Wattpad: Toilamotchucaonho
Ai biết rõ người ta up trên Wattpad mà còn đọc web lậu thì đứa ý là con bò!
Sốp up thử thoi 🤧_____Hồ Nam, tháng 6Sân khấu rực sáng nằm giữa trường quay sầm uất nhất Hồ Nam, hàng trăm ngàn ánh đèn điện thoại tiếp ứng trước màn hình bên ngoài như xem concert trực tiếp, tạo thành một bầu trời sao nhân tạo. Tiếng la hét của fan hâm mộ như sóng đánh dồn dập. Sáu chàng thiếu niên Tiever như sáu vì tinh tú, mồ hôi chảy dọc xuống cổ áo, tim đập thình thịch sau đoạn vũ đạo cuối cùng.Cánh gà tối hơn một chút, nhưng không đủ để che giấu được nụ cười rạng rỡ của Tả Kỳ Hàm một chàng rapper nổi bật hoạt ngôn nhất nhóm, mới 16 tuổi vô cùng hừng hực thanh xuân. Cậu vỗ vai giọng ca chính 17 tuổi Trương Hàm Thụy, nhìn anh trai bằng đôi mắt long long đe dọa.- Anh nhìn thấy nhóm fan ở khu C đánh nhau chưa, lúc anh với Trương Quế Nguyên chạm mắt nhau ấy. Xong luôn, lên hot search chắc luôn!Trương Hàm Thụy đăm chiêu tháo tai nghe, phủi mồ hôi trên trán, gương mặt vẫn tỉnh như không mà phàn nàn:- Để rồi tối nay lại bị staff gửi tin nhắn riêng: "Đừng làm quá trên sân khấu nhé". CP là họ đẩy cho fan ghép đôi mà có chuyện là lại đổ hết lên người mình!- Kobe, gì mà làm quá, khán giả thích mà. - Trần Dịch Hằng, chàng thiếu niên Anh quốc 16 tuổi chen vào. Đang ngồi xổm mở nắp chai nước, Dịch Hằng lại nói tiếp:- Hồi em mới tới, chẳng làm gì, cười thôi cũng bị ship nữa là. Em với Trương Quế Nguyên chỉ lỡ cùng uống chung chai nước có một lần mà giờ thành couple tam giác với anh luôn đó.Trương Quế Nguyên, cậu nhóm trưởng 17 tuổi nghe tới tên mình thì bật cười.Trần Tuấn Minh thích thú, mắt cong lên như trăng khuyết. Cậu vẫn là bé út 14 tuổi nhỏ nhất nhóm, hoạt bát, luôn biết cách để phá tan bầu không khí gượng gạo.- Nhưng fan ship kiểu đó vui mà. Em còn thấy một bạn vẽ hẳn tranh tụi mình thành nhân vật một bộ phim anime đó nha. Hình như còn bán card des, để em nhờ chị trợ lý order một bộ!Dương Bác Văn ngồi phía sau, đang lau giày bằng khăn khô, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh quen thuộc.- Không phải ai cũng thấy vui như em đâu Tiểu Trần. Lý tổng gấp rồi!Tối đó.Cả căn phòng im lặng trong ba giây, ba giây đó, Trương Hàm Thụy liếc sang Trương Quế Nguyên. Trưởng nhóm không nói gì, nhưng mắt anh khẽ nhíu lại. Chuyện này, Quế Nguyên biết trước rồi.Cuộc họp khẩn được tổ chức ngay đêm đó. Sáu người ngồi thành một hàng dài trong phòng họp tầng 18. Đèn vàng chiếu từ trần xuống mặt bàn trải dài, lạnh lùng như mặt hồ yên ắng trước cơn bão lớn.Người quản lý quen thuộc đặt từng tập hồ sơ xuống trước mặt họ, không một lời mở đầu.- Mấy người nghĩ push CP là dễ à? Quảng điện và hội đồng nghệ thuật đều đang phàn nàn. Trên sóng truyền hình quốc gia, hai nam idol mà tương tác thân mật như sân khấu cây nhà lá vườn.Trương Quế Nguyên ngẩng đầu, cười nhẹ:- Bọn con không hề diễn trò gì cả. Con chỉ nhìn cậu ấy bình thường, lúc đó cam tự dưng chiếu cận cảnh mới làm hiệu ứng bùng nổ như vậy!