Tf Gia Toc F4 Tuyet Dau Mua Fanfic
Theo góc nhìn khái quát, tình bạn trong cuộc sống này cơ bản chia làm năm cấp độ:Ở cấp độ đầu tiên, gọi là "Biết mặt", giống như tên gọi, mối quan hệ bạn bè này là thấp nhất. Gọi là bạn bè thì hơi quá nhưng đây là bước đầu để đến được cấp độ thứ hai. Cấp độ thứ hai, "Ấn tượng", thay vì một sự hiện diện mờ nhạt như cấp đầu tiên, chỉ biết qua về nhau thì ở cấp độ này đã có được giấu ấn tốt đẹp trong lòng nhau. Hai cấp độ trên có thể quy vào là một mối quan hệ xã giao không sâu sắc. Tới cấp độ thứ ba lại là một biến chuyển mới, chính là "Đồng điệu". Khi hai người có chung sở thích, mục tiêu, cách suy nghĩ, có thể lập tức bỏ qua hai cấp độ đầu tiên mà lên tới bước ba.Ở cấp độ bốn, khi cấp độ ba có tần suất số lượng lớn hơn, thì hai người đã đạt tới cấp độ bốn, "Tâm linh tương thông".Cuối cùng cấp độ năm, sẵn sàng làm mọi thứ vì nhau, lo lắng cho nhau, thậm chí hy sinh vì nhau. Bốn chữ thôi, "Anh em một nhà".*****Trước ngày Dương Bác Văn đến Trùng Khánh, Trần Dịch Hằng luôn cảm thấy bản thân mình bị theo dõi. Khi cậu đang ở bàn ăn cơm trưa, có một cặp mắt sắc lẹm dõi theo cậu nhưng khi ngẩng mặt lên thì lại không có gì xảy ra. Khi tập luyện, Trần Dịch Hằng càng thích cười nói với mọi người, cậu bé tập rất hăng say, kết thúc một bài liền hét lên ăn mừng, trong phòng tập cũng có một giọng nói hô lên giống cậu rồi lại ngưng đột ngột. Vô cùng kỳ lạ.Buổi chiều, Trần Dịch Hằng có trọng trách dắt em út Trí Ân Hàm xuống xe đưa đón của công ty. Hai anh em này đã gắn liền với nhau ở các video quay lại cảnh tan làm từ lâu. Có lẽ là do Trần Dịch Hằng có thể lực tốt nhất và có khả năng bảo vệ em nhất. Trần Dịch Hằng rất cẩn thận che cho cậu bé út, Trí Ân Hàm cũng cố gắng đi nhanh chân để bám sát lấy anh trai nhỏ. Lên xe đi được một đoạn, Trần Dịch Hằng mới quay sang gọi Trí Ân Hàm tâm sự."Em có cảm thấy... Dạo này Vương Lỗ Kiệt rất kỳ lạ không?"Trí Ân Hàm cười ngốc nhìn anh bằng cặp mắt tròn trong veo."Anh ấy vẫn vậy mà, có gì lạ đâu!""Anh cũng không biết, tại anh cảm giác cậu ấy cứ nhìn anh mãi... Anh để ý mấy lần rồi!"Trần Dịch Hằng nói nhỏ vào tai em, vẻ mặt khá là nghiêm túc. Tiểu Trí mới khoanh tay ngẫm lại một hồi rồi hỏi:"Em không nhớ ra, anh thử kể đi!"Trần Dịch Hằng bắt đầu nhìn về cửa sổ, bên ngoài là ánh điện thành phố sắc vàng lung linh, cậu thở dài rồi nhớ lại.Mấy ngày nay Vương Lỗ Kiệt bắt đầu có những biểu hiện rất khác. Thông thường Vương Lỗ Kiệt rất ít khi tách rời Trương Hàm Thụy, vậy mà có lần cậu ta lại ngồi lại phòng tập để Hàm Thụy đi siêu thị một mình.Suốt thời gian giải lao đó cậu ta không chạy nhảy cũng không tập thêm gì, chỉ nhìn chằm chằm về cái gương. Trần Dịch Hằng cười nói hồ hởi, vô tình nhìn vào gương thì thấy ánh mắt của Vương Lỗ Kiệt rõ ràng nhìn thẳng vào cậu. Một lần khác khi ăn cơm trưa, Trần Dịch Hằng vừa ăn vừa cười nói với Trương Quế Nguyên, Vương Lỗ Kiệt ở