nhất Bác đặc biệt đến thăm cậu. Tin này khiến cả trường quay xôn xao, bán tín bán nghi về quan hệ giữa hai người.

    Trần Ngọc Kỳ ngồi ở khu nghỉ ngơi mỉm cười vui vẻ nói chuyện với Vương Nhất Bác, trái lại, Vương Nhất Bác lại có chút lúng túng, xấu hổ.
" Chiến Chiến hôm qua có gọi điện cho tôi, nói rằng cậu hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh ấy!"
  Vương Nhất Bác lúng túng đến mức nói lắp:
" Chuye....chuyện đó..."
   Trần Ngọc Kỳ bật cười
" Đừng khẩn trương, thực ra cậu không phải người duy nhất hiểu lầm đâu. Tôi với Chiến Chiến cách nhau có 1 tuổi mà. Hơn nữa tôi khá giống bố tôi, còn anh ấy lại giống bố mình."

   Vương Nhất Bác im lặng gật đầu. Nhà họ Tiêu gương mặt khá giống nhau. Như Tiêu Chiến và Tiêu Kỳ có đến bảy phần giống nhau. Nhưng kỳ lạ là, hính như cháu trai Chiến ca không quá giống bố mình.

" Thực ra có một thời gian, tôi và bố cũng không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào. Đến lúc nghĩ thông thì anh ấy giống như bốc hơi vậy, không tìm được chút thông tin gì. Cho đến hơn hai năm về trước, anh ấy đột ngột đến tìm tôi."

   Trần Ngọc Kỳ thoáng dừng lại một chút, khẽ nhíu đôi mày thanh tú
" Cậu biết không, tôi suýt chút nữa không nhận ra anh ấy. Anh ấy giống như trở thành một người khác vậy. Tôi không còn nhìn thấy sự ngọt ngào ngây thơ của anh ấy trước đây nữa. Theo cảm nhận của một diễn viên, cậu có thể hiểu cái cảm giác như gặp nhân vật phản diện ấy. Hay là nhân vật hắc hoá. Cũng may, tôi vẫn còn nhìn thấy nét dịu dàng nơi mắt anh. Cậu biết cái nhìn dịu dàng ấy là khi nào không?"

   Vương Nhất Bác im lặng lắng nghe, thấy cô đột nhiên hỏi mình, cậu thành thật lắc đầu.

   Trần Ngọc Kỳ nhìn sâu vào mắt cậu, sau đó cười nhẹ
" Anh ấy nhìn thấy áp phích quảng cáo chương trình Day Day Up của cậu. Một thoáng ấy, tôi như thấy bóng tối quanh người anh ấy tản đi, ấm áp hơn.
  Tôi có hỏi anh ấy vì sao. Anh ấy nói ' Cậu ấy là vì sao sáng chỉ lối cho anh. Vào lúc anh bất lực hoang mang nhất, vào lúc anh căm thù sự tồn tại của mình nhất, là cậu ấy cười và cổ vũ anh mạnh mẽ lên.' Cho nên Vương Nhất Bác anh tôi thật sự rất thương yêu cậu."

" Em biết" Vương Nhất Bác cười ngọt ngào gật đầu. Cậu đương nhiên biết anh yêu cậu, chỉ là cậu vẫn luôn lo lắng vì sao anh lại yêu mình đến thế, giờ nghe Trần Ngọc Kỳ nói vậy, cậu thoáng nhớ ra cách đây rất nhiều năm, cậu gặp một anh trai ở công viên, cậu đã đưa cho anh gói snack của mình. Thì ra đó là lí do trong nhà anh có nhiều snack đến vậy.

   Vương Nhất Bác muốn ngay lập tức đến chỗ Tiêu Chiến, ôm anh vào lòng, nói với anh rằng, cậu nhớ ra rồi, nhớ ra...lần đầu tiên gặp nhau.

