TruyenHHH.com

Tf Gia Toc Apex

Đặng Giai Hâm có một dự án làm ăn khá lớn với Đồng Đăng thế nên hắn đương nhiên cũng được mời đến bữa tiệc lớn này. Vừa đến bên ngoài hắn đã được biết phóng viên săn đón và chụp ảnh. Sau khi vào bên trong thì ngay lập tức đã có người đến bắt chuyện với hắn, phần lớn là đối tác đã từng làm ăn cùng. Dù sao Vân Ảnh cũng là một tập đoàn lớn nên việc giao lưu qua lại nhiều với giới nhà giàu là điều đương nhiên.

Hắn giao lưu với mọi người được một lúc thì nhìn thấy Đồng Nhã Lệ, Đặng Giai Hâm định qua đó chào hỏi bởi trước đó hai người có từng làm chung một dự án lớn rất thành công. Đi được một đoạn thì hắn khựng lại, dáng vẻ quen thuộc của Đồng Vũ Khôn ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Nghe theo lời của Tô Tân Hạo hắn liền đi đến giả vờ chào hỏi năm người bọn họ.

"Chào chị Lệ, lâu rồi không gặp."

"À cậu Đặng lâu quá không gặp." Đồng Nhã Lệ vui vẻ bắt tay với hắn.

'Sao tên này lại xuất hiện ở đây.' Đồng Vũ Khôn khó chịu nhưng không hề để lộ ra bên ngoài.

"Đặng Giai Hâm, sao anh lại ở đây? Anh có quen biết chị Lệ sao?" Anh giả vờ ngạc nhiên mà chẳng hề hay biết những suy nghĩ ghét bỏ của mình đã bị hắn nghe được.

"Trùng họp thật, sao cậu lại có mặt ở đây." 

"Lần trước mua tranh chúng tôi có nói chuyện với nhau khá thân thiết, bữa tiệc này là do tôi mời cậu ấy đến." Đồng Minh Hạo vội nói đỡ.

Người nhà họ Đồng nhảy số rất nhanh mà hợp tác.

"Minh Hạo vừa giới thiệu cậu ấy với chúng tôi, trùng hợp sao cậu ấy cũng họ Đồng." 

"Là vậy sao." Đặng Giai Hâm nhỏ giọng.

"Phải rồi cậu Vũ Khôn, sắp tới tôi định phát triển thêm mảng thời trang nam. Tôi có thể mời cậu làm gương mặt đại diện không?" Đồng Tuyết Nhu nháy mắt.

Anh cười nhẹ vì những anh chị em này rồi cũng vui vẻ đáp lại.

"Vậy thì cô phải liên hệ với quản lý của tôi trước rồi."

"Người quen không thể ưu tiên sao?"

"Không được, cái gì cũng phải có trình tự đàng hoàng chứ."

.

Sau khi bữa tiệc kết thúc Đặng Giai Hâm ngỏ lời muốn đưa Đồng Vũ Khôn về và anh cũng đồng ý, ở trên xe hai người không nói lời nào với nhau. Một phần là do  anh hơi say nên chỉ muốn ngủ ngay lập tức thôi. Đặng Giai Hâm thì chẳng hiểu sao lại ngại ngùng, hắn chỉ im lặng lái xe rồi lâu lâu qua sang nhìn anh.

"Anh muốn nói gì sao?"

"Hả? À không có gì, tôi không muốn nói gì."

"Vậy thì đừng chốc chốc lại quay sang nhìn tôi thế nữa mà tập chung lái xe đi."

"À được."

Rồi hắn lại tập trung nhìn về phía trước khi đến cổng kí túc xá thì anh cảm ơn Đặng Giai Hâm rồi xuống xe. Đến khi Đồng Vũ Khôn đã đi vào bên trong hắn mới gục đầu vào vô lăng tự chửi bản thân mình.

"Mẹ, thằng ngu này sao khi nãy không mời cậu ấy đi chơi."