đối diện ngồi cạnh Trương Hàm Thụy. Khi Trương Quế Nguyên kể lại chuyện bài hát của Dương Bác Văn và Tả Kỳ Hàm lên bảng xếp hạng của tháng, Trần Dịch Hằng vui vẻ cười lớn nhìn về Tả Kỳ Hàm để trêu chọc:"Tả Thiên cậu được lắm!"Tiếng cười nói của Trần Dịch Hằng giòn tan, bỗng nối theo sau là một giọng nói đầy sự miễn cưỡng."Hahahahaha Tả Thiên cậu được lắm", Vương Lỗ Kiệt nói lớn, ánh mắt vẫn chẳng hề thay đổi.Vương Lỗ Kiệt tiếp tục ăn, nhìn theo mọi người rồi khó hiểu khi tất cả đều im lặng nhìn cậu. Trương Hàm Thụy thấy thế, gắp từ đĩa thức ăn một miếng thịt bỏ vào bát của Lỗ Kiệt rồi nói nhỏ:"Ăn đi đừng nói nữa!"Vương Lỗ Kiệt nghe lời cúi xuống ăn. Trần Dịch Hằng lại tiếp tục cười, ngay sau đó giọng cười nhạt của Vương Lỗ Kiệt cũng vang lên. Trần Dịch Hằng lấy làm khó hiểu, cậu nghiêng đầu nhìn cậu bạn bên đó, Vương Lỗ Kiệt cũng nghiêng đầu theo rồi không thấy phản ứng gì liền tiếp tục ăn cơm. Có một lần, Trần Dịch Hằng đang lắc lư quẩy bài nhạc thiếu nhi cùng Trương Quế Nguyên và Tả Kỳ Hàm trong phòng tập, từ phía sau, Vương Lỗ Kiệt cũng bắt chước nhún nhảy theo dù là cậu rất ít khi tự mình nghịch ngợm mấy trò này.Sau khi nghe Trần Dịch Hằng kể, Trí Ân Hàm mới vỗ đùi cái đét hét lên:"Chết rồi!""Sao thế, em biết gì rồi?Trần Dịch Hằng cúi đầu hỏi cậu nhóc. Tiểu Trí nhanh miệng nói nhỏ vào tai cậu:"Có khi nào Vương Lỗ Kiệt thích anh không?""Hả!!! Làm gì có chuyện đó em mới mấy tuổi mà ăn nói linh tinh!"Trần Dịch Hằng lui lại phản đối thông tin sét đánh ngang tai của thằng bé. Trí Ân Hàm cười hề hề, vỗ hai tay vào nhau vui vẻ."Anh cứ thử quan sát thêm đi, biết đâu lại có chuyện hay ho ấy chứ!"Gương mặt phụng phịu của Trần Dịch Hằng trở nên cau có vì lo sợ."Em đi theo Tả Kỳ Hàm mãi bị cậu ta truyền bá thứ ba lăng nhăng gì vào đầu rồi!""Anh Tả Thiên dạo này đâu có đi với em, anh ấy tập nhảy tập hát suốt ngày!" Trí Ân Hàm nói xong thì ngáp ngủ gọi anh:"Anh ơi em buồn ngủ rồi, lát nữa anh gọi em dậy nha!"Thằng bé dựa vào vai Trần Dịch Hằng rồi nhắm nghiền hai mắt. Trần Dịch Hằng thở dài, bàn tay khua qua khua lại để suy nghĩ. Hai người họ nếu nói quen biết thì cũng là quen biết vài năm, hiểu nhau thì cũng là có hiểu biết nhất định nhưng không sâu sắc. Mỗi người đều có tâm phúc riêng của mình, sở thích cũng không đồng điệu. Thân thiết, chắc hẳn không qua được mức độ thứ ba, sao có thể đột ngột phải lòng nhau được. Đèn đường rọi vào gương mặt mềm mại, hàng lông mày cậu bé nhướn lên hạ xuống linh hoạt như đang nhảy múa. Dịch Hằng đưa tay làm động tác ném bóng với không khí rồi mệt mỏi dựa vào tựa lưng ghế.Ngày hôm sau, Trần Dịch Hằng mới tới công ty thì đã thấy Vương Lỗ Kiệt đứng trong phòng tập. Đang định chào các bạn trong phòng, vừa nhoẻn miệng cười thì khựng lại, Vương Lỗ Kiệt ở trước gương đưa tay lên làm thành động tác bóng rổ, thói quen của Trần Dịch Hằng. Trần Dịch Hằng tá hoả tam tinh nhìn theo, hai mắt tròn mở