Tf Gia Toc Apex
Sau khi kết thúc showcase cả bọn được nghỉ một ngày vậy nên ngoài việc nằm ngủ nướng đến trưa mới dậy ra thì họ chả làm gì nữa. Đầu giờ chiều hôm đó Dư Vũ Hàm đang ở trong phòng tập gym vừa chạy bộ vừa lướt tin tức trên weibo. Đây là thói quen của Dư Vũ Hàm, anh thường làm hai việc một lúc như vậy để khi tập gym đỡ nhàm chán. Đột nhiên có một thông báo từ weibo nhảy ra, Dư Vũ Hàm tiện tay nhấn vào xem thì thấy hình ảnh người ta cap màn hình bài đăng mới nhất của Trương Cực. Dư Vũ Hàm dừng lại để xem kỹ hơn thì tá hỏa, anh chạy khỏi phòng gym đi xuống tầng một tìm Đồng Vũ Khôn."A Mao....A Mao!!!""Làm sao đấy? Chạy từ từ thôi không ngã bây giờ." Đồng Vũ Khôn đang gọt táo để cho Trương Trạch Vũ ăn chiều vì đây là thói quen của em nhỏ từ xưa đến giờ."Cậu xem.... đây là ai? Có phải mình nhìn nhầm không? Người này giống Trạch Vũ quá.""Hả? Gì cơ?" Đồng Vũ Khôn nhận điện thoại từ tay Dư Vũ Hàm.Chu Chí Hâm và Trần Thiên Nhuận đang cùng nhau chơi game ở phòng khách cũng vào hóng hớt. Trong ảnh Trương Cực là bóng lưng trần của một người con trai, ánh sáng rất kém và mờ, hình ảnh mờ ảo, nhưng trong ảnh họ lại chú ý đến hình ảnh một chiếc bông tai hình ngôi sao năm cánh bằng bạc. Đây là sản phẩm được tài trợ chưa được tung ra thị trường, tại sao Đồng Vũ Khôn lại biết điều này vì hai tuần trước khi dọn đồ cho Trương Trạch Vũ anh có thấy nó rơi ra trong đống đồ. Khi hỏi thì Trương Trạch Vũ chỉ trả lời qua loa là không nhớ nên anh đã đem lên công ty định trả cho bên phục trang vì nghĩ cậu cầm nhầm về nhưng họ lại nói không phải, còn được một nữ nhân viên trong công ty kể cho rằng đây là của hãng C chưa được mở bán, công ty họ cũng chưa bao giờ được tài trợ đồ từ hãng này. Mà hay ho làm sao đây lại là nhãn hiệu Trương Cực làm người đại diện."Đây chính xác là Trương Trạch Vũ." Đồng Vũ Khôn khẳng định."Nó chứ còn gì, cái hình xăm chòm kim ngưu ở eo của nó kìa." Chu Chí Hâm chỉ vào màn hình."Trương Trạch Vũ ở đây cũng có xăm chòm kim ngưu á?""Đâu, nó mới đi xăm khi vừa sang đây một tuần, còn rủ anh đi cùng mà anh không xăm anh đi xem thôi.""Đm lại nữa đấy anh không can mà còn đi cùng." Đồng Vũ Khôn vỗ cái bốp vào vai Chu Chí Hâm.Trong lúc mọi người đang lo sốt vó thì chính chủ đang bận vuốt mèo, Trương Trạch Vũ nằm trên ghế sô pha trong phòng, Diệu Diệu thì nằm trên bụng cậu tận hưởng sự vuốt ve của Trương Trạch Vũ.