Tf Gia Toc F4 Tuyet Dau Mua Fanfic
Một buổi sáng đẹp trời mang theo gió mát thổi xuyên qua tóc mái. Ngày hôm qua các thực tập sinh mới trải qua buổi khảo hạch căng thẳng nên hôm nay tâm trạng mỗi người một vẻ rất hỗn độn. Toà nhà đôi ấy vẫn nhộn nhịp như bao ngày, lầu 18 chưa bao giờ im lặng. Trần Dịch Hằng nghĩ bản thân là người đầu tiên tới công ty rồi, bước đi phong thái của một thiếu gia tự do tự tại. Vừa bước vào phòng cậu liền thấy tiếng nhạc rất to, bên trong là Trương Quế Nguyên và Dương Bác Văn đang tập nhảy với nhau rất bình thường. Ở phía cửa, cậu thấy Tả Kỳ Hàm đứng im nhìn về họ, hai tay lại bấu chặt vào quần. Trần Dịch Hằng ngây người vài giây rồi nhanh chóng phá vỡ sự căng thẳng."Hi, Tả Kỳ Hàm sao cậu đứng yên vậy không vào đi."Dương Bác Văn quay sang tắt nhạc, nhìn về hai người bạn rồi chào hỏi. Trần Dịch Hằng chưa kịp nói gì thì bị Tả Kỳ Hàm kéo lấy."Trần Dịch Hằng cậu đi ăn sáng với tớ đi!"Đúng lúc đói cồn cào, Trần Dịch Hằng nhanh nhảu nở nụ cười vui thích."Đi, để tớ đặt đồ!"Tả Kỳ Hàm cùng Trần Dịch Hằng bước ra khỏi phòng tập. Trần Dịch Hằng cầm điện thoại bắt đầu xem các món đồ ăn sáng của cửa tiệm gần đây. Tả Kỳ Hàm im lặng đi theo, vô tình phát hiện ra chiếc mũ bị rơi ở phòng tập nên cậu dừng lại."Đợi tớ một chút tớ để quên mũ!"Tả Kỳ Hàm vội đi về hướng ngược lại để lấy mũ, Trần Dịch Hằng đứng yên đợi cậu. Trong lúc đợi, Dịch Hằng mở điện thoại ra xem wechat, phát hiện ra đêm qua Trí Ân Hàm đã gửi tin nhắn cho mình. Nội dung tin nhắn được mở ra, Trần Dịch Hằng sững người khi đọc được dòng chữ đó. "Cậu đang xem gì vậy?", Tả Kỳ Hàm quay lại vỗ vào lưng cậu.Trần Dịch Hằng lúng túng cười trừ, đưa tay làm động tác bóng rổ rồi kéo Tả Kỳ Hàm cùng đi tiếp."Có gì đâu, đi sang đó đợi thôi!"Hai tiếng đồng hồ sau, các nhân viên công tác đã sắp xếp xong một buổi họp. Trong căn phòng tập, toàn bộ các thực tập sinh đều ngồi thành một tụ, hướng mắt về màn hình lắng nghe nhân viên công tác phổ biến. "Không phải là Mối Quan Hệ Nguy Hiểm phần 2 đó chứ?", giọng ai đó vang lên khiến toàn thể đều nhốn nháo. Cậu bé Trần Dịch Hằng gãi đầu, hốt hoảng lo lắng cho cái da đầu của mình mà lên tiếng:"Cho Jonathan để tóc đen được không? Cái đầu tóc giả ấy ngứa lắm!"Thì ra công ty đã sắp xếp cho những đứa trẻ quay một bộ phim ngắn, hôm nay chính là ngày phân vai và luyện tập. Các thực tập sinh bắt đầu trêu đùa nhau về vai diễn kỳ trước. Vương Lỗ Kiệt ngồi một cục như con mèo ngái ngủ, cậu không thích chủ đề này cho lắm. Kịch bản phim không logic lại còn bán hủ, đối với người thích xem phim nước ngoài và các bộ phim ngày xưa như cậu thì đóng một kịch bản trẻ con như bộ phim này có tính sỉ nhục khá cao. Chỉ là do cậu thích diễn xuất những vai ngầu gang gang nên mới nhiệt tình biểu diễn, cùng bạn bè phối hợp ăn ý. Trần Dịch Hằng vừa la lên một cái, nối theo sau liền là một tiếng la khô khan từ anh bạn họ Vương. Trần Dịch Hằng trau mày quay sang, Trí Ân Hàm nhỏ bé chớp chớp đôi mắt to tròn. "Anh..."Hướng mắt của Trần Dịch Hằng đổ lên Vương Lỗ Kiệt, thiếu gia họ Vương cũng nhìn ra, cậu tiến tới gần với Trần Dịch Hằng rồi tiếp chuyện."Sao vậy? Sao cậu nhìn tớ bằng ánh mắt đó?""Đừng bắt chước tớ nữa!", Trần Dịch Hằng nói nhỏ.Vương Lỗ Kiệt nghe vậy thì mỉm cười như chuyện vu vơ."Cậu thấy khó chịu rồi sao?""Tớ rất ghét cậu, cậu phiền lắm lắm lắm luôn đó!"Lời nói đanh thép nhất phát ra từ gương mặt ngây thơ đáng yêu như vậy. Vương Lỗ Kiệt dường như nhận ra mình đã bị mắng thật rồi, lại còn rất thẳng thắn. Cậu cúi đầu, có chút ngại ngùng không biết nói gì. Trần Dịch Hằng nhận ra điều đó nhưng cậu càng sợ khiến cho mọi việc tồi tệ hơn."Tớ rất ghét cậu, tránh xa tớ ra!""Được thôi!", giọng nói của Vương Lỗ Kiệt trầm buồn đáp lại.Rời khỏi tầm mắt của cậu bé ngoại quốc, Vương Lỗ Kiệt lủi thủi lùi lại, đến gẫn Trương Hàm Thụy. Trương Hàm Thụy đang mải hóng chuyện bên kia, thấy em trai đi tới thì quay sang, vô tình nhìn ra ánh mắt kỳ lạ mới giấu đi từ phía Trần Dịch Hằng. Cậu nhìn em trai, Vương Lỗ Kiệt bó gối nhìn xuống mũi giày, mãi không chịu ngẩng mặt lên."Em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?""Không... Không có gì!"Do vai diễn lần này cũng là màn quảng bá nhan sắc đang kỳ nở rộ của các cậu bé nên tất cả các tạo hình đều được đầu tư kỹ lưỡng. Trần Dịch Hằng với hình hượng cậu bé ngoại quốc phải thực hiện một cuộc tẩy tóc trong ngày. Khi các bạn còn đang phải chạy lăng xăng tập diễn thì cậu bị kéo vào một góc có ghế ngồi đối diện với gương. Nhà tạo mẫu tóc và nhân viên