to vì bất ngờ rồi rất nhanh giữ lấy bình tĩnh."Không sao, nhiều người làm cái này lắm, không sao...", cậu tự nhủ một mình."Trần Dịch Hằng!", giọng Vương Lỗ Kiệt vang lên ngay bên tai cậu.Theo phản xạ, Trần Dịch Hằng quay lên, nhìn sang thì hết hồn."Bro...Có chuyện gì vậy?"Vương Lỗ Kiệt đang nghiêm mặt bỗng nhiên nở nụ cười rồi đáp:"Bro, tớ cần đi mua ít quần áo nhưng không biết nên chọn cái gì, cậu đi với tớ được không?"Nghe cậu ta nói với giọng rất nhẹ nhàng, Trần Dịch Hằng nhẹ nhõm thả lỏng đề phòng, vui vẻ nhận lời ngay."Hey tớ sẽ chọn cho cậu một bộ siêu cool ngầu hehehe!""Không phải... Tớ muốn mua mấy bộ quần áo mặc lên có cảm giác thiếu niên tươi sáng... Giống cậu như này này!"Vương Lỗ Kiệt vừa nói vừa chỉ vào chiếc áo hoodie của Trần Dịch Hằng. Trần Dịch Hằng ngơ ngác há miệng để lộ sự ngốc nghếch."Đồ của tớ theo style cool ngầu gang gang đó, không chiến à?""Chiến gì chứ, như trẻ con phố bẩn..." , Vương Lỗ Kiệt quay sang lèm bèm một mình.Trần Dịch Hằng nghe được mới ngước lên mà mắng:"Cậu mới nói cái gì cơ?""Không... Tớ thích style này của cậu ấy mà... Bọn mình đi luôn được không?"Cậu thiếu gia họ Vương cười lên một nụ cười rạng rỡ, khoác lấy vai Trần Dịch Hằng, ngón tay khẽ nhón lên thật miễn cưỡng mới đặt xuống. Trần Dịch Hằng thấy hơi sợ, đưa tay lén đẩy cậu ta ra."Ei bro... Sao chúng ta không gọi theo Trương Hàm Thụy và Trương Quế Nguyên đi, hai anh ấy cũng thích đi mua quần áo lắm!""Được thôi, để tớ gọi!"Nói xong, cậu thiếu gia có vẻ đẹp sắc bén như hoàng tử băng giá lại nở nụ cười với Trần Dịch Hằng. Hoàng tử bé hoảng sợ, hoàng tử bé muốn trốn. Ánh mắt của Trần Dịch Hằng phần nhiều là ngượng ngùng và lo sợ. Ngay sau đó, bốn người Trần Dịch Hằng, Vương Lỗ Kiệt kéo theo hai ông anh lớn cùng một người nhân viên công tác đến trung tâm thương mại. Tới một cửa hàng lớn, Trần Dịch Hằng bắt đầu lựa chọn quần áo, những bộ đồ có giá đắt đỏ nhưng cậu bé chỉ liếc qua mẫu mã rồi chọn đặt lên một cái giá. Thật sự là các nhân viên bán hàng của cửa hàng như mở cờ trong bụng, thần tài đến thần tài đến. Thiếu gia hàng thật giá thật lại còn đi thành nhóm thế này KPI tháng này xem như đủ rồi.Vương Lỗ Kiệt cặm cụi đi theo, thấy cậu bé chọn món đồ nào thì cậu sẽ chọn một món y như vậy với size lớn hơn một số. Ở phía bên kia, Trương Hàm Thụy tỉ mỉ đứng trước gương, căn chỉnh từng bộ quần áo lên người, thấy đẹp rồi mới mua. Style của cậu trai này thì lúc mặn lúc ngọt, vừa mua bộ đồ cắt xẻ cá tính liền chọn một item thanh lịch. Trương Quế Nguyên ở bên cạnh chọn vài món đồ đen hip-hop, Trương Hàm Thụy có chút không hiểu, nhưng tôn trọng. "Trương Hàm Thụy cậu thấy cái áo đại bàng này thế nào?"Trương Hàm Thụy nghe Quế Nguyên hỏi thì nhất thời đóng băng. Cậu im lặng, nhìn sang phía Vương Lỗ Kiệt và Trần Dịch Hằng rồi quay lại đáp:"Cậu thích là được!"Giọng điệu có chút giả dối này Trương Quế Nguyên nghe quen tai rồi. Không thích thì bảo là không thích, cậu đâu có giận tiểu tổ tông này bao giờ đâu mà ngại. Bỏ lại cái áo đại bàng, Trương Quế Nguyên lại lấy ra một cái áo oversize rồi ướm lên mình."Cái này ổn nhỉ, nhưng hơi rộng!" Một chiếc áo sweater đen dài tay được ướm lên người cậu. Trương Hàm Thụy đưa áo cho cậu, bình thản nhìn ngắm."Cái này vừa!""