TruyenHHH.com

Test By Mintea

-_PAPTeam_-
Mint trả test ak!

I/Lí thuyết!

1/ Translate, theo đúng nghĩa của nó thì là dịch. Dịch từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ kia. Trên cái chốn màu cam này, Trans chính là nhận đơn đặt hàng của khách, và dịch một câu chuyện bằng ngôn ngữ họ không hiểu rõ lắm giúp họ ạ! Khi làm Translator, cần có vốn từ và hiểu biết tương đối phong phú về ngôn ngữ mình đang dịch, về truyện mình đang dịch,...

2/ Uhm, không chắc nữa. Mình đoán là mình chuyên trinh thám, ngôn tình, hài,... Không chuyên thì đam, bách, horror, nói chung là khá nhiều.... Truyện tranh, truyện chữ gì thì mình cân hết!

3/ English 4ever! Mint học tiếng Anh từ trước khi biết tiếng Việt. Bắt đầu biết tiếng Anh năm 3 tuổi, năm sau mới học tiếng Việt. Đến năm nay Mint 11 tuổi, thâm niên học tiếng Anh giờ đã được 8 năm  ㅋ ㅋ ㅋ

4/ Câu hỏi bá ghê... Mình đoán là tùy trường hợp. Vốn từ mình cũng chỉ có hạn, nếu dịch teencode trong ngôn ngữ riêng của mình thì được :v (đọc vở mình mọi người không hiểu nổi đâu!)

II/ Thực hành...

Truyện gốc:
Ngôn ngữ: Eng.
Tên: A study in scarlet.
Tác giả: kittebasu (chanyeol)
Đăng tải trên "Archieve of Our Own"
Thể loại: Fanfic Conan, thiên về trinh thám but có chút đam (KaiShin). Mint không phải hủ, vô tình lạc vào, tưởng nó trinh thám 100% nhưng lại...
Link: https://archiveofourown.org/works/4285788/chapters/9708282#workskin
Chap dịch: Chap 4: A crow's nest in Parisian winter, khoảng 2000 từ đầu.

*Mint là 2k8, dịch chắc chắn sẽ có kha khá sai sót, một số chỗ dịch theo cảm tính, mong team tạo điều kiện ạ!*
*cúi_đầu*
*á, còn nữa, văn bản RẤT DÀI, có thể khi đánh, mình đánh đúng, khi cop truyện cũng cop đúng, but khi lưu sẽ bị nhảy chữ, nó dài lắm, mình không có thời gian sửa, thông cảm với ạ!*

Chapter 4: A crow's nest in Parisian winter

Shinichi doesn’t know what to say. He and Heiji are never wary in each other’s presence—not since their first meeting, anyway, when Heiji had been more interested in beating him in some imagined competition than in being Shinichi’s friend.

Right now, though, Heiji looks anxious, in addition to his characteristic impatience, as the two of them wait for KID. Shinichi is sitting on the edge of the bed, and Heiji has his back to the wall in a lazy lean, and the two meters between them are filled with an unsettling static.

"So, uh…" Heiji shifts his weight from foot to foot, and Shinichi braces himself. "That guy all right?" He gestures vaguely toward the bathroom, to where KID had excused himself, face hidden and wig in hand.

That… is not the question Shinichi was expecting, but it is one he feels comfortable answering, unlike anywhere else Heiji might have ventured in his curiosity.

"I told you the original Kaitou KID was murdered, didn’t I?" Shinichi says, taking off his glasses and trying to wipe the ash from them. His cheek still tingles from KID’s palm, KID’s eyes, KID’s… well, KID’s everything, really. KID… His gaze drifts toward the bathroom door; closed, the splash of running water in the porcelain sink the only sound. Shinichi lowers his voice. "I can’t give you the details, but he was burned alive while out of costume."

"Holy shit," Heiji says. "So that’s why the killer let Groves burn like that? To make sure that…" His face scrunches in a mixture of anger and confusion, revulsion clear in the gathering of his eyebrows. "But doesn’t that mean our killer knows who KID was?"

"Yes," says Shinichi. "Knows who he was, and how he died. That speaks to an above average level of intel."

