TruyenHHH.com

Tf Gia Toc Apex

Sau ngày đi chơi vui vẻ, mọi chuyện tưởng chừng như chỉ dừng lại ở kỷ niệm ấm áp giữa ba người. Nhưng sáng hôm sau, Diêu Dục Thần nhận được một loạt tin nhắn báo động từ trợ lý:

"Diêu Dục Thần, có chuyện rồi! Trên Weibo đang có người tung hình em đi chơi với Trần Thiên Nhuận và Trương Trạch Vũ, kèm theo caption rất khó nghe!"

Diêu Dục Thần vừa ngáp vừa mở điện thoại. Chỉ vài phút sau, đôi mắt cậu mở to hết cỡ khi thấy bài đăng hot nhất trên Weibo từ một blogger nổi tiếng chuyên "bóc phốt" giới giải trí.

[@BloggerThámTửShowbiz]:

"Diêu Dục Thần – diễn viên trẻ tuổi nổi tiếng trà xanh, lại xuất hiện bên cạnh hai nhân vật tai tiếng trong giới: ca sĩ Trương Trạch Vũ và idol mới nổi Trần Thiên Nhuận. Ba người đàn ông cùng nhau đi nghỉ dưỡng, ăn BBQ và chụp ảnh thân thiết như thế này, chẳng lẽ là mối quan hệ bạn bè đơn thuần sao? Nghe nói Diêu Dục Thần nổi tiếng vì mối quan hệ không minh bạch với các tiền bối trong ngành, giờ lại thêm vụ này, có ai tin đây là sự trong sáng?"

Đi kèm là những bức ảnh ba người đi dạo, nướng đồ, cười nói vui vẻ bên nhau. Thậm chí, còn có một đoạn video ngắn do một nhân viên nhà hàng lén quay lại cảnh Diêu Dục Thần hí hửng nướng thịt, Trương Trạch Vũ và Trần Thiên Nhuận đứng bên cười.

Diêu Dục Thần giật nảy, suýt làm rơi điện thoại: "WTF?? Cái mẹ gì vậy??"

Cậu lập tức gọi video cho Trần Thiên Nhuận và Trương Trạch Vũ. Khi màn hình hiện lên gương mặt ngái ngủ của Trương Trạch Vũ và vẻ mặt khó chịu của Trần Thiên Nhuận, Diêu Dục Thần gào lên:

"Nhuận ca, Bảo ca! Hai anh xem Weibo chưa? Tụi mình bị gắn mác mối quan hệ bất chính! Họ nói em là... là loại người trèo cao nhờ các anh đấy! Quá đáng lắm luôn!"

Trần Thiên Nhuận nhướng mày, bình thản nhấp một ngụm cà phê: "Cậu quen bị nói rồi mà. Sao lần này phản ứng mạnh vậy?"

Diêu Dục Thần như phát khóc: "Nhưng lần này họ lôi cả hai anh vào nữa! Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến em mà còn ảnh hưởng cả danh tiếng của hai anh!"

Trương Trạch Vũ thì vẫn đang ngái ngủ, bực dọc nói: "Mẹ, mày gọi tao sáng sớm chỉ vì chuyện này, tao đấm bỏ mẹ bây giờ."

"Không cần lo. Cứ để công ty xử lý. Còn nếu cậu muốn tự làm rõ, thì lên bài đính chính đi." Trần Thiên Nhuận nói

Diêu Dục Thần bĩu môi, ôm gối than thở: "Nhuận ca, em còn chưa kịp ăn sáng mà đã bị tin này làm cho tụt mood. Hai anh nỡ lòng nào không an ủi em? Bảo ca còn muốn đánh em."

"Ai bảo mày quấy nó ngủ, biết tính nó gắt ngủ xưa giờ rồi."

Nhưng Diêu Dục Thần không chịu thua, cậu quyết tâm đăng một bài lên Weibo cá nhân, với ảnh chụp selfie của ba người hôm đi chơi và dòng caption:

[Hôm trước đi chơi vui vẻ với anh Nhuận và anh Trạch Vũ. Bạn bè lâu ngày gặp lại, cười không ngừng. Mấy blogger bớt suy diễn giúp em. Cuộc sống em không drama như mọi người tưởng đâu, cảm ơn!]

Cư dân mạng không hề dễ dàng bỏ qua. Bài đăng của Diêu Dục Thần chẳng những không làm tình hình lắng xuống mà còn như đổ thêm dầu vào lửa. Hàng loạt bình luận chỉ trích, châm biếm xuất hiện dưới bài viết:

[Bạn bè thôi mà chụp ảnh thân mật vậy sao? Diễn giải khéo ghê!]

