Tf Gia Toc Apex
"Hôm nay tại đường XX xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc khiến sáu người thiệt mạng và 4 người bị thương nặng. Trong đó người thiệt mạng là những thành viên của nhóm nhạc WIIN - Chu Chí Hâm, Đồng Vũ Khôn, Dư Vũ Hàm, Trương Trạch Vũ, Trần Thiên Nhuận và tài xe lái xe....."Tin tức nổ ra khiến cả dư luận dậy sóng, fan hâm mộ của họ không ngừng lên bài khóc lóc, thương tiếc và mắng chửi những kẻ bám đuổi được gọi là fan tư sinh. . . . Tại một nơi nào đó mà chẳng ai biết, năm thiếu niên đang nằm ngủ ở phòng khách chợt giật mình tỉnh dậy một loạt. Họ ngơ ngác ngồi nhìn nhau một lúc lâu không nói gì cả, chợt Trương Trạch Vũ lên tiếng phá vỡ sự im lặng này."Ê mình chết chưa?""Không biết... chắc chưa đâu ha." Trần Thiên Nhuận ngập ngừng.Bỗng nhiên Dư Vũ Hàm đưa tay tát cái bốp vào mặt Trần Thiên Nhuận khiến cậu giật mình trợn mắt nhìn Dư Vũ Hàm."Sao anh đánh em.""Đau không?""Đau chứ anh bị điên à.""Còn biết đau là còn sống đấy."Trần Thiên Nhuận nghiến răng cầm gối đập bốp vào mặt Dư Vũ Hàm: "Ông dở hơi này.""Ê mắc gì mày đánh anh, anh đánh cho mày xác nhận xem mày chết chưa thôi mà." Dư Vũ Hàm ôm đầu rồi trốn ra sau lưng Chu Chí Hâm: "Anh ơi nó đánh em.""Chúng mày có chịu thôi đi chưa!" Đồng Vũ Khôn nãy giờ im lặng suy ngẫm gì đó bị quấy rầy nên nổi điên lên quát cho hai người một trận.Cả lũ giật mình vội ngồi nghiêm chỉnh lại, Đồng Vũ Khôn thu lại ánh mắt đầy dao sắc nhọn. Anh ngồi vắt chân trên ghế nhìn bốn người đang quỳ dưới sàn."Chúng ta bị tai nạn xe đúng chứ?""Đúng." Bốn người gật đầu trả lời."Nếu đúng theo logic thì chúng ta phải tỉnh dậy trong bệnh viện đúng không?""Đúng.""Vậy mà bây giờ chúng ta lại ngồi đây, còn rất lành lặn và không bị gì phải không?""Phải." Cả bốn lần nữa đồng thanh."Đây không phải kí túc xá của chúng ta, chúng ta cũng không biết mình đang ở đâu, như thế nào. Dựa theo tình hình hiện tại thì tao chỉ có thể rút ra một kết luận rằng.... Chúng ta xuyên không rồi.""Cái gì?!" Bốn người hét lớn."Đ** con mẹ chúng mày im chưa, cứ hét lên làm mẹ gì." Đồng Vũ Khôn quát."Huhu không thể nào, chẳng lẽ bên kia em chết rồi sao? Em còn trẻ thế này không thể chết sớm thế được." Trương Trạch Vũ khóc tu tu ôm lấy Dư Vũ Hàm."Thôi lỡ rồi, đằng nào chả chết. Trộm vía xuyên qua thì sống đại đi." Trần Thiên Nhuận nhặt chiếc điện thoại cạnh mình lên để tìm hiểu về nơi này."Vậy thôi chứ biết sao giờ." Chu Chí Hâm đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh."A Mao ơi tớ đói quá." Dư Vũ Hàm nhìn Đồng Vũ Khôn bĩu môi.Trần Thiên Nhuận đang lướt mạng thì chợt đứng hình, cậu nhìn thấy những người trong màn hình điện thoại rồi lại nhìn chính họ, như vậy tận mất lần thì há hốc mồm nói."Vãi cả l** bọn mình là idol!!!!!."