Đột nhiên mọi người ập vào phòng của Trương Trạch Vũ giật mình, cậu ngơ ngác nhìn Đồng Vũ Khôn đang tức giận đi đến lật người cậu lại, vạch áo lên để lộ hình xăm chòm kim ngưu ở phần sau hông bên phải."Anh làm gì vậy Mao ca." Trương Trạch Vũ kéo áo lại rồi ngồi thẳng lên nhìn anh."Mày xem đây là cái gì?" Đồng Vũ Khôn đưa màn hình điện thoại ra trước mặt cậu.Trương Trạch Vũ khó hiểu nhìn điện thoại."Mày giỏi lắm Trương Trạch Vũ, tao đã nói không được rồi mày cứ quanh quẩn bên tên đó làm gì? Hay mày lại muốn trở thành kẻ bê tha như kiếp trước? Mày đừng tưởng những gì mày làm tao không biết được, tao nhắm mắt cho qua thôi. Tao còn tưởng bây giờ mày sẽ không thế nữa, mày sẽ làm lại nhưng mà mày vẫn chứng nào tật đấy. Mày xem mày làm có đúng không? Mày đang là người của công chúng đấy Trương Trạch Vũ!" Đã lâu lắm rồi Đồng Vũ Khôn phải mắng một người như vậy, căn bản vì anh kiểm soát cơn nóng giận rất tốt nhưng lần này chỉ vì một tấm ảnh Đồng Vũ Khôn lại mắng Trương Trạch Vũ như tát nước.Trương Trạch Vũ tính tình đã không chịu thua ai, dù bị anh mắng cũng gân cổ lên cãi lại."Em thế đấy thì làm sao? Em bê tha, em sống vô tổ chức như thế đấy? Chỉ một chuyện bé tí vậy mà anh cũng phải làm rùng làm beng lên là như thế nào? Em cũng đâu còn nhỏ nữa, dù sao em cũng đã hơn 27 tuổi rồi.""Trương Trạch Vũ đừng thấy anh chiều mày nhiều xong mày láo, tao nói cho mày biết từ giờ đến khi chuyện này kết thúc thì mày đừng có bước chân ra khỏi nhà." Đồng Vũ Khôn tức giận ném quay người ra ngoài đóng cửa rầm một cái.Chu Chí Hâm nhìn cảnh này chỉ hận không thể đánh cho Trương Trạch Vũ tỉnh táo."Mày điên rồi đúng không? Cái tính ngang ngược chẳng bao giờ chịu bỏ, Vũ Khôn chỉ muốn tốt cho mày thôi mà." Anh nhỏ giọng mắng."Em không cần, anh bênh anh ấy thì anh đi ra ngoài em không muốn nói chuyện cùng anh. Chuyện này em không sai gì cả!"Vốn chuyện này xảy ra đâu phải do cậu muốn vậy, cậu cũng bị hại thôi mà.Trương Trạch Vũ đẩy Chu Chí Hâm ra ngoài rồi đóng cửa lại.Dưới nhà, Đồng Vũ Khôn lấy áo khoác chuẩn bị đến công ty một chuyến."A Mao em định đi đâu vậy?""Em lên công ty một chuyến, giờ người ta vẫn chưa biết người trong ảnh là ai nên vẫn có thể giải quyết được. Vũ Hàm, Thiên Nhuận hai người mau thay đồ nhanh lên rồi đi với anh một chuyến.""Anh đi cùng nữa." Chu Chí Hâm đi xuống lấy áo khoác trên giá treo.Đồng Vũ Khôn mệt mỏi thở dài một tiếng, hơn mười năm qua không phải anh không ít lần phải nổi khùng như vậy với Trương Trạch Vũ nhưng lại chẳng lần nào anh bỏ mặc cậu được. Từng ấy thời gian gắn bó Đồng Vũ Khôn ít nhiều coi Trương Trạch Vũ như em út trong nhà, tuy nhiên đứa em này khá khó bảo và thích làm theo ý mình. Anh không phủ nhận việc anh vẫn đồng hành cùng Trương Trạch Vũ đến bây giờ phần lớn là do tài năng của rất tốt, anh dám khẳng định trong giới âm nhạc hiện tại sẽ không ai qua được Trương Trạch Vũ nhưng mặt tâm lý quá buông thả, thích phản nghịch này lại là điểm yếu quá lớn.Sau khi bọn họ rời đi, Trương Trạch Vũ chợt nhớ đến tờ danh thiếp của Trương Cực nhét vào túi áo mình. Cậu đứng dậy mở cửa tủ quần áo ra, tìm lấy chiếc áo khoác được ném sâu trong góc tủ. May chiếc áo này được cất gọn trong tủ nên Đồng Vũ Khôn chưa có đem đi giặt. Nhìn số điện thoại ở trên danh thiếp Trương Trạch Vũ ngay lập tức gọi cho hắn.Trương Cực đang ở nhà, hắn ngồi trong phòng khách, laptop đặt trên đùi, trên bàn là một chai vang trắng đắt tiền. Điện thoại hắn vang lên, Trương Cực đặt ly rượu xuống rồi cầm điện thoại lên."Bé cưng em gọi anh hơi muộn đấy.""Anh muốn làm trò gì đây? Bức ảnh đó là sao?""Anh muốn em."Trương Trạch Vũ chậc một tiếng, rồi đột nhiên khóe miệng cậu cong lên cười nhẹ."Không biết Trương ảnh đế có thể trả cho tôi bao nhiêu một đêm đây nhỉ? Cái giá của tôi không rẻ đâu."Trương Cực biết Trương Trạch Vũ đang mỉa mai bản thân, nhưng hắn cũng chả tức giận ngược lại còn thấy rất hứng thú."Em muốn gì cũng được, chỉ cần là em ngoan ngoãn đến tìm anh thôi.""Mẹ kiếp, gửi địa chỉ cho tôi." Trương Trạch Vũ tắt điện thoại, giây sau thì một địa chỉ được gửi đến số của cậu. Trương Trạch Vũ thay quần áo rồi bắt taxi đến địa chỉ mà Trương Cực gửi cho mình.Cùng lúc đó khi Chu Chí Hâm đang lái xe đưa cả bọn đến công ty thì đột nhiên Đồng Vũ Khôn mở miệng hỏi."Trần Thiên Nhuận, em có biết gì về chuyện này không?"Đột ngột bị sờ gáy Trần Thiên Nhuận giật mình mím môi."Biết gì thì nói anh không mắng.""Thì cũng có..." Trần Thiên Nhuận thận trọng kể lại chuyện ngày hôm đó cho Đồng Vũ Khôn nghe: "Cái hôm mà Trạch Vũ có lịch trình làm mẫu ảnh đó, hôm đó cậu ấy bị lừa đi chụp ảnh album cho Trương Cực, cậu ấy cũng bị hại thôi tất cả là tại tên sếp tổng ý, Trương Cực cấu kết với thằng cha đó để....""Để làm gì?""Để Trạch Vũ lên giường với hắn....""Cái gì cơ?" Đồng Vũ Khôn hơi lớn giọng."Đ** con mẹ, kiếp trước bọn tao bảo bọc nó như hoa trong tủ kính còn chẳng dám để nó chịu tổn thương gì thế mà thằng đấy dám ném Tiểu Bảo lên giường người khác." Dư Vũ Hàm tức giận chửi thề một câu.Trần Thiên Nhuận vội nói tiếp: "Các anh đừng mắng Trạch Vũ, cậu ấy không có lỗi đâu, lần này là Trương Cực bỏ thuốc cậu ấy, cậu ấy không hề chủ động luôn." Chu Chí Hâm phanh gấp, anh quay lại nhìn Trần Thiên Nhuận."Thằng chó đấy bỏ thuốc Trạch Vũ?"Cậu lo sợ gật đầu."Lái xe nhanh đi, chúng ta có nhiều việc cần làm lắm." Đồng Vũ Khôn lạnh giọng.Không cần nói cũng biết anh đang tức đến mức nào.Đồng Vũ Khôn lấy điện thoại ra tìm kiếm một dãy số sau đó nhấn gọi."Vũ Khôn lâu rồi không thấy em gọi, công việc dạo này bận rộn quá rồi nhỉ? Nổi tiếng quá rồi.""Xin lỗi chị họ, dạo này em bận quá không thể gọi điện hỏi thăm mọi người trong nhà được, lần này em gọi cho chị là có chút việc được không?" Đồng Vũ Khôn cười nói."Hiếm lắm mới thấy Vũ Khôn nhờ vả chị nha, được rồi nói đi.""Dập hết tin tức về bức ảnh của Trương Cực đăng trên mạng, người trong ảnh đó là thành viên nhóm em.""