Trần Ngọc Kỳ nhìn cậu, dáng vẻ có chút muốn nói lại thôi. Cô ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn là lấy hết cam đảm nói
" Vương Nhất Bác, tôi có thể nhờ cậu một chuyện không?"
" Chị nói đi ạ!" Vương Nhất Bác gật đầu nói
" Khi nào cậu có thời gian, có thể...có thể cùng Chiến ca về nhà tôi thăm ba tôi không?"
"Dạ?" Vương Nhất Bác hoảng, phải...phải ra mắt gia trưởng rồi sao.
Trần Ngọc Kỳ gật đầu, cô thở dài nói
" Đúng hơn là tôi muốn để Chiến Chiến về gặp ba, kể từ ngày rời khỏi nhà, anh ấy vẫn chưa một lần dám đối diện với ba. Tôi biết là do anh ấy cảm thấy có lỗi, nhưng tôi muốn anh ấy biết ba không hề trách anh ấy, mọi chuyện hoàn toàn không phải là lỗi của anh ấy."

Vương Nhất Bác trầm ngâm một lát rồi gật đầu
" Em sẽ thử xem sao ạ!" Cậu không chắc anh có muốn đi cùng cậu không.
" Cảm ơn!" Trần Ngọc Kỳ chân thành nói.

Đúng lúc này Dương Tuyền liền lại gần đây
" Chị Ngọc Kỳ, chào chị." Thấy Trần Ngọc Kỳ gật đầu chào lại mình. Dương Tuyền liền quay sang nói với Vương Nhất Bác
" Nhất Bác, em có chuyện muốn nói riêng với anh, anh có thể cho em ít thời gian không?"

Vương Nhất Bác tuy có chút không thoải mái lắm đứng trước mặt cô, từ sau lần biết cô hạ thuốc mình, cậu liền tận lực tránh tiếp xúc riêng với cô. Chỉ là nhìn dáng vẻ có chút tiều tuỵ của cô, hơn nữa đây là ở trường quay, chắc cũng không sao đâu. Nghĩ vậy cậu liền gật đầu, nói với Ngọc Kỳ tiếng " xin phép" rồi đi theo theo Dương Tuyền.

Dương Tuyền dẫn Vương Nhất Bác đi một đoạn khá xa khỏi chỗ đông người, hơn nữa lại hơi khuất. Dương Tuyền ngập ngừng nói
" Nhất Bác, chuyện lần trước ở bữa tiệc chắc anh cũng biết rồi đúng không?"
Vương Nhất Bác vẻ mặt lạnh lùng gật đầu. Thấy cậu không nói gì mà chỉ gật đầu, Dương Tuyền liền cố gắng khiến mắt trở nên ngấn nước, giống như nước mắt lúc nào cũng có thể rơi ra
" Em xin lỗi, nhưng Nhất Bác, thật ra đó cũng là do em bị ép. Em thực sự không muốn làm thế đâu. Nhưng có người uy hiếp em, hơn nữa họ nói anh là bị Tiêu tổng ép nên em mới làm như vậy để Tiêu tổng chán ghét mà tha cho anh!" Nhìn thấy Vương Nhất Bác nhíu mày có vẻ khó chịu, từng ở bên Vương Nhất Bác vài năm, cô hiểu rõ đây là thái độ gì.
Vương Nhất Bác đang giận, bởi có người nhòm nói xấu người của cậu. Thầm cười khẩy trong lòng, Dương Tuyền nhẹ giọng cầu xin:
" Nhất Bác, anh trước đây đều rất cưng chiều em không phải sao, anh có thể giúp em nốt lần này không, anh nhờ Tiêu tổng giúp đỡ em với. Mấy người kia căn bản không phải người tốt đẹp gì."

Vương Nhất Bác nghe cô nói xong im lặng một thoáng rồi khẽ lắc đầu
" Anh xin lỗi, nhưng anh sẽ không làm!"
" Tại sao?"
Vương Nhất Bác im lặng không nói, việc Tiêu Chiến tha mạng cho cô một cách dễ dàng như vậy là do đã nể mặt cậu lắm rồi, sao cậu còn nỡ yêu cầu anh vô lí như vậy được.

Thấy cậu cự tuyệt nhanh đến vậy, vẻ mặt Dương Tuyền trở nên dữ tợn, ánh mắt oán hận. Cô đưa mắt ra hiệu cho phía sau. Từ phía sau Vương Nhất Bác có hai người đàn ông nhẹ nhàng tiến lại. Một trong hai người đưa tay đánh thật mạnh vào gây khiến cậu ngất đi.