Trong phòng khác, Dư Vũ Hàm đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố mở mắt chơi game để chờ Đồng Vũ Khôn về. Nghe tiếng mở cửa, người đang gật gù kia lập tức tỉnh ngủ mà nhìn về hướng cửa. Đồng Vũ Khôn cất giày xong đi vào thấy bạn thân vẫn chưa ngủ thì anh liền hỏi.

"Làm gì mà giờ chưa ngủ?"

"Đợi cậu." 

Đồng Vũ Khôn giơ túi giấy trên tay lên.

"Bánh ngọt nè."

Mắt Dư Vũ Hàm lập tức sáng chưng đưa tay ra chờ, anh đặt túi bánh vào tay Dư Vũ Hàm rồi đi vào bếp uống nước. Anh dặn dò Dư Vũ Hàm ăn xong thì ngủ sớm xong thì đi lên phòng nghỉ ngơi. 

.

 Album tiếp theo của nhóm đang bước vào giai đoạn hoàn thành, MV nhóm đã quay xong chỉ còn mỗi bài hát của Trương Trạch Vũ kết hợp với Trương Tuấn Hào. Hai người đã cùng nhau đến một bờ biển cách thành phố họ sống hai tiếng ngồi máy bay, khi đến nơi Trương Trạch Vũ khá vui vẻ, thanh âm của biển cả luôn vang lên bên tai. Tiếng sóng biển dịu nhẹ, tiếng gió thổi êm ả khiến Trương Trạch Vũ cả thấy rất dễ chịu.

Bọn họ về khách sạn cất dọn đồ đạc rồi chuẩn bị ra biển chụp ảnh, tạo hình của Trương Trạch Vũ và Trương Tuấn Hào khá tương đồng với nhau, đều là kiểu cổ phục cách tân. Thật ra ảnh họ chụp không cần nhiều nên chỉ cần một buổi chiều đã xong việc, xong xuôi cậu một mình đi dạo bên bờ biển lộng gió. Hôm bọn họ đến là ngày triều cường nên rất nhanh sau khi mặt trời lặn nước đã dâng ngập cả chỗ mỏm đá bọn họ chụp ảnh lúc chiều.

Trương Tuấn Hào được mọi người nhờ đi gọi Trương Trạch Vũ về ăn tối, hắn chạy ra biển tìm thì bắt gặp Trương Trạch Vũ đứng im trên bãi cát, nước đã dâng đến eo nhưng Trương Trạch Vũ lại chẳng buồn di chuyển. Thấy cảnh tượng này đột nhiên một cảm giác lo sợ dâng lên trong lòng, hắn vừa chạy xuống nước vừa gọi lớn tên của cậu. 

"Trương Trạch Vũ! Em đang làm gì ở đấy vậy? Mau quay về đi, thủy triều đang lên, Trạch Vũ!"

Vì tiếng sóng khá lớn nên Trương Trạch Vũ không nghe rõ được tiếng của hắn gọi. Những bước chân ở dưới nước của hắn khó khăn nhưng Trương Tuấn Hào vẫn cố bước đến gần cậu. Khi bản thân sắp chạm đến Trương Trạch Vũ thì cậu chợt quay lại, ánh mắt cậu có hơi bất ngờ khi thấy hắn ở đây. Trương Trạch Vũ đưa tay lên tai gỡ tai nghe xuống rồi hỏi hắn.

"Sao anh lại ở đây? Anh tìm em sao?"

"Sao anh gọi em không nghe, mà thủy triều lên cao rồi em còn đứng đây làm gì có biết nguy hiểm lắm không?" Trương Tuấn Hào không kiểm soát được cơn giận mà lớn tiếng quát cậu.

Trương Trạch Vũ cười nhẹ: "Không sao đâu, em biết bơi mà."

"Nhưng mà biển ban đêm rất nguy hiểm, mau quay về đi mọi người đang đợi đấy."

"Em làm anh sợ ạ?" Trương Trạch Vũ nghiêng đầu hỏi.

"Tim tôi suýt rơi xuống biển luôn đấy ông tướng ạ, lần sau đừng có mà làm mấy trò như vậy."

"Em biết rồi."