Ừ... Vậy lấy cái này!"Trương Quế Nguyên ôm lấy chiếc áo mà Trương Hàm Thụy chọn rồi vui vẻ nhảy ra chỗ Trần Dịch Hằng và Vương Lỗ Kiệt. Vương Lỗ Kiệt lúc này ôm được một mớ đồ rồi, Trần Dịch Hằng mới quay sang hỏi:"Cậu chọn được món nào chưa? Để bây giờ tớ chọn cho cậu nhé!"Vương Lỗ Kiệt hé miệng cười hề hề."Khỏi cần, tớ chọn xong rồi!"Trương Quế Nguyên hồ hởi bước tới, nhìn đống đồ Trần Dịch Hằng chọn một bên và đống đồ Vương Lỗ Kiệt chọn rồi ú ớ tròn mắt."Hai đứa mua đồ đôi hay sao vậy? Định tạo CP mới sao?""Nói cái gì vậy?", Trần Dịch Hằng hơi cau mày khó chịu rồi quay sang thắc mắc: "Vương Lỗ Kiệt sao cậu lại mua quần áo giống tớ?"Vương Lỗ Kiệt từ từ đem mấy bộ quần áo bỏ tạm lên giá rồi mỉm cười với cậu."Tớ nói tớ muốn mua mấy bộ đồ giống với style của cậu mà... Tại tớ có dịp muốn mặc!""Cũng đâu cần giống nhau y đúc thế này, khác một chút không được sao?", Trần Dịch Hằng chỉ tay vào đống quần áo rồi nghiêm túc hỏi.Trương Hàm Thụy thấy em trai nhỏ đang bối rối, bèn đi tới giải cứu. Cậu đưa tay lấy trên kệ mấy bộ quần áo giống với những bộ Trần Dịch Hằng chọn nhưng khác chi tiết đi đôi chút. Đi tới trước mặt hai em, đưa cho Vương Lỗ Kiệt."Em thử xem mấy mẫu này được không? Hai đứa không thể mặc đồ giống hệt nhau như vậy, sẽ có nhiều rắc rối lắm!""Cậu...", Trương Quế Nguyên quay sang ngỡ ngàng.Trương Hàm Thụy không để tâm, lấy lại đống đồ mà Vương Lỗ Kiệt tự đem xuống rồi nói:"Muốn mặc giống nhau thì chọn một hai cái thôi, anh sẽ mua giống hai em, ba người mặc thì sẽ không sao!"Vương Lỗ Kiệt đỡ lấy mấy chiếc áo Trương Hàm Thụy đưa rồi bỏ lại lên giá treo. Giữ lại bộ đồ giống với Trần Dịch Hằng cho bằng được. Trần Dịch Hằng từ đầu đến cuối đều khó hiểu. Quế Nguyên nhìn theo cũng không giấu đước ánh mắt nghi hoài.Trương Quế Nguyên khẽ hỏi:"Em đừng nói là, em muốn mặc áo đôi với Trần Dịch Hằng nhé! Vụng trộm không thể giấu à?""Không!", Vương Lỗ Kiệt khẳng định:"Em chỉ cần những bộ đồ này thôi, anh không hiểu đâu!" Nói xong, Vương thiếu gia xách cả mấy bộ đồ Trần Dịch Hằng chọn rồi kéo vai cậu đi tới quầy tính tiền."Đi thôi, vì cậu giúp tớ, tớ sẽ thanh toàn toàn bộ!"Bàn tay mạnh mẽ đẩy bàn tay Vương thiếu gia sang một bên. Trần Dịch Hằng lấy lại số quần áo mà ban nãy mình chọn, đặt về chỗ cũ."Tớ đột nhiên không muốn mua nữa, cậu thanh toán quần áo cho cậu là được rồi!""Sao vậy... Tớ thấy cậu thích lắm mà!", Vương Lỗ Kiệt hỏi lại ngây ngốc.Trần Dịch Hằng cười tươi, giọng cười khả ái vang lên rồi khép lại vụng về."Tớ nhớ ra quần áo của tớ có nhiều bộ như vậy rồi nên không mua nữa!""