- Không quan trọng. Quan trọng là bên trên kia không thích. Đài quốc gia đã tỏ ý không muốn ký với chúng ta nữa!Trương Hàm Thụy nhăn mặt, lạnh lùng hỏi:- Rồi chúng em phải làm gì?Quản lý rút ra một danh sách, ném ra bàn tuyên bố:- Có một chương trình khá hot dạo gần đây, We got married. Ghép đôi với nghệ sĩ nữ, quay một tháng. Các con sẽ gặp một đội các nghệ sĩ nữ sau đó cùng sống trên một khu du lịch. Tạo câu chuyện tình cảm nhẹ. Cặp nào đủ bạo, ta sẽ bàn với công ty đối tác, tham gia diễn xuất trong sản phẩm mới của nhóm!Không khí đặc lại như sương mù. Trương Hàm Thụy cười, nhưng ánh mắt không còn chút gì gọi là vui.- Công ty sợ fan ship, hay là sợ tụi em thật sự yêu nhau thế?Không ai trả lời, Trương Hàm Thụy thấy hơi sượng nên lại phủi tay. Câu hỏi đó cứ bay giữa phòng họp như khí cầu lơ lửng chờ hết khí bên trong.Tối đó, Dương Bác Văn ngồi thu mình trong ký túc xá. Cậu đeo tai nghe, nhìn chăm chăm vào kịch bản trước mặt. Tên đối tác của cậu là Hạ Mỹ, là một nữ diễn viên lớn hơn cậu sáu tuổi, nổi tiếng với hình tượng gợi cảm và từng gây tranh cãi vì có phát ngôn "idol nam nên nam tính hơn".Dương Bác Văn nhăn trán, có lẽ cũng hiểu 16 tuổi không hợp với chương trình này rồi.Ở căn phòng bên cạnh, Trần Tuấn Minh cũng đang mếu máo, nằm nửa người trên giường, kịch bản còn hiện trên điện thoại.- Em phải gọi chị ấy là "em bé bọt biển" thật luôn hả anh Long?Long là tên thân mật của Trương Quế Nguyên, cậu ngồi bên cạnh, gấp sách lại.- Em muốn gọi gì cũng được, em nhỏ như vậy, đừng có sa đà vào cái kịch bản đó quá!- Nhưng em không muốn đi...Giọng Tuấn Minh nhỏ dần: - Em không ghét chị ấy, nhưng em thấy không thể coi chị ấy là đối tượng bạn gái được!- Không phải chỉ em đâu. - Trương Hàm Thụy bước vào phòng, tay cầm chai nước lọc, miệng nhếch nhẹ. - Anh cũng thấy sai. Nghĩ sao bắt anh dỗ dành một em ngốc bạch ngọt kém hai tuổi cả ngày như này!Cả nhóm ngồi quây quần lại, im lặng như thể đang chịu tang một điều gì đó.Trừ Tả Kỳ Hàm, cậu ta chơi game cả tối đến lúc hết pin mới xuất hiện. Cả nhóm lúc này bất mãn vô cùng, ép Tả Kỳ Hàm nhập hội.Quế Nguyên chống tay lên trán, không nhìn ai, chỉ thở thật dài.- Thật sự anh không muốn đi show đó. Chẳng lẽ nó thực sự quan trọng với con đường phát triển của chúng ta sao?Trương Hàm Thụy khẽ nói:- Thấy cứ tầm thường làm sao vậy! Chúng ta có được quyết định không?Có lẽ câu trả lời là không. Đã năm năm kể từ ngày họ bước tới nơi đào tạo ra những thần tượng thiếu niên này, đã quen với cuộc sống được sắp đặt, chịu đựng để thành danh. Giờ đây, ở cái tuổi dậy thì nổi loạn, những thiếu niên ngoan ngoãn ấy cũng dần có một ngọn sóng trong lòng muốn trào ra.Hai tuần sau, trưởng nhóm Trương Quế Nguyên theo sắp xếp lên sóng truyền hình cười đùa với một nữ diễn viên. Dương Bác Văn bắt cặp với bạn diễn theo kịch bản, diễn cảnh học nhảy cùng nhau, khó tránh khỏi những cái ôm mập mờ. Trần Dịch Hằng thì kết bạn với một em gái người Mỹ, cả hai tách biệt hẳn với những thành viên nhà chung do ngôn ngữ và ngoại hình rất phương Tây. Tả Kỳ Hàm thì khá thoải mái, khi phải nói chuyện tình cảm với một nữ nghệ sĩ, cậu không hề ngại ngùng, nhưng vì sự cởi mở đó mà hai người như hai huynh đệ bàn chuyện thế sự chứ không có phản ứng cần thiết.Kết thúc ba ngày ghi hình. Đêm đó, dưới phòng tập im lặng bất thường. Sáu người ngồi vòng tròn giữa sàn gỗ, ánh đèn huỳnh quang trên trần nhấp nháy mệt mỏi như chính tâm trạng của bọn họ. Một con quay gỗ đặt trên tấm bản đồ giấy, con quay với bảy vòng màu sắc đỏ cam vàng, có dây kéo để khởi động.- Anh quay đi, con quay này em mới được tặng còn chưa thử lần nào... - Trần Dịch Hằng khẽ đẩy con quay cho Quế Nguyên. Giọng cậu nửa đùa nửa thật.Trương Quế Nguyên cầm dây con quay, rút mạnh. Con quay xoay tít, rồi chậm lại. Sáu đôi mắt dán chặt theo quỹ đạo của nó như đang nhìn vào ván cờ quyết định vận mệnh của nhóm. Con quay dừng lại ở một cái tên mờ mờ trên bản đồ, một chấm nhỏ không có đường quốc lộ nối đến. Sáu đứa trẻ nhà giàu, mỗi đứa một tính cách nhưng đều rất đồng lòng, hô hoán:- Không cần biết là nơi nào, đi luôn, không suy nghĩ.- Lý tổng mà bắt đền hợp đồng thì phải làm sao? - Trần Tuấn Minh lo lắng.Tả Kỳ Hàm cười trừ, vỗ nhẹ vai cậu bé:- Anh đền cho, thanh xuân được mấy lần, đi cho đã đi rồi về phạt sau! Nhưng... Nơi quái quỷ nào vậy?Dương Bác Văn tra điện thoại, đọc lên vài thông tin:- Là vùng núi... Chỗ này mất tín hiệu, không ai tìm ra chúng ra cả... Lý tưởng đấy.- Không có fan, công ty cũng không nghĩ chúng ta tùy ý chọn một nơi thế này để đi tìm. - Trương Hàm Thụy chống cằm, mắt lấp lánh không giấu nổi sự hứng thú.Trương Quế Nguyên im lặng nhìn quanh một lượt. Ánh mắt lần lượt dừng lại ở từng thành viên, sự thích thú như cún con ngốc nghếch hứng thú sắp được đi chơi, cậu gật đầu:- Chuẩn bị đi! Đêm mai, trốn!Vào đúng 12 giờ đêm hôm sau, sáu đứa trẻ lần lượt trùm kín mặt mũi đi khỏi ký túc xá, tìm tới chiếc xe được thuê từ trước. Phòng hờ bị paparazzi chụp lén, thậm chí Trần Tuấn Minh còn mặc một cái áo bông phồng to của bố mình. Đến khi đông đủ, Dương Bác Văn đưa định vị cho tài xế, phó mặc hoàn toàn cho bác. Sau một giấc ngủ, họ đã tới một nơi giống như là đồng quê hẻo lánh. Trương Hàm Thụy cầm máy ảnh, chụp cảnh đẹp trên đường. Vô tình khi khung hình có sự xuất hiện của Tả Kỳ Hàm và Trương Quế Nguyên, Trương Hàm Thụy sững sờ, bấm chụp một tấm rồi mỉm cười:- Lâu lắm rồi mới thấy hai người cười đẹp thế!Tả Kỳ Hàm nhún vai, khoác lên vai Trương Hàm Thụy rồi đỡ máy ảnh xem cho kỹ:- Anh nói làm sao ý, bình thường đi quay em không đẹp hơn thế này à?Trương Quế Nguyên phì cười, lắc đầu kéo tai Tả Kỳ Hàm lại gần:- Đi làm mà cười tươi được như đi chơi thế này à? Chả hiểu ý gì cả!Trương Hàm Thụy lại tìm góc chụp mới. Ở hàng ghế trên, Trần Tuấn Minh đang nằm rạp bên vai Dương Bác Văn, bên còn lại là Trần Dịch Hằng, cậu nhóc ngoại quốc yên lặng ngắm cảnh.Chiếc xe khách nhỏ ngừng lại bên con đường đất bụi mịt mù. Mặt trời vừa lặn sau dãy núi xa, nhường lại cho màn đêm tĩnh lặng. Sáu người bước xuống, mang theo hành lý lỉnh kỉnh và những ánh mắt dò xét. Ngôi làng hiện ra như một bức tranh cổ xưa, với những mái nhà ngói vỡ, cửa gỗ ọp ẹp và bóng cây trơ trụi lặng lẽ. Tuy có cảm giác nghèo nàn nhưng lại đặc sắc ở vẻ đẹp truyền thống.