Bọn họ chỉ ở lại đó một đêm sau đó phải trở lại thủ đô ngay lập tức. Hai tuần sau thì album được tung ra, cả nhóm bận rộn với lịch trình quảng bá. Và trong album đó bài hát của Trương Trạch Vũ và Trương Tuấn Hào nhận được rất nhiều phản ứng tích cực của người nghe. Trong số đó có người để ý đến người sáng tác ra album này phần lớn đều đến từ em út của nhóm - Trương Trạch Vũ. 

[Bias tui đỉnh quá mấy cô ơi huhu]

[Trời ơi ẻm mới 18 thôi đó, album 9 bài hát mà bài nào cũng là ẻm sáng tác.]

[Hic cảm giác đu idol thực lực là như thế này sao /chấm nước mắt/]

[Tui thích bài Đao Mã Đán nhất, giọng ẻm nghe hay quá trời.]

[Sao mà ẻm giỏi quá vậy!]

...

Thời gian quảng bá kết thúc cũng là gần cuối năm, đây là thời điểm mà các lễ trao giải bắt đầu tổ chức. TOT cũng đang rất bận rộn cho những sân khấu cuối năm, Trương Cực và Trương Trạch Vũ cũng ít gặp nhau hơn nhiều. 

Vào ngày diễn ra lễ trao giải MAS, cả hai người đã chạm mặt nhau tại thảm đỏ. Cả hai hôm nay đều diện vest đen trông rất đẹp, mái tóc Trương Trạch Vũ được rẽ ngôi làm lộ trán khiến tạo hình hôm nay của cậu trông khá trưởng thành, không còn là em bé đáng yêu như mọi lần nữa. Trương Cực thấy hình ảnh mới của Trương Trạch Vũ thì nhìn rất lâu không rời mắt. Phóng viên rất nhanh đã chụp được khoảng khắc này và khi nó được đăng lên mạng đã khiến fan couple của cả hai hú hét rất nhiều.

[Nhìn kìa nhìn kìa ánh mắt của Trương Cực thâm tình quá.]

[Đừng lộ liễu vậy chứ, ở đây rất đông người mà.]

[Có gì để về nhà Trương Cực à.]

[Xem kìa, là ai bám dính lấy ai còn chưa biết nhé. Thế mà fan của ai kia cứ nói bảo bối chúng tôi la liếm chồng mấy người.]

[Lầu trên nói đúng đấy, bảo bối nhà chúng ta còn chả thèm nhìn người ta mà nói bảo bối nhà chúng ta la liếm.]

Nhóm họ được dẫn đến chỗ ngồi, bàn của họ và Trương Cực không cách xa nhau cho lắm. Ở bàn của Trương Cực ngoài hắn ra còn có Trương Tuấn Hào, Tô Tân Hạo và hai nữ diễn viên trẻ khác. Khi Trương Tuấn Hào vừa đến hắn đã buông lời móc mỉa.

"Lại ngồi cùng mày, năm nào cũng gặp."

"Không thích thì ra chỗ khác."

Tô Tân Hạo ngồi ăn dưa của hai đứa bạn thân rồi im lặng ngồi nhìn sang bàn của TOT.

"Họ ngồi gần chúng ta ghê."

"Ai cơ?"

"Đám Chu Chí Hâm."

Hai người nhìn theo hướng của Tô Tân Hạo chỉ.

Bàn của TOT ngoài nhóm ra thì còn có hai nữ diễn viên khác. Một người là diễn viên mới nổi gần đây, một người là ca sĩ đã vào nghề được hai năm.

"Chào mấy đứa, chị là Tống Hàn Dương."

"Chào chị, em là Đồng Vũ Khôn, lần lượt theo hướng em đi là Dư Vũ Hàm, Chu Chí Hâm, Trương Trạch Vũ và Trần Thiên Nhuận."

Bốn người còn lại mỉm cười chào hỏi, chỉ riêng Trương Trạch Vũ vẫn ngẩn ngơ nhìn lên sân khấu. Phải đến Chu Chí Hâm vỗ đùi cậu mới để ý mà chào hỏi Tống Hàn Dương.

