text & fic; svt allhao - có người đang chờ cơm em
2.‰❛❃➼➻
***
Lee Seokmin hoàn thành shoot ảnh cuối, đang tiện tay giúp mọi người dọn dẹp lại hậu trường sau bốn tiếng làm việc không ngừng nghỉ cho tạp chí tháng này.
"DK có muốn đi uống vài ly với mọi người không?"
Là diễn viên nữ lên bìa tạp chí mỗi tháng mà anh làm việc chung gần nửa năm nay. Cô xóa đi lớp trang điểm đậm, mặc trang phục thường ngày tiến tới đưa ra đề nghị với anh. Nụ cười thân thiện giương trên môi cô nhưng đồng thời vẫn duy trì khoảng cách giữa hai phái. Seokmin nhìn đi nhìn lại các nhân viên của anh, họ đều đang chuẩn bị để đến nhà hàng do cô mời từ trước đó.
"Anh đi cùng đi ạ, cô Ji Ah rất thích ảnh anh chụp đấy, biết đâu tiện thể chúng ta có thời gian bàn thêm về chuyện hợp tác lâu dài cùng studio luôn."
Anh ở một bên chỉnh len lại cho ngay ngắn, một bên giữ vững nụ cười khi quản lí của cô đến ngỏ lời tiếp sếp nhà mình. Chờ sau khi họ nói xong, Seokmin nhanh nhảu xách balo lên vai, lịch sự cúi chào, cất lời:
"Mọi người cứ ăn ngon miệng, xin lỗi cô vì hôm nay tôi có một cuộc hẹn khác rồi."
"À, vậy... ừm cậu hẹn hò sao?" Nhận ra mình quá lời, cô nàng khựng lại ngại ngùng.
"Không đâu, hẹn hò gì chứ. Vậy xin phép tôi đi trước."
Seokmin rời đi trong tâm trạng thoải mái, các nhân viên cũng chào anh rồi lần lượt làm việc của mình, người sẵn sàng được bữa ăn miễn phí do Park Ji Ah mời, người thì từ chối khéo để có ngày tan làm sớm.
"Bộ Lee PD đó không muốn hợp tác với chúng ta sao? Địa vị Ji Ah như vậy còn phải mời cơm mà lại không biết điều gì cả."
Cô khoanh tay trước ngực, không để tâm lời quản lí than thở, rạng rỡ di chuyển.
"Không hẹn hò là tốt."
***
Thằng nhóc Lee Chan sau khi có thời gian học hành vũ đạo ở studio của Kwon Soonyoung xong thì cũng được trả tự do cách đây không lâu, chắc là nhóc con đang lên đồ để xả láng với anh em hết nốt hôm nay rồi chuẩn bị xuất thần cho năm cuối đại học.
Hắn nằm vật vã ra sàn nhà, trên người đầm đìa mồ hôi, xung quanh còn lại lác đác vài học viên và mấy ông cùng team vẫn miệt mài tập luyện cho sân khấu hôm sau."Ủa nay anh Hoshi có ở lại dạy ca đêm không?"Thằng bé dancer có tiếng nhất trong vũ đoàn của hắn chạy vội lại mồm mép hỏi, trên tay cầm máy hút bụi thủ sẵn để dọn dẹp phòng tập sạch sẽ mới được về nhà."Không, nay anh mày mắc đi nhậu." Hắn nhìn điện thoại trả lời cậu, tiếng có tiếng không vì còn bận thở lấy hơi."Dăm ba bữa là thấy anh rượu chè he.""Vậy chứ tao đâu có be bét gì đâu.""Anh giảo biện thế hèn chi giàu sớm là phải.""Giờ muốn gì nói lẹ.""Cho em xin nghỉ hai bữa mai với mốt.""Rồi duyệt phắn cưng."Thằng nhỏ trề môi hơi phán xét rồi nhảy tưng tưng yêu đời đi vệ sinh sàn nhà, thôi kệ ổng cho mình nghỉ thì ổng là ông sếp số một rồi. Để lại Hoshi đang chăm chỉ trả lời vài ba chiếc bình luận trong bài đăng mới nhất của mình.Bỗng một dòng thông báo hiện lên trước mắt khiến Kwon Soonyoung ngồi bật dậy, mọi người đổ mắt nhìn chằm chằm con hổ tự xưng. Chỉ thấy hắn thu gom đồ đạc, vắt áo khoác lên vai rồi mang giày biến mất trong sự ngơ ngác của những kẻ chứng kiến."Lâu lâu cha nội ấy bị vậy đó bây đừng quan tâm." Dân thâm niên lên bài giải thích hộ, tiếp thêm kiến thức cho vài em ma mới. Rồi người nào cũng vào việc nấy.Còn Soonyoung đang cắm mặt vào điện thoại phấn khích nhảy cẫng bên trong thang máy.***
