TruyenHHH.com

Tf Gia Toc Apex

Tiến độ tập luyện của họ rất nhanh, Quý Sĩ Lâm và Tô Tân Hạo rất bất ngờ với tốc độ này. Một hôm cả bọn vừa tập hát nhảy kết hợp thì Quý Sĩ Lâm đẩy cửa đi vào, Chu Chí Hâm thấy anh ta thì lập tức đứng dậy ra ngoài cùng anh ta.

"Đây là kịch bản cho MV mới, em xem thấy ổn không?" 

Chu Chí Hâm nhận lấy rồi ngồi bệt xuống nền xem qua.

"Nam chính của MV là ai vậy? Anh tìm được chưa."

"Hiện tại thì vẫn chưa."

"Em đề xuất được không?"

"Em muốn đề xuất ai?" 

Chu Chí Hâm mở điện thoại lên tìm kiếm gì đó rồi đưa cho Quý Sĩ Lâm.

"Trương Cực????" Quý Sĩ Lâm ngạc nhiên: "Em ơi người ta là ảnh đế đó, mấy đứa mới debut chưa có mấy tiếng tăm mà em đòi người ta đóng MV cho em."

"Em thấy cậu ta rất hợp với cái vibe của bài này, nếu không phải cậu ta thì thôi đừng quay nữa." Chu Chí Hâm vừa đọc kịch bản vừa nói.

Quý Sĩ Lâm tuyệt vọng quỳ xuống với Chu Chí Hâm: "Em ơi anh xin em, em đừng như vậy mà anh chết mất."

"Em muốn cậu ta, sử dụng người có nhân khí cao thì chẳng phải sản phẩm của bọn em sẽ được chú ý hơn sao, khi đó thì danh tiếng của bọn em sẽ đi lên nhanh hơn."

"Nhưng mà Chu Chu à...."

"Em không biết, anh làm sao thì làm."

Tô Tân Hạo thấy Chu Chí Hâm mãi không quay lại liền mở cửa đi tìm, nhưng vừa mở cửa ra thì đập vào mắt hẳn là cảnh tượng Chu Chí Hâm đang ngồi trên nền đất, bên cạnh là Quý Sĩ Lâm đang quỳ gối thì trên đầu xuất hiện đầy dấu hỏi chấm.

"Chuyện gì vậy?"

"Chúng tôi đang thảo luận về kịch bản cho MV mới thôi."

"Thế thì có gì mà nhìn anh khó coi vậy?" Tô Tân Hạo hỏi Quý Sĩ Lâm.

"Tô lão sư à, cậu biết người Chu Chí Hâm muốn chọn làm nam chính cho MV là ai không..."

"Là ai?"

"Là Trương Cực đó, người ta là ảnh đế còn mấy đứa nhỏ nhà tôi chỉ mới xuất đạo không lâu, người ta chịu sao."

"À, nếu là cậu ta thì tôi có thể giúp. Cậu ấy là bạn thân của tôi."

Chu Chí Hâm nghe vậy liền ngước lên nhìn Tô Tân Hạo, hắn cũng cúi xuống nhìn anh.

"Tự nhiên tôi thấy cậu cũng đẹp một chút rồi đấy."

'Vậy thì tốt rồi, thế thì mọi thứ sẽ đúng theo kế hoạch của mình và A Mao.' Chu Chí Hâm nghĩ.

Tô Tân Hạo nhăn mày, lại vậy nữa rồi. Mấy hôm nay hắn luôn nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện nhưng xung quanh lại chẳng ai mở miệng nói chuyện. Vào giây phút này thì hắn có thể chắc chắn kết luận rằng - bản thân có thể nghe được suy nghĩ của Chu Chí Hâm.

"Thế người diễn cặp với Trương Cực sẽ là ai?" Giờ Quý Sĩ Lâm mới nhớ đến điểm này.

"Gọi Đồng Vũ Khôn ra đây giúp em."