"You’re really thinking it’s all connected to the crows, aren’t you?" Heiji takes off his cap and musses his own hair, eyeing the bathroom door. The water’s stopped running. "No wonder he didn’t wanna stick around. The old KID probably meant something to him, and—"

"He was my father," KID interjects, and Shinichi looks up to see KID has emerged from the bathroom remade, looking like he’s carefully put himself back together, with fresh make-up and a new pair of stockings and his wig combed free of tangles. His eyes, though, Shinichi thinks: those still look a little shattered.

"Oh. I’m—"

"Don’t," KID replies, holding up his hand. "I’m pretty sure the man who did it is dead now, anyway."

Heiji sucks his teeth, and looks away. "Mercier is still down in her suite on the fifth floor." A cough, awkward and strained in the oppressive silence. "My Old Man is going to be here, for sure, since the victim was majorly high-profile, so we need to figure out whatever we can before that happens, or we’re not gonna be able to keep any secrets from him."

"We should hurry, then. Personally, I’m rather allergic to law-enforcement."

"That’s such a lie," Shinichi says. "You hang out with police officers for fun."

"Well, you can’t choose your family," KID replies, lightly. "Especially when it’s your second shot at it." Only the slightest tensing of KID’s shoulders. His face is pale, but he wears a casual smirk like an accessory, false and ugly and completely unreadable.

KID, Shinichi realizes, doesn’t do that when it’s just Shinichi. Even on heists back when they’d been barely more than grudging acquaintances, when they had been alone, in the communication hub of a ship or in the pilot’s cockpit of a plane or in the restroom at a museum, KID’s eyes would spark with genuine things. Sometimes it was frustration, and other times amusement, and the gamut of things between, but this face KID shows now is the face he offers up when the situation is dangerous and there are enemies to take down.

Shinichi wonders how long KID has been trying to show Shinichi his true self, while Shinichi belligerently failed to notice.

"We’ll need to be careful, yeah, but even if my old man notices we’re withholding information, he’ll assume it’s for a good reason. It’s Kazuha’s pops we have to worry about. He doesn’t have the tact." Heiji snorts. "Kind of like Kazuha."

"Should I tell her you said that?" Shinichi asks, and Heiji glares at him.

"Not on your life, Kudou," he replies, before he returns his gaze to KID. "You up for this? We’re not going back to Groves’s room at all."

"It won’t be a problem," says KID, with a practiced flippancy.

At Heiji’s doubtful look, KID rolls his eyes. Then, he changes his posture, and winds a piece of hair around his finger, his eyes widening and his mouth falling into a pout. "I’m sorry for panicking, before. It was just so loud, and I just didn’t know what to do!" He sounds a bit winded, and Heiji whistles low, impressed.

"So not just good at imitation? You’re kind of scary."

"It’s a form of impersonation," KID explains, walking over to the door. With his back to them, Shinichi has to watch even more carefully for clues about what KID is thinking. Of course, that also means he’s staring at KID, and he can’t help but continue to dwell on the epiphany he’s waiting until later to have. Later, when he’s alone and he can think it all the way through, and figure out how much of it is real. "This character is just a mix of real people I know, little parts of them that won’t stand out too much. You could say I’m impersonating five people at once, and it makes them individually unrecognizable." He looks back. "Sorry to have held us up. Shall we go?"

Heiji nods, strolling past KID and pushing the door open to the hallway and turning the opposite direction from the elevators, toward the stairs. "We’ll take them one flight down," he says, self-consciously, and Shinichi, a few steps behind him, next to KID, sees a slight softening in KID’s expression as he considers the Detective of the West.

Shinichi is not surprised. After all, KID and Heiji are both kind, in their own ways, and he thinks, maybe, that they’ve both started to recognize the trait in each other the same way he had.

*

They watch security footage first, heading to the first floor where Heiji used sheer belligerence to commandeer the entire security room and its staff.

First they check out their hallway. There’s nothing there they hadn’t already pieced together from their previous stakeout, including KID’s flirtation with Groves.

"What about Mercier?" Heiji asks.

"Nothing at all suspicious," says a hotel security guard with a uniform so well-pressed it must be new. "She went to the pool after breakfast, and had a masseuse come by upon her return. Then she had room service delivered, and…" He pulls up the footage of Groves’s room and Mercier’s room on side-by-side screens. "It was still being brought into her room when it went off."

"Meaning she had, what, at most ten minutes to herself?" Shinichi looks at KID. "How long would it take to get up to Groves’s room and back down to Mercier’s via the balcony?"