đem theo xe đẩy các hoá chất và máy móc đi tới bắt đầu bôi thuốc lên cho cậu. Trong lúc chờ thuốc khô, cậu lại đứng dậy, tiếp tục tìm bạn diễn tập thoại để cho kịp thời gian.Vương Lỗ Kiệt nhìn cậu liên tục di chuyển như vậy thấy rất bất tiện nhưng không muốn tiến lại làm gián đoạn. Cách Trần Dịch Hằng cười nói cho thấy cậu ấy rất vui vẻ chứ không có gì là mệt mỏi khi phải làm hai việc một lúc.Sau khi xả tóc trong nhà tắm, Trần Dịch Hằng lại cùng người thợ làm tóc quay lại bôi thuốc. Công đoạn này sẽ trải qua mấy lần. Tóc của cậu vốn là tóc Châu Á, rất đen và mềm mượt nên khi tẩy phải mất thời gian khá lâu. Các thực tập sinh vắng dần vì chúng lui vào những căn phòng chờ để nghỉ trưa tạm lên những chiếc ghế. Trần Dịch Hằng buồn ngủ lâu lâu lại gật một cái trên ghế tạo mẫu tóc. Thấy Trần Dịch Hằng khó khăn như vậy, Vương Lỗ Kiệt từ phía sau đi tới nhìn thợ làm tóc rồi hỏi:"Còn bao lâu nữa vậy ạ?""Bôi thuốc xong rồi chờ 20 phút là đem đi xả được rồi. Cậu bé này cứ gục xuống tôi khó làm quá!"Thấy người thợ luống cuống tay chân, những người thợ khác thì đang chuẩn bị đồ để làm tóc giả cho các nhân vật khác nên Vương Lỗ Kiệt có lòng tốt giúp sức. Cậu xoè bàn tay đặt dưới cằm Trần Dịch Hằng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đỡ cằm cho cậu ấy ngẩng mặt lên. Người thợ thấy ổn định rồi mới tiếp tục bôi thuốc. Suốt 30 phút đó Vương Lỗ Kiệt rất cẩn thận đỡ chiếc cằm nhỏ cho Trần Dịch Hằng ngủ tạm. Trước khi đi xả đầu, Vương Lỗ Kiệt nhẹ nhàng rút tay mình ra rồi đặt cằm cậu ấy lên tay người thợ làm tóc."Em đi ra rồi anh hẵng gọi cậu ấy dậy nhé!"Nói rồi cậu mau chóng chạy ra khỏi phòng tập, tránh mặt vào căn phòng nghỉ. Trần Dịch Hằng được gọi dậy, hoang mang không biết gì, nghe lời đi xả tóc.Bẵng cái đã gần hết ngày, buổi tập luyện ngày hộp đó diễn ra rất thuận lợi. Trần Dịch Hằng cùng Trần Tuấn Minh và Trí Ân Hàm trở thành bộ ba giải trí của bộ phim. Vương Lỗ Kiệt từ đâù đến cuối đều âm thầm quan sát bọn họ, khéo léo không để họ nhìn ra. Đến chiều tối lúc chụp poster, Vương Lỗ Kiệt toàn bộ ảnh đều diễn một vai trầm buồn lạnh lẽo. Ngay cả khi mọi người lật khăn tân nương của Trương Dịch Nhiên thì cậu cũng không tham gia. Trương Hàm Thụy nhìn em trai mình buồn bã như vậy thì rất lo lắng."Em rõ ràng có chuyện gì rồi, mấy hôm trước vẫn còn cười nói vui vẻ cơ mà!"Vương Lỗ Kiệt nghe vậy, bình thản nhìn cậu."Chuyện em nói với anh đó... Chắc em làm không được!""Hả... Không lẽ thằng bé đã biết rồi... Nó không để em..", Trương Hàm Thụy lo lắng kéo cậu quay vào.Ngắt lời Trương Hàm Thụy, Vương Lỗ Kiệt thở dài:"Cậu ấy nói ghét em... Bảo là em rất phiền!"Ánh mắt thiếu gia buồn bã như thể đã chịu ủy khuất, khí chất khi nói rất mạnh mẽ nhưng biểu cảm đều như chết lặng. Bàn tay nhỏ của người anh khẽ vỗ vai cậu bé, Trương Hàm Thụy mỉm cười dịu dàng an ủi:"Em có nói với em ấy chuyện đó không?""Em không tự tin, em sợ thất bại... Chỉ dám nói với anh thôi!"Trần Dịch Hằng từ đằng xa nhìn thấy Vương Lỗ Kiệt tâm trạng não nề đang nói chuyện với Trương Hàm Thụy. Cậu có cảm giác dường như trong câu chuyện đó có mình. Kỳ thực buổi sáng cậu chẳng muốn nói vậy với Vương Lỗ Kiệt chút nào, chỉ là nhất thời nóng tính không biết xử trí ra sao. Giờ thì hay rồi, trực tiếp chặn con đường tương tác với nhau luôn.Đêm đến, đèn chiếu rọi Trần Dịch Hằng một mình chơi bóng rổ trong sân bóng. Từng quả bóng đập vào rổ như trút đi gánh nặng. Trần Dịch Hằng mồ hôi mồ kê mướt mải, chiếc áo ba lỗ bị thấm đẫm mồ hôi. Gương mặt cậu đỏ ửng, khi ở một mình cậu cũng không thường bày ra vẻ mặt cười nói vui vẻ, nhất là khi đánh bóng, phải thật ngầu. Tiếng bướng chân ai dảo bước qua, một cái bóng thật dài đổ xuống sân bóng. Trần Dịch Hằng quay lại, đập vào mắt là bộ dạng có chút ủy khuất của Vương Lỗ Kiệt. Vương Lỗ Kiệt cả đời chẳng bao giờ chơi bóng rổ, có ép cũng không muốn tới sân bóng làm gì, vậy mà bây giờ lại ở đây. "Cậu... Cậu tới đây làm gì?", Trần Dịch Hằng đè giọng hỏi.Người kia không nhìn thẳng mắt cậu mà chậm rãi bước tới, hai tay đưa ra một chiếc túi có đựng một ly trà sữa. Trời lạnh, Trần Dịch Hằng vì tập bóng nên mới đổ mồ hôi còn Vương thiếu gia thì vẫn mặc ó khoác dày, kết hợp với mái tóc quăn nhẹ như một chú mèo cao quý đang cúi đầu."Tớ mua cho cậu!", ly trà sữa trong túi bóng lộ ra màu vàng óng ánh."Không cần đâu, cậu đừng làm như vậy nữa!",Trần Dịch Hằng khe khẽ nói ra trong sự ngượng ngùng.Vương Lỗ Kiệt đưa cốc trà sữa vào tay Trần Dịch Hằng, buồn bã nói:"Những chuyện tớ làm đều không có ý xấu đâu... Vô tình làm phiền cậu, là lỗi của tớ, xin lỗi!"