- Nơi này trông như phim cổ trang vậy? Thật sự không nổi tiếng sao? - Trưởng nhóm Quế Nguyên nói nhỏ, giọng vẫn giữ vững nhưng mắt lóe lên chút ngờ vực.Trương Hàm Thụy lẩm bẩm, ngó quanh:- Sao yên bình thế này nhỉ? Không một bóng người.Cảm giác lạnh buốt bắt đầu len lỏi, không chỉ từ thời tiết. Dương Bác Văn đặt túi xuống, bước tới gần một cái giếng cũ, nơi mặt nước đen ngòm phản chiếu ánh sáng nhạt. Tả Kỳ Hàm nói, giọng đùa nhưng không giấu được sự rùng rợn.- Tớ mới xem baidu, ngôi làng này không thích đón tiếp người lạ. Những vị khách một khi tới cổng làng này đều bị đánh đuổi. Chẳng ai đăng bất cứ thông tin gì về ngôi lành ấy luôn!- Kobe, có khi nào sắp có người ra đuổi mình về không?Đột nhiên, một tiếng động khẽ vang lên từ phía đầu làng. Sáu người đồng loạt quay lại, tim đập nhanh. Một bóng dáng nhỏ bé, lẩn khuất trong bóng tối, đứng bất động như chờ đợi họ.Trương Quế Nguyên đứng bên cổng làng, mặt trắng bệch, tay nắm chặt cành cây làm gậy. Ánh mắt lia nhanh khắp xung quanh, mỗi tiếng gió rít qua khe cửa cũ kỹ đều làm cậu giật mình.- Tớ... Ôi tớ không nghĩ sẽ yên ổn ở đây đâu! - Quế Nguyên lắp bắp, cố giấu sự sợ hãi.Trương Hàm Thụy nhếch mép, vừa đùa vừa trêu:- Nhãn bẩn! Cậu sợ là khúm núm như con gái thế? Tả Kỳ Hàm tiến lên kéo Trương Quế Nguyên ra sau lưng để cậu dẫn đoàn, cười giòn tan:- Thôi mà, để Tả ca ca lo, mấy đứa cứ đi theo anh là an toàn.Dương Bác Văn ngồi xổm trên bậc cửa một ngôi nhà bán tạp hoá vô chủ bên cổng làng, mắt như sói tinh anh phát hiện một thứ gì đó:- Cẩn thận nhé. Có cái gì đó không ổn, mình cảm thấy như có người đứng sau lưng.Trần Dịch Hằng giật mình vội nhìn khắp nơi, cậu đưa tay lên xua đi:- Đừng có hoảng, làm gì xui đến mức bốc được secret thế!Em út thì bấu tay vào áo trưởng nhóm, giọng nhỏ nhẹ:- Cho em về đi... Em sợ lắm..."Trương Quế Nguyên nuốt nước bọt khan, cố gắng gồng mình lên:- Không sao, không sao. Chỉ là gió thôi!Nhưng bên trong, cậu biết... Mình có cảm giác bị cái gì tác động.Ngay lúc đó, một ông lão lọm khọm bước ra từ trong khu đất trống cạnh đường lớn. Râu trắng dài như mây, mặc áo vải thổ cẩm sậm màu, tay chống gậy trúc, mắt nheo nheo nhìn cả nhóm như những đứa trẻ con cháu của ông trong làng.- Chào các con, làng này có chút cổ xưa, mong các con đừng chê cười. Làng đang mở tiệc, ta đại diện mời các con tới dùng cơm!Cả nhóm nhìn nhau. Đứa em út reo lên đầu tiên:- Ông đón bọn con ạ? Hay nha, hay hơn đi truyền hình thực tế khám phá cuộc sống bên Hồ Nam luôn!Cả nhóm được dẫn qua cổng, đi vào giữa những mái nhà gạch cũ kỹ mà vẫn sạch sẽ. Người dân đứng bên cửa mỉm cười cúi đầu chào, trẻ con vẫy tay, mùi bánh tro và gạo mới thoảng qua trong gió chiều. Không ai hỏi họ đến từ đâu, không ai ngạc nhiên, không một chiếc điện thoại. Đúng hơn là không có thiết bị điện nào.Trưởng nhóm Quế Nguyên thì thầm:- Có khi nào mình đang trong phim trường không ta, lạ lạ sao ý!Trần Dịch Hằng thì cười hề hề:- Thì cứ enjoy đi anh. Làng này thú vị quá, quay một Cha cover dance chắc chắn rất ngầu!Trương Quế Nguyên chưa kịp phản ứng, Trần Dịch Hằng đã làm động tác bóng rổ rồi chạy dọc theo con đường, bám theo lưng ông lão tới nhà lớn.