Lại nói đến Trần Ngọc Kỳ, ngồi một lúc lâu vẫn không thấy Vương Nhất Bác quay lại, đứng dậy định đi nhìn thử xem sao, đúng lúc này từ phía xa có một cậu nhóc hớt hải chạy đến, cứ liên tục hỏi vài nhân viên rằng Vương Nhất Bác ở đâu, dáng vẻ trông rất gấp gáp. Đợi người lại gần chút, Trần Ngọc Kỳ liền gọi lên
" Tiêu Khải, sao nhóc lại ở đây?"

Tiêu Khải đang hớt hải tìm người, nghe thấy có người gọi liền theo bản năng nhìn về hướng đó, sau khi nhìn rõ hai mắt cậu sáng lên
" Cô Ngọc Kỳ." Vội vàng chạy lại chỗ Ngọc Kỳ. Cậu vội vàng nói
" Sao cô lại ở đây, ở đây không an toàn, mau rời đi."
" Có chuyện gì thế? Giờ này không phải cháu đang đi học à?" thấy bộ dạng đó của cậu Trần Ngọc Kỳ lấy làm lạ
Tiêu Khải gấp đến độ thở không ra hơi. Sáng nay lúc đi học, đi ngang qua phòng ông nội, loáng thoáng nghe thấy " hôm nay, trường quay, bắt" cậu liền đoán ông nội bắt đầu rồi. Sau khi đến trường, vào lớp chưa bao lâu, cậu nhóc liền giả vờ đi về sinh, sau đoa từ nhà vệ sinh trốn đi ra, một mạch tìm đến đây.
"chú Hải Khoan và vệ sĩ đâu?" Tiêu Khải gấp gáp nói.

" Hải Khoan với Phong Tà đến phòng thay đồ xắp xếp đồ hộ Nhất Bác rồi, là cô bảo có cô với người của cô ở đây rồi nên hai người họ cũng yên tâm."

" Vương Nhất Bác đâu, anh ta ở đâu hả cô?"

" Vừa nãy có người hẹn gặp riêng cậu ấy, đi cũng lâu, cô đang định đi tìm đây? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Nghe đến có người hẹn riêng Tiêu Khải liền hô nhỏ không ổn
" Có người đang muốn bắt anh ta để uy hiếp chú!"
"CÁI GÌ?" Trần Ngọc Kỳ hốt hoảng hét lên, sau đó vội vàng phân phó vệ sĩ đi xung quang tìm kiếm còn mình thì chạy về hướng Vương Nhất Bác rời đi lúc nãy, khi gần đến nơi, liền thấy có hai người đàn ông đang vác cậu muốn quăng lên xe
Trần Ngọc Kỳ hoảng sợ, vừa chạy về hướng đó vừa hô to
" Bắt cóc, có ai không, cứu!"

Tiêu Khải chạy ở phía sau, tròng mắt xoay chuyển một chút, sau đó không chút do dự đánh mạnh vào gáy Trần Ngọc Kỳ.

Trần Ngọc Kỳ bị bất ngờ đánh từ phía sau khiến cơ thể loạng choạng ngã xuống, ngất lịm đi.

Tiêu Khải nhẹ nhàng đỡ lấy cô. Ánh mắt sắc bén nhìn phía mấy tên bắt cóc.
" Đây là em gái Tiêu Chiến, mang nốt đi để thêm đảm bảo."

Cả Dương Tuyền và mấy tên bắt cóc đều ngạc nhiên nhìn cậu nhóc.

Tiêu Khải nét mặt thiếu kiên nhẫn quát
" Còn đứng ngây ra đó, không nhận ra tôi à. Tôi là Tiêu Khải."

Lúc này mấy người nọ mới ngớ ra, sau đó cười nham hiểm

Tiêu Khải, cháu trai duy nhất của Tiêu Ẩn, người thừa kế đời thứ ba, kẻ có lợi nhất trong việc lần này.

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com