TruyenHHH.com

Textfic Seoksoo Cu Roi Dung Nhac

** có văn chữ

minh -> tú

.
.
trên xe bus

" nè thế chung nhóm thì tí làm món gì đây? "

tú quay mặt ra hỏi người đang mải chụp choẹt ảnh đường phố qua cửa kính ngồi bên cạnh.

" em chịu, em có ăn bánh ngọt bao giờ đâu mà. tuỳ anh đấy. "

" ủa thời chưa chia tay em thích ăn red velvet lắm mà?"

thực sự nếu anh không nhớ nhầm thì trong khoảng thời gian yêu nhau vài năm trước, mỗi lần anh nổi hứng làm bánh red velvet cookies hay red velvet cake thì cậu sẽ luôn ăn nó rất ngon lành, còn khen bánh anh làm luôn ngọt ngào dù bản chất bánh red velvet kết hợp với cream cheese sẽ cho ra hương vị ngậy ngậy béo béo.

" à thì anh làm thì đương nhiên là em phải ăn rồi, chứ thực chất em cũng không phải quá yêu thích ăn đồ ngọt đâu. "

một sự thật động trời được bật mí 3 năm sau chia tay khiến tú không ngừng tự hỏi là liệu trong khoảng thời gian 2 năm yêu nhau, anh đã thực sự hiểu cậu được bao nhiêu.

" em không thích đồ ngọt thì mình làm croissant nhá, đơn giản và classic. "

" được thui. "

tú -> mẹ tú

tú -> ở hiền gặp phiền

.
.
bước vào căn phòng chung, minh thấy tú đang vội vàng dọn dẹp đồ vào vali của mình. "ủa mình sắp di chuyển qua thành phố mới hả ta, tưởng 3 hôm nữa cơ mà." minh thầm nghĩ.

" sao soạn vali sớm thế anh? 3 ngày nữa mới phải di chuyển mà. "

" nhà anh có việc gấp, bố anh nhập viện nên anh phải về hà nội luôn đây. em ở lại chơi vui vẻ nhé, đừng đánh nhau với hướng dẫn viên mới nghe chưa. "

cái gì cơ? anh tú sẽ về việt nam ngay lúc này á? hướng dẫn viên mới á?

" em về với anh. "

tú không trả lời vì nghĩ minh đang đùa, vào phòng tắm lấy đi chiếc bàn chải màu hồng cạnh bàn chải màu xanh của minh. bao năm sau khi chia tay, họ vẫn có thói quen mua đúng bàn chải xanh và hồng như thời mới yêu.

ra ngoài phòng thấy minh cũng đang nhét quần áo vào vali ngay bên cạnh. tú mới nhận ra, ồ hoá ra minh đéo đùa đâu.

" này về thật đấy à? "

" em đùa anh làm gì. "

" em đi chuyến này là để viết bài cho blog cơ mà, về thì có cái gì mà viết? "

" viết về paris thôi là đủ rồi, anh đừng lo. "

" ê bị điên à thôi ở lại đi về làm gì? "

tú ngưng dọn đồ quay ra nhìn minh với ánh mắt khó hiểu. minh trả lời với giọng điệu hiển nhiên.

" anh về thì em phải về theo chứ sao. "

" liên quan? ban đầu em đi tour này cũng có biết là anh sẽ làm hướng dẫn viên của tour đâu? "

" anh nghĩ xem tại sao em lại đặt tour của công ty này? dù phần trăm gặp được anh là nhỏ, nhưng em vẫn muốn đánh liều. mà bây giờ anh phải về, em ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa chứ. "

câu nói của minh đã làm anh tự hỏi không biết liệu những suy nghĩ vớ vẩn gì đang chạy trong chiếc não bé nhỏ kia không biết nữa. nếu em ấy book tour chỉ vì muốn gặp mình, thì tại sao 3 năm trước lúc anh nói lời chia tay thì em lại không níu kéo? tại sao trong suốt 3 năm em chưa từng cố gắng tìm để nói chuyện với anh dù anh thì vẫn quanh quẩn ở các quán quen để em dễ tìm thấy?

anh còn rất nhiều câu hỏi nhưng trước mắt thì cứ về hà nội đã, mọi thứ khác tính sau cũng được.

" tuỳ em đấy, thích làm gì thì làm. em lớn rồi anh sao mà cản được em. "

" này anh dỗi em đấy à? "

" ai thèm dỗi, có là gì của nhau đâu mà dỗi. "

anh vừa bĩu môi vừa nhét nốt các món đồ cuối cùng vào vali. khoá vali lại và giậm chân ra khỏi phòng, không quên đóng sầm cửa một cái to đùng.

" xì, đúng là dỗi rồi mà còn tỏ vẻ. "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com