Đêm đầu tiên, họ ở trọ trong ngôi nhà giữa làng. Họ được chuẩn bị sẵn chăn đệm thơm mùi thảo dược. Bữa tối là cơm trắng, thịt rim, rau rừng và một bát canh trong vắt, bưng ra bởi một cô gái mặc áo nâu, mặt tròn, làn da rám nắng của sương gió.- Mời sáu vị dùng cơm. Trong làng này, khách là quý như thần. Tiếc là chúng tôi không ai có chi phí kinh doanh dịch vụ nhà trọ gì cả, các vị ở tạm nơi này nhé!Cô không nói nhiều, nhưng ánh mắt lướt qua từng người như đang cân đo điều gì.Tả Kỳ Hàm cười tươi, khẽ đưa tay ra sau lưng Trương Quế Nguyên để khều áo Dương Bác Văn:- Tiểu Dương, làng gì mà dễ thương vầy nè, lát cậu quay video nhảy với tớ được không? Tớ đem theo máy...Dương Bác Văn nhíu mày:- Cậu không thấy hơi ghê ghê à!Em út Trần Tuấn Minh đang nghịch chiếc chuông gió treo ngoài cửa sổ phát ra tiếng leng keng, thấy có mùi thức ăn, em liền chạy lại ngồi xuống bên cạnh Bác Văn rồi nói:- Anh Bác Văn, tối nay em có thể nằm cạnh anh không?Dương Bác Văn khẽ cười, lấy bát cơm cho em:- Em đã 14 tuổi rồi sao còn nhát gan vậy nhỉ!- Anh Long 17 tuổi còn sợ thì tại sao anh lại nói em!Trần Tuấn Minh vừa dứt lời, mọi ánh nhìn mới đổ về Trương Quế Nguyên. Quế Nguyên co chân, ôm chặt hai đầu gối, thẫn thờ nhìn mâm cơm. Trương Hàm Thụy ở bên cạnh, lấy đũa chia cho mọi người, tới lúc nhìn sang thấy Quế Nguyên đờ đẫn, cậu tò mò:- Bị đóng băng à? Ăn cơm đi chứ! Quế Nguyên!!!Trương Hàm Thụy gọi lớn bên tai, Trương Quế Nguyên mới tỉnh, quay sang nhìn Hàm Thụy:- Gọi tớ?- Ừ, đờ đẫn nghĩ cái gì đấy?Trương Quế Nguyên lắc đầu:- Không... Không nghĩ gì!Trần Dịch Hằng phì cười, cầm đũa múa múa để chọn thức ăn, cậu nói nhỏ:- Chắc chắn do ngồi với anh Hàm Thụy nên mới bối rối lúng túng như kia...Tả Kỳ Hàm cười khà khà:- Trương Quế Nguyên đỏ mặt quá vậy ta!Trương Hàm Thụy giật mình quay qua:- Tớ làm gì mà cậu phản ứng lạ thế?Trương Quế Nguyên lắc đầu, mệt mỏi nói rướn giọng cho lớn để mắng đứa em:- Không hề, em nói nhảm gì vậy?Trần Tuấn Minh đột nhiên đứng dậy, bát cơm của em rơi xuống đất vỡ tan. Em chạy tít ra gốc cây trong vườn rậm rạp, nôn ói một tràng kinh thiên động địa. - Tiểu Trần em bị sao vậy?- Tiểu Trần có cần bọn anh giúp không?- Tiểu Trần à...Tiếng nôn nghe đau xé nát cổ họng. Trần Tuấn Minh không thể tự mình nôn tiếp, cũng không thở được, em đưa tay về sau lưng vẫy vẫy cầu cứu. Trương Quế Nguyên cùng Dương Bác Văn bước qua hàng rào.Trần Dịch Hằng thấy người trong làng đang đứng gần mâm cơm của họ ban nãy, dọn dẹp cái gì đó. Cậu nhìn Trần Tuấn Minh đang được Bác Văn vỗ lưng, yên tâm quay lại mâm cơm của nhóm. Tả Kỳ Hàm cũng cùng đi theo, còn Trương Hàm Thụy thì đi vào nhà gặp lại mấy bà lão trong làng xem trạm xá gần đó ở đâu.Trần Dịch Hằng đứng trước mâm cơm, mọi thứ còn nguyên, bát cơm của Trần Tuấn Minh rõ ràng đã làm rơi xuống đất sao lại ở trên bàn, như thể có ai đó thay đổi vị trí của nó. Chỗ cơm vương vãi cũng bị dọn đi, cậu thấy kỳ lạ, chưa nói ra thì Tả Kỳ Hàm đã lên tiếng từ sau lưng:- Trần Dịch Hằng, cậu thấy điều đó đúng không?