Ồ, vậy cậu chọn tiếp đi, tớ mua cho!"Nhìn bộ dạng cún con quấn quýt bên người khác của Vương Lỗ Kiệt, Trương Hàm Thụy shock tận óc, quay sang giấu mặt, mếu một cái. Trương Quế Nguyên thì chỉ thấy buồn cười, đứng ngay bên cạnh Hàm Thụy tạo ra một khoảnh khắc đối lập dễ thương.Khi trở về, cả bốn người đều ngoan ngoãn nghe nhân viên công tác nhắc nhở chuyện học hành và luyện tập. "Trương Quế Nguyên em cố gắng giữ thành tích ở trường, học tập nặng thì có thể xin nghỉ vài tiết ở công ty, không được để thành tích quá kém nghe chưa?""Em vẫn ổn, chắc là duy trì được ạ!", Trương Quế Nguyên mỉm cười nhìn nhân viên công tác.Bên cạnh Trương Quế Nguyên là Trần Dịch Hằng, cậu bé luôn cười với gương mặt em bé. Người nhân viên cũng phải nhắc nhở."Trần Dịch Hằng tiếng Trung của em tốt hơn nhiều rồi, chuyên tâm học thanh nhạc và vũ đạo, nếu được thì giúp các bạn luyện thêm tiếng Anh... Lý tổng nói ông ấy sẽ cố gắng tổ chức cho mấy đứa một show tống nghệ nhỏ để trình diễn, hy vọng số liệu của mấy đứa tăng cao để tổ chức!""Vâng, dạy tiếng Anh thì được ạ!"Tới Vương Lỗ Kiệt, nhân viên công tác chỉ úp mở một câu:"Em thì cứ tiếp tục tập luyện đi, học hành như hiện tại là được rồi, trau dồi thêm vũ đạo...""Trương Hàm Thụy thì cố gắng luyện tập thêm, chú ý sức khoẻ là được biết chưa?"Nghe lời căn dặn, Trương Hàm Thụy mỉm cười gật đầu."Dạ vâng ạ!"Đi 20 phút, xe ô tô của họ đang chuyển về làn đường rẽ về khu phố. Bỗng họ phát hiện có một chiếc xe ô tô màu trắng bám đuôi theo. Đang trên đường về công ty chứ không đi đâu nữa nên tài xế cũng thong thả đưa thực tập sinh về, không cần chạy gấp. Lúc tới công ty, Trương Quế Nguyên vừa mở cửa xe bước ra thì một nhóm fan từ đâu chạy nhào ra vồ lấy chiếc xe. Cửa xe bị mở toang, Trương Quế Nguyên bị kéo ra khỏi xe, Trần Dịch Hằng vội túm lấy áo cậu nhưng không kịp. Trương Quế Nguyên nằm khuỵ chân dưới đất trước ánh mắt lo lắng của mọi người.Trần Dịch Hằng lao ra đỡ lấy anh rồi nói lớn:"Trương Quế Nguyên không sao chứ!", cậu nói rồi ngẩng lên quát vào mấy cái điện thoại:"Các người quay nữa chúng tôi sẽ call the police đấy!"Vương Lỗ Kiệt lao xuống, đỡ bên còn lại của Trương Quế Nguyên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén liếc lên."Làm ơn nhường đường, không thì chúng tôi sẽ call the police!"Giọng điệu của cả hai đều rất nghiêm túc gắt gao nhưng mọi người đều bị bật cười không thể che giấu. Trương Hàm Thụy đi tới, lúng túng không biết có nên đỡ Trương Quế Nguyên dậy hay không, cậu mở điện thoại lên, quay lại đám người đó rồi đe doạ."Tôi quay rồi đó, mau tránh đường!"Trần Dịch Hằng đỡ Trương Quế Nguyên lên vai, cùng nhân viên công tác chạy vào toà nhà. Vương Lỗ Kiệt cũng kéo Trương Hàm Thụy mau chạy theo. Đám người nhốn nháo vẫn ồn ào gọi tên họ, Trương Quế Nguyên đau đớn gục đầu vào vai Trần Dịch Hằng."Anh bị trẹo chân rồi...", giọng Quế Nguyên kêu đau đớn.Trần Dịch Hằng lập tức khom lưng cõng anh trai