Đôi mắt dài của cậu rủ xuống một hàng mi đen che đi biểu cảm. Do cậu rất cao nên từ phía dưới, Trần Dịch Hằng cũng nhìn ra sự lo lằng, nặng trĩu của người bạn này. Cốc trà sữa được mở ra, Trần Dịch Hằng cắm ống hút bỏ lên miệng uống lấy một ngụm. "Trời đất ơi trà sữa nóng!", Trần Dịch Hằng hét lên rồi nhắm tịt mắt."Hả?"Vương Lỗ Kiệt hoang mang tiến tới. Trần Dịch Hằng mỉm cười, nụ cười tươi sáng dưới ánh đèn như một nguồn năng lượng sạc đầy cho tâm trạng của người đối diện."Tớ nhận rồi, cũng không giận cậu!""Vậy tớ có thể tiếp tục nói chuyện với cậu không?"Chiếc ống hút trên miệng rơi bật ra, Trần Dịch Hằng hết sức ngỡ ngàng, hai mắt tròn xoe nhìn đối phương. Vương Lỗ Kiệt lớn lên không ngờ lại có mặt tính cách mềm mỏng ấm áp như thế này. Một chú mèo cao quý bỗng dưng lại đem thức ăn tới để kết bạn với mình. Trần Dịch Hằng cũng chỉ là một cậu bé rất đơn thuần, càng nghĩ càng thấy mình như không thể có câu trả lời nào khác."Ừm...""Haha, vậy cậu từ từ uống rồi mau mau về nghỉ ngơi nhé, tớ đi đây!"Tiếng bước chân chạy đi văng vẳng, Trần Dịch Hằng bỏ cốc trà sữa xuống ghế, nhặt quả bóng rổ lên tay rồi đập xuống mấy cái trong sự hoang mang. ***Ngày hôm sau, sau khi quay hết cảnh quay ở công ty, các thực tập sinh sẽ trở về ký túc xá để nghỉ ngơi đợi ngày mai cùng tới phim trường. Trần Dịch Hằng được xếp vị trí ngủ bên cạnh Trí Ân Hàm, hai cậu bé cũng hợp cạ, tíu tít nói chuyện về bóng rổ. Một lúc sau, Trương Hàm Thụy cũng vào giường, nằm ngay cạnh Trần Dịch Hằng. Tưởng tất cả đã ổn định vị trí, đèn chuẩn bị cúp xuống thì Vương Lỗ Kiệt mới vội chen vào chăn."Chờ em, em mới rửa mặt xong."Vương Lỗ Kiệt chui tọt vào giữa Trần Dịch Hằng và Trương Hàm Thụy. Hơi lạnh trên người Vương Lỗ Kiệt khẽ áp vào lưng Trần Dịch Hằng khiến cậu bé giật mình tru lên một tiếng."Ú!!!"Vương Lỗ Kiệt ngại ngùng, đưa tay kéo lưng áo của cậu xuống, hành động này càng làm cậu bé ngoại quốc nổi hết da gà. Trí Ân Hàm đưa tay ôm lấy bụng anh trai, xoa xoa mấy cái vào lưng vỗ về."Không sao không sao, anh ngủ đi mai đi quay!"Trần Dịch Hằng không nói gì, mặt cứng đờ cứ nằm nghiêng như vậy mà ngủ. Đến ngày hôm sau, tại phim trường rộng lớn, tất cả các thực tập sinh đều chú ý tập trung quay những đoạn phim trong mật thất. Các cảnh phim quay khá nhanh vì kinh nghiệm đi chơi nhà ma của đám trẻ này cũng nhiều, la hét cũng quen miệng. Tới cảnh quay của Vương Lỗ Kiệt và Trần Dịch Hằng, kịch bản viết khi thấy Trương Quế Nguyên bị treo trên cây như đã chết từ lâu thì Trần Dịch Hằng sẽ đi cắt dây cho cậu ta rơi xuống. Trong lúc đó Vương Lỗ Kiệt cũng đi tới giúp, lúc đang gỡ dây thì Trần Dịch Hằng phải bật khóc ôm lấy Vương Lỗ Kiệt để thể hiện sự yếu đuối cuối cùng khi anh trai ra đi. Trần Dịch Hằng diễn theo đúng kịch bản, cậu cũng vừa khóc vừa gỡ dây buộc trên cây, đạo diễn hô mau ôm lấy người kia, Trần Dịch Hằng lập tức quay sang ôm chặt lấy Vương Lỗ Kiệt. Chiều cao của Lỗ Kiệt rất nổi bật, một cái ôm liền khiến cậu bé hơn 1m7 áp mặt vào lồng ngực. Tim đập mạnh vì vận động, sự mệt mỏi vì khóc lóc lan khắp cơ thể. Cảnh quay phải quay nhiều lần để lấy góc máy. Ở những cái ôm đầ tiên Trần Dịch Hằng vẫn còn bình tĩnh nhưng khi đã ôm bốn năm lần thì cậu dần cảm thấy có gì đó hơi kỳ kỳ. Nó giống như cảm giác va chạm thân mật nhưng cũng giống như hành động kiểu robot máy móc. Khi hết cảnh quay, Trần Dịch Hằng đi về phía ghế chờ, thở hổn hển xem các bạn diễn cảnh khác. Trong lúc mệt mỏi, Vương Lỗ Kiệt lại đi tới đưa một cốc trà sữa sang cho Trần Dịch Hằng. Trần Dịch Hằng bị hơi nóng của cốc áp lên má thì giật mình."A... Cậu làm gì vậy?"Vương Lỗ Kiệt đưa trà sữa cho cậu, nhẹ nhàng đáp:"Nhiếp Vĩ Thần mời nước, tớ thấy cậu mệt nên đi lấy cho cậu!"Trần Dịch Hằng cầm lấy ly trà sữa, cắm ống hút vào rồi uống lấy một ngụm."Dương chi cam lộ, mùi xoài... Sao cậu biết tớ..."Nhìn về phía Vương Lỗ Kiệt, cậu ta cũng đang uống trà sữa mùi xoài giống Trần Dịch Hằng. Cậu ta cười, nhìn về bối cảnh đẹp lung linh khiến ánh sáng hắt lên gương mặt."Tớ biết cậu thích mùi xoài, Cậu còn thích ăn hoa quả, bất cứ loại hoa quả nào chỉ cần không có mùi nồng là cậu đều thích!""Ừ...", Trần Dịch Hằng cười gượng, hai mắt chớp liên tục bốn năm lần.Giọng nói của Vương Lỗ Kiệt cứ nhẹ nhàng như tiếng gió, chốc chốc lại cất lên."Ngày mai tớ trở về rồi... Có thể sắp tới đây cậu sẽ biết vì sao mấy hôm nay tớ lại có những hành động này với cậu đấy!""Hả?" , Trần Dịch Hằng ú ớ quay sang.Cậu bé nhướn lông mày, hai mắt như nai con rụt rè. Cậu nghĩ thầm, có khi nào lại để cậu ta tỏ tình. "Hay thôi đi, tớ cũng không hiểu gì, nên không nghĩ gì đâu!""