Được rồi để chị giúp.""Dạ em cảm ơn chị.""Sắp xếp thời gian về nhà chơi nhá, các cháu nhớ cậu lắm đấy." "Vâng em sẽ sắp xếp."Đồng Vũ Khôn tắt điện thoại, ba người kia ngạc nhiên nhìn anh."Mày chưa gì đã nắm được hệ thống quan hệ của cơ thể này rồi?" Chu Chí Hâm hỏi.Đồng Vũ Khôn gật đầu: "Không khó cho lắm, gia thế của nguyên chủ cơ thể này khá lớn, mọi thông tin về mối quan hệ gia đình để được công khai trên mạng.""Nghe quyền lực thế? Tìm kiếm như nào vậy?" Trần Thiên Nhuận lấy điện thoại ra."Tập đoạn công nghệ điện tử Đồng Đăng."Trần Thiên Nhuận tra xong thì miệng há hốc."Tài sản ròng hơn 700 tỷ USD!!!!!! Phú ông bao nuôi em."Bọn họ đến công ty, dẫn đầu là Đồng Vũ Khôn tử khí ngút trời. Anh đến tìm Quý Sĩ Lâm đầu tiên, thấy Đồng Vũ Khôn đi vào anh cũng chẳng hiểu chuyện gì."Hôm nay được nghỉ, mấy đứa đến đây làm gì?""Đến tìm anh với sếp tổng có chút chuyện.""Hả?""Cái ngoại vụ lần trước của Trương Trạch Vũ không biết là cái gì vậy nhỉ?"Quỹ Sĩ Lâm cứng người, anh ta chuyển tầm nhìn đến Trần Thiên Nhuận thì cậu lắc đầu."Sao em lại hỏi chuyện này." Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh."Có phải anh tiếp tay cho Trương Cực để hắn tiếp cận với Trạch Vũ không?""Cái này....""Anh không nói? Được rồi vậy thì em sẽ đi tìm sếp tổng vậy."Đồng Vũ Khôn không kịp để Quý Sĩ Lâm nói thêm một lời nào, anh đứng dậy đi vào thang máy lên tầng cao nhất tìm Tả Hàng mặc kệ cho quản lý đuổi theo muốn giải thích. Đến trước cửa phòng giám đốc, Dư Vũ Hàm không còn chút kiên nhẫn nào mà đá cửa xông vào. Anh hùng hổ bước vào đầu tiên, định đánh cho hắn một trận để xả giận thì Đồng Vũ Khôn nói lớn."Dư Vũ Hàm đứng yên, không được đánh người." "Nhưng mà....""Để mình nói chuyện với anh ta."Cản được Dư Vũ Hàm lại quên mất một Trần Thiên Nhuận máu nóng, cậu lao lên tát thẳng vào mặt Tả Hàng một cái đau điếng."Mẹ mày thằng chết tiệt này, mày dám đẩy bạn tao lên giường với thằng chó đấy. Có phải mày chán sống rồi không?""Trần Thiên Nhuận cậu làm cái trò gì đấy! Đừng tưởng mẹ tôi chiều cậu là cậu có thể tự do làm loạn." Tả Hàng đập bàn đứng dậy quát Trần Thiên Nhuận."Mày câm mồm cho tao, tao nói cho mày biết, bọn tao cũng là nghệ sĩ công ty, dù mới debut nhưng bọn tao cũng có đóng góp không hề gây bất lợi gì cho công ty cả. Hà cơ gì mày phải gây bất lợi cho bạn tao? Tại sao mày lại làm thế với cậu ấy! Trương Trạch Vũ mới chỉ 18 tuổi, cậu ấy đâu có làm gì nên tội để mà mày phải đẩy cậu ấy lên giường với tên họ Trương đấy!"Chu Chí Hâm hít một hơi lạnh, anh ghé vào tai Đồng Vũ Khôn nhỏ giọng."Nó diễn ghê thế, ý là bọn mình cũng đâu tính làm đến mức này.""Bạn thân của Trương Trạch Vũ nó thế, điên như nhau với cả em thấy Tú Nhi cũng không ưa thằng cha này."Chu Chí Hâm gật đầu rồi nghiêm túc trở lại.