lên vai, đi vào thang máy cùng mọi người. Vương Lỗ Kiệt nhìn theo thì ngưỡng mộ vô cùng, cậu đi bên cạnh, một tay đưa qua đỡ phía sau cho anh trai.Sau khi bước ra từ phòng y tế, Trần Dịch Hằng vẫn đỡ Trương Quế Nguyên trên vai, Vương Lỗ Kiệt định kéo tay Nguyên lên vai mình thì Trần Dịch Hằng né sang một bên cùng anh."Cậu với anh Trương Hàm Thụy đi trước đi, tớ đỡ được!"Vương Lỗ Kiệt chưa kịp nói gì thì Trương Hàm Thụy vội kéo tay cậu tới phòng tập ở phía trước. Trương Quế Nguyên gượng cười nhìn họ rồi nhìn Dịch Hằng."Sao em gắt gỏng vậy, bình thường em có vậy đâu?"Từng bước tập tễnh bước đi, cậu bám lấy cổ Trần Dịch Hằng. Trần Dịch Hằng nhìn qua nhìn lạu rồi hơi nhăn mặt."Em đang lo lắng một chuyện...""Chuyện gì?"Đôi long nhãn mở to hiếu kỳ. Trần Dịch Hằng khẽ nói:"Em sợ... Vương Lỗ Kiệt cậu ấy hình như thích em!""Shh Tin chuẩn không?" Trần Dịch Hằng bịt miệng tên cà thọt bên cạnh mình lại, hành tung gấp gáp. Trương Quế Nguyên nhoẻn miệng cười thích thú, gỡ tay em ra."Muốn biết người khác có thích mình không, dễ như ăn bánh!"Nghe vậy, Trần Dịch Hằng liền bỏ tay anh trai ra, khoáng tay lên vai anh khiến người kia đã què còn bị bắt nạt."Anh nói thử xem!"Trương Quế Nguyên đưa tay vỗ nhẹ lên cặp má bánh bao của Trần Dịch Hằng rồi mỉm cười."Thứ nhất, khi thích một người, người ta sẽ thường kiếm cớ đi chơi chung với nhau!"Sững sờ vài giây."Thứ hai, khi thích một người thì sẽ rất chú trọng ngoại hình bản thân. Cái này khó nói, tại vì Vương Lỗ Kiệt nó vốn có ngoại hình sẵn rồi!"Trần Dịch Hằng nóng mặt, cuống quýt kéo anh trai lại."Thế còn điều thứ ba?""Khi thích một người, người ta sẽ rất hay mô phỏng lại những hành động của người họ thích. Ví dụ như một câu nói, một động tác nào đó..."Toàn bộ gương mặt Trần Dịch Hằng bị phong ấn như người mất hồn. Cậu nhìn Quế Nguyên, môi giật giật mếu máo.Trong đầu Trần Dịch Hằng bỗng nhiên dựng ra một viễn cảnh. Dòng ánh sáng trắng bao phủ khắp không gian. Một lễ đường ngoài trời được bày trí như một vương quốc khổng lổ. Có những bậc thang phủ đầy hoa, nhưng bụi cây tỉa tròn gọn gàng, những quả bóng bay buộc thành chùm khắp các lối đi. Giữa làn khói trắng hiện ra một bạch mã hoàng tử cao 2m, cơ bắp cuồn cuộn nhô thẳng ra khỏi lớp vest cưới. Khuôn mặt chàng trai chính là Trần Dịch Hằng búng ra sữa. Cậu bước xuống ngựa, đi từng bước về bậc thang chuẩn bị tiến tới gặp cô dâu của mình. Một cô dâu với áo cười trắng, sóng tóc dài ngang lưng dùng hoa che mặt đợi chờ cậu tới. Từ sau lưng cô dâu nhìn về phía trước có thể gấy gương mặt hạnh phúc của cậu. Đột nhiên cô dâu bỏ bó hoa xuống, cậu tá hoả sững lại, hai mắt tròn kinh hãi, miệng hét lên thật lớn."Không!!!!"Viễn cảnh tan biến, Trần Dịch Hằng há hốc mồm dìu Trương Quế Nguyên vào phòng. Trương Quế Nguyên vừa đi vừa làm động tác đỡ cằm cho cậu em khép lại. Đi tới cửa phòng tập, vừa bước vào đã nghe tiếng nhạc vặn to hết nấc cùng tiếng giày miết vào sàn ken két. Dương Bác Văn và Tả Kỳ Hàm từ xa thấy Trương Quế Nguyên phải vịn vai Trần Dịch Hằng mới vào được nên vội chạy đến đỡ anh lớn. Trần Dịch Hằng đi đến ghế ngồi, mặc kệ cho ba người họ tự chăm sóc nhau.