"It would take me about twenty seconds, max," KID replies under his breath. "Remember? I scaled a thirty-story building with ‘teleportation’. Anyone else, with just a rope? Probably the whole ten, and there would be no time to plant a bomb or spray down everything he ever loved with something flammable."

"Mercier does her own action stunts, and she does have a history in gymnastics, but nothing major, so I’m inclined to agree with…" A pause. "Katsumi-san." Heiji says, leaning on the desk, his weight held on both hands. "And no one else went to Groves’s room?"

"Just hospitality," the security guard says. "Early, while he was at breakfast. I can pull that up for you." He starts rewinding the footage. "Here."

The man is tall, and graceful, with long hair in a low ponytail. Shinichi feels a pang of recognition. "I know him."

Heiji blinks. "Really? How?"

"I don’t know," Shinichi says. "I recognize him, though."

"Meitantei is good about remembering details," KID says. "These time stamps are genuine. They look different, when they’ve been doctored."

"You’d know all about that, wouldn’t you, nee-chan?" Shinichi mutters, thinking of several times KID has intercepted surveillance feeds and overwritten time stamps. "Can we get a closer view?"

"I’ll have Otaki-han send it to tech-forensics for a frame-by-frame," says Heiji, watching the man in the video push a cart out of Cifford Groves’s suite fifteen minutes after he went in. He nudges the guard out of his seat, and takes it himself, copying the footage onto a flashdrive hanging from his keychan shaped like a baseball bat that he’d probably bought at this year’s Koushien. When it’s finished copying, he sticks the USB into his tablet.

"Couldn’t you have done that over the cloud?" KID asks, and Shinichi can imagine Haibara’s disgust.

"Too dangerous," Heiji says absently, dragging his fingers across his screen as the security guard looks between the three of them, lost.

"How long will that take?" Shinichi asks. It feels urgent. He knows that man, and he thinks KID does too, with that particular tilt of dissatisfaction at the corner of his mouth.

"Less than an hour," Heiji says, shoving his tablet back into his thin messenger bag and moving immediately for the door. "We’re short on time." Shinichi follows Heiji and KID back out into the hall to catch the elevator up to Mercier’s room.

"We should have just enough to check in on our French actress," KID says. "Aren’t you extra glad you didn’t let me bleed to death now? Everything is coming up French."

"Let you bleed to death?" Heiji asks, incredulous, looking between them. "Kudou?"

"Don’t worry about it," Shinichi says. "Someone here let himself get shot—"

"Your choice of the word ‘let’ is really inappropriate, little detective—"

"What kind of idiot doesn’t wear a bulletproof vest when he’s expecting people with guns—"

Heiji shakes his head and jams the elevator button again, impatiently.

"I learned my lesson, I did, I did," KID says, and he laughs, all the tension in his body he’s been carrying around since they left their own hotel room flowing out of him with the sound, and impulsively, Shinichi grabs KID’s wrist as tightly as he can with fingers that can barely wrap around the whole thing. "Tantei-kun?"

KID’s pulse is steady, but it seems to quicken as Shinichi stares up at him. "You’d better have."

KID gives him a long look, then carefully pulls his wrist free, letting the hair of his wig fall forward to obscure his face. "Don’t look at me like that, Meitantei. It’s unbearably cute."

Flushing, Shinichi scowls at him. The elevator dings, and Heiji clears his throat. "C’mon, let’s go meet this actress."

"Yeah," KID says. "The sooner the better."

*

The fifth floor of the hotel is crawling with busybodies holding their phones up hoping to catch photos. They’d clearly followed the security guards up from the front lobby, because apparently Mercier’s location has leaked, but they part like the Red Sea for Heiji as he makes his way to Mercier’s door. "This room is directly under Clifford Groves’s room," Heiji tells them. "It would be easy to find rope long enough stretch comfortably between the two."

Shinichi frowns. "But if she’d really killed him, would she have left the rope in plain sight? I wouldn’t have."

Heiji acknowledges the point. "We’ll just have to ask her." He raps his knuckles on the door.

"No press! I’m not opening unless you’re a police officer!" Shrill, and angry. Shinichi cringes.

"What should we do?" he asks Heiji, and Heiji shrugs.

"I dunno. Maybe we should—"

KID clears his throat, and begins speaking in French.

