TruyenHHH.com

Tham Tu Da Chet Volume 1

"Trong số các quý khách có ai là thám tử không?"

Tôi nghĩ, chắc là nghe nhầm thôi.

Đây chắc chắn không phải những lời ta sẽ nghe thấy trong một chiếc máy bay đang ở độ cao 10,000 mét cả.

Đó là lý do tôi chắc chắn là tôi nghe nhầm, hiểu nhầm - không, nghe nhầm có vẻ chính xác hơn. Hẳn là nghe nhầm trong tình huống này.

"Chẳng thể nào đâu."

Tôi tự chấn chính lại bản thân, và bình tĩnh lại một chút.

Sau khi bĩnh tĩnh lại, tôi nhìn quanh khu vực xung quanh mình và thấy cô tiếp viên hoảng hốt đi thẳng về phía tôi.

"Trong số các quý khách có ai là thám tử không?"

Có vẻ tôi không nghe nhầm.

Thật ư? Lại nữa?

Theo tôi nhớ từ trước giờ, rắc rối luôn luôn tìm đến tôi.

Có thể nói một cách khác, tôi luôn bị cuốn vào rắc rối.

Khi đi trên đại lộ, tôi tự dưng bị lôi vao đám đông tụ tập, khi đi trong con phố nhỏ, tôi lại thấy cảnh buôn bán chất cấm. Vì tình cờ xuất hiện trong rất nhiều vụ án mạng nên các viên cảnh sát cũng quen mặt và nghi ngờ tôi. Ví dụ như hôm nay, tôi bị ép buộc phải cầm chiếc vali khi không biết gì bên trong và đưa chiếc vali này ra nước ngoài.

Đây mới là năm 2 của tôi ở trường sơ trung mà đã vậy rồi. Tương lai tôi sẽ thành điệp viên hay quân nhân chắc.

Không, tôi muốn làm công chức nhà nước hơn. Tôi muốn về nhà đúng giờ hơn. Bạn cũng đừng nên xem thường thể lực của tôi.

Bởi vậy.....

"Tôi không làm thám tử đâu."

Mà trước tiên, cái tình huống quái nào lại đi gọi thám tử?

Như lẽ thường là phải gọi bác sĩ hay y tá chứ.

"Trong số quý khách, có ai là bác sĩ không?" là câu bạn đã thấy ít nhất một lần trong phim hay truyện tranh. Tuy nhiên, người họ cần tìm khi đang lơ lửng với độ cao 1000 mét trên bầu trời là 1 thám tử.

Không thể hiểu nổi.

Rốt cuộc tình huống gì mà cần tới thám tử  khi đang lơ lửng trên bầu trời chứ, tôi không có căn cứ. Dừng lại, tôi không muốn liên lụy đến một rắc rối dư thừa nữa.

Tôi phớt lờ người tiếp viên đang tiến lại gần và nhắm tịt mắt lại. Và ngay sau khi tôi nhắm mắt nó đã xảy ra.

"Vâng, tôi là thám tử đây."

Giọng nói vang lên khiến tôi bất giác mở mắt . Ngồi bên cạnh tôi là một cô gái tầm tuổi tôi giơ thẳng tay của cô ấy lên.

Mái tóc bạc và đôi mắt xanh hút hồn. Cô ấy mặc một chiếc váy liền trang nhã tựa như quân phục, làn da trắng như tuyết.

Cô ấy đẹp như thiến thần giáng thế. Nếu bạn tra "mỹ nhân" trong từ điển, bạn sẽ thấy tên cô ấy nằm trong danh sách. Nếu tra tên cô ấy trên mạng thì sẽ thấy toàn tranh về hoa, chim và ánh trăng.

Bởi vậy, ngay thời điểm này, sự chú ý của tôi chỉ đổ dồn về một điều - tên của cô ấy.

Cô ấy là thám tử hay không thì cũng chả quan trọng. Cô ấy là ai? Và tên cô ấy là gì? Đó là những thứ duy nhất tôi có trong tâm trí của tôi.

"Tên cô là gì?"

Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã hỏi cô ấy câu này.

Tóm lại, tôi vẫn không biết tên thật cô ấy là gì đến tận bây giờ, 4 năm sau.

Những thứ cô ấy nói chỉ là mật danh của cô ấy, 'Siesta'

Cô ấy là một thám tử chân chính đối đầu với "kẻ thù" của thế giới.

Sau đó, tôi trở thành trợ thủ của cô ấy và chúng tôi đồng hành cùng nhau.

"Khi nào cậu bị bắn nát, tôi sẽ xử đẹp kẻ địch nhé."

"Này thám tử lừng danh, đừng lập kế hoạch với tiền đề là tôi sẽ chết chứ."

"Yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nghiệm việc xử lý lịch sử tìm kiếm của cậu."

"Khoan. Cô thấy rồi à? Cô đã thấy lịch sử duyệt web của tôi rồi đúng không?"

 Cứ đùa giỡn vui vẻ như vậy, chúng tôi đã đồng hành cùng nhau trong 3 năm rực rỡ.

Và cho đến khi cái chết chia lìa chúng tôi.

Đó là một năm trước, đến bây giờ là 4 năm rồi.

Tôi - Kimizuka Kimihiko - sống sót và trở thành một học sinh 18 tuổi học năm 3 cao trung, đắm chìm trong cuộc sống hàng ngày nhàm chán.

Tôi có ổn với chuyện này không?

Đương nhiên là có. Tôi không làm phiền bất cứ ai cả.

Bởi vì đúng vậy mà? Đúng không?

Thám tử đã chết rồi.

(848 từ)



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com