TruyenHHH.com

Ten Tren Bia Kia Tu Chuong 600 Den Chuong 799

"Bạch Tiêu, về chuyện ngày hôm qua, ta thực sự, thực sự rất xin lỗi ngươi!" Nam Vân ngồi ở mép giường Bạch Tiêu, đặt gói thuốc sang một bên, trong đôi con ngươi đen nhánh đong đầy gương mặt của người đang nằm trên giường.

"Ta không nên ép ngươi làm chuyện đó mà chưa có được sự cho phép của ngươi." Nhớ đến chuyện tối qua, kỳ thật Nam Vân cũng có hơi xấu hổ.

Gã vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hai người họ đối mặt với nhau, gã nắm lấy tay đối phương, cảm nhận được kích thích kỳ lạ mà trước nay chưa từng trải qua.

Gã ngẫm nghĩ thật kỹ, phát hiện cảm giác kích thích và nỗi hưng phấn kia thật ra không phải do sinh lý, mà là bởi vì người cùng làm với gã là Bạch Tiêu.

Đối phương thường ngày luôn lạnh lùng lại trầm mặc ít lời, tối hôm qua lại phô bày gương mặt đỏ hồng, vừa nghẹn ngào trách cứ gã vô sỉ vừa không thể nào tránh né, dáng vẻ khi ấy của Bạch Tiêu làm Nam Vân chợt hoảng hốt.

Hai người họ nương tựa nhau mười mấy năm, chỉ vì Bạch Tiêu lớn hơn gã mấy tháng, nên anh luôn nhường nhịn gã đủ đường, tự xem mình là anh cả, nơi chốn che mưa chắn gió cho gã.

Mà gương mặt luôn luôn nghiêm túc kia, đương nhiên không hề hợp với người đang độ thanh xuân.

Gã muốn xé rách lớp mặt nạ kia của Bạch Tiêu.

Gã hy vọng anh có thể mở lòng với mình.

Đây mới là nguyên nhân khiến gã mất không chế tối hôm qua.

Bạch Tiêu trầm mặc trong chốc lát, thở dài một hơi, nói: "Bỏ đi, cũng không phải việc gì to tát. Là tại ta chuyện bé xé ra to."

Hai người đều là nam nhân, Bạch Tiêu hiểu rất rõ tính tình của Nam Vân.

Thật ra nếu như bình thường Bạch Tiêu sẽ không giận Nam Vân, thế nhưng thời gian qua anh vốn đã tức giận với chính bản thân mình vì nay đã trở thành kẻ tàn phế chỉ có thể nằm liệt trên giường, lại thêm chuyện Nam Vân dùng sức mạnh cưỡng ép, mới khiến cho anh bùng nổ cơn giận đuổi gã ra khỏi phòng.

Mọi chuyện đã êm xuôi, Bạch Tiêu cho rằng Nam Vân sẽ xuôi theo mà bóc sạch những chuyện xảy ra tối qua, nhưng ngoài dự đoán, gã lại hô to: "Là việc vô cùng to tát!"

Bạch Tiêu kinh ngạc quay đầu, đập vào mắt là đôi con ngươi sáng như sao của Nam Vân đang chăm chú nhìn mình.

Nam Vân nói: "Du thần y nói cho ta biết, việc đêm qua chỉ có hai người thích nhau mới có thể làm. Mà ta cũng đã nhận ra, ngày hôm qua sở dĩ ta mất khống chế, là bởi vì người ta thích chính là ngươi!"

"???"Bạch Tiêu ngẩn ngơ nhìn Nam Vân, chờ đến khi nhận ra ý tứ trong lời nói của gã, cả gương mặt không chịu khống chế mà đỏ bừng lên, anh trầm giọng quát: "Rốt cuộc thì ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy?!"

"Ngươi thích ta? Sao có thể?"

"Chúng ta là bạn bè, là anh em, nhiều năm qua đều là như vậy..... Thỏ còn biết không ăn cỏ gần hang, tại sao ngươi......"

Nam Vân cắt lời anh, cười tủm tỉm nói: "Vẫn còn có một câu rằng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha."

"Ngày trước chẳng phải ta đã từng nói rồi sao? Năm năm sau, nếu ngươi và ta vẫn chưa cưới vợ thì hãy ở bên nhau đi."

"Hiện giờ ta tuyên bố, ta không cưới vợ sinh con nữa. Nếu như ngươi không dứt khoát từ chối ta triệt để, ta sẽ theo đuổi ngươi, bám theo ngươi đến khi nào ngươi đồng ý ở bên ta mới thôi."

Chỉ có những khi đối mặt với Sở Tương Ly, Nam Vân mới có thể giữ chút lễ nghĩa, chứ bình thường thì thẳng như ruột ngựa, nghĩ sao nói vậy, nghĩ ra cái gì thì nói cái đấy luôn.

Gã đã hiểu rõ trái tim mình, hạ quyết định, quyết theo đuổi Bạch Tiêu đến chết thì thôi.

Trừ phi chết, bằng không gã tuyệt đối sẽ không từ bỏ!

"Ngươi thật là!" Bạch Tiêu bị tấn công dồn dập như vũ bão, liên tiếp bại lui.

Trong lòng cũng rối rắm chẳng biết làm thế nào, chỉ đành mắng Nam Vân một câu: "Đùa dai như quỷ!"

"Chúng ta đều là nam, ta xem ngươi như anh em......"

"Chỉ riêng chuyện này, ta không hề đùa giỡn." Nam Vân hiếm khi có được một lần nghiêm túc, gã kéo tay Bạch Tiêu, áp lòng bàn tay đối phương lên ngực chính mình.

Để đối phương cảm nhận được trái tim đang nhảy múa rộn ràng bên trong lồng ngực, nghiêm túc nói:

"Ta thực sự nghiêm túc thổ lộ với ngươi, ta rất sợ ngươi từ chối ta. Nhưng ta càng sợ ngươi ngờ vực tấm chân tình của ta hơn."

"Có lẽ ở trong mắt ngươi, ta là một kẻ cợt nhả không đàng hoàng, nhưng ta có thể bảo đảm một điều, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nói dối ngươi."

"Bởi vì, ngươi là người quan trọng nhất trong trái tim ta."

--

Editor Anh Quan.

Không biết các bạn có thích nhạc Hoa không, mình mới nghe được một bài hay lắm, có tag trên đầu chương, bạn nào thích thì nghe thử xem nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com