TruyenHHH.com

Textfic A N H T R A I

Lưu Vũ:

Ca ca, sao anh lại đánh người yêu em?

Anh quá đáng lắm.

Em giận anh luôn đó.

Lưu Chương:

Trước giờ em có thích con trai đâu, thằng đó dụ em thì bị đấm là phải rồi.

Chưa đấm chết nó là hên.

Lưu Vũ:

Người chủ động là em, không phải anh ấy.

Lưu Chương:

WTF

Em chắc không?

Lưu Vũ:

Chắn chắn, em...em là kiểu thích cả nam và nữ ấy

Ca ca sẽ không kì thị em đúng không?

Lưu Chương:

Mịa nó đấm đứa nào kì thị.

Dạo này ca ca bận làm đề tài tốt nghiệp nên không có thời gian chăm sóc em.

Nhưng mà sau này có thay đổi gì nhớ nói trước với ca ca.

Chứ như hôm qua thấy thằng quỷ đó ép em vào tường là muốn nhảy xuống đấm nó liền rồi.

Không phải đợi đến hôm nay.

Lưu Vũ:

Thật ra chuyện đó em cũng phân vân không biết nên nói cho ca ca nghe không.

Kiểu như em sợ ca ca sẽ hết thương em vì em không giống em lúc nhỏ nữa.

Lưu Chương:

Tào lao.

Ca ca lúc nào cũng thương em, nhà có 2 anh em thôi, không thương em thì thương ai.

Nên là dù có việc gì, khó xử như thế nào cũng phải nói. 

Hai cái đầu giải quyết vẫn tốt hơn một.

Đã vậy ca ca em là ai? Sinh viên ưu tú tiêu biểu của trường.

Lưu Vũ:

Vâng vâng, cất bớt cái mặt huyên háo của ca ca đi.

Vậy mà lần nào phát biểu trước trường cũng bày đặt khiêm tốn.

Sao không khiêm tốn trước mặt em???

Lưu Chương:

Trời ơi, trước mặt nhiều người ngại gần chết.

Mà có em út để làm gì, để vênh váo với nó chứ để làm gì.

Em không có em út chứ ca ca có, hố hố.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ai rồi cũng lớn. Bây giờ 2 anh em đã vào đại học cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com