Đồng Vũ Khôn nghe được câu này thì tuyệt vọng ôm đầu: "Đcm sang đây rồi vẫn không thoát được, tư bản chết tiệt."Trương Trạch Vũ trèo lên ghế ngồi cạnh Trần Thiên Nhuận hóng hớt: "Nhóm gì mới debut được một tuần mà lắm phốt vậy cha.""Ahhhh!!" Chu Chí Hâm từ trong phòng vệ sinh hét thất thanh chạy ra: "Chúng mày ơi gương bị hỏng đúng không? Tao đếch thể xấu như thế này được!!! Visual mĩ nam số 1 vạn người mê của tao" "Đâu có đâu Chu ca của em vẫn đẹp trai lắm mà, chỉ là makeup hơi dìm tí xíu thôi." Dư Vũ Hàm nói."Không được, không thể như thế này được." Chu Chí Hâm chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh vội tẩy trang và rửa sạch mặt mũi của mình."Thôi đi ngủ đi, mai làm gì tính sau." Đồng Vũ Khôn mệt mỏi xua xua cả lũ đi ngủ."Nhưng mà tớ đói." Dư Vũ Hàm nhìn theo Đồng Vũ Khôn. "Ngủ đi mai tớ dẫn cậu đi ăn.""Ò." Đêm hôm đó tưởng chừng như một đêm dài lạ lẫm với cả lũ nhưng thực tế thì ai cũng ngủ rất ngon.À trừ một người. Chu Chí Hâm dành cả một đêm để tham khảo địa lí, tìm hiểu các nơi làm đẹp mua sắm ở quanh thành phố họ sinh sống. Đến sớm hôm sau mới tờ mờ sáng thì Chu Chí Hâm đã tìm số của quản lý được chủ nhân của nó lưu trong máy để gọi điện xin nghỉ một tuần sau đó thì vệ sinh thay quần áo, gõ cửa phòng từng đứa em một kéo cả lũ đi trùng tu lại nhan sắc.Một tuần trôi qua quản lý của bọn họ sốt ruột chết đi được, tự nhiên đám trẻ nhà mình đòi nghỉ một tuần chẳng có lí do gì hết, đã vậy bọn họ còn đang phải xử lý những hắc liệu từ đời nào bị anti fan đào lại. Dưới cổng của công ty giải trí Đằng Sương, một chiếc xe bảo mẫu dừng trước cổng nơi có rất nhiều fan cuồng tập trung. Cửa xe mở ra, một thiếu niên với visual rạng ngời bước ra, ánh mắt trông có hơi lờ đờ vì buồn ngủ nhưng vẫn không làm giảm vẻ đẹp của cậu đi. Nối tiếp theo sau là bốn thiếu niên với phong cách khác nhau nhưng điểm chung của họ lại rất đẹp."Bọn họ là ai vậy? Thực tập sinh mới hả?""Thực tập sinh làm gì được đi cổng này, đây là nghệ sĩ mới của công ty hả?""Đằng Sương có nghệ sĩ mới bao giờ mà tôi không biết?""Nghệ sĩ mới của Đằng Sương chỉ có TOT mới debut thôi mà....""Khoan đã, đừng nói họ là TOT nha?""WTF??? TOT đây á? Visual này?? Chẳng phải trên mạng họ...xấu lắm sao? Phong cách còn dị nữa."Chu Chí Hâm nghe được mấy lời này mà không khỏi nghiến răng nghiến lợi."Mẹ nó sao chủ nhân cũ của cơ thể mày có thể sống với vẻ ngoài đó vậy?" Chu Chí Hâm cầm điện thoại lên soi lại mặt mình: "Trộm vía mặt tao vẫn y như kiếp trước, nếu không chắc tao chết mất.""Hừ, đồ tự luyến ái kỉ." Trần Thiên Nhuận dè bỉu."Nói gì đó." Chu Chí Hâm lườm cậu."Em nói anh là đồ tự luyến ái kỉ.""Muốn chết đúng không." Trương Trạch Vũ mệt mỏi ngáp một tiếng rồi đẩy hai người đi vào trong."Hai người không biết mệt hả? Mới sáng sớm đã cãi nhau, mau mau đi vào đi em buồn ngủ lắm rồi.""A Mao ơi tí nữa chúng ta ăn gì?" Dư Vũ Hàm hỏi Đồng Vũ Khôn đang lướt điện thoại. "Muốn ăn gì? Chút nữa mình đặt cho cậu." Bọn họ đi vào trong trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, không chỉ người hâm mộ bên ngoài mà còn là nhân viên của công ty. Trong phòng quản lý, Quý Sĩ Lâm đang sốt ruột tìm kiếm tài nguyên cho TOT thì đột nhiên có người đẩy cửa đi vào văn phòng của anh ta."Anh Quý... Anh Quý ơi..." "Làm cái gì mà như ma đuổi thế? Có chuyện gì?""TOT...TOT bọn họ... Đến rồi."Quý Sĩ Lâm vội đứng bật dậy rồi chạy ra ngoài, vừa ra hành lang thì đập vào mắt anh là năm chàng trai với vẻ ngoài khác lạ. Anh ngỡ ngàng đến đứng hình nhìn họ, bọn họ cũng nhìn anh