Đúng vốn dĩ chuyện này là bí mật, nhưng tớ nghĩ cậu nên biết thì hơn!"Bàn tay thuôn dài của Vương Lỗ Kiệt đưa tới chiếc ống hút của mình, đặt nhẹ lên môi rồi nhấm nháp. Hình ảnh này khiến cái đầu nhỏ của cậu bé ngoại quốc nổ bùm bùm rất nhiều bong bóng. Trí Ân Hàm từ xa chạy lại, thấy Vương Lỗ Kiệt và Trần Dịch Hằng đang nói chuyện cùng với nhau thì ham vui chạy tới."Hai anh đang nói gì vậy?"Trí Ân Hàm là út cưng, cậu bé ngồi lên người Vương Lỗ Kiệt, ngửa xuống đầy thoải mái. Trần Dịch Hằng nhìn thấy em liền vui vẻ gọi lớn tên em, đứng dậy kéo lấy cậu bé."Hai anh em mình ra kia xem đi!""Thôi có gì xem đâu em muốn ngồi với anh Lỗ Lỗ!"Trí Ân Hàm đung đưa chân trên đùi Vương Lỗ Kiệt, người anh này không phàn nàn, rất dịu dàng ôm lấy cậu bé. Trần Dịch Hằng gãi đầu nhìn lên, Trần Tuấn Minh đang vừa đi vừa bưng một bát đựng đầy hoa quả, ăn rất thoải mái. Thấy mục tiêu, Trần Dịch Hằng tặc lưỡi chỉ vào cậu bé."Minh Minh, anh với em đi chơi!""Hở?", Tiểu Minh Minh miệng phồng một bên vì đang nhai, ngơ ngác ngẩng mặt lên.Trần Dịch Hằng khoác lên vai cậu rồi kéo đi vòng vòng thăm thú phim trường. Vương Lỗ Kiệt chăm chú nhìn cậu từ xa, quay sang nhìn về bé út rồi mỉm cười tà mị."Đi, anh dắt em đi xem phim trường!""Ơ, em muốn ngồi mà..."Không cho bé con nói tiếp, Vương Lỗ Kiệt trực tiếp kéo tay em lên rồi ôm lấy người kéo đi tung tăng. Trương Quế Nguyên từ phía bối cảnh nhìn ra thấy mấy đứa trẻ lôi kéo nhau như vậy thì buốn cười lắm, mới quay qua thì thấy dáng vẻ căng thẳng của Trương Hàm Thụy.Cuối buổi chiều, khi các phân cảnh đã quay hết, các thực tập sinh được trở về khách sạn để tự do sinh hoạt. Mấy đứa bé đã theo nhân viên công tác đi chơi trò chơi ở trung tâm thương mại, chỉ còn vài người lưu lại. Trần Dịch Hằng ham vui nghĩ ngay đến việc đi ăn vặt đường phố, mà người thường xuyên đi ăn với cậu nhất, chính là Tả Kỳ Hàm. Trần Dịch Hằng tắm rửa thay quần áo xong thì đi ra giường ngồi xếp balo đem theo. Trương Quế Nguyên ở giường bên cạnh đang gọi điện thoại, nghe giọng điệu chắc là Dương Bác Văn. Có lẽ là anh lớn gọi cậu ấy đi ăn lẩu, cơ mà Trần Dịch Hằng đang muốn ăn xiên nướng nên đã nhanh chóng lượn một vòng chạy ra ngoài để tìm Tả Kỳ Hàm. Bước tới phòng Tả Kỳ Hàm, Trần Dịch Hằng gõ cửa rồi bước vào, thấy dáng vẻ mệt mỏi của người bạn, cậu mới vào hỏi thăm."Tả Thiên, đi ăn xiên nướng với tớ không?"Tả Kỳ Hàm không trả lời, cứ nằm trên giường nghĩ lung tung. Trần Dịch Hằng bắt đầu đến gần khuấy động không khí."Thôi mà... Chuyện khảo hạch cũng qua rồi, bây giờ cậu chỉ cần tiếp tục cố gắng, chắc chắn cậu sẽ có thể lên top. Mọi người đều cố gắng, cậu không cần buồn lâu như vậy!"Tả Kỳ Hàm ngồi lên chán nản."Tớ biết... Tớ cũng không phải đang buồn vì khảo hạch... Thấy hơi mệt mỏi thôi!""Vậy mau đi ăn xiên nướng, ăn no sẽ vui vẻ... Đi với tớ!"Trần Dịch Hằng nằng nặc kéo Tả Kỳ Hàm đi bằng được. Tả Kỳ Hàm cũng chiều theo cậu bé, đeo túi lên rồi cùng ra ngoài. Tới hành lang, Dương Bác Văn vậy mà lại chờ Tả Kỳ Hàm hồi lâu, muốn cùng Tả Kỳ Hàm đi ăn lẩu. Trần Dịch Hằng thấy Tả Kỳ Hàm có vẻ hơi xuôi lòng nên cậu bé mới lên tiếng."Chúng ta đi ăn xiên nướng đi, lâu rồi tớ chưa được ăn!"Dương Bác Văn tỏ ý không muốn lắm vì cậu ấy đã có một sự sắp xếp ở nhà hàng lẩu cho Tả Kỳ Hàm. Tả Kỳ Hàm lại không nhận ra, liền quay sang đáp:"Tớ có hẹn đi ăn cùng Trần Dịch Hằng rồi... Cậu đi chung cũng được!"Dương Bác Văn không biết làm sao, đang lúc bối rối, từ xa cậu trông thấy Vương Lỗ Kiệt và Trương Hàm Thụy đưa tay làm dấu "OK" với cậu. Dương Bác Văn hiểu ý, bước về phía Tả Kỳ Hàm rồi cùng hai người đi về phía thang máy. Bỗng dưng Trần Dịch Hằng bị cánh tay rắn chắc của ai ôm chặn trên vai."Á!!!", Trần Dịch Hằng kêu lên, phát hiện mình bị anh trai tóm gọn.Trương Hàm Thụy nở một nụ cười dịu dàng tà mị với cậu rồi nhìn Tả Kỳ Hàm và Dương Bác Văn nói:"Hai người cứ đi ăn đi, cho anh mượn thằng nhóc này một chút!"Vương Lỗ Kiệt từ đắng sau Trương Hàm Thụy bước ra, ung dung nhìn Trần Dịch Hằng một cái mà nói."Bọn tớ muốn đi nhà hàng tây này, cần một phiên dịch viên!""Không tớ muốn đi ăn xiên nướng mà, tớ không đi nhà hàng đâu!"Thấy cậu nhóc la lên, Vương Lỗ Kiệt mới nhớ ra mình vừa mua quýt về, bàn tay dài lấy lên một quả quýt vàng thơm lừng, nhét vào cái miệng của tiểu ngoại quốc. Trần Dịch Hằng ú ớ bị Trương Hàm Thụy và Vương Lỗ Kiệt kéo đi như bắt cóc. Cửa thang máy