Ở một góc phòng tập, Vương Lỗ Kiệt ngồi cặm cụi xem gì đó. Vẻ mặt lúc cười tươi lúc nãy lại mếu máo bĩu môi. Trần Dịch Hằng vô tình lướt ngang qua để ngồi xuống ghế, một tích tắc nhỏ đã lỡ nhìn ra màn hình điện thoại của Vương Lỗ Kiệt đang phát video Trần Dịch Hằng chơi bịt tai truyền chữ mà viral.Lạch cạch.Tiếng chân ghế rung lên chà sát vào sàn, Trần Dịch Hằng ngồi xuống ghế, run rẩy khép chân lại ôm lấy đầu gối, ngồi gọn một cục thu lu. Bên kia, một loạt tiếng cựa quậy vang lên, Vương Lỗ Kiệt cũng thu hai đầu gối vào ngồi gọn như thế, sau đó cậu còn hỏi thẳng."Sao cậu lại ngồi như thế này?""Hả...", Trần Dịch Hằng quay sang."Chỉ là tự nhiên hơi lạnh.."Tiết trời dạo này có lạnh nhưng máy sưởi bật suốt ngày nên cũng chẳng phải rất lạnh. Nhìn mấy thực tập sinh đang tập nhảy kia thậm chí còn có mồ hôi sau lưng áo, sao mà đến nỗi.Vương Lỗ Kiệt đưa tay vào túi áo, móc ra một viên kẹo gừng đưa về phía cậu bạn."Ăn kẹo gứng ấm người, ăn đi!"Bàn tay nhỏ của Trần Dịch Hằng chậm rãi đỡ lấy chiếc kẹo rồi bỏ vào túi áo."Cảm ơn nhé!""Ăn đi, sao lại cất?", Vương Lỗ Kiệt hỏi.Nụ cười của Trần Dịch Hằng hơi ngượng ngùng. Cậu bóc chiếc kẹo ra, bỏ vào miệng rồi quay mặt sang xem mọi người tập nhảy. Vương Lỗ Kiệt cũng nhanh tay bỏ một chiếc kẹo vào miệng, sau đó quay đầu qua vô tư xem Tả Kỳ Hàm nhảy.Tới giờ ăn cơm, vị trí Vương Lỗ Kiệt ngồi chếch chéo với Trần Dịch Hằng. Cậu bé ngoại quốc ăn uống rất giống người Hoa, hầu như chẳng kén ăn món gì, chỉ cần không nặng mùi, cách ăn cũng rất đơn giản. Vương Lỗ Kiệt thì khác, là người Hoa nhưng ăn uống rất kỹ lưỡng, ít khi cảm giác ngon miệng. Lúc ăn, Vương Lỗ Kiệt nếm một miếng thịt, nhai được vài lần liền le lưỡi. Nhưng khi ngẩng mặt, cậu thấy Trần Dịch Hằng vừa ăn vừa cười tươi nghe Trí Ân Hàm kể chuyện có vẻ rất thoải mái, cậu liền nở nụ cười miễn cưỡng rồi cố nuốt miếng thức ăn.Người anh Trương Hàm Thụy ngồi bên cạnh Vương Lỗ Kiệt tự dưng hóng được chuyện gì thì buồn cười, Lỗ Kiệt quay sang tò mò:"Anh cười cái gì vậy?""Không... Đồ ăn chua quá, chắc bỏ nhiều giấm!"Vương Lỗ Kiệt nghe vậy thì gắp một miếng thức ăn bỏ lên miệng, mùi vị không có gì đặc biệt, nhưng mùi thịt không ướp kỹ nên cậu nhăn mặt một cái, chợt nhớ ra điều gì, cậu liền thả lỏng gương mặt."