- Thấy gì? - Dịch Hằng nghiêm mặt quay lại.Tả Kỳ Hàm đưa điện thoại của mình cho Trần Dịch Hằng, đôi mắt một mí khép hờ cho thấy một trạng thái rất đối lập với dáng vẻ hay cười hàng ngày của cậu:- Tớ quay phim... Ở 5:58 có đoạn bát cơm của Trần Tuấn Minh bị em ấy ném đi, em ấy lấy rất đầy cơm... Trần Dịch Hằng gật đầu:- Bây giờ bát rỗng không!Tả Kỳ Hàm lại tới xem thố cơm trên bàn, đảo qua đảo lại một cách nghi hoặc rồi nhận định:- Thố cơm này còn không phải thố cơm ban nãy!Trần Dịch Hằng nhìn vào thố cơm, cậu gãi đầu:- Ê chúng có khác nhau à?Ý Trần Dịch Hằng là gạo, cậu nghĩ Tả Kỳ Hàm có thể nhìn ra loại gạo khác nhau. Nhưng Tả Kỳ Hàm không tinh mắt tới vậy, cậu thiếu gia chỉ vào cái thố:- Cái thố lúc nãy là thố hình trụ tròn, thố này trên to dưới nhỏ!Trần Dịch Hằng vỡ lẽ, sự giật mình càng nhân cao khi cậu vô tình trông thấy từ những góc tối om trong bụi cây quay căn nhà, lấp ló là những cặp mắt từ dân làng đã đứng đó nhìn họ. Cậu hét lên:- Wasai cái gì thế này!Một vài cặp mắt biến mất, bước ra từ bụi cây là mấy người dân làng mặc áo dân tộc bình dị, họ lầm lì bỏ đi. Từ phía sau Tả Kỳ Hàm, ông lão ban chiều lại bước ra, ông đi tới lụ khụ kể với Tả Kỳ Hàm và Trần Dịch Hằng:- Mấy đứa nó là dân trong làng thôi. Nghe bảo có khách là ngôi sao tới nên tò mò rình xem thôi!Trần Dịch Hằng nhíu mày.Tả Kỳ Hàm tới đẩy nhẹ Trần Dịch Hằng về phía sau, cúi đầu niềm nở chào ông lão:- Ông ạ, thằng bé này nó người ngoại quốc, tiếng Trung không tốt nên nói chuyện hơi chán. Ông đừng trách nó.- À ừ không sao đâu! - Lão đáp.Tả Kỳ Hàm nhìn về phía Trần Tuấn Minh rồi quay sang hỏi ông:- Ông, em con đang ăn thì nôn hết ra, có khi nào thức ăn không ổn không ạ?Ông lão lắc đầu:- Không, tất nhiên là không. Chắc do bạn con ăn từ nhà hoặc đau dạ dày đấy!Tả Kỳ Hàm chép miệng không phát ra tiếng rồi nói:- Thằng bé ăn cơm và bị nôn...Ông lão bắt đầu sượng, giọng ông trầm đặc:- Cơm thì có vấn đề gì? Lão chưa bao giờ thấy khách tới chỗ của lão mà phàn nàn luôn!Tả Kỳ Hàm chỉ đợi có thế:- Video ở đây, em ấy ăn cơm xong mới nôn. Chứ nếu không, tại sao dân làng phải đổi lại thố cơm?Tả Kỳ Hàm đưa video ra, vừa nhìn thấy chiếc điện thoại thì ông lão đã mất bình tĩnh, đứng loạng choạng rồi né tránh. Tả Kỳ Hàm không tiếp tục cười, cậu kéo lấy khuỷu tay Trần Dịch Hằng:- Chúng ta đi thôi!Bước tới nơi Trần Tuấn Minh, Tả Kỳ Hàm thấy họ đã ra khỏi bụi cây nên vội tới muốn kể chuyện vừa rồi. Chưa kịp nói gì, Dương Bác Văn đã lên tiếng:- Mọi người mình chia nhau đỡ Trương Quế Nguyên và Trần Tuấn Minh lên nghỉ nha!Trần Dịch Hằng hốt hoảng:- Bro, Trần Tuấn Minh với Trương Quế Nguyên bị làm sao thế?Trương Hàm Thụy đỡ tay Trương Quế Nguyên, căng thẳng đáp:- Trương Quế Nguyên phát sốt, còn Tiểu Trần nôn xong thì như kiệt sức rồi. Trần Tuấn Minh gượng dậy, bám lên cổ Dương Bác Văn, cố mở mắt kể với mọi người chuyện kinh khủng em mới trải qua, trước khi em kiệt sức làm quên đi câu chuyện này:- Các anh... Trong cơm có dòi!