Quý Sĩ Lâm đứng dậy đi gọi Đồng Vũ Khôn ra ngoài, còn Chu Chí Hâm vẫn trầm ngâm nghiên cứu kịch bản. Tô Tân Hạo cũng chả làm phiền anh mà im lặng nhìn anh chằm chằm, anh vẫn muốn xác nhận lại suy đoán của mình một lần nữa.

'Đ** con mẹ, nếu không phải do cái tai nạn chết tiệt đấy thì bây giờ mình đang nhàn nhã hưởng thụ rồi chứ đâu phải lao lực như thế này. Sau này tao phải nghỉ ngơi bù mới được.'

"Lại làm sao? Anh tìm em làm gì?"

"Chúng ta cần một người đóng cặp với nam chính." Chu Chí Hâm mỉm cười, một nụ cười cực kỳ nguy hiểm nhưng nó lại khiến cho Đồng Vũ Khôn cảm thấy thích thú mà nhanh chóng ngồi xuống cạnh anh.

"Người đó chắc chắn không phải em rồi."

"Đương nhiên cũng không phải anh."

"Dư Vũ Hàm được không?" Chu Chí Hâm đề xuất.

"Hm... không được, biểu cảm sân khấu cậu ấy tốt nhưng mà diễn xuất đơ lắm. Trần Thiên Nhuận đi..."

"Thôi anh thấy Cún hợp hơn."

"Cún nó sẽ dãy đành đạch lên mất."

"Thế chắc Tú nó không nổi khùng lên chửi cả đám mình à."

"Nhưng mà Cún dễ dụ hơn."

"Tú nhi cũng dễ thỏa hiệp mà."

"Sao hai cậu không để Trương Cực chọn." Tô Tân Hạo nói.

Chu Chí Hâm và Đồng Vũ Khôn đồng loạt nhìn Tô Tân Hạo.

"Hợp lý." Hai người đồng thanh.

Đồng Vũ Khôn vỗ vai Quý Sĩ Lâm.

"Việc này giao cho anh nha."

Tối hôm đó Tô Tân Hạo về nhà thì ngay lập tức đi tắm rửa rồi ăn tối, trong lúc đang xem lại video luyện tập nhảy của TOT thì hắn nhớ đến lời hứa giúp đỡ với Chu Chí Hâm nên liền lấy điện thoại gọi cho Trương Cực.

"Alo?" Trương Cực bên này đang lướt web thì nhận được điện thoại từ cậu bạn thân của mình.

"Còn sống không mày."

"Nếu mày gọi chỉ để trù ẻo tao thì cút mẹ mày đi."

"Thôi nào đùa tí, tuần sao có rảnh không?"

"Không nhận kịch bản nên rảnh, có gì không."

"Tao có chuyện muốn nhờ mày, dạo này tao đang dạy nhảy cho một nhóm nhạc mới, sắp tới sẽ quay MV debut nên muốn nhờ mày làm nam chính trong MV."

"Không rảnh."

"Voucher miễn phí 100% cho mọi dịch vụ năm sao ở resort tao mới mở."

"Nể tình bạn mấy năm thôi chứ dăm ba cái voucher, tao nhận."

"Hừ tao lại hiểu mày quá."

"Quá khen rồi." Trương Cực cười cười: "Mà có ai diễn cùng tao không? Hay một mình."

"Có người diễn cùng, cho mày chọn á."

"Hở?"

"Trần Thiên Nhuận và Trương Trạch Vũ, tự tra nha tao lười gửi ảnh lắm, bai tao nghỉ đây."

Tô Tân Hạo tắt máy cái rụp, Trương Cực ngơ ngác chẳng biết làm sao đành lên mạng tìm kiếm thông tin của hai người mà Tân Hạo nhắc đến. Lướt được một lúc thì biểu cảm của Trương Cực cứng đờ, hắn nổi điên lên muốn đi tìm Tô Tân Hạo ngay lập tức.