đóng lại, Trần Dịch Hằng không biết Tả Kỳ Hàm và Dương Bác Văn sẽ ra sao nhưng trước tiên là cậu phải nhả quả quýt này ra trước. Trương Hàm Thụy buông cậu bé ra, đẩy qua cho Vương Lỗ Kiệt rồi khoanh tay đứng yên."Nhóc này giao lại cho em, anh có việc rồi!"Thang máy xuống một tầng, Trương Hàm Thụy liền thong thả bước ra ngoài, dường như đã có kế hoạch.Không khí bên trong tĩnh lặng để lại Vương Lỗ Kiệt và Trần Dịch Hằng hoang mang một góc. Vương Lỗ Kiệt mặt mày bơ phờ ngáp ngủ, Trần Dịch Hằng cau có vì muốn được ăn món khoải khẩu hơn. Tới tầng sảnh, Vương Lỗ Kiệt thở phào một tiếng, nở nụ cười ấm áp trong cơn buồn ngủ bước ra ngoài."Mau đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn thịt nướng!"Trần Dịch Hằng giật mình ngước nhìn, vui vẻ nghe theo, bước đi phía bên cạnh. Họ đi bộ trên phố, tiếng gió thổi vù vù kèm theo tiếng còi xe của người dân trên đường phố đông. Trần Dịch Hằng mỉm cười, nhận ra xung quanh chẳng ai biết cậu là ai, thoải mái nhìn ngắm mọi thứ rồi bước đi. Vương Lỗ Kiệt hai tay đút túi áo, thấy cậu bạn bước đi chéo chân tiêu sái như vậy nên cũng bắt chước theo. Trần Dịch Hằng xoay người lại thì thấy Vương Lỗ Kiệt luôn nhìn mình chăm chú, cậu ngại ngùng quay lên rồi vờ như không biết. Đi được một đoạn, Vương Lỗ Kiệt đưa tay kéo lấy cánh tay của cậu bạn, hướng về bên đường."Ở kia có quán thịt xiên nướng kìa, chúng ta ngồi đó được không?""Được đó, đi!"Trần Dịch Hằng đi trước, Vương Lỗ Kiệt theo sau, cả hai cùng bước đi trên vạch kẻ sơn trắng để qua đường. Thời tiết hơi se lạnh lại có mùi thịt nướng bao phủ không gian khiến cả hai háo hức vô cùng.
Cậu bé ngồi xuống ghế, gọi nhanh một lượt năm phần thịt xiên nướng, bánh kẹp và hai cốc trà chanh.Vương Lỗ Kiệt ngồi đối diện cậu, nhìn gương mặt háo hức như vậy thì mỉm cười."Cậu lạ thật!""Lạ gì?"Trần Dịch Hằng tròn mắt thắc mắc. Vương Lỗ Kiệt vội trả lời:"Người ngoại quốc thì thường không quen ăn đồ ăn Trung Quốc, kén ăn đủ đuờng. Từ hồi gặp cậu tớ chẳng thấy cậu chê cái gì cả!"Trần Dịch Hằng thở phào nhẹ nhõm."Tưởng gì, tớ là người gốc Hoa đó, tớ thích ăn là đương nhiên, thậm chí so với ẩm thực Anh quốc thì phải nói là mỹ vị nhân gian!""Ồ... Ra vậy... Cậu ăn nhiều lên, tớ bao!"Nghe Vương Lỗ Kiệt nói thế, Trần Dịch Hằng chỉ cười trừ. Vương Lỗ Kiệt tưởng cậu ấy đang chê mình thiếu tiền nên mới thanh minh:"Tớ bao được, cậu ăn gì cứ gọi thêm đi!""Không phải, tớ chỉ là cảm thấy không tự nhiên. Cậu ăn gì cứ gọi đi!"Chủ quán bắt đầu đem ra bàn rất nhiều đồ ăn, Trần Dịch Hằng hai mắt sáng rực, vẻ mặt rạng rỡ thể hiện rõ sự vui mừng. Vương Lỗ Kiệt cũng bắt chước xoa hai tay vào nhau, mở to mắt và nở nụ cười. Nhìn từ góc độ của đối phương thì trông đáng sợ vô cùng. Vương Lỗ Kiệt nhặt lên một que xiên nướng, vừa định nếm thử thì Trần Dịch Hằng đã ăn hết nửa xiên với sự mãn nguyện."Cậu ăn nhanh vậy?", Vương Lỗ Kiệt ngơ ngác hỏi."Ăn nóng mới ngon, cậu mau ăn đi!"Trần Dịch Hằng ăn rất ngon miệng, chưa gì đã lấy được que xiên khác mà thưởng thức. Cậu ăn nhanh nhưng ăn rất sạch sẽ, không để dính chút thức ăn nào lên mặt, ăn xong cũng đặt xiên gọn gàng, nhìn rất hảo cảm. Vương Lỗ Kiệt bị thu hút bởi sự sạch sẽ đáng yêu này liền khen ngợi."Cậu làm tớ ngưỡng mộ quá!""Gì, ngưỡng mộ gì?", Trần Dịch Hằng ngẩng mặt nhìn lên. Vương Lỗ Kiệt bắt đầu nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói:"Ngày mai tớ sẽ đưa Trí Ân Hàm và Trương Dịch Nhiên về Thành Đô, tớ cũng không định nói ra nhưng tớ nghĩ tớ nên giải thích với cậu..."Không gian ồn ào bỗng nín lặng, tiếng xe cộ cũng như có như không. Trần Dịch Hằng sửng sốt, nuốt miếng thịt xuống cổ mà súyt nữa mắc nghẹn."Chuyện... Chuyện gì?""Thực ra... Tớ..."Trần Dịch Hằng vội vàng đứng lên, tiếng bàn ghế xô đẩy làm Vương Lỗ Kiệt hoang mang nhìn lên. Trần Dịch Hằng bỏ xiên que ở đó, quay lưng đi."Xin lỗi Vương Lỗ Kiệt nhưng chúng ta không thể đâu!""Hả... "Vương Lỗ Kiệt lo lắng đứng dậy nắm lấy cổ tay của Trần Dịch Hằng, khẽ cúi mặt nhìn cậu."Cậu có sao không? Nếu mệt tớ đưa cậu về!"Trần Dịch Hằng dứt khoát giật tay lại, nhìn lên người bạn cao nhòng ấy rồi lại xấu hổ quay đi, nói tiếp:"Tớ biết tình cảm cậu dành cho tớ... Nhưng tớ xem cậu là bạn, tớ không thể thay đổi điều đó với cậu được!""Vì cậu là bạn tớ nên tớ mới tìm cậu, chuyện đương nhiên mà!", Vương Lỗ Kiệt kéo lấy vai Trần Dịch Hằng, vừa nói vừa xoay người cậu bé về đối diện mình.Trần Dịch Hằng nắm chặt tay, đưa mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt dài sâu thẳm của Vương Lỗ Kiệt."Sẽ không ai chấp