Đến lượt Dư Vũ Hàm bĩu môi."Tao cũng muốn đánh sếp một lần.""Mày không có bảo kê thì lui ra đi, nghe tên đó nói là tao biết Trần Thiên Nhuận có mẹ Tả Hàng bảo kê nên nó đánh được."Đồng Vũ Khôn nói rồi đi lại kéo Trần Thiên Nhuận về."Bình tĩnh lại Tú nhi."Tả Hàng lườm Trần Thiên Nhuận rồi ngồi xuống ghế nhìn bọn họ."Mấy người lại muốn gì nữa?""Chúng tôi muốn gặp Trương Cực, anh là bạn thân của hắn ta mà phải không?""Tại sao tôi lại phải làm theo lời cậu nhỉ? Rõ ràng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé trong công ty mà lại muốn lên mặt với sếp tổng của mình?"Đồng Vũ Khôn mỉm cười, tay cầm điện thoại đập mạnh xuống bàn. Anh nhìn thẳng vào mắt Tả Hàng, từng câu từng chữ nhấn mạnh nói."Tôi có tiền."Tả Hàng cười khẩy: "Chút tiền của cậu?""Không phải tiền của tôi, là tiền của Đồng Đăng." Hắn nhíu mày.Đồng Vũ Khôn kéo ghế ngồi đối diện Tả Hàng. "Nào, gọi Trương Cực đến đây đi."Đồng Đăng là một thế lực rất lớn ở quốc nội hiện tại, quốc tế cũng năm trong top đầu chứ cũng chẳng đùa. Công ty giải trí của Tả Hàng không phải là nhỏ nhưng so với cả tập đoàn lớn như Đồng Đăng thì chỉ là hạt cát giữa sa mạc chẳng đáng nói đến. Đùa chứ ai mà biết Đồng Vũ Khôn là người của Đồng Đăng, tại anh che giấu thân phận chứ nếu không dù có mười mảnh đất Tả Hàng cũng chả dám động vào.Mà khoan... Trương Trạch Vũ đâu phải người nhà họ Đồng, mắc gì Đồng Vũ Khôn phải tốn công tốn sức vậy? Haiz nhưng thôi, nói gì thì nói hắn phải đẩy cái nồi này qua cho Trương Cực để sống yên ổn cái đã. Anh em mà, thân ai nấy lo thôi."Chuyện gì mà gọi bạn giờ này." Trương Cực bắt máy nói."Có người muốn gặp mày, đến công ty tao đi.""Aiz không được rồi, tao đang ở cùng với bé xinh đẹp, để lần khác đi.""Thằng kia mày đừng có mà trốn." Trần Thiên Nhuận nổi cáu quát lên."Thiên Nhuận sao lại ở đó?" Giọng của Trương Trạch Vũ vang lên từ đầu dây bên kia."Trương Trạch Vũ mày lại làm gì ở đó." Đồng Vũ Khôn rống lên: "Anh bảo mày ở nhà cơ mà!"Điện thoại tắt cái bụp, không cần đoán cũng biết người tắt là Trương Trạch Vũ. Tính cách phản nghịch không ai bằng, ngoài cậu ra chả ai dám tắt điện thoại của Đồng Vũ Khôn cả.Trong lúc Đồng Vũ Khôn đang cố để bản thân không phát điên thì Trương Trạch Vũ gửi cho Trần Thiên Nhuận một tin nhắn, cậu ngay lập tức đưa cho anh xem.[Chuyện này tao xử lý được, mày bảo Mao ca đừng lo.]"Tao lo cái mẹ gì, tao muốn kiếm trác thôi." Đồng Vũ Khôn nói thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com