"Chào chị."

"Chị có thấy tin về em nhiều lắm đó, em còn trẻ như vậy mà giỏi thật nha."

"Dạ em cảm ơn." Trương Trạch Vũ gật đầu.

Một lúc sau thì lễ trao giải chính thức bắt đầu, MC bắt đầu mở màn và giới thiệu những nhà tài trợ của lễ trao giải này.

"Tiếp theo là Trương Du Xuyên - Giáo sư, viện trưởng của bệnh viện nhân dân!"

Trương Trạch Vũ nghe được thì thắc mắc.

"Ủa sao viện trưởng của bệnh viện lại tài trợ cho lễ trao giải âm nhạc?"

"Ai biết được, mày hỏi nhiều quá." Trần Thiên Nhuận nhéo gáy Trương Trạch Vũ để cậu im lặng.

"Đau nha mày."

"Suỵt."

Sau khi khai mạc xong thì ca sĩ mở màn lên biểu diễn rồi đến tiết mục trao giải. Nhóm của họ được đề cử trong hai giải lớn là 'Nhóm nhạc mới xuất sắc nhất' và 'Bài hát của năm'. Đồng Vũ Khôn im lặng tính toán gì đó rồi cười nhẹ, Chu Chí Hâm thấy vậy thì ghé vào tai anh nói nhỏ.

"Gì mà vui vậy? Thắng rồi?"

Đồng Vũ Khôn gật đầu.

"Mấy đối thủ trong bảng đề cử số liệu đều không bằng mình, nếu không có kẻ đút tiền mua giải thì hai cái đó chắc chắn là của mình." Nói rồi anh lại càng đắc ý hơn: "Mà đút tiền thì sao chứ, tên đó lắm tiền bằng em không?"

Trương Trạch Vũ vừa nghe nhạc vừa nói chuyện với Tống Hàn Dương về âm nhạc thì chợt cô nói với cậu.

"Em với Trương Cực có phải rất thân thiết không? Chị thấy anh ấy nãy giờ luôn nhìn em."

"Trương Cực? Ở đâu."

Tống Hàn Dương chỉ tay về phía Trương Cực đang nhìn cậu, Trương Trạch Vũ im lặng một chút rồi xin phép đi vệ sinh. Thấy cậu rời đi được một lúc thì Trương Cực cũng đứng dậy. Ở trong phòng vệ sinh, Trương Trạch Vũ ngồi trên bồn rửa tay bấm điện thoại nhắn tin cho ai đó, một lúc sau thì Trương Cực bước vào hắn tiện tay khóa luôn cửa phòng vệ sinh. Thấy hắn đến cậu cũng cất điện thoại đi.

"Em đợi anh sao?"

"Anh đoán xem."

Trương Cực cười nhẹ rồi đi đến ôm cậu, hắn cúi xuống hôn lên môi Trương Trạch Vũ, cậu cũng thuận thế đáp lại. Khi hai người rời môi nhau thì Trương Cực cười nhẹ hỏi.

"Sao hôm nay ngoan vậy?"

"Thưởng cho anh vì hai chiếc cup kia."

"Tận hai cái mà chỉ có một nụ hôn thôi sao?"

"Đừng đòi hỏi nữa Trương Cực." 

Hắn lại cười, tay nâng bàn tay thon dài kia lên mâm mê vào hình xăm trên mu bàn tay cậu. Hình ảnh này rất quen nhưng Trương Cực vẫn chẳng nhớ ra đã gặp ở đâu. Thấy hắn định chạm vào hình xăm của mình thì Trương Trạch Vũ giật tay lại.

"Đi ra thôi, có người thấy mất."

"Vậy hôn một cái nữa đi, xong ra ngoài."

Cậu đẩy hắn ra rồi nhảy xuống bệ đá cẩm thạch, tay chỉ lại quần áo có phần xộc xệch.

"Mơ đi." Nói rồi Trương Trạch Vũ đi ra khỏi nhà vệ sinh và về chỗ ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com