nhận đâu... Tớ có đồng ý đi chăng nữa thì cũng sẽ không đem lại kết quả tốt đẹp nào đâu, cậu đừng làm vậy nữa được không? Nếu không ngay cả tình bạn này cũng chẳng còn nữa đâu!"Vương Lỗ Kiệt bước tới, trực tiếp giằng tay ôm chặt lấy Trần Dịch Hằng vào lòng rồi xoa nhẹ lên lưng cậu. Hai cậu bé ngồi ở một chiếc ngoài cùng nên chủ quán và khách ăn uống đều không chú ý tới họ. Trần Dịch Hằng thấy mình bị ôm cứng thì dùng sức giãy ra, Vương Lỗ Kiệt liên tục dùng giọng nói trầm ấm vỗ về cậu."Bình tĩnh nào, nếu cậu không muốn giúp thì tớ sẽ không tìm cậu nữa... Chuyện đó tớ sẽ tìm cách luyện tập sau!""Hả... Luyện tập cái gì?"Trần Dịch Hằng đẩy Vương Lỗ Kiệt xuống ghế, bản thân cũng ngồi xuống nhìn cậu ta rồi lấy thêm một que xiên nữa. Vương Lỗ Kiệt chậm rãi giải thích:"Không phải Trí Ân Hàm nói rõ với cậu rồi sao?""Có... Nó nói rồi nhưng hình như không đúng lắm!"Trần Dịch Hằng trả lời với một bên má tròn vì thịt nướng. Vương Lỗ Kiệt há hố miệng nhìn cậu."Nó nói gì?""Thế cậu định nói gì?"Vương Lỗ Kiệt thở dài, chống cằm chán nản."Mẹ tớ có một người quen bên đoàn phim, họ có một vai diễn nam chính lúc nhỏ, họ xem ảnh của tớ thì rất thích nên hẹn tớ tới casting. Mẹ tớ nói với công ty, mọi người đều ủng hộ tớ nhưng tớ không tự tin...""Hả... Sao...Sao không tự tin"Vương Lỗ Kiệt nhấp một ngụm nước rồi ngẩng lên nhìn cậu đáp lại:"Họ nói vai diễn này là một cậu bé ngoại quốc, phong cách rất sống động, hay cười. Công ty nói tớ hãy học theo cậu cách phản ứng với mọi thứ, càng giống càng tốt để khi casting sẽ được nhận vai... Nếu cậu khó chịu thì thôi vậy, tớ sẽ tự mình tưởng tượng thêm...""Ê từ từ", Trần Dịch Hằng đưa tay tới dừng người kia lại."Cậu nói tìm tớ là vì chuyện đó thôi sao?"Trần Dịch Hằng ngơ ngác hỏi, Vương Lỗ Kiệt gật đầu chân thành với cậu."Đúng vậy, chứ cậu nghĩ là gì? Hôm trước tớ biết thằng nhóc Tiểu Trí đã mở điện thoại của tớ xem. Tớ nghĩ là nó đã biết hết rồi, còn gửi tin nhắn cho cậu nữa mà!"Nhớ lại đêm đó, khi Vương Lỗ Kiệt hiu hiu nhắm mắt, cậu cảm nhận được bàn tay nhỏ đang len lỏi xuống gối nằm của cậu rồi móc điện thoại ra. Cậu không phát giác, chỉ thầm nhếch mép nở một nụ cười bí hiểm. Bởi cậu cho rằng, nếu Trần Dịch Hằng nghe được chuyện này thì cậu có thể từ xa xem phản ứng của đối phương. Kết quả Trần Dịch Hằng lại còn thấy khó chịu.Mọi việc sáng tỏ, Trần Dịch Hằng thở phào nở một nụ cười nhẹ nhõm. Cậu đưa mắt nhìn Lỗ Kiệt, đánh vào tay cậu ta một cái."Thế mà không bảo sớm... Tớ giúp cậu!"Vương Lỗ Kiệt bàng hoàng nghi ngờ."Không đúng, lúc nãy cậu còn bảo họ sẽ không chấp nhận tớ mà. Cậu có đồng ý thì họ cũng không chấp nhận nữa mà...""Quên đi, tóm lại mấy chuyện này vặt vãnh thôi, tớ giúp cậu được!"Trần Dịch Hằng trong bóng tối với ánh đèn đường như hoà làm một, hình ảnh bình dị gần gũi đến mức thân thương. Vương Lỗ Kiệt vui vẻ gật đầu, nụ cười mãn nguyện nở trên môi. Họ cùng nhau ăn rất nhiều, bàn đồ ăn dần dần vơi đi. Đến khi ăn hết, tính tiền xong cả hai lại đi dạo cùng nhau. Trần Dịch Hằng đi trước, Vương Lỗ Kiệt theo sau, vừa đi vừa cười cười nói nói. Trong ánh đèn vàng ấm áp của con phố về đêm, cậu bé ngoại quốc và thiếu gia buồn ngủ dạo bước bên nhau. Không khí se lạnh của buổi tối hòa quyện cùng tiếng cười nói của dòng người buôn bán về khuya, khiến cảm giác tự do tự tại được dâng lên. Vừa đi, Dịch Hằng vừa khẽ cười khi nhớ lại những hành động mà mình đã làm khi tưởng mình và cậu bạn anh em chí cốt suýt nữa thì vừa hận vừa yêu, nụ cười của cậu bé nhẹ nhàng và rạng rỡ như ánh trăng trắng trên bầu trời. Vương Lỗ Kiệt bước chậm lại, ánh mắt anh theo dõi từng cử chỉ nhỏ của cậu bé rồi bắt chước theo, từ cách quay đầu ngắm nhìn quang cảnh xung quanh đến ánh mắt tò mò khi nhìn vào các cánh cửa quán bar ẩn vào bức tường.Tiếng cười khanh khách của Trần Dịch Hằng hoà với ánh đèn ấm áp và làn gió nhẹ thoáng qua trong không gian, làm cho cả con đường như sống động hơn trong cảm giác của đối phương. Vương Lỗ Kiệt cảm nhận được nhịp tim mình trở nên khác lạ, một sự thay đổi nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Cậu ngáp ngủ không nói gì, chỉ lặng lẽ dõi theo như thể muốn khắc sâu từng khoảnh khắc của cậu ấy.Bước chân họ hòa nhịp cùng nhau, tiếng giày lạo xạo trên vỉa hè như một bản nhạc không lời, đồng điệu và trầm lắng. Dịch Hằng chợt nhận ra rằng người bạn này cũng rất dễ thương, càng ngày sự nhút nhát lạnh lùng của cậu ấy càng tan biến. Cả hai tiếp tục đi cho đến khi trên con đường chỉ còn lác đác vài người qua lại.Về tới khách sạn, Vương