[Đúng kiểu lấy lý do bạn bè để che mắt thiên hạ. Ngán ngẩm thật.]

[Mấy người này hết thời nên tạo drama để nổi à? Ai tin được chứ!]

Một vài tài khoản còn đào bới quá khứ của Diêu Dục Thần, cho rằng cậu từng có những mối quan hệ không minh bạch trong làng giải trí. Anti-fan của Trần Thiên Nhuận và Trương Trạch Vũ cũng nhân cơ hội công kích, khiến từ khóa về họ lọt top tìm kiếm

Khi cả ba người trở về thành phố, tình hình vẫn chưa hạ nhiệt. Trần Thiên Nhuận vừa bước vào ký túc xá đã nhận được cuộc gọi từ Quý Sĩ Lâm:

"Thiên Nhuận, chuyện trên mạng đang đi quá xa rồi. Công ty yêu cầu em và Trương Trạch Vũ tránh xuất hiện nơi công cộng thời gian này."

Trần Thiên Nhuận cau mày, trả lời lạnh lùng: "Vậy còn Diêu Dục Thần thì sao? Công ty em ấy định xử lý thế nào?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi đáp: "Đây là vấn đề của phía công ty Diêu Dục Thần. Bây giờ em chỉ cần nghe lời, tạm thời lánh đi thôi, đây là lời của sếp tổng."

Đồng Vũ Khôn ở bên cạnh nghe vậy thì giật lấy điện thoại từ tay của Trần Thiên Nhuận, nghiêm giọng nói: "Công ty của Diêu Dục Thần là gì?"

"Hả?"

"Em hỏi công ty của Diêu Dục Thần là gì?"

"Là công ty giải trí Thiên Pháp, cùng công ty với Trương Cực."

Nghe được điều mình muốn nghe, Đồng Vũ Khôn lập tức tắt máy rồi gọi điện cho Đồng Nhã Lệ.

"Chị, em cần mượn đại diện pháp lý của Đồng Đăng."

"Có chuyện gì sao?" Đồng Nhã Lệ ngạc nhiên hỏi.

"Em muốn hủy hợp đồng với Đằng Sương."

"Được rồi, để chị sắp xếp."

Sau khi tắt máy thì Trương Trạch Vũ nhanh nhảu hỏi.

"Thế là mình hủy hợp đồng thật à anh?"

"Ừ, mày muốn thế còn gì, anh soạn giấy tờ xong rồi."

Trương Trạch Vũ vỗ đùi cái đét: "Em nói mà, đúng ra mình phải cút khỏi cái công ty này sớm hơn. Công ty gì toàn chơi luật ngầm, cơ cấu gà nhà cho bạn học, còn cưỡng bức nghệ sĩ của công ty nữa."

"Nhưng mà cái của Trần Thiên Nhuận là do nó ngu mà." Dư Vũ Hàm vừa lột vỏ nho vừa nói.

"Anh ơi!" Trần Thiên Nhuận quay sang nhìn Chu Chí Hâm.

"Thôi được rồi, đừng nhắc nữa nó khóc giờ." Chu Chí Hâm nói.

"Sao anh bênh nhỏ, anh hết thương em rồi phải không?" Dư Vũ Hàm đẩy nhẹ chân của Chu Chí Hâm trên ghế sô pha.

Ngày hôm sau, cả nhóm bước vào sảnh lớn của công ty, không khí căng thẳng bao trùm. Đồng Vũ Khôn đi đầu, dáng vẻ dứt khoát, ánh mắt không hề dao động. Dư Vũ Hàm vừa đi vừa nhai kẹo cao su, thản nhiên như thể đang dạo chơi. Chu Chí Hâm đeo kính râm, tay đút túi áo, lạnh lùng nhìn xung quanh, còn Trần Thiên Nhuận và Trương Trạch Vũ thì líu ríu phía sau.

Nhân viên trong công ty nhìn họ, rì rầm bàn tán. Một vài thực tập sinh lén chụp ảnh, nhưng chẳng ai dám tiến lại gần.

Thang máy mở ra, cả nhóm bước vào, không ai nói gì, im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thang máy vận hành. Trần Thiên Nhuận đưa tay nhấn nút lên tầng cao nhất, ánh mắt thoáng chút mỉa mai: "Lần nào lên đây cũng chẳng bao giờ thấy vui."

