TruyenHHH.com

Tensei Shitara Slime Datta Ken Tuong Lai Vo Dinh

Hiện tại, tôi đang ngồi tại một công viên để hít thở không khí.

Bên cạnh tôi là một em gái cao gần bằng tôi với vẻ ngoài của một cô tiểu thư nào đó nhưng lại bị thương đủ chỗ.

Em ấy đang ngoặm cái burger mà tôi mới mua khi nãy, chắc ẻm đói lắm mới ăn như này.

Tôi là một người từng trải nên tôi biết một quy luật bất quy tắc của tính cách rằng: "nếu có một người cho bạn thức ăn, thì người đó cũng phải ăn thì bạn mới dám nhận ăn."

Bởi vậy, tôi cho em ấy cái burger của mình rồi đi qua quầy bên kia mua cái mới.

Thế mà tôi vẫn chưa nghe được một tiếng nói nào phát ra từ miệng em ấy.

Cả hai chỉ biết ngồi im ăn cái burger, ngó xung quanh rồi tôi lại nhìn em ấy đánh giá.

Nhưng cứ như thế này chả có gì tiến triển ca, nên tôi sẽ bắt chuyện với em ấy trước.

"Tên em là gì? em từ đâu đến vậy?" tôi hỏi.

Em ấy không trả lời cũng chả xoay qua nhìn tôi một cái.

Nhưng ẻm lại ngừng cắn cái bánh, rồi từ từ khuông mặt bắt đầu biểu hiện một cảm xúc nhưng thể đang có thứ gì ép em ấy làm vậy.

Ẻm chỉ nhìn xuống đùi của bản thân, tôi thì em ấy và cũng chả hiểu cái vẹo gì cả.

Các giọt nước mắt bắt đầu tràn ra, rơi xuống đùi. Không nhịn được nữa ẻm khóc nức nở, hai tay nắm chặt lại ở trên đùi.

Những người tản bộ xung quanh nhìn tôi với con bé rồi đưa ra những lời nghi vấn đủ thứ.

Tôi cũng bối rối lắm, chả hiểu tại sao ẻm khóc.

"Thôi, có chuyện gì à. Không sao đâu, có anh ở đây mà, nhỉ" tôi trấn an.

Ẻm vấn cố khóc, không thèm nghe những lời nói của tôi.

Tôi không biết nên làm gì nữa, có một thứ gì đó có thể làm em ấy nín không ta?

Nhưng mà ẻm đâu phải con nít đâu, nhìn sơ qua thì cũng tầm 13, 14 tuổi chứ đùa cái gì.

"Bố, mẹ-" con bé nói, "bố mẹ của miyuki đã-"

*Hic, hic...*

Con bé cứ lập đi từ bố mẹ rồi chảy nước mắt như một đứa con nít.

Mỗi lời nói ngắn ngủn của em ấy cứ bị ngắt quãng bởi những tiếng khóc nức nở của chính bản thân.

Những từ ngữ mà em ấy tuông ra lúc này khiến cho tôi câm nín một hồi.

Tôi biết con bé này, những tôi lại không ngờ lại gập được con bé như thế này cả.

Sáng nay, khi mà Hesmera đến chỗ tôi ngồi phiếm chuyện, lúc đó tôi và tên đó xem bản tin báo trong quán.

Rằng có một cập vợ chồng thuộc dòng dõi quý tộc bị sát hại, còn đứa con thì mất tích.

Tôi cũng có chút biểu cảm khi nghe tin đấy, nhưng tôi muốn xem chính phủ sẽ làm gì tiếp theo.

Nhưng khi gập con bé, tôi lại nghĩ về bản thân tôi lúc nhỏ và nhớ ra rằng, tính cách hiện tại không phải là tính cách thật của tôi.

Dựa vào những vệt dơ bẩn bám trên người, một bộ đồ dơ bẩn cũng không kém, những ngoài bộ đồ ra thì lại có một cái ruy băng được làm bằng chất liệu rất đặc biệt.

Chỉ nhìn vào nó thôi tôi cũng hiểu được là người con gái mất tích đó chính là con bé này.

Tôi biết rằng nếu tôi suy nghĩ tiêu cực về những chuyện mà em ấy đã trải qua là không nên.

Nhưng lúc này, thì tôi lại dám chắc suy luận của mình là không sai.

Thậm chí tôi lại muốn cho nó sai, đâu có ai muốn bố mẹ mình chết đâu.

Lúc này, việc duy nhất mà tôi có thể là trấn an con bé.