rồi bước lên phía trước kéo Trương Trạch Vũ và Trần Thiên Nhuận về phía sau của mình."Anh là quản lý của chúng tôi?""Chứ còn ai vào đây? Mới nghỉ có một tuần đã quên mặt anh rồi? Mấy đứa cả tuần nay làm gì vậy hả? Bộ dạng này là như thế nào? Chu Chí Hâm cái quả đầu đỏ chót đó là sao?""Sao nào? Có phải rất đẹp trai không?" Chu Chí Hâm vuốt tóc: "Mà nhá, đề nghị anh đổi make up artist cho bọn em ngay, make gì mà dìm nhan sắc của em chết đi được.""Nhưng mà lạ quá... Mấy đứa đổi đầu sao?"Chu Chí Hâm nhíu mày, đi lên trước kéo Trương Trạch Vũ lại."Anh nhìn nè, cái mặt ẻm như vầy chỉ cần tẩy trang sạch sẽ, thoa chút son dưỡng có màu và thay đổi kiểu tóc là đã xinh lên biết bao nhiêu." Sau đó anh lại đẩy Trương Trạch Vũ đi, kéo Trần Thiên Nhuận lại."Còn em ấy, che đi cái quầng thâm, vuốt tóc đàng hoàng chẳng phải là quá xuất sắc sao?""Đồng Vũ Khôn thì khỏi nói đi, tỉa chút tóc tai, chỉnh chu lại một xíu là quá lung linh rồi.""Dư Vũ Hàm cũng thế, anh ơi... Cái răng cái tóc là gốc con người. Do công ty dìm nhan sắc bọn em chứ bọn em đâu có xấu. Trời ơi, anh không biết khi em nhìn thấy mấy bức ảnh trên mạng em đã tức như nào đâu. Sao công ty có thể dìm nhan sắc số một thế giới này như vậy chứ."Chu Chí Hâm luyên thuyên một hồi khiến Quý Sĩ Lâm nhức cả đầu, Đồng Vũ Khôn nhìn được sự bất lực đó của Quý Sĩ Lâm thì liền kéo Chu Chí Hâm về bảo anh im miệng lại."Anh không biết mệt hả Chu Chí Hâm? Anh nói nhiều quá đấy.""Nhưng...""Thôi được rồi, để em nói chuyện với anh ấy xem nào."Chu Chí Hâm lủi thủi đi đến đứng cạnh Dư Vũ Hàm rồi cùng cậu đặt đồ ăn sáng."Vậy hôm nay bọn em có lịch trình gì không anh?""Hôm nay mấy đứa phải tập luyện thành thạo bài hát debut đi để tuần sau còn quay MV. Mấy đứa nghỉ một tuần qua lỡ dở bao nhiêu kế hoạch rồi.""Vâng... À mà anh gửi em lại file nhạc được không? Bọn em làm mất rồi.""Được rồi, xíu anh gửi cho, mấy đứa đi tập đi." Quý Sĩ Lâm xua tay. Sau khi bọn họ rời đi thì anh mới rơi vào trầm tư."Chu Chí Hâm chẳng phải rất kiệm lời sao? Đồng Vũ Khôn sao lại có tiếng nói vậy? Chúng nó rút cuộc bị làm sao vậy?" Ở trong phòng tập, năm người vừa nghe lại bài nhạc của bọn họ xong thì cả lũ nhăn nhó mặt mày."Cái thể loại nhạc gì vậy?" Trương Trạch Vũ nhăn nhó mặt mày."Eo giọng tao đây á, kĩ thuật thảm hại vậy." Đồng Vũ Khôn chê bai."Tai em điếc rồi, không thể nghe nữa.""Không thể được, chúng ta không thể cứ để mọi thứ tệ hại như thế này được. Tao phải sửa lại bài này... À không, phải là sáng tác lại một bài khác luôn. Mẹ nó, nghe bài nhạc thảm họa này lương tâm làm nghề không cho phép tao nhắm mắt cho qua.""Đợi anh theo giúp với..." Chu Chí Hâm nóiTrương Trạch Vũ đứng dậy, theo trí nhớ của bản thân khi xem lại tất cả tài liệu của nhóm tối qua để tìm đến phòng máy. Vậy là trong phòng tập chỉ còn lại ba người, Dư Vũ Hàm nãy giờ đang nghiên cứu lại những video vũ đạo của họ từ trước đến giờ."Mình nhảy tệ ghê, nhưng mà trộm vía giọng hát ổn nhỉ." Dư Vũ Hàm nói."Tớ thấy là mình phải làm lại vũ đạo mới đấy, cậu có ý tưởng gì không?" Đồng Vũ Khôn hỏi anh, dù sao ở kiếp trước Dư Vũ Hàm là người có tài năng vũ đạo nhất.Dư Vũ Hàm lắc