"Yên tâm đi," Đồng Vũ Khôn đáp, giọng điệu bình thản nhưng đầy sát khí: "Sau hôm nay, chúng ta sẽ không cần phải lên đây nữa."

Thang máy "ding" một tiếng khi dừng lại. Cả nhóm bước ra, tiến thẳng đến phòng làm việc của Tả Hàng, nơi mà họ biết chắc những người cần gặp đang ở đó.

Trước khi kịp đẩy cửa vào, họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trong, lời nói khiến Đồng Vũ Khôn đứng sững lại.

"Đồng Vũ Khôn á?" Giọng Đặng Giai Hâm cất lên, điệu cười khẩy rõ ràng: "Chẳng qua tao muốn thử cảm giác mới thôi, không có ý định nghiêm túc. Ăn được rồi thì không quan trọng nữa."

Cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn phẫn nộ. Bàn tay Đồng Vũ Khôn siết chặt lấy nắm cửa, nhưng chưa kịp hành động thì giọng Đặng Giai Hâm tiếp tục:

"Tao thích cậu ấy thật, nhưng chỉ là thích. Mày biết mà, cảm giác đó không đủ sâu để trở thành tình yêu. Khi mọi thứ bắt đầu trở nên nhàm chán, tao không còn lựa chọn nào khác ngoài việc âm thầm cắt đứt tất cả."

Lời nói vừa dứt, Dư Vũ Hàm không thể nhịn thêm được nữa, lao thẳng tới đạp cửa mở tung ra. Cánh cửa đập mạnh vào tường, tạo nên một âm thanh vang dội khắp hành lang.

Bên trong phòng họp, năm người bao gồm Tả Hàng, Đặng Giai Hâm, Tô Tân Hạo, Trương Cực và Trương Tuấn Hào đều giật mình quay lại. Ánh mắt của họ va phải nhóm năm người đứng trước cửa, và chẳng cần lời giải thích nào, sự căng thẳng lập tức bùng lên.

"Đặng Giai Hâm!" Dư Vũ Hàm hét lên, gằn từng chữ như muốn xé nát kẻ trước mặt: "Đ** mẹ thằng chó này."

Đặng Giai Hâm khẽ nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì thì Đồng Vũ Khôn đã bước tới trước, ánh mắt lạnh băng, từng bước chân nặng nề như búa giáng xuống sàn nhà. 

"Thử nói lại lần nữa xem, Đặng Giai Hâm." Đồng Vũ Khôn trầm giọng, sát khí lan tỏa khắp phòng: "Anh nhắc lại những lời vừa rồi tôi nghe nào?"

Không gian như đông cứng, mọi người đều nín thở, chờ đợi cơn bão chuẩn bị ập tới. 

Đặng Giai Hâm khẽ liếc nhìn Tả Hàng và những người khác, sau đó cười khẩy, nhưng sự tự tin trên gương mặt hắn đã bị nỗi sợ hãi bắt đầu lấn át.

"Tôi... không hiểu các cậu đang nói gì." Đặng Giai Hâm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn không thể che giấu được sự bối rối.

Dư Vũ Hàm bước lên, không hề kiềm chế, tiến đến gần hắn với vẻ mặt đầy tức giận: "Mày không hiểu sao? Mày nghĩ có thể dễ dàng phủi sạch hết mọi thứ khi mà mày đã là bạn tao mang thai? Mày nói chuyện dễ nghe quá nhỉ."

Cả phòng như nghẹt thở, không ai dám lên tiếng. Chỉ có ánh mắt đầy căng thẳng và không khí nặng nề bao trùm mọi người.

Đặng Giai Hâm cảm thấy một cơn nóng lạnh lướt qua người khi nghe những lời của Dư Vũ Hàm. Đó là sự thừa nhận, không còn lối thoát nào, nhưng hắn không thể hiện sự sợ hãi hay hối hận. Mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay đã siết chặt lại, như thể cố gắng kiềm chế một thứ gì đó đang dâng lên trong lòng.

"Cậu nói gì cơ... Vũ Khôn... có thai."

Chợt Chu Chí Hâm nhìn đám người trong phòng rồi nói: "Quả nhiên rác rưởi thường chơi với nhau."

"Đ** con mẹ, bọn khốn nạn sao mà thích tụ tập một chỗ thế nhỉ." Trần Thiên Nhuận cũng lườm Tả Hàng một cái rồi chửi.