Sáng hôm sau, khi mà mọi người chuẩn bị tập luyện thì Trương Trạch Vũ lại trốn trong một góc để không phải tham gia vào buổi dãn cơ địa ngục của Dư Vũ Hàm. Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng chó sủa vang lên, Trương Trạch Vũ giật mình ngó đầu ra thì thấy một con chó Corgi đang xuất hiện ở đây.

Bản chất Trương Trạch Vũ là một đứa trẻ thích những động vật nhỏ đáng yêu nên khi vừa thấy nó Trương Trạch Vũ liền bị nó thu hút, cậu chạy ra khỏi chỗ trốn muốn đến vuốt ve chó con nhưng chưa chạm vào được cọng lông của nó thì Dư Vũ Hàm đã ôm lấy cậu từ phía sau.

"Bắt được rồi nha!"

"Dư Vũ Hàm!"

"Đi tập thôi nào." Dư Vũ Hàm nhấc bổng Trương Trạch Vũ lên rồi đưa cậu trở lại phòng tập trong sự phản kháng của Trương Trạch Vũ.

"Trương Cực, chào cậu." Quý Sĩ Lâm vui mừng đi ra chào đón Trương Cực.

"Chào anh." Trương Cực bắt tay chào hỏi với anh ta.

"Tôi thật sự biết ơn khi cậu đã nhận lời đồng ý, nếu không tôi không biết phải làm sao nữa."

"Việc nên làm thôi, không có gì đâu."

"Chúng ta đi hướng này, tôi dẫn cậu đi gặp các thành viên của nhóm."

Quý Sĩ Lâm dẫn hắn đến phòng tập của TOT, cửa vừa mở ra thì đập vào mắt họ là cảnh tượng Trương Trạch Vũ đang khóc lóc vì không muốn phải dãn cơ còn Dư Vũ Hàm cùng Chu Chí Hâm đang cố ép cậu xuống.

"Mấy đứa đang làm cái trò gì vậy?"

"Anh ơi cứu bé, bé không muốn dãn cơ." Trương Trạch Vũ hai mắt long lanh hướng về phía Quý Sĩ Lâm.

"Được rồi đừng ép em ấy nữa, chúng ta có khách này."

Dư Vũ Hàm nghe vậy thì buông Trương Trạch Vũ ra. Đột nhiên hai mắt Trương Trạch Vũ sáng bừng, cậu nhanh chóng chạy đến chỗ của con Corgi trong tay Trương Cực.

"Đây là cún của anh sao? Em vuốt nó một chút được chứ."

"À được." Trương Cực thả con chó xuống.

"Hello bé cưng." Trương Trạch Vũ thích thú vuốt lông nó.

Quý Sĩ Lâm mặc kệ Trương Trạch Vũ đang chơi với chó mà giới thiệu từng người với Trương Cực, đến lượt Trương Trạch Vũ thì cậu ngắt lời anh ta.

"Em tên Trương Trạch Vũ, anh ơi bé cún của anh tên gì vậy?"

"Nó tên là BoBo."

'Đáng yêu quá, muốn chôm về ghê.'

Không giống như hai người kia sẽ nghi ngờ nhân sinh, Trương Cực ngay lần đầu tiên có thể xác định được âm thanh vừa rồi chính là suy nghĩ của bé con trước mặt. Bởi làm gì có ai mà lại nói mình muốn trộm chó trước mặt chủ của nó đâu chứ.

"Trạch Vũ anh đang nói chuyện với người ta mà."

"À không sao đâu." Trương Cực cười nhẹ xua tay, hắn ngồi xuống, đối diện với tầm mắt của Trương Trạch Vũ. Bàn tau đặt lên trên tay của cậu rồi hỏi: "Bé thích BoBo lắm sao?"

Trương Trạch Vũ gật đầu lia lịa.

"Vậy bé có muốn làm ba nhỏ của BoBo không?"