- CÁI GÌ!!!Tả Kỳ Hàm bực tức huých mạnh Trần Dịch Hằng tránh sang để đi vào nói chuyện phải quấy. Trần Dịch Hằng lớn tiếng quát lên, ôm Tả Kỳ Hàm lại không cho cậu làm loạn:- Tả Kỳ Hàm bình tĩnh, nghe em ấy nói hết đi rồi từ từ giải quyết, cậu muốn đánh nhau à? Tả Kỳ Hàm tức mình, đỡ lấy mặt Trần Tuấn Minh, hỏi em:- Nhóc, nói xem em ăn dính chưa, anh sẽ sống mái với họ đòi công bằng cho em!Trần Tuấn Minh môi trắng bệch, lắc đầu:- Chưa, em vừa gắp miếng cơm lên, định há miệng thì em thấy cả chục con dòi đang bò lúc nhúc trong bát của em. Kinh lắm, em còn ngửi được mùi như thịt thối vậy...Nói dứt lời, em lại nhợn ói. Trần Dịch Hằng nhăn mặt, không thể chịu nổi sự khủng khiếp này. Trương Hàm Thụy bịt miệng vì hốt hoảng, nhưng rất nhanh cậu đã lấy lại bình tĩnh để giải quyết việc hiện tại:- Tìm chỗ nghỉ chân đi, Trương Quế Nguyên nó nặng lắm anh sắp không vác nổi nữa rồi! Trạm xá phải ra thị trấn mới có, còn quanh làng chỉ có dân làng tự hái lá bốc thuốc cho nhau thôi!Tả Kỳ Hàm nghe vậy, cậu vội đỡ lấy một tay Quế Nguyên, kiên quyết muốn ra khỏi làng:- Em đỡ anh ấy, những người còn lại đi lấy hành lý của chúng ta ra đây... Phải ra khỏi làng thôi, ở đây bọn họ kỳ dị lắm!Dương Bác Văn ngơ ngác:- Hả? Kỳ gì?Trần Dịch Hằng nhìn vào Trần Tuấn Minh khổ sở, lại nhìn sang Dương Bác Văn:- Bọn họ tráo đổi thố cơm đó lại rồi... Lúc nãy là cố ý đem thố cơm có dòi cho chúng ta!Dương Bác Văn thiện lương, nghĩ mọi người bức xúc quá mới nói vậy.- Tớ nghĩ không phải cố ý đâu, lỡ họ đem nhầm thì sao?Tả Kỳ Hàm quát lên:- Cậu nghĩ để một cái thố cơm mốc lên cả dòi đặt cạnh mấy thố cơm người ta mới nấu để nhầm lẫn với nhau thì có hợp lý không?Dương Bác Văn bị quát thì liền im lặng, chẳng phải vì sợ, mà vì cậu biết nếu mình không bình tĩnh thì ở đây chẳng ai còn tỉnh táo đối mặt với vấn đề này. Nụ cười nhẹ như chấp nhận thua, cậu vác Trần Tuấn Minh lên lưng, chờ đợi một ý kiến khác.Tả Kỳ Hàm thấy vậy, lòng cũng khó chịu mà không thể diễn tả. - Cậu đừng hở chút là giận dỗi tớ, tớ chỉ muốn tốt cho mọi người thôi...Dương Bác Văn bật cười:- Ai thèm dỗi gì người dưng bao giờ!Trần Dịch Hằng mặt đang quạu mà lỡ phụt cười, phải lấy tay vuốt lại.Trương Quế Nguyên mở miệng mấp máy, giọng bị đè nén yếu ớt:- Ê mấy đứa quyết định nhanh đi, anh đứng lát nữa anh chết đấy!Trương Hàm Thụy bực mình:- Tớ đỡ cậu rụng vai ra cậu còn kêu?Trương Quế Nguyên lại cụp mắt xuống, vật vờ không phản ứng. Lúc này tình thế cấp bách, điện thoại không có sóng, không có bất cứ cách nào để liên lạc với cứu hộ. Tả Kỳ Hàm lại có quyết định:- Để em vào mua lại một chiếc xe...Nói là làm, nửa giờ sau, trên con đường thênh thang lộng gió, gương mặt Trần Dịch Hằng như một hoàng hôn chiều tà vừa ấm áp lại vừa sống động, tóc bay bay lộ ra vầng trán