     TRANSLATE INTO VIETNAMESE

Cuộc điều tra màu đỏ

kittebasu (chanyeol)

Chapter 4: Một tổ quạ giữa mùa đông Paris

Shinichi không biết phải nói gì nữa. Cậu và Heiji gần như chưa từng có chung chí hướng-không kể đến lần gặp đầu tiên, cũng do Heiji có vẻ có hứng thú với việc đánh bại cậu trong những cuộc thi trong trí tưởng tượng hơn là làm bạn với nhau

Ngay lúc này, ánh mắt của Heiji có vẻ khá là lo lắng, thêm cả cái nét bất bình tĩnh bẩm sinh của hắn nữa, hai cậu đang chờ đợi KID. Shinichi thì đang ngồi trên một góc giường, và Heiji hiện đang dựa lưng vào tường, trông có vẻ như hắn đã đủ mệt mỏi để làm bất cứ cái gì nữa. Khoảng cách 2 mét giữa họ đang ở một trạng thái khó xác định.

"Vậy, ừm..." Heiji bắt đầu di chuyển trở lại, khiến Shinichi rùng mình. "Tên kia ổn chứ?" Cậu tiến dần tới phòng tắm, nơi KID đang giam mình trong đó, khuôn mặt lo âu được giấu trọn trong đôi bàn tay và bộ tóc giả.

Cái này... không phải câu hỏi Shinichi đang chờ, nhưng nó hẳn lại là câu cậu cảm thấy dễ chịu nhất khi bắt buộc phải trả lời, dù những tưởng Heiji sẽ hỏi rất nhiều câu khá nhạy cảm, giống như mọi khi vậy.

"Tớ đã nói rằng Kaitou KID thực chất đã bị ám sát, phải không nhỉ?" Shinichi nói, tiện tay lấy kính ra và tìm cách lau hết chỗ bụi bẩn đang bám trên đó đi. Ánh nhìn của cậu vẫn đang hướng về đôi mắt của KID,... ừ thì mọi thứ của anh, thật sự. Cậu chuyển qua nhìn cánh của nhà vệ sinh, nó đang được đóng hờ. Giọng cậu trầm xuống... "Tớ nghĩ những chi tiết đó không nên nói ở đây, nhưng cậu chỉ cần biết, ông ấy đã bị thiêu sống khi không mặc bộ đồ dùng đi trộm.

"Chết tiệt," Heiji nói. "Vậy ra đó là lí do khiến tên sát nhân giết Groves theo cách đó hả? Để chắc chắn rằng..." Mặt cậu đang cí một sự pha trộn giữa sự tức giận và chần chừ, thể hiện rõ trên đôi lông mày. "Vậy không phải điều đó nghĩa là tên khốn đó biết KID đã từng là ai sao?"

"Ừ, thế đấy," Shinichi từ tốn nói. "Biết ông ấy là ai, và ông ấy chết như nào. Việc này quả thật quá sức tưởng tượng khi nói ra."

"Cậu cũng đang nghĩ chúng đều liên quan đến bọn quạ đúng không?" Heiji bỏ mũ xuống và vò đầu, ánh mắt vẫn hướng về phía nhà vệ sinh. "Không nghi ngờ gì về việc cậu không muốn đi đâu cả. Tên KID trước đây hẳn phải có ảnh hưởng lớn lắm đối với cậu..."

"Đó là bố tôi" KID điềm tĩnh nói, khi Shinichi ngước lên thì đã thấy cậu ta ra khỏi nhà vệ sinh, cậu để ý thấy cậu ta đã trở lại với vẻ ngoài cũ, với lớp trang điểm mới, và một đôi tất mới, bộ tóc giả cũng đã được chải chuốt gọn gàng hơn. Nhưng đôi mắt anh ấy vẫn có vẻ gì khá là lo âu.

"Ồ, tôi -"

"Đừng," KID trả lời, tay bắt đầu siết chặt. "Tôi khá chắc rằng kẻ làm việc này đã chết rồi, mà thôi bỏ đi.".

Heiji nhìn ra chỗ khác. "Mercier vẫn đang ở dưới tầng 5 đấy" Cậu ho nhẹ, có gì khá chần chừ, rồi lại nói tiếp sau một hồi im lặng. "Ông già tôi sắp đến rồi đấy, chắc chắn rồi, nghi phạm là một thế lực lớn thế cơ mà, và ta sẽ phải xem xem chuyện quái gì đang xảy ra, thật nhanh nếu không, khi ổng tới thì hẳn mọi chuyện sẽ bị phanh phui."