"Hở?"

Trương Trạch Vũ chưa hiểu nhưng Chu Chí Hâm, Đồng Vũ Khôn và Trần Thiên Nhuận nhảy số rất nhanh. Họ hiểu ngay ý đồ của Trương Cực và ngay lập tức kéo Trương Trạch Vũ trở về phía mình.

"Hình như cuộc nói chuyện đi có hơi xa rồi, chúng ta hôm nay có chuyện phải bàn đúng chứ?" Đồng Vũ Khôn nói.

"À đúng rồi, về người diễn cặp với cậu, không biết cậu chọn ai?" Quý Sĩ Lâm hỏi Trương Cực.

Trương Cực đứng dậy, tau đút túi quần, ánh mắt hắn vẫn hướng về Trương Trạch Vũ đang bị Trần Thiên Nhuận mắng vốn phía kia.

"Tôi chọn Trương Trạch Vũ."

Trần Thiên Nhuận nghe vậy thì tay ôm lấy eo Trương Trạch Vũ kéo vào lòng mình. Ánh mắt như muốn giết người đến nơi nhìn Trương Cực, dù vậy Trương Cực vẫn mỉm cười rất thản nhiên.

"Chúng tôi cần bàn chút chuyện riêng, phiền hai người ra ngoài một chút." Chu Chí Hâm nói.

"Vậy thì tôi và cậu ra phòng khác trao đổi kỹ hơn về kịch bản."

"Được thôi." Trước khi ra khỏi phòng thì ánh mắt của Trương Cực vẫn dán lên người Trương Trạch Vũ không rời.

Khi cánh cửa đóng lại, cả bọn mới ngồi xuống nhìn Trương Trạch Vũ, nhưng có lẽ bé con này vẫn còn bị thu hút bởi BoBo nên chưa hiểu vấn đề mà hồn nhiên nói.

"Anh ơi, anh trộm con chó đấy cho em đi."

"Bị điên à thằng bé này." Đồng Vũ Khôn mắng cậu.

"Ơ sao anh lại mắng em, em thích con chó ấy, em muốn nó, anh bắt cho em đi."

"Không có được, Bảo Bảo à nghe bọn anh nói này. Sau này gặp tên đó thì đứng cách xa hắn ra, hắn là người xấu đó có nghe chưa." Chu Chí Hâm dặn dò.

"Ơ tại sao?"

"Còn sao trăng cái gì, các anh nói thì nghe đi." Trần Thiên Nhuận mắng.

Đột nhiên bị mắng đương nhiên Trương Trạch Vũ không, cậu bĩu môi gật đầu rồi đứng dậy ra một góc ngồi bấm điện thoại, mặc kệ bọn họ.

"Làm sao đây hắn có ý xấu với Bảo Bảo." Chu Chí Hâm nói.

"Tại anh đấy, em bảo để Tú Nhi diễn đi anh không chịu. Giờ thì hay rồi, nối giáo cho giặc, hắn ta nhắm đến Bảo Bảo rồi." Đồng Vũ Khôn vừa nói vừa đánh Chu Chí Hâm.

"Anh có biết đâu, anh chỉ nghĩ xem chọn ai hợp hơn thôi mà."

"Mọi người đừng lo, nếu thấy tên đó dám đến gần Bảo Bảo thì tớ sẽ lập tức cho hắn một trận." Dư Vũ Hàm vừa nói vừa dơ nắm đấm lên.

"Mẹ mệt thật chứ, Trương Trạch Vũ làm gì cũng khôn, cứ dính đến mấy chuyện này là ngu đi mấy phần." Trần Thiên Nhuận bất lực than thở.