Joshua Hong kéo vali vào quán rượu nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, anh đứng ở ngưỡng cửa cố nheo mắt định vị mấy đứa ôn giật hồn mình đi nhậu cho bằng được đang ở đâu."Ah! Kia là Jisoo đúng không?"Tiếng nói phát ra từ người phụ nữ trung niên trước tầm mắt anh, bà ấy mừng rỡ ngay khi thấy người con trai còn đang thẫn thờ. Vài giây trôi qua, Jisoo niềm nở đi lại cúi chào bà."Hên quá dì Lim còn nhận ra cháu.""Sao không nhận ra cho được hả thằng nhóc này, đang tìm tụi nó đúng không? Theo dì, bây giờ cửa hàng này hoàn toàn là của dì rồi nên tụi nó đang ở tầng trên ấy."Vali cồng kềnh của anh được dì mang cất gọn rồi dẫn đường bước lên cầu thang, cảnh tượng quen thuộc giờ lại được xuất hiện ngang trong ký ức Jisoo. Mà hiện tại đang là cao điểm giữa lúc cửa hàng đông đúc khách tới lui, anh khẽ hắng giọng: "Dì cứ làm việc đi ạ, cháu tự đi tìm mấy đứa nó cũng được.""Không sao đâu, dì muốn vậy mà, ôi phải lâu lắm rồi Jisoo mới quay về đó nhỉ.""Dạ, chắc là gần 5 năm ạ.""Này, còn nhớ hả khi ấy mấy đứa đúng là bọn con nít mới lớn, vừa đủ tuổi là chạy lại đây uống thử soju ngay. Bây giờ thì đứa nào đứa nấy cao ráo bảnh trai khỏi bàn, nhóc Chan cũng gia nhập cái hội thần rượu này luôn rồi chứ chẳng còn ngồi ở ngoài nhìn các anh cụng tới cụng lui nữa." Bà cười tít mắt, ôn lại câu chuyện cũ, nhìn anh bằng hết thảy ấm áp.Jisoo chỉ cười không đáp, hồi tưởng lại không ít chuyện thời xông xáo. Lúc trước tòa nhà cũ này vốn được thuê bởi hai người, nhưng chẳng yên ổn làm ăn được bao lâu thì người thuê ở tầng trên gây khó dễ, làm quán rượu phía dưới không có bóng dáng khách nào muốn ghé. Nổ ra tranh chấp dữ dội. Anh tự bật cười chính mình và cả năm đứa còn lại trong tụ, lúc trước dù tiền lương làm thêm không có bao nhiêu đồng, vậy mà anh và tụi nó phụ tiếp dì Lim kiện tụng họ đến cùng, làm việc pháp lý căng đét lắm chứ đùa. Đến nỗi cả bọn không hẹn mà gặp cùng nhau kéo lên tòa cãi cọ không cần đến cả luật sư, đỡ được mớ tiền lại chiến thắng đến oách cả dòng họ."Nhìn mấy đứa ai cũng có con đường riêng của mình nhưng gắn kết bền chặt như thế dì vui lắm Jisoo à." Dì cười, chỉ tay về bàn gỗ kế bên cửa sổ cuối cùng.Bãi chiến trường chỉ còn lại Choi Seungcheol tỉnh táo đến không còn gì lạ lẫm hơn, kẻ gần như đã đổ gục là lão Hoshi trứ danh nát rượu nhưng tửu lượng thì không đâu tới đâu, kế đó là DK và Mingyu đỡ hơn con hổ báo nọ một chút, em út Dino ngoài rìa thì khua tay múa chân gì đó, nhìn kĩ mới thấy nó mải mê lảm nhảm chuyện trên trời dưới đất với đôi ba ông khách bàn sát vách.Mấy khứa này muốn Joshua đến để bứng tụi nó về nhà chứ có mở tiệc chào mừng gì người từ phương xa trở lại quê hương đâu."Ô kìa đứng đó có phải nam doanh nhân thành đạt Hàn kiều họ Hong ông chủ của quán cafe Eisjosh và sở hữu chung cư ở Gangnam không vậy cà?""Mấy căn lận chứ không phải một.""Thứ gì giàu mà giếm."Nói thật đi, bao nhiêu kỉ niệm thoáng qua đầu Jisoo chỉ còn là gió thoảng mây bay mà thôi đúng không, bay qua tai này nhảy sang tai kia rồi chui ra ngoài cửa sổ chuồn mất tiêu, đây mới chính là thực tế với tụi nó và tình anh em gì gì đó."Dậy uống với anh vài ly đi Hoshi chú không uống là không nể anh rồi.""Dô dô dô."______[22/6/2024 23:00]Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com