"Vậy thì phải nhanh thôi. Cá nhân mà nói, có vẻ tôi dị ứng với những người liên quan đến chỗ luật lệ chán thấy bà đó~". 

"Nói dối trắng trợn," Shinichi nói. "Cậu gọi cánh sát ra cho vui suốt còn gì?!".   

KID, Shinichi nhận ra, hắn chẳng bao giờ nói những thứ vô nghĩa như vậy, nếu đối phương chỉ là Shinichi. Ngay cả khi họ là đối thủ, hay là đồng minh cũng vậy, những lúc chỉ có hai người, ánh mắt cậu ta thể hiện rõ sự thiên tài trong đó. Nhưng vẻ mặt hắn lúc này cho biết, tình thế đang rất nguy hiểm và đối phương không thể bị coi thường.   

Shinichi không biết đã bao lâu kể từ khi KID đã muốn cho cậu biết bản chất thật của cậu ấy, trong khi Shinichi lại chẳng thèm đếm xỉa.   

"Ta sẽ phải rất cẩn thận, vì nếu ông già mà biết ta đang có trong tay những đầu mối quan trọng của vụ án, ổng hẳn sẽ phải chắc chắn nó dành cho một lí do tốt nào đó thằng cha nào mới biết được khi tình huống này, nó chỉ khiến ta rơi vào nguy hiểm thêm."

Heiji lại liếc về hướng KID "Cậu xong việc ở đây chưa? Ta sẽ không trở lại phòng của Groves đâu."

"Không thành vấn đề~" KID nói, với một ngữ điệu phụ nữ đã được chỉnh âm kĩ càng.

Thấy vẻ mặt thất vọng của Heiji, KID nheo nhẹ mắt. Rồi, hắn lại về với trạng thái của "Katsumi", mắt mở to, tròn, lấy tay cuốn nhẹ 1 loạn tóc. "Cho tôi xin lỗi nhé, nãy tôi có hơi sợ. Âm thanh đấy nó to quá, tôi không biết phải làm gì!". Giọng KID nghe rất tội nghiệp, khiến Heiji cũng giật mình nhẹ, tiếng huýt sáo nhỏ dần, ấn tượng với câu nói vừa rồi.    

"Ra cậu cũng không giỏi trong việc che giấu cảm xúc như tôi tưởng nhỉ? Lúc đây cậu có vẻ sợ lắm đấy.". 

"Nó là bản năng cá nhân rồi," KID giải thích, tiến dần ra cửa. Shinichi suy nghĩ rất lung: KID đang nghĩ về cái gì vậy nhỉ? "Uhm, cứ nói rằng KID là sự hỗn hợp trong tính cách của 5 người tôi biết đi, một số phần tính cách của họ thì chẳng ai hiểu nổi. Tính cách của 5 người đó, tôi pha trộn lại và khiến không ai nhận ra chúng nữa." Anh nhìn lại về phía sau. "Xin lỗi đã giữ mọi người ở đây. Ta đi thôi chứ?"

Heiji gật đầu, đẩy cửa ra và bắt đầu đi ra thang máy...

Shinichi không hẳn là bất ngờ. Suy cho cùng, KID và Heiji đều tốt bụng, ừ thì theo cách riêng của họ, cậu bắt đầu thấy, họ đang dần dần hiểu nhau hơn.

*

Trước tiên, tất cả đi nhờ vả đội khám nghiệm. À, đúng hơn là chỉ có Heiji mới nhờ được, hai người kia đi làm cảnh.

Họ kiểm tra lại hành lang. Chẳng có gì liên quan đến vụ án cả.

"Còn bà cô... ờ... gì ý nhờ..."Heiji băn khoăn.

"Mercier"

"Ờ đúng rồi, bà ta thì sao?

"Không có gì quá bất ngờ," một nhân viên bảo vệ của khách sạn, với bộ đồng phc mới cứng mới. "Cô ấy đi bơi sau khi ăn sáng, rồi cô ấy gọi dịch vụ phòng, và... Nó vẫn được mang tới đên khi quả bom nổ..."

"Cũng có nghĩa là, khoan, đồ ăn được mang lên liên tục trong 10 phút ư?" Shinichi nhìn ra phía KID. "Mất bao lâu cho việc đi từ phòng Groves xuống ban công của Mercier?"