Vài ngày sau bọn họ đã luyện tập ổn thỏa, địa điểm quay chụp cũng đã chọn xong. Sáng hôm sau Đồng Vũ Khôn theo thói quen đi đến từng phòng gọi mọi người dạy nhưng mà đến phòng của Trương Trạch Vũ thì chả thấy người đâu. Đang định gọi thì cửa phòng vệ sinh mơ ra, cậu thấy Đồng Vũ Khôn thì lại giận dỗi phồng má lên quay đi không thèm nói chuyện cùng. Tình trạng này đã kéo dài mấy ngày rồi, từ cái hôm mà họ gặp Trương Cực, chỉ là hơi lớn tiếng chút thôi mà bé con này lại giận dai đến tận bây giờ.

Quý Sĩ Lâm lái xe đến đón họ đến nơi quay phim luôn chứ không có đến công ty nữa, ở trên xe không khí khá căng thẳng, chỉ có Dư Vũ Hàm nói chuyện được với Trương Trạch Vũ, còn lại thì đến nhìn Trương Trạch Vũ cũng không thèm. Khi xuống xe Trương Trạch Vũ ngồi ghế phụ nên xuống trước chẳng đợi ai, bốn người từ từ xuống xe chỉ biết nhìn theo mà thở dài.

"Mấy đứa chọc gì nó đấy?" Quý Sĩ Lâm hỏi.

"Trẻ con giận dỗi ấy mà." Đồng Vũ Khôn thở dài rồi bước đi.

Trong phòng phục trang, Trương Trạch Vũ đang  được trang điểm và làm tóc. Mấy chị make up nhìn Trương Trạch Vũ đáng yêu bĩu môi phụng phịu thì bật cười vừa làm vừa ngọt giọng hỏi.

"Bé ơi bé sao thế? Sao lại bĩu môi rồi."

"Em không sao, đừng gọi em là bé, em lớn rồi."

"Vậy em bé người lớn làm sao mà buồn thế."

"Em chả làm gì cả mà mấy anh ấy mắng em."

"Nên em dỗi họ sao?"

Trương Trạch Vũ gật gật đầu.

"Thôi không buồn nữa nha, chị cho bé bánh ngọt, là loại ở tiệm nổi tiếng xếp hàng lâu lắm mới mua được đó." Chị make up mới chiếc hộp giấy trên bàn ra rồi lấy cho cậu một chiếc bánh ngọt hình cún trông rất đáng yêu. Tâm trạng em nhỏ vui lên được một chút, nụ cười lại xuất hiện trên môi. Thấy vậy chị make up lại bẹo má cậu nói: "Lại đáng yêu rồi này."

Sau khi trang điểm thay đồ xong thì Trương Trạch Vũ ra ngoài trước, đúng lúc đó Trương Cực vừa đến nơi, hắn lần này cố tình dẫn theo BoBo để dễ dàng tiếp cận Trương Trạch Vũ hơn. Và tất nhiên khi vừa thấy bé cún đáng yêu Trương Trạch Vũ ngay lập tức chạy lại.

"Xin chào BoBo."

'Aw đáng yêu quá.'

"Chào em." Trương Cực mỉm cười.

"Chào anh nhé ba BoBo."

"Trương Cực chúng ta đi makeup đi, nếu không sẽ muộn mất."

Trương Cực gật đầu, hắn ngồi xuống đối diện với cậu.

"Bé có thể chăm sóc BoBo giúp anh một lúc được không? Anh đi make up xong sẽ quay lại."

"Dạ được chứ ạ, anh cứ đi đi."

Trương Cực rời đi chỉ còn Trương Trạch Vũ với bé cún, Chu Chí Hâm đứng trước cửa phòng phục trang thấy cảnh này thì mặt lạnh lại. Lúc Trương Cực định vào phòng phục trang thì bị Chu Chí Hâm chắn lại, anh lạnh giọng cảnh cáo Trương Cực.

"Tôi biết cậu muốn gì đấy, tránh xa em tôi ra nếu không tôi không để cậu yên đâu."

"Để xem, cậu làm gì được tôi." Trương Cực cười khẩy rồi đi vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com