Từ nãy đến giờ chỉ có mình Trương Trạch Vũ không nói gì, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Tuấn Hào với ánh mắt thất vọng. Đương nhiên hắn cảm nhận được điều đó trong đôi mắt ấy, cậu quay đi, không muốn nhìn hắn lâu thêm nữa.

"Quả nhiên vẫn chỉ là gương mặt giống thôi, không thể là cùng một người được." Lời nói cậu nhẹ bẫng nhưng vẫy khiến người nào hiểu được nổi sóng trong lòng.

Đồng Vũ Khôn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không để những lời của Đặng Giai Hâm làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. 

"Chúng tôi đến đây để hủy hợp đồng, các giấy tờ cần thiết và thủ tục có liên quan tôi sẽ nhờ luật sư đến xử lý. Chúng tôi không ngại đền bù hợp đồng nhưng mà để bỏ tiền cho cái công ty rác rưởi này tôi lại thấy không đáng chút nào nên anh tự nói chuyện với luật sư của bên tôi nhé." Đồng Vũ Khôn nói rồi hít một hơi lạnh: "Đúng ra tôi sẽ định nói chuyện với anh một cách đường hoàng nhưng mà bây giờ có lẽ là không cần nữa rồi. Chúng ta về thôi."

Đồng Vũ Khôn quay người định rời đi thì Đặng Giai Hâm gọi anh lại, động tác vội vàng như định đuổi theo: "Khoan đã Vũ Khôn!"

Dư Vũ Hàm chặn hắn lại: "Cút xa bạn tao ra!"

Chợt bước chân của Đồng Vũ Khôn dừng lại, anh nghiên đầu nhẹ giọng nói: "Đánh đi."

Ngay khi Đồng Vũ Khôn vừa nói xong, Dư Vũ Hàm không thể kiềm chế được nữa. Cơn giận trong anh đã đến mức không thể kìm nén. Dư Vũ Hàm lao vào, mắt đỏ ngầu, không nói một lời.

Anh vung tay đấm thẳng vào mặt Đặng Giai Hâm, một cú đấm mạnh đến mức khiến cả phòng đều ngỡ ngàng. Tiếng va chạm như một cú nổ vang dội, khiến Đặng Giai Hâm không kịp phản ứng, lảo đảo lùi lại vài bước. Hắn không ngờ rằng mình lại bị đánh đến như vậy, máu từ khóe miệng chảy ra, nhưng hắn vẫn chưa thể tin vào điều mình vừa trải qua.

Đặng Giai Hâm đưa tay lau vết máu trên miệng, ánh mắt lửa giận bốc lên, nhưng cũng không dám tiến lên phản kháng. Hắn hiểu rõ rằng, đối diện với Dư Vũ Hàm lúc này, mình không có cơ hội nào. Bốn người kia cũng can không nổi một Dư Vũ Hàm đang phát điên đánh người.

Trong phòng, sự căng thẳng bao trùm. Trần Thiên Nhuận và Trương Trạch Vũ đều nhìn Dư Vũ Hàm, không nói gì, chỉ im lặng chứng kiến. Đồng Vũ Khôn đứng bên cạnh, vẻ mặt vẫn không thay đổi, như thể điều này là một phần trong kế hoạch của anh.

Khi bản thân cảm thấy đủ thì Đồng Vũ Khôn lại lên tiếng cản Dư Vũ Hàm lại: "Đủ rồi, chúng ta còn phải trở về kí túc xá thu dọn đồ đạc, trong hôm nay có rất nhiều việc phải làm đấy."

Anh đã quyết tâm chấm dứt mọi chuyện từ lâu, và giờ là lúc đi tìm sự tự do.

Trương Trạch Vũ, Trần Thiên Nhuận và Chu Chí Hâm theo sau, không một lời, chỉ để lại sự im lặng nặng nề trong không gian. Trương Trạch Vũ liếc mắt nhìn Trương Tuấn một cái, rồi thở dài, không có gì cần phải nói thêm nữa. Trần Thiên Nhuận mím chặt môi, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng cảm thấy có chút thỏa mãn khi thấy Đặng Giai Hâm bị tổn thương.

Khi cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại Đặng Giai Hâm đứng đó, đầy vết thương và cảm giác bị bỏ rơi. Mặt hắn đỏ bừng vì tức giận và đau đớn, nhưng không có ai ở lại để nghe hắn rên rỉ hay bào chữa. 

Bên ngoài phòng, cả nhóm bước đi không quay lại. Họ đã giải quyết xong công việc của mình, và giờ là lúc để tiếp tục cuộc sống, không còn vướng bận bởi điều gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com