"Anh rất tiết về việc gia đình của em" tôi an ủi. "Nhưng nếu em cứ tiếp tục bi quan như thế này, thì bố mẹ của em sẽ không vui đâu"

"Nhưng mà, bố mẹ em-"

"Cứ tiếp thế chả giúp gì em đâu! Thay vì cứ tiếp tục khóc oà lên như thế, thì hãy làm một thứ gì hữu ít đi" tôi ngắt lời em ấy.

"Dù anh nói như thế- cũng chả giúp ít cho em đâu, mất đi gia đình thì còn gì đau nữa, anh chỉ mới gập em thôi, anh làm gì biết đư-"

"Cái burger đó, là do chính tay anh làm ra những đồng tiền mà mua nó. Tuy chỉ mới gập, nhưng anh hiểu được nỗi đau của em hứng chịu."

"..."

"Anh cũng từng như em, sinh ra thì đã không có bố. Lên được 16 tuổi thì mẹ mất, anh phải vật lộn giữa học tập với công việc để sinh tồn trong xã hội, may thay anh được những người họ hàng giúp đỡ. Không xui xẻo bằng em nhưng anh hiểu được từng nào, thế nên đừng có ủ rủ như thế" tôi trấn an con bé.

Tôi nói thế thì cũng không tính là nói dối, vì đây chính là quá khứ của Mikami Satoru.

Không khí xung quanh hai chúng tôi hiện tại rất nặng nề.

Ban đầu, tôi chả muốn làm như thế đâu, nhưng như thế thì mới cứu vớt được tâm chí nhỏ bé đó.

Một phần vì tôi cũng đã từng là con người và có chung cảm giác nên tôi mới làm thế.

Sau khi nghe những lời tâm sự của tôi, em ấy đã nín đi và ngồi im lặng với vé mặt nứt nở như muốn khóc tiếp.

Đúng thế, cứ để bản thân tuyệt vọng trong quá khứ như thế thì chỉ giúp cho nó phát triển để kiểm soát chính bản thân thôi.

Hãy chấp nhận sự thật và tiến lên, thì nó mới giúp cho em tốt đẹp hơn, đó là cách mà những người đã từng trải qua chiến đấu với nỗi đau.

Thế nên hay tiếp tục đi.

"Nếu anh cổ vũ em như vậy, thì em còn nơi nào để đi nữa không?" em ấy hỏi

Tôi cười nhẹ, nó khiến cho khuôn mặt tôi tỏ ra một vẻ ngoài nhẹ nhàng một cách lạ thường, và nó cũng đang biểu hiện rằng tôi đang an tâm.

"Còn chứ, chẳn hạn như anh nè" tôi đề nghị một cách trêu trọc.

"Được không ạ?"

"Được chứ, ở một mình thì chán lắm, anh cũng muốn có ai đó cùng trò chuyện tâm sự lắm đây này"

Em ấy nhìn tôi hứng hở khi đồng ý yêu cầu em ẻm rồi nhìn xuống đùi, mặt đỏ choét lên.

"Miyuki, Alecmadet Miyuki, đó là tên của em"

Không hiểu vì sao em ấy lại giới thiệu tên mình một cách lúng túng thế kia, tôi nghĩ chắc do tính cách em ấy là như thế.

"Satoru, Mikami Satoru, đó là tên anh"

"Rất vui được làm quen với anh, Sato"

"Sato!?"

"Ể, không được ạ?"

Em ấy trả lời một cách bồn chồn, như nhưng cô bé tiêu thư nhút nhát vậy.

"À, không sao, cứ tự nhiên đi, thích gọi sao cũng được"

Mặt em ấy bỗng tươi lên hẳn, hào hứng rồi nói với tôi.

"Vậy em sẽ gọi anh là Sato Nii-san, nhưng em cũng muốn anh gọi em là Miyu"

Em ấy phồng má lên, đề nghị tôi.

Nhìn trông dễ thương đến như thế thì tôi cũng chả lòng nào mà từ chối được yêu cầu của em ấy.

"Được rồi Miyu, đi về nhà nào"

"Vâng!"
_______________

Đăng lúc: 6:10 6/1/2021
Độ dài: 1411 từ

Ae bảo chap này ngắn mà còn nhạt? Ừ thì ae nói đúng rồi đấy.
Chủ yếu chap này thiên về tâm lí nhân vật mới xuất hiện thôi, nếu làm dài thêm thì sợ lệch nội dung thì vã lắm.
Chap này ngắn cũng một phần do là thi xong rồi mà tôi cứ dễ bị mất tập chung nên viết được được ổn định lắm. Chap này viết nhạt thật, thôi để chap sao bù lại

Spoil: chapter 12. Sinh hoạt ở vương đô

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com