đầu: "Chưa biết được, phải xem nhạc của hai người kia làm như thế nào đã.""Thế bây giờ mình phải làm gì?" Dư Vũ Hàm quay sang nhìn Trần Thiên Nhuận đang bấm điện thoại. "Dãn cơ trước đi."Trần Thiên Nhuận nghe thấy thì chết lặng, cậu muốn chạy khỏi đây nhưng mà không kịp nữa rồi. Dư Vũ Hàm kéo cậu lại rồi bắt đầu những bài dãn cơ địa ngục không hồi kết."Dư Vũ Hàm em ghét anh!!!"Sau khi dãn cơ xong Trần Thiên Nhuận nằm liệt một chỗ trên sàn, còn Dư Vũ Hàm thì đang giúp Đồng Vũ Khôn chỉnh lại động tác. Nhân lúc này Trần Thiên Nhuận lồm cồm bò dậy rồi chạy biến khỏi phòng tập. Cậu cũng chẳng biết mình đi đâu nhưng mà cứ đi như có vong dẫn vậy. Đột nhiên ở ngã rẽ Trần Thiên Nhuận đâm phải một người khiến cậu mất thăng bằng mà ngã về phía sau."Ui da...""Có sao không?"Trần Thiên Nhuận lắc đầu rồi tự đứng dậy: "Xin lỗi, tôi không để ý.""Không sao." Người kia nói.'Đ** cụ sao mà xui thế, vừa thoát được Dư Vũ Hàm là gặp quả trời đày này. Đi không biết nhìn đường hay gì á ta ơi.'Người kia nghe được suy nghĩ của cậu thì nhăn mày khó chịu."Cậu nói gì cơ?"Trần Thiên Nhuận nhìn người đó khó hiểu: "Gì là gì? Tôi nói xin lỗi anh mà."Người kia cũng tưởng những lời vừa nãy là bản thân nghe nhầm, cũng định thôi thì lại nghe được lời của Trần Thiên Nhuận mắng mình.'Đồ điên.'??? Hắn nghe được tiếng lòng của người này."Thiên Nhuận sao em lại ở đây? Sao không tập nhảy cho đàng hoàng lại trốn đi chơi rồi." Quý Sĩ Lâm từ đâu chạy ra.Chợt anh nhìn người kia rồi vội cúi chào."Chào sếp tổng."Người kia gật đầu."Làm gì có nhạc mà tập." Trần Thiên Nhuận đáp lại."Anh gửi nhạc cho mấy đứa rồi mà?""Đó cũng gọi là nhạc hả anh? Đó là một đống hỗn độn thì có, lương tâm làm nghề của Trương Trạch Vũ trỗi dậy cậu ấy đang soạn lại một bài mới rồi.""Trương Trạch Vũ viết nhạc? Nó biết sáng tác từ bao giờ sao anh không biết."'Vãi ò, Trương Trạch Vũ ở đây phế thế à? Nó mà biết chắc tuyệt vọng lắm.' Trần Thiên Nhuận nghĩ.Và đương nhiên những lời này được người đối diện nghe thấy hết. Hắn ta nhìn Quý Sĩ Lâm rồi hỏi."Nãy anh gọi cậu này là Thiên Nhuận sao? Trần Thiên Nhuận của TOT?" "Dạ vâng thừa sếp tổng."Lần này đến hắn ta ngạc nhiên, trong ấn tượng của hắn Trần Thiên Nhuận không phải người như thế này. Từ vẻ ngoài đến tính cách, lúc trước Trần Thiên Nhuận là một người khá mồm mép, thích nịnh hót và hay lượn lờ trước mặt hắn. Còn Trần Thiên Nhuận bây giờ nhìn thôi cũng thấy...cục súc."Nãy anh gọi người này là sếp tổng sao?"Quý Sĩ Lâm nhíu mày: "Đừng nói với anh là chúng mày đập vào đâu rồi mất trí nhớ nhá? Sao cả lũ mấy đứa nhìn ai cũng xa lạ vậy.""Cứ cho là vậy đi." Trần Thiên Nhuận thản nhiên nói. "Đây là ông chủ của chúng ta, tên là Tả Hàng. Trước đó em chẳng phát rất ngưỡng mộ người ấy sao?"Mặt mũi Trần Thiên Nhuận khó coi.'Ngưỡng mộ người này? Chắc mình bị ngu rồi.'"Thôi đừng ở đây lằng nhằng nữa, mau đi tập luyện đi. Dẫn anh đi tìm Trương Trạch Vũ nó đang làm trò gì nào."Chẳng để Trần Thiên Nhuận kịp nói thêm gì Quý Sĩ Lâm đã kéo cậu đi khỏi đấy. Còn Tả Hàng thì vẫn đứng đó, nhìn theo Trần Thiên Nhuận bằng ánh mắt... Khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com