"Cùng lắm chỉ có 20 giây hà~" KID trả lời

"Mercier tự mình diễn những cảnh quay cần đóng thế, và cô ấy hình như cũng có thành quả đáng kể trong thể dục dụng cụ, nên cũng không phải không có khả năng, đồng ý với cậu đấy..." "Katsumi-san" Heiji nói, dựa lưng vào bàn. "Không còn ai tới phòng tên Groves nữa à?".

"Tới giờ cũng chỉ là nhân viên y tế" anh bảo vệ nói. "Sớm hơn nữa thì có, lúc ông ấy ăn sáng. Có hình đấy." Anh bắt đầu tua đi tua lại mấy cuốn băng. "Đây rồi." 

Người đàn ông này cao, khuôn mặt phúc hậu, tóc thì dài, được buộc thấp lại. Một tia suy nghĩ bay sượt qua đầu Shinichi, có vẻ người này rất quen. "Tớ biết tên này."

Heiji nheo mắt. "Thật hả? Như nào vậy?"

"Chẳng biết nữa, chỉ đơn giản là thấy quen quen, vậy thôi."

"Thám tử lừng danh của chính ta rất giỏi ghi nhớ mà, đúng không? Nó là thiên tài trong khoản này đấy. Có thể nhìn anh ta sẽ khác khi mấy người gặp, nếu đã qua thẩm mĩ, phải không nào~"

"Chị đoán trước được hết rồi, phải không chị Katsumi? Anh Heiji ơi, ta có thể xem rõ hơn được không ạ?

"A..anh sẽ bảo chú Otaki".

"Đừng sử dụng đám mây lưu trữ" KID nhắc, và Shinichi có thể tưởng tượng ra sự khinh bỉ của Haibara, nếu cô ấy ở đây.

"Tất nhiên, nó quá nguy hiểm." Miệng Heiji nói, nhưng tay vẫn kích chuột liên hồi

"Mất bao lâu vậy?" Shinichi hỏi. Cậu biết người này, có vẻ cả KID cũng biết.

"Không tới tiếng đâu," Heiji nói, đóng hờ cái laptop lại và nhét vào túi, bước ra ngoài. "Không còn nhiều thời gian đâu." Shinichi lon ton chạy theo Heiji và KID, ba người đang tiến về hướng phòng của Mercier.

"Vừa đủ thời gian. Thám tử nhỉ yêu quý, có phải cậu rất mừng vì đã không để tôi xuống chỗ bùn đất bẩn thỉu kia nằm nốt phần đời còn lại, phải không nào~"

"Để cậu xuống chỗ bùn đất bẩn thỉu kia nằm nốt phần đời còn lại?" Heiji hỏi, ánh mắt mơ màng không hiểu gì. "Kudo?"

"Kệ hắn đi, có một người đã để cho hắn bị bắn—"

"Sao lại dùng từ "để", nghe vô tâm quá—"

"Vậy tên ngốc nào đã đối phó với 1 bọn người có súng bằng cách khoing mặc áo chống đạn nhỉ?"

Heiji lắc đầu và bấm liên tục nút bấm trên thang máy, mất kiên nhẫn với hai tên kia.

"Thôi nào, tôi biết rồi, biết rồi!"

"Đi nhanh lên, mấy người nhiều lời quá." Heiji cáu

"Yeah," KID nói. "Càng sớm càng tốt"

*

Tại tầng 5 lúc này, đang có một đám đông đang chen chúc nhau, nắm chặt điện thoại để hi vọng chộp lấy được những bức ảnh của vụ án này...

"Phòng này ở ngay dưới phòng nạn nhân. Chắc việc tìm một sợi dây thừng vừa đủ để leo lên leo xuống cũng dễ thôi." Heiji nói với hai người họ.

"Nhưng nếu cô ấy thực sự là thủ phạm thì ai lại đi để một sợi dây thừng, ở một góc cực dễ nhìn thế này chứ? Là tớ thì không đâu."

'E hèm----"

KID bắt đầu sử dụng tiếng Pháp...


Một con nhỏ trình cùi rảnh quá đi xin vào mấy team liên tiếp....
Bonus cho thêm cái quotes của Holmes-sensei vừa tự des:

#Mintea
#믹
#PAPTeam

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com