Ủa chua gì, bình thường mà!"Trần Dịch Hằng quay lên, nhìn về phía hai anh em bên đó rồi nghi ngờ: "Có khi nào Trương Hàm Thụy đã biết chuyện Vương Lỗ Kiệt theo đuổi mình rồi, rùm beng lên thì xấu hổ chết mất."Thấy khát nước, Vương Lỗ Kiệt mới qua bàn bên, đem sang ba cốc nước, đặt vào vị trí của mình một cốc, của Trương Hàm Thụy một cốc rồi để sang phía Trần Dịch Hằng một cốc. Trần Dịch Hằng sượng sùng chưa biết phản ứng ra sao thì Trí Ân Hàm đã cứu nguy, cậu bé cầm ly nước lên rồi nhìn thẳng Vương Lỗ Kiệt cười tươi."Cảm ơn anh ạ!"Thằng bé uống ly nước thật thoải mái, Trần Dịch Hằng thở phào mỉm cười, đưa tay qua giúp em chỉnh lại mũ áo sau lưng. "Từ từ thôi không sặc, lát tập nhảy xong em có muốn sang nhà anh không?"Nghe anh nhỏ gọi, Trí Ân Hàm bỏ cốc nước xuống, nhìn về gương mặt trông như mới bị ai lấy mất sổ gạo của Vương Lỗ Kiệt. Tiếng nói của cậu bé rất vang và trong sáng."Vương Lỗ Kiệt đã hẹn với em cùng về nhà của anh ấy rồi..."Vương Lỗ Kiệt đưa ánh mắt qua Trần Dịch Hằng, bình thản đáp:"Đúng vậy, tớ nói với mẹ tớ rồi!""Kobe, được thôi!", Trần Dịch Hằng thoải mái chấp nhận, quay xuống xoa đầu Tiểu Trí.Trương Hàm Thụy đang ngồi ăn bình yên, tự nhiên bị một bàn tay đưa sang vò đầu rối hết tóc. Cậu bỏ miếng cơm ăn dở xuống khay, mếu máo ngẩng lên nhìn thằng em chí cốt."Vương Lỗ Kiệt!!!"Bàn tay thon dài lập tức rụt lại, tóc mái Trương Hàm Thụy rơi đầy trán, cậu nhíu mày khó hiểu. Vương Lỗ Kiệt chỉ biết cười trừ, tiếp tục ăn cơm. Đến tối, ai về nhà nấy, Trần Dịch Hằng nằm một mình trong phòng ngủ của mình. Quanh căn phòng toàn là những mô hình đắt tiền, có một chiếc rổ bóng ở góc phòng, trên tường là các kệ trưng bày ảnh và đồ sưu tầm. Trên chiếc giường to lớn, Trần Dịch Hằng đưa hai tay làm động tác ném bóng rổ, ánh mắt nhìn về xa xăm rồi nghĩ ngợi. Cậu không muốn Vương Lỗ Kiệt thất vọng vì cậu không có hứng thú yêu đương, cũng không muốn ai gán ghép hình ảnh cool ngầu của cậu đi hướng khác. "Kobe, kệ đi ngủ cái đã!"Ở một căn phòng khác, hai cậu nhóc Vương Lỗ Kiệt và Trí Ân Hàm nằm đối lưng với nhau. Hai anh em thì thào nói chuyện, Trí Ân Hàm nhỏ nhẹ hỏi anh:"Anh có giấu em điều gì không?""Có!"Tiểu Trí đang lờ đờ thì bừng tỉnh sau câu trả lời dửng dưng. Thắng bé quay sang chồm lên người anh nó hỏi:"Chuyện gì a?"Cậu thiếu gia lười nói chuyện, nhắm mắt đáp:"Đã giấu rồi thì làm sao mà nói được!""Anh... Nói cho em nghe đi!""Ngủ đi nhóc!"Vương Lỗ Kiệt kéo chăn phủ lên thằng bé, Trí Ân Hàm bị đẩy nằm im trên giường. Hai mắt nó sáng bừng tinh anh, nhân lúc Vương Lỗ Kiệt ngủ say, nhóc con liền lấy điện thoại của anh trai, mở lên xem. Tiểu Trí không tin vào mắt mình, màn hình khoá của Vương Lỗ Kiệt lại là ảnh hồi bé.Nhớ lại thì Vương Lỗ Kiệt luôn thấy xấu hổ khi bị đem ảnh cũ ra trêu ghẹo do hồi nhỏ cậu không được đẹp trai sắc nét như bây giờ. Trí Ân Hàm thường đi đi về về Thành Đô Trùng Khánh với Vương Lỗ Kiệt nên những chuyện sở thích hay cấm kỵ của cậu thì em bé đều rõ. Lần này thì do mải tập luyện nhiều ngày nên cậu bé không kịp trở tay. Trong trí nhớ của nhóc, Trần Dịch Hằng cũng đặt màn hình là hình ảnh hồi bé, như vậy là họ chơi màn hình đôi rồi. Cậu bé bỏ điện thoại anh trai về chỗ cũ, nằm lo lắng nhắn tin cho Trần Dịch Hằng."Anh ơi, anh Lỗ Lỗ hình như thích anh thật rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com