Tham Vong
Hoseok thức dậy bởi cảm giác bàn tay lạnh lẽo rong ruổi dưới chiếc áo mà cậu đã lấy từ tủ đồ của chủ nhân. Mắt cậu mở ra khi đôi môi người đó chạm vào cổ họng cậu.Nhân thú rên rỉ tiếp nhận hàm răng sắc nhọn của anh ghim vào da thịt mình, những ngón tay thon dài trêu trọc hai khoả đậu trên ngực khiến âm thanh cậu phát ra lớn hơn. Cậu đỏ mặt nhìn anh bận rộn cởi bỏ từng cái nút áo một."Ahh...chủ nhân!"Anh mở bung hai vạt áo, để cơ thể của cậu phơi bày toàn bộ dưới mắt mình. Bụng cậu nóng lên, vật ở giữa cũng bắt đầu có phản ứng làm cậu bối rối khép chặt chân.Gầm gừ, anh đẩy một bàn tay vào giữa hai đùi cậu, buộc chúng mở ra. "Giữ nguyên như thế."Rùng mình, cậu nắm lấy vai anh và cong người lên khi cuối cùng anh cũng ăn xong, liếm sạch vết cắn trước khi lướt môi và lưỡi xuống ngực người dưới thân. Vỗ mạnh vào đùi trong của cậu, anh đẩy chúng ra xa nhau, miệng tàn ác tra tấn khoảng ngực trắng mịn trong khi tay anh trườn xuống má mông cậu, kéo chúng sang hai bên.Hoseok thở dốc, không biết trong hồ lô của anh đang chứa thuốc gì. Với cậu, anh là một người khó đoán, hơn nữa lần này không có mùi rượu chứng tỏ anh hoàn toàn tỉnh táo."Chủ nhân!" Cậu khóc, ghì chặt anh vào người mình. Dâm dịch trào ra ướt đẫm ga trải giường và ngón tay anh khi chúng vòng quanh lỗ nhỏ của cậu. "L-làm ơn..."Nhếch mép cười, Namjoon nâng người lên quỳ giữa hai chân cậu, bắt đầu cởi quần áo. Những ngón tay run rẩy của Hoseok cố gắng giúp anh cởi bỏ y phục bên dưới rồi ném chúng xuống đất. Cậu nuốt nước bọt vì kích cỡ của anh. To quá.Tiểu huyệt bên dưới vô thức siết chặt khi nghĩ về một thứ với kích thước khủng bố như thế lấp đầy cậu. Kín kẽ không có chỗ hở."Thích những gì ngươi nhìn thấy chứ, sói?" Anh khẽ trêu chọc.Cậu gật đầu, liếm môi."Đi đi. Làm những gì ngươi muốn." Anh đề nghị.Háo hức, cậu cầm cự vật ngoại cỡ của anh trong tay và bắt đầu liếm láp phần đầu nấm. Đôi mắt anh nheo lại nhìn cậu đưa nó vào miệng, nhưng chỉ nuốt được hai phần ba. Nhân thú ngẩng đầu lên xuống, lưỡi xoay quanh lổ sáo, bàn tay mơn trớn phần gốc bên ngoài.Gầm gừ, anh luồn tay vào tóc cậu, kéo cậu ra. Cậu thở hổn hển, cố gắng hít lấy từng ngụm không khí khi anh thoải mái dựa lên gối. Từ từ, cậu bò về phía anh một cách lo lắng."Ngươi muốn gì? Ta sẽ thưởng cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn. Chỉ tối nay thôi." Anh nói."Tôi muốn ngài..." Cậu dừng lại, đỏ bừng mặt.Anh nhận thấy cặp đùi đang co giật của cậu. "Muốn ta làm ngươi sung sướng?"Gật đầu. "Nhưng tôi cũng muốn làm vậy cho ngài." Cậu thì thầm.Sau câu nói của cậu, anh đưa tay kéo cậu nhào về phía mình. Đẩy đầu cậu xuống cho đến khi cậu đối mặt với cự vật của anh và ngược lại, phân thân của cậu nằm ngay miệng anh. Hoseok xấu hổ với tư thế của hai người, nhưng lí trí nhanh chóng bị cuống trôi bởi mùi hương nam tính sộc vào mũi.Cậu ngấu nghiến cự vật sưng cứng, đói khát và tự nguyện làm vừa lòng anh. Hai đùi cậu yếu ớt, hít thở không thông khi anh thọc lưỡi và ngón tay vào sâu trong cậu, tay kia xoa bóp quả bóng và trêu chọc phân thân đang trướn đau.Nước bọt cậu thấm ướt đám lông mao của anh trong sự vội vàng và niềm đam mê phấn khích của cậu. Hông cậu