Lỗ Kiệt tá hoả phát hiện họ đã đi quá đêm. Dương Bác Văn đang đứng tạm biệt Tả Kỳ Hàm ở trước sảnh, xa xa là Trương Quế Nguyên thập thò cùng với Trương Hàm Thụy. Vương Lỗ Kiệt kéo Trần Dịch Hằng chạy tới nhập cuộc, gặp được nhau, liền bịt miệng giữ im lặng. Tiếng xì xào vang lên."Hai người ra hẳn bên đó mà xen, sao mà phải rình mò kỳ vậy?", Vương Lỗ Kiệt thì thầm.Trương Quế Nguyên mỉm cười tinh quái."Hai đứa nó làm hoà rồi, trông bộ dạng lưu luyến nhau như phim tình cảm ấy!""Em thấy anh với Trương Hàm Thụy mới là phim tình cảm gương vỡ lại lành ý!" Trần Dịch Hằng lên tiếng, Trương Hàm Thụy ngượng đỏ mặt đưa tay bịt miệng thằng bé lại. Trương Quế Nguyên bên cạnh chỉ biết gãi đầu cười, nháy mắt trêu chọc người kia một cái."Đã vỡ bao giờ đâu""Im đi nhãn bẩn!"
Cậu bé ngồi xuống ghế, gọi nhanh một lượt năm phần thịt xiên nướng, bánh kẹp và hai cốc trà chanh.Vương Lỗ Kiệt ngồi đối diện cậu, nhìn gương mặt háo hức như vậy thì mỉm cười."Cậu lạ thật!""Lạ gì?"Trần Dịch Hằng tròn mắt thắc mắc. Vương Lỗ Kiệt vội trả lời:"Người ngoại quốc thì thường không quen ăn đồ ăn Trung Quốc, kén ăn đủ đuờng. Từ hồi gặp cậu tớ chẳng thấy cậu chê cái gì cả!"Trần Dịch Hằng thở phào nhẹ nhõm."Tưởng gì, tớ là người gốc Hoa đó, tớ thích ăn là đương nhiên, thậm chí so với ẩm thực Anh quốc thì phải nói là mỹ vị nhân gian!""Ồ... Ra vậy... Cậu ăn nhiều lên, tớ bao!"Nghe Vương Lỗ Kiệt nói thế, Trần Dịch Hằng chỉ cười trừ. Vương Lỗ Kiệt tưởng cậu ấy đang chê mình thiếu tiền nên mới thanh minh:"Tớ bao được, cậu ăn gì cứ gọi thêm đi!""Không phải, tớ chỉ là cảm thấy không tự nhiên. Cậu ăn gì cứ gọi đi!"Chủ quán bắt đầu đem ra bàn rất nhiều đồ ăn, Trần Dịch Hằng hai mắt sáng rực, vẻ mặt rạng rỡ thể hiện rõ sự vui mừng. Vương Lỗ Kiệt cũng bắt chước xoa hai tay vào nhau, mở to mắt và nở nụ cười. Nhìn từ góc độ của đối phương thì trông đáng sợ vô cùng. Vương Lỗ Kiệt nhặt lên một que xiên nướng, vừa định nếm thử thì Trần Dịch Hằng đã ăn hết nửa xiên với sự mãn nguyện."Cậu ăn nhanh vậy?", Vương Lỗ Kiệt ngơ ngác hỏi."Ăn nóng mới ngon, cậu mau ăn đi!"Trần Dịch Hằng ăn rất ngon miệng, chưa gì đã lấy được que xiên khác mà thưởng thức. Cậu ăn nhanh nhưng ăn rất sạch sẽ, không để dính chút thức ăn nào lên mặt, ăn xong cũng đặt xiên gọn gàng, nhìn rất hảo cảm. Vương Lỗ Kiệt bị thu hút bởi sự sạch sẽ đáng yêu này liền khen ngợi."Cậu làm tớ ngưỡng mộ quá!""Gì, ngưỡng mộ gì?", Trần Dịch Hằng ngẩng mặt nhìn lên. Vương Lỗ Kiệt bắt đầu nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói:"Ngày mai tớ sẽ đưa Trí Ân Hàm và Trương Dịch Nhiên về Thành Đô, tớ cũng không định nói ra nhưng tớ nghĩ tớ nên giải thích với cậu..."Không gian ồn ào bỗng nín lặng, tiếng xe cộ cũng như có như không. Trần Dịch Hằng sửng sốt, nuốt miếng thịt xuống cổ mà súyt nữa mắc nghẹn."Chuyện... Chuyện gì?""Thực ra... Tớ..."Trần Dịch Hằng vội vàng đứng lên, tiếng bàn ghế xô đẩy làm Vương Lỗ Kiệt hoang mang nhìn lên. Trần Dịch Hằng bỏ xiên que ở đó, quay lưng đi."Xin lỗi Vương Lỗ Kiệt nhưng chúng ta không thể đâu!""Hả... "Vương Lỗ Kiệt lo lắng đứng dậy nắm lấy cổ tay của Trần Dịch Hằng, khẽ cúi mặt nhìn cậu."Cậu có sao không? Nếu mệt tớ đưa cậu về!"Trần Dịch Hằng dứt khoát giật tay lại, nhìn lên người bạn cao nhòng ấy rồi lại xấu hổ quay đi, nói tiếp:"Tớ biết tình cảm cậu dành cho tớ... Nhưng tớ xem cậu là bạn, tớ không thể thay đổi điều đó với cậu được!""Vì cậu là bạn tớ nên tớ mới tìm cậu, chuyện đương nhiên mà!", Vương Lỗ Kiệt kéo lấy vai Trần Dịch Hằng, vừa nói vừa xoay người cậu bé về đối diện mình.Trần Dịch Hằng nắm chặt tay, đưa mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt dài sâu thẳm của Vương Lỗ Kiệt."Sẽ không ai chấp nhận đâu... Tớ có đồng ý đi chăng nữa thì cũng sẽ không đem lại kết quả tốt đẹp nào đâu, cậu đừng làm vậy nữa được không? Nếu không ngay cả tình bạn này cũng chẳng còn nữa đâu!"Vương Lỗ Kiệt bước tới, trực tiếp giằng tay ôm chặt lấy Trần Dịch Hằng vào lòng rồi xoa nhẹ lên lưng cậu. Hai cậu bé ngồi ở một chiếc ngoài cùng nên chủ quán và khách ăn uống đều không chú ý tới họ. Trần Dịch Hằng thấy mình bị ôm cứng thì dùng sức giãy ra, Vương Lỗ Kiệt liên tục dùng giọng nói trầm ấm vỗ về cậu."Bình tĩnh nào, nếu cậu không muốn giúp thì tớ sẽ không tìm cậu nữa... Chuyện đó tớ sẽ tìm cách luyện tập sau!""Hả... Luyện tập cái gì?"Trần Dịch Hằng đẩy Vương Lỗ Kiệt xuống ghế, bản thân cũng ngồi xuống nhìn cậu ta rồi lấy thêm một que xiên nữa. Vương Lỗ Kiệt chậm rãi giải thích:"Không phải Trí Ân Hàm nói rõ với cậu rồi sao?""Có... Nó