nam tính cùng lông mày rõ nét. Cậu bé vừa đạp xe vừa nở nụ cười, thi thoảng xe lăn qua đá cứng, cậu lại chu nhẹ miệng để tránh hét lên.Cac anh em phía sau vô cùng sung sướng, ngồi im cũng có người chở. Không phải một chiếc ô tô bảy chỗ, càng không phải loại xe đạp thể thao cho sáu anh em. Họ ngồi trên thùng xe ba gác, cổ vũ liên tục:- Trần Dịch Hằng cố lên...Trần Dịch Hằng càng dốc sức đạp, cậu cười rất tươi trong ánh đèn dịu nhẹ treo trên tay lái. Ánh sáng trước mặt như ngày một sáng dần lên. Cậu quay đầu lại nhìn những người anh em phía sau, họ đều cười rất vui vẻ với cậu.Bất ngờ, tiếng gọi quen thuộc vang lên:- Trần Dịch Hằng! Trần Dịch Hằng!- Anh dậy đi Trần Dịch Hằng... Anh đừng có bị làm sao đấy nhá!- Bị làm sao là làm sao?- Anh ấy cười như bị ma nhập ý!Trần Dịch Hằng dần dần thức tỉnh từ trong bóng đêm. Đèn dầu lập loè, Trần Dịch Hằng lờ mờ nhìn những gương mặt thất thần ở bên cạnh mình. Cậu đau đầu, rướn người dậy một cái mà ê ẩm. - A... Sao lại đau lưng mỏi gối tê tay thế này?Trần Tuấn Minh đang mếu máo, thấy Trần Dịch Hằng tỉnh dậy, cậu nhóc liền cong khoé miệng cười tươi mừng rỡ ôm lấy Trương Quế Nguyên:- Anh Long ơi anh ấy tỉnh rồi, may quá!Trương Quế Nguyên đẩy Trần Tuấn Minh xuống:- Tao đang mệt mày đu kiểu này tao vật ra phát nữa đấy!Trần Tuấn Minh bĩu môi, ngồi bên giường lèm bèm:- Đã rơi vào cái cảnh này rồi còn không thương em!Trần Dịch Hằng đầy ngờ vực, rõ ràng là đang trên đường ra khỏi làng rồi, tại sao bây giờ lại ở trong căn nhà này.- Đây là đâu vậy? - Trần Dịch Hằng hỏi.Dương Bác Văn đặt bát cháo lên đầu giường rồi đáp:- Là căn nhà ban nãy ăn cơm đó!- Cái gì??? - Trần Dịch Hằng hét lên.Tả Kỳ Hàm ở một góc, khoanh tay tựa vào vách tường bụi bặm:- Đúng vậy, chúng tớ cũng chỉ vừa mới tỉnh... Không biết bằng cách nào mà họ khiến chúng ta đều mê man ở đây!Trước đó chỉ vài phút, Tả Kỳ Hàm đã tỉnh dậy trong căn phòng ấy. Bên cạnh là Dương Bác Văn, Trần Tuấn Minh, Trương Quế Nguyên, Trương Hàm Thụy và Trần Dịch Hằng. Họ được đặt nằm chồng chất lên nhau trên giường, Trần Dịch Hằng là người bị nắm dưới cùng. Khi Tả Kỳ Hàm lay mọi người tỉnh lại, cậu cũng biết chuyện xảy ra thế này, họ đang rơi vào tình thế rất nguy hiểm. Trần Dịch Hằng nhìn ngó xung quanh, cửa sổ trăng đã lên cao, tiếng côn trùng kêu không hề yên ả mà ồn ào hỗn loạn. Cậu nhìn Tả Kỳ Hàm, lo sợ hỏi một câu:- Điện thoại ...Tả Kỳ Hàm chán nản nhìn Dương Bác Văn, nghiêng đầu một cái. Dương Bác Văn bị đẩy cho câu trả lời:- Khi tỉnh dậy, hành lý biến mất rồi... Điện thoại cũng mất!Tả Kỳ Hàm bực dọc:- Không thể liên lạc với ai, không có phương tiện đi lại... Chúng ta như bị bắt cóc vậy?Dương Bác Văn thở dài, vỗ về Tuấn Minh đang ủ dột vì sợ sệt:- Đừng lo, nếu không thể lấy lại hành lý, chúng ta vẫn có thể đi bộ ra đầu làng như lúc vào đây!Trương Quế Nguyên thất vọng nhìn cậu, bởi khi tỉnh dậy, Trương Quế Nguyên đã thử mò ra ngoài con đường lớn ban nãy nhưng lại không thể tìm được lối đi đó nằm ở hướng nào.- Không, không tìm thấy đường ra cổng làng!