khẽ vặn vẹo tìm kiếm thêm khoái cảm từ môi lưỡi anh. Cuối cùng, anh thả cậu ra và tát mạnh vào má mông căn tròn, buộc cậu rời khỏi vị trí. Hoseok run rẩy lăn ra, cố gắng không rên rỉ vì cảm giác thiếu thốn bên dưới."Sẵn sàng nhận phần thưởng của ngươi chưa, thú cưng của ta?" Anh thì thầm vào môi cậu.Mắt cậu mở, gật đầu.Không chần chừ, Namjoon đặt mình ngay lối vào và nhấn hông. Lần đầu tiên bị xâm nhập khiến cậu hét lên đau đớn, nước mắt vô thức trào ra khỏi khóe mi. Cậu muốn nó nhưng mà nổi đau bị xé làm đôi này khiến cậu không thích ứng kịp. Thút thít, cậu nắm chặt lấy bắp ta anh, cố thả lỏng.Ma cà rồng nhìn xuống nhân thú, ghim cổ tay cậu lên đầu. "Có thể nhận hết không? Chú sói của ta?" Anh trêu chọc, từ từ đẩy sâu hơn vào bên trong cho đến khi anh hoàn toàn lấp đầy cậu.Hoseok cảm thấy rất đầy đủ. Hay phải nói là quá nhiều. Sự căng chặt này khiến cậu gần như không thể thở được. Cậu nghẹn ngào khóc khi anh bắt đầu mạnh mẽ ra vào. Ngón chân ghì lấy ga giường, luồng khí nóng tụ lại trong bụng. Hét lớn một tiếng, cậu phóng thích.Cậu cong lưng, tiếp nhận những đụng chạm của anh, trong tim tràn ngập hạnh phúc và phấn khởi vì cơ thể cậu cũng đang làm hài lòng chủ nhân của mình. Rằng cậu cũng có thể làm cho anh thoải mái.Tiếng rên rỉ của anh khiến cậu tự tin hơn, mông hất lên phối hợp với nhịp điệu của anh để anh thuận lợi đỉnh sâu vào bên trong nhụy hoa non nớt. Namjoon gầm gừ cắn xuống cổ họng cậu lần hai và Hoseok cũng bắn lần thứ hai.Anh mang vị kim loại trên đầu lưỡi luồng vào khoang miệng cậu. Để móng tay cậu đào sâu vào mu bàn mình, tăng tốc thúc vào tuyến tiền liệt người bên dưới theo cách mạnh mẽ nhất có thể."Chết tiệt, ngươi thật ướt và chặt chẽ. Dâm đãng như vậy là cho chủ nhân, hm? Khao khát được ma cà rồng thao như vậy sao?" Namjoon chế giễu.Trong phòng vang vọng tiếng rên của cậu. Nhấn hông lần cuối, anh đem bạch dịch nóng bỏng vùi sâu vào hoa động. Hoseok thở dốc khi tay anh siết chặt cổ tay cậu, đi qua cơn cao trào.Anh dùng quá nhiều sức làm cậu đau mà kêu lên một tiếng. Giật mình, anh lùi lại, rút ra. Nhận ra mình lỗ mãn khi thấy cậu xoa xoa cổ tay bầm tím. "Ta xin lỗi. Ngươi ổn chứ?"Thút thít, cậu gật đầu.Namjoon đứng dậy và lấy một chiếc khăn ướt. "Dọn dẹp xong tôi sẽ gọi bác sĩ. Tôi quên cậu không mạnh như ma cà rồng."Cậu nao núng trước lời nói của anh. Không phải cảm động mà là đau lòng khi được nhắc nhở rằng cậu sẽ không bao giờ đủ sức chống lại anh, sự thật luôn mất lòng như thế. Lỡ như anh không muốn mối quan hệ chủ tớ thông thường nữa thì làm sao? Nhỡ đâu cậu không đủ thỏa mãn anh thì sao?Nhưng ngay lập tức, Hoseok nhận ra toàn bộ những suy nghĩ này là ngu ngốc vì anh có thể lấy bất cứ thứ gì mà anh muốn vì cậu chỉ là người hầu của anh. Không hơn không kém. Phận của cậu ở đây giống một món đồ chơi nhỏ để anh vui đùa khi có nhã hứng.Tuy nhiên, cậu muốn điều này và ngạc nhiên khi anh cũng như cậu? Có phải trông cậu bần tiện quá hay không?Trái tim Hoseok thắt lại. Cậu cố kìm nước mắt khi anh dịu dàng lau đi vết tích trên người cậu. Hơn ai hết, cậu hiểu bản thân cậu chẳng có ý nghĩa gì trong cuộc đời anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com