nói rồi nhưng hình như không đúng lắm!"Trần Dịch Hằng trả lời với một bên má tròn vì thịt nướng. Vương Lỗ Kiệt há hố miệng nhìn cậu."Nó nói gì?""Thế cậu định nói gì?"Vương Lỗ Kiệt thở dài, chống cằm chán nản."Mẹ tớ có một người quen bên đoàn phim, họ có một vai diễn nam chính lúc nhỏ, họ xem ảnh của tớ thì rất thích nên hẹn tớ tới casting. Mẹ tớ nói với công ty, mọi người đều ủng hộ tớ nhưng tớ không tự tin...""Hả... Sao...Sao không tự tin"Vương Lỗ Kiệt nhấp một ngụm nước rồi ngẩng lên nhìn cậu đáp lại:"Họ nói vai diễn này là một cậu bé ngoại quốc, phong cách rất sống động, hay cười. Công ty nói tớ hãy học theo cậu cách phản ứng với mọi thứ, càng giống càng tốt để khi casting sẽ được nhận vai... Nếu cậu khó chịu thì thôi vậy, tớ sẽ tự mình tưởng tượng thêm...""Ê từ từ", Trần Dịch Hằng đưa tay tới dừng người kia lại."Cậu nói tìm tớ là vì chuyện đó thôi sao?"Trần Dịch Hằng ngơ ngác hỏi, Vương Lỗ Kiệt gật đầu chân thành với cậu."Đúng vậy, chứ cậu nghĩ là gì? Hôm trước tớ biết thằng nhóc Tiểu Trí đã mở điện thoại của tớ xem. Tớ nghĩ là nó đã biết hết rồi, còn gửi tin nhắn cho cậu nữa mà!"Nhớ lại đêm đó, khi Vương Lỗ Kiệt hiu hiu nhắm mắt, cậu cảm nhận được bàn tay nhỏ đang len lỏi xuống gối nằm của cậu rồi móc điện thoại ra. Cậu không phát giác, chỉ thầm nhếch mép nở một nụ cười bí hiểm. Bởi cậu cho rằng, nếu Trần Dịch Hằng nghe được chuyện này thì cậu có thể từ xa xem phản ứng của đối phương. Kết quả Trần Dịch Hằng lại còn thấy khó chịu.Mọi việc sáng tỏ, Trần Dịch Hằng thở phào nở một nụ cười nhẹ nhõm. Cậu đưa mắt nhìn Lỗ Kiệt, đánh vào tay cậu ta một cái."Thế mà không bảo sớm... Tớ giúp cậu!"Vương Lỗ Kiệt bàng hoàng nghi ngờ."Không đúng, lúc nãy cậu còn bảo họ sẽ không chấp nhận tớ mà. Cậu có đồng ý thì họ cũng không chấp nhận nữa mà...""Quên đi, tóm lại mấy chuyện này vặt vãnh thôi, tớ giúp cậu được!"Trần Dịch Hằng trong bóng tối với ánh đèn đường như hoà làm một, hình ảnh bình dị gần gũi đến mức thân thương. Vương Lỗ Kiệt vui vẻ gật đầu, nụ cười mãn nguyện nở trên môi. Họ cùng nhau ăn rất nhiều, bàn đồ ăn dần dần vơi đi. Đến khi ăn hết, tính tiền xong cả hai lại đi dạo cùng nhau. Trần Dịch Hằng đi trước, Vương Lỗ Kiệt theo sau, vừa đi vừa cười cười nói nói. Trong ánh đèn vàng ấm áp của con phố về đêm, cậu bé ngoại quốc và thiếu gia buồn ngủ dạo bước bên nhau. Không khí se lạnh của buổi tối hòa quyện cùng tiếng cười nói của dòng người buôn bán về khuya, khiến cảm giác tự do tự tại được dâng lên. Vừa đi, Dịch Hằng vừa khẽ cười khi nhớ lại những hành động mà mình đã làm khi tưởng mình và cậu bạn anh em chí cốt suýt nữa thì vừa hận vừa yêu, nụ cười của cậu bé nhẹ nhàng và rạng rỡ như ánh trăng trắng trên bầu trời. Vương Lỗ Kiệt bước chậm lại, ánh mắt anh theo dõi từng cử chỉ nhỏ của cậu bé rồi bắt chước theo, từ cách quay đầu ngắm nhìn quang cảnh xung quanh đến ánh mắt tò mò khi nhìn vào các cánh cửa quán bar ẩn vào bức tường.Tiếng cười khanh khách của Trần Dịch Hằng hoà với ánh đèn ấm áp và làn gió nhẹ thoáng qua trong không gian, làm cho cả con đường như sống động hơn trong cảm giác của đối phương. Vương Lỗ Kiệt cảm nhận được nhịp tim mình trở nên khác lạ, một sự thay đổi nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Cậu ngáp ngủ không nói gì, chỉ lặng lẽ dõi theo như thể muốn khắc sâu từng khoảnh khắc của cậu ấy.Bước chân họ hòa nhịp cùng nhau, tiếng giày lạo xạo trên vỉa hè như một bản nhạc không lời, đồng điệu và trầm lắng. Dịch Hằng chợt nhận ra rằng người bạn này cũng rất dễ thương, càng ngày sự nhút nhát lạnh lùng của cậu ấy càng tan biến. Cả hai tiếp tục đi cho đến khi trên con đường chỉ còn lác đác vài người qua lại.Về tới khách sạn, Vương Lỗ Kiệt tá hoả phát hiện họ đã đi quá đêm. Dương Bác Văn đang đứng tạm biệt Tả Kỳ Hàm ở trước sảnh, xa xa là Trương Quế Nguyên thập thò cùng với Trương Hàm Thụy. Vương Lỗ Kiệt kéo Trần Dịch Hằng chạy tới nhập cuộc, gặp được nhau, liền bịt miệng giữ im lặng. Tiếng xì xào vang lên."Hai người ra hẳn bên đó mà xen, sao mà phải rình mò kỳ vậy?", Vương Lỗ Kiệt thì thầm.Trương Quế Nguyên mỉm cười tinh quái."Hai đứa nó làm hoà rồi, trông bộ dạng lưu luyến nhau như phim tình cảm ấy!""Em thấy anh với Trương Hàm Thụy mới là phim tình cảm gương vỡ lại lành ý!" Trần Dịch Hằng lên tiếng, Trương Hàm Thụy ngượng đỏ mặt đưa tay bịt miệng thằng bé lại. Trương Quế Nguyên bên cạnh chỉ biết gãi đầu cười, nháy mắt trêu chọc người kia một